- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Siêu Sao Đều Tranh Nhau Thuê Phòng Của Tôi
- Chương 35
Siêu Sao Đều Tranh Nhau Thuê Phòng Của Tôi
Chương 35
Ngôn Mục “ám thị” Nhϊếp Cảnh xong, không đợi Nhϊếp Cảnh trả lời, nhanh chóng đuổi theo Phó Cảnh Dung.
“Dung Dung, cậu và Nhϊếp Cảnh nói gì vậy?”
Phó Cảnh Dung suy nghĩ: “Nói về một người bạn mà chúng tớ cùng quen, sau đó trao đổi cách liên lạc, nói có thời gian thì cùng nhau ăn cơm.”
Trong lòng Ngôn Mục thắt lại, đầu tiên là dựa vào bạn bè chung để kéo gần quan hệ, sau đó xin cách liên lạc, cuối cùng đặt bút cho buổi hẹn hò, không hổ là người trong tin đồn có vô số nam nữ ngã dưới mũi giày của anh ta.
“Dung Dung... tớ cũng không phải can thiệp vào việc cậu kết giao bạn bè.” Ngôn Mục ngập ngừng: “Cái người Nhϊếp Cảnh này làm bạn thì rất tốt, nhưng nghe nói cuộc sống tình cảm của anh ta rất.... phong phú nhiều màu sắc.”
Bước chân Phó Cảnh Dung dừng lại, nghi hoặc nhìn cậu ta.
“Cậu nhìn gương mặt của anh ta đi, không phải là người an phận gì, thu hút ong bướm.”
Phó Cảnh Dung bị chọc cười, nói đùa: “Cậu đây là chó chê mèo lắm lông sao. Cậu không chỉ mặt đẹp, trái tim cũng rộng rãi.”
“Không phải!” Ngôn Mục gấp rồi: “Trong giới đều nói khi anh ta đối xử với mọi người rất tốt, khi không tốt thì trở mặt vô tình. Nghe nói bên cạnh anh ta có nhân viên công tác chịu không nổi cho rằng mình là duy nhất, cuối cùng nhận được câu trả lời tự mình đa tình, mới từ chức đấy.”
Phó Cảnh Dung không để tâm: “Loại tin đồn như vậy nói nhiều sẽ thay đổi. Cậu nói xấu sau lưng người khác, lát nữa bị nghe được, thì sẽ ngại lắm đấy.”
Ngôn Mục giật mình, vội nhìn về phía sau một chút, phát hiện không có ai, thở phào, quay đầu lại phát hiện Phó Cảnh Dung đã đi xa rồi.
Cậu ta thở dài một hơi, trong lòng vừa gấp vừa lo, vội vàng đuổi theo, nhưng không biết Phó Cảnh Dung lại không được bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Phó Cảnh Dung đợi Vu Nhạn Phi hơ khô thẻ tre, từ chối lời mời ăn cơm chung của đoàn phim, trong lòng vẫn còn nghĩ đến chuyện của Nhϊếp Cảnh.
Cậu nhớ lại lời nói mơ hồ khi Nhϊếp Cảnh trả lời về công việc của Tần Đình Dịch, trong lòng suy đoán nhân viên công tác từ chức kia có phải là Tần Đình Dịch không.
Mặc dù có chút không chống đỡ được với sự nhiệt tình của Nhϊếp Cảnh, nhưng trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, cho dù là khí chất hay là hình tượng, cậu có thể nhìn ra Nhϊếp Cảnh là một người đáng để tán thưởng.
Nếu là người đồng tính, chắc rất dễ bị anh ta thu hút đúng không.
Phó Cảnh Dung cúi đầu mím môi, dùng ngón chân đá viên đá nhỏ dưới chân.
*
Hôm nay Tần Đình Dịch được tài xế đưa về khu nhà Tinh Châu dưới ánh nhìn ngạc nhiên của các nhân viên Chiêu Quang ____ Phó Cảnh Dung đến phim trường thăm ban, không có thời gian đi đón anh.
Anh ngồi trên xe, nghe Nhϊếp Cảnh ở đầu bên kia điện thoại hét lên: “Lão Tần! Người trong lòng cậu kia là người dị tính sao?!”
Tần Đình Dịch mím môi: “Không chắc chắn... nhưng chắc chắn cậu ấy không thẳng như vậy.”
“... Rốt cuộc là thẳng hay cong vậy?!” Nhϊếp Cảnh nhỏ giọng nói: “Bạn thân của cậu ấy rất nghiêm túc nói cậu ấy là người dị tính đấy. Lão Tần, cậu có chứng cứ cậu ấy không thẳng như vậy không? Bẻ thẳng thành cong không dễ đâu!”
Tần Đình Dịch chìm vào suy tư.
Nhϊếp Cảnh thường nghe thấy Tần Đình Dịch âm thầm khoe khoang “Hôm nay Cảnh Dung...”, còn cho rằng tiến độ của họ ít ra cũng đi được một nửa rồi, càng không nghĩ đến vấn đề tính hướng, không ngờ trên thực tế lại thảm không nỡ nhìn như vậy.
“Vậy bây giờ cậu nghĩ thế nào?” Nhϊếp Cảnh cảm thấy buồn thay cho bạn mình, cũng không muốn tổn thương anh, thật tâm thật ý nói: “Không thì giấu đi, không thì còn không làm bạn được. Nếu muốn dứt khoát, thì trực tiếp tỏ tình đi.”
Tần Đình Dịch vẫn không nói gì.
Nhϊếp Cảnh nhìn lên trời thở dài, tính cách của Lão Tần ấy! Ưu điểm chính là kiên trì không thôi, khuyết điểm chính là cứng đầu!
*
Khi Phó Cảnh Dung mở cửa nhà Tần Đình Dịch, thấy anh đã nấu xong cơm, ngoan ngoãn ngồi trên ghế cạnh bàn, không động đậy.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh lập tức quay đầu cười với cậu: “Cảnh Dung, cậu về rồi.”
Lòng Phó Cảnh Dung lập tức mềm lại, dâng lên một mảnh ấm áp, lại có chút chua xót.
“Ừ.” Cậu cười trả lời.
Phó Cảnh Dung rửa tay, ngồi đối diện Tần Đình Dịch.
“Hôm nay tôi đi thăm ban, nghe nói nam chính Nhϊếp Cảnh có quen biết với anh.” Cậu cầm đũa, như thể vô tình nhắc đến, còn không quên gắp một đũa để che đậy.
Tần Đình Dịch không thấy lạ khi cậu nhắc đến Nhϊếp Cảnh, gật đầu: “Quen biết nhiều năm rồi, quan hệ bạn bè rất tốt.”
“Thật sự rất ngạc nhiên.” Phó Cảnh Dung cười, cẩn thận quan sát biểu hiện của anh, trong lòng có chút lo lắng: “Anh không phải là người đại diện của anh ta, còn có quan hệ tốt như vậy. Đúng rồi, anh ta còn nói anh nấu cơm rất ngon nữa.”
Tần Đình Dịch ngẩn ra, sau đó nhướng mày: “Cậu ta cũng chưa từng ăn, nói linh tinh ở đâu vậy.”
Dường như đám mây đen trong lòng cậu đã tan đi, Phó Cảnh Dung mang theo ý cười: “Vậy sao.”
Xem ra, người Đình Dịch thích không phải Nhϊếp Cảnh, tốt quá rồi _____ Mặc dù anh Nhϊếp trông rất ưu tú, nhưng cậu vẫn hi vọng người Đình Dịch thích cũng thích anh ấy.
Tần Đình Dịch thấy sắc mặt Phó Cảnh Dung thả lỏng, do dự một lúc, vẫn hỏi: “Cảnh Dung, cậu có từng nghĩ đến tương lai không?”
Phó Cảnh Dung ngẩng đầu, chớp mắt khó hiểu nhìn anh, cười nói: “Tương lai? Lúc trước không phải anh nói với tôi....”
“Một ngày nào đó tôi sẽ chuyển đi.” Tần Đình Dịch nghiêm túc nhìn cậu: “Vậy cậu cảm thấy sau này ____ _cậu sẽ sống cuộc sống như thế nào với người thế nào?”
Nụ cười Phó Cảnh Dung dần dần tắt.
Cậu biết có một ngày, Tần Đình Dịch sẽ chuyển khỏi chỗ này.
Phó Cảnh Dung đã biết từ lâu rằng cậu không có khái niệm kết hôn sinh con, có khả năng cao giống như Ngôn Mục nói cô độc đến già.
Nhưng Tần Đình Dịch không như vậy.
Cuộc sống của Đình Dịch có kế hoạch rõ ràng, thành gia lập nghiệp.
Sẽ có một ngày, Tần Đình Dịch sẽ lập gia đình rời khỏi phòng 1202, mà cậu cũng sẽ mất đi một người bạn tốt cùng ăn cơm cùng nói chuyện, có thể khiến mình thả lỏng và dựa vào.
Nhưng cậu luôn không dám nghĩ về cảnh tượng này.
“Từ chủ nhà trẻ tuổi trở thành chủ nhà già sao?” Phó Cảnh Dung ha ha cười một chút, nhưng Tần Đình Dịch không cười.
Tiếng cười của Phó Cảnh Dung lập tức biến mất.
“Tại sao vấn đề đột nhiên trầm trọng như vậy chứ?” Phó Cảnh Dung đột nhiên có chút ủy khuất, ảo não nói.
Tần Đình Dịch giật giật khóe miệng, muốn nở một nụ cười nhẹ, cuối cùng vẫn từ bỏ.
“Thật ra tôi đối với Cảnh Dung mà nói, cũng không khác gì với khách thuê khác đúng không.” Anh thoải mái nói, giống như đang nói đùa vậy: “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ chuyển đi. Nếu chuyển đi, Cảnh Dung sẽ phải tự nấu cơm rồi.”
Trong lòng Phó Cảnh Dung bỗng nhiên nặng trĩu, đám mây đen vừa giải tán dường như lại tụ lại, thậm chí còn nặng nề hơn.
Cậu mở miệng, muốn phản bác, nhưng lại không biết phản bác thế nào, cuối cùng chỉ có thể vô lực nói: “Tất nhiên không phải, Đình Dịch là bạn tốt của tôi mà!”
Tần Đình Dịch nâng mắt nhìn cậu, lại rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Ăn cơm đi.”
“Nếu Đình Dịch muốn chuyển ra ngoài.” Phó Cảnh Dung còn đang cố gắng bổ sung, cậu cười nói: “Chắc là muốn lập gia đình rồi! Vậy đến lúc đó tôi nhất định sẽ phát cho anh một hồng bao lớn, chúc mừng anh!”
“Ăn cơm.” Tần Đình Dịch ngẩng đầu, bình tĩnh nói, đáy mắt lạnh đến đáng sợ.
Toàn thân Phó Cảnh Dung đột nhiên cứng đờ, cảm thấy Tần Đình Dịch như vậy rất xa lạ.
Hình như Tần Đình Dịch cũng phát hiện ra sự lạnh nhạt của mình, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Lát nữa đồ ăn sẽ nguội, không ngon nữa đâu.”
Phó Cảnh Dung vội vàng gật đầu, yên lặng ăn cơm.
“Có phải chương trình tuyển tú kia bắt đầu rồi đúng không?” Tần Đình Dịch thấy bầu không khí dần lạnh nhạt, cố gắng vãn hồi.
Phó Cảnh Dung ngập ngừng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Hôm trước Lộ Tụng đã thu dọn xong đồ đạc đến địa điểm ghi hình rồi, chắc không lâu nữa, sẽ phát sóng tập đầu tiên.”
Tần Đình Dịch cũng gật đầu.
Hai người lại chìm vào im lặng.
*
Đây là lần đầu tiên Phó Cảnh Dung và Tần Đình Dịch xảy ra mâu thuẫn từ sau khi quen biết.
Nói là mâu thuẫn cũng không đúng, Phó Cảnh Dung vẫn đưa dón Tần Đình Dịch đi làm, Tần Đình Dịch cũng vẫn làm đủ loại món cậu thích ăn.
Chỉ là hai người cũng rất ít nói chuyện. Cho dù miễn cưỡng bàn đến một vấn đề, cuối cùng cũng kết thúc trong im lặng.
Ngày tháng cứ trôi qua như vậy, tập đầu tiên của “Hiếm khi gặp gỡ” sắp phát sóng rồi.
Chương trình bắt đầu tuyên truyền poster của các thí sinh, các fan bắt đầu tuyên truyền cho idol của mình.
Phó Cảnh Dung cũng lên weibo mọc đầy cỏ tuyên truyền cho Lộ Tụng.
【Thu tiền nhà đây: Mau đến pick Tiểu Lộ của chúng ta đi! [cố lên] //Hiếm khi gặp gỡ V: Mau đến pick.... mà các bạn thích】
“Bà nội, weibo mà bà theo dõi phát weibo rồi!”
“Em còn cho rằng anh sắp tham gia tuyển tú cơ, vậy em nhất định sẽ phát động toàn gia đình bỏ phiếu cho anh, đưa anh xuất đạo C vị [khóc]”
“Đây không phải là anh trai nhỏ cũng lên “Châu Châu cười haha” sao? Tôi nhớ hát rất hay!”
“Cảm thấy hình tuyên truyền rất trẻ con! Tập đầu tiên phát sóng sẽ chú ý!”
“...”
Khổng Tân và hai MC cũng lần lượt chuyển phát weibo của chương trình, tạo thế cho Lộ Tụng, ít nhiều gì cũng mang lại cho cậu ấy chút hảo cảm của khán giả.
Chẳng bao lâu đã đến tối phát sóng chương trình, Phó Cảnh Dung và Tần Đình Dịch yên tĩnh ngồi trên sô pha nhà Tần Đình Dịch.
Bầu không khí giữa hai người vẫn lạ lạ, nhưng cũng không giảm bớt thời gian ở bên nhau.
“Chào mọi người, tôi là Lộ Tụng, Lộ trong con đường, Tụng trong ca tụng.” Lộ Tụng nhìn về phía ống kính, hình như có chút ngại ngùng, lúc cười giống lại như trời sáng vậy.
“Cảm giác ống kính của cậu ấy rất tốt, lên hình cũng rất đẹp.” Tần Đình Dịch bình luận khách quan.
Phó Cảnh Dung có chút căng thẳng thay cho Lộ Tụng, âm thầm liếc Tần Đình Dịch, không biết trả lời thế nào, gật đầu.
Sau đó là màn biểu diễn tài năng của Lộ Tụng. Lộ Tụng vốn dĩ có khí tức trong trẻo, khi âm nhạc vang lên, đột nhiên tản ra khí tức hư hỏng.
Ban đầu là phóng túng mơ màng, nền sân khấu có những bông hồng đỏ nở rộ, cậu ta mặc một bộ trang phục hoa lệ, nở một nụ cười quái dị nhảy một điệu nhảy solo, ca từ bên miệng cũng bình tĩnh khiến người khác tâm hoảng ý loạn.
Âm nhạc đột nhiên dâng cao, “cậu” bị thức tỉnh, ánh mắt trống rỗng tràn đầy đau khổ và vật vã, vừa nhảy, vừa muốn thoát ra!
“Em sống trên vách núi! Em đi trên dây thừng! Em khóc, em gây sự, em chạy trốn, em điên rồi, ngốc rồi, yêu rồi không muốn đi!”
Cậu ta hát như cảm xúc dâng trào, lại giống như thoải mái mắng chửi.
“Vũ y mà em muốn, bên trên vẽ ác quỷ muốn ăn em!”
“Em nhìn nó, cầm nó.” Lộ Tụng cúi đầu nắm một góc dài của trang phục biểu diễn, chuyên chú nhìn nó.
“Em xé nó! Đốt nó!”
“Xoẹt” một tiếng, cậu ta xé rách góc áo, kiên quyết ném đi.
Trong cảnh quay cận cảnh, mảnh áo đó trượt trên đôi mắt đầy kiên quyết và sát khí của Lộ Tụng.
Khoảnh khắc đó, nhân vật trên sân khấu được giải phóng, Lộ Tụng chinh phục vũ đài.
=======
EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Siêu Sao Đều Tranh Nhau Thuê Phòng Của Tôi
- Chương 35