Chương 34

Sau khi ngủ một đêm, Phó Cảnh Dung cảm thấy chuyện hôm qua đều không quan trọng nữa.

Bà nội Phó thương cháu, nhất định sẽ không trơ mắt nhìn Phó Cảnh Hành bị đánh gãy chân. Mình không muốn cũng không thể thừa kế nhà họ Phó, ba Phó vì người thừa kế nhất định sẽ thỏa hiệp. Ông nội Phó.... có bà nội Phó, chắc không có vấn đề gì lớn.

Về phần Đình Dịch _____ Cảnh Hành biến thành cong, cậu không thể không nhận đứa em trai này, tất nhiên cũng không thể bởi vì bạn bè là người đồng tính mà tuyệt giao.

Cậu thậm chí cảm thấy phản ứng hôm qua của mình quá lớn rồi. Giống như cậu nói với bà nội Phó vậy, có người trời sinh thích ăn táo, có người trời sinh thích ăn lê. Người thích ăn táo không thể bởi vì người khác thích ăn lê mà ngạc nhiên hô lên “bạn vậy mà lại thích ăn lê” được.

Phó Cảnh Dung ngẫm lại bản thân, vội vàng chỉnh lý chính mình, đi gõ cửa nhà Tần Đình Dịch, đưa anh đi làm.

Cả hai người đều ngầm hiểu không nói về chuyện tính hướng của Tần Đình Dịch, nói những chuyện nhỏ nhặt hoặc tin tức như mọi khi.

Giống như hôm qua không xảy ra chuyện gì vậy, cách hai người tiếp xúc với nhau cũng không thay đổi.

Cho đến trước khi Tần Đình Dịch xuống xe, đưa cho Phó Cảnh Dung một túi giấy kraft.

Phó Cảnh Dung ngẩn ra nhìn Tần Đình Dịch: “Đây là cái gì?”

“Báo cáo xét nghiệm.”

Phó Cảnh Dung không ngừng cười khổ, không nhận: “Anh thật sự đưa cho tôi xem sao? Không cần. Chúng ta quen biết lâu như vậy, tôi biết rất rõ sinh hoạt làm việc nghỉ ngơi của Đình Dịch, tất nhiên biết....”

Tất nhiên biết anh không có thời gian đi lạm giao.

“Đây là báo cáo xét nghiệm thời gian trước của tôi.” Nhưng Tần Đình Dịch rất kiên trì: “Tôi cảm thấy thời gian chúng ta sinh hoạt với nhau rất dài, tôi công khai tình trạng thân thể tôi với cậu là chuyện cần thiết.”

Phó Cảnh Dung nghe thấy “thời gian sinh hoạt rất dài”, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, mặt đỏ lên. Mặc dù biết ý của Tần Đình Dịch chính là cùng ăn cơm khi tan làm, nhưng....

Cậu thầm mắng mình trong lòng. Lúc trước thấy trên mạng có người nói người bạn cùng phòng bẩn thỉu luộm thuộm của mình sau khi biết mình là người đồng tính, cảnh cáo mình đừng thích cậu ta, còn phàn nàn rằng không thích người khác giới mà đến một người thích một người, sao lại có loại người mặt dày như vậy chứ!

Mình không thể có những suy nghĩ tự cho mình là đúng được.

Hai tai cậu đỏ bừng xấu hổ nhận lấy báo cáo của Tần Đình Dịch, vốn dĩ muốn ứng phó lật ra mấy trang, nhưng phát hiện nền tảng thể lực của Tần Đình Dịch rất tốt.

“Đình Dịch, các chỉ số của cơ thể anh đều rất khỏe mạnh đấy.” Phó Cảnh Dung ngạc nhiên khen ngợi.

Tần Đình Dịch bất giác thẳng lưng, tự hào mím môi.

Sau khi xem xong báo cáo, Phó Cảnh Dung đưa cho Tần Đình Dịch, nói đùa: “Tôi xem xong rồi. Không chỉ có thể nhìn ra cuộc sống riêng tư của anh rất sạch sẽ, còn có thể nhìn ra tố chất thân thể của anh rất tốt.”

“Vậy sau này cuối tuần chúng ta đi tập thể dục cùng nhau, tăng cường thể chất đi?” Tần Đình Dịch nhân cơ hội đưa ra đề nghị, gia thăng thời gian ở bên nhau của hai người.

Phó Cảnh Dung không ngờ Tần Đình Dịch dột nhiên chuyển đề tài sang việc tập thể dục, miễn cưỡng nói: “A.... chuyện này....”

Cậu lộ ra vẻ mặt khó xử, hi vọng Đình Dịch luôn quan tâm có thể hiểu được hoạt động nội tâm không muốn thức dậy vào cuối tuần của cậu.

Nhưng lần này Tần Đình Dịch hình như đặc biệt không hiểu sắc mặt, luôn mong chờ nhìn cậu.

Cuối cùng Phó Cảnh Dung thỏa hiệp: “Được rồi được rồi, cuối tuần chúng ta đi buổi chiều được không?”

Khóe miệng Tần Đình Dịch nhếch lên: “Được.”

Nhìn dáng vẻ vui mừng của anh, Phó Cảnh Dung lại cảm thấy cho dù bò dậy buổi sáng cũng không sao cả.

Dù sao vui vẻ tập thể dục với bạn tốt cũng là chuyện rất vui mà.

*

Đưa Tần Đình Dịch đi làm xong, Phó Cảnh Dung định đi tìm Lộ Tụng một chuyến, thương lượng về thời gian sửa chữa một chút.

Thang máy tầng ba vừa mở ra, Phó Cảnh Dung nghe thấy âm thanh tức giận kìm nén của Lộ Tụng: “Anh tự thu xếp ổn thỏa!”

Cậu nhanh chóng ra khỏi thang máy, thấy Lộ Tụng hình như đang hất tay một người đàn ông trung niên khác ra.

“Lộ Tụng!” Cậu vội vàng gọi một tiếng, đi đến bên cạnh Lộ Tụng.

Người đàn ông trung niên thấy cậu, ánh mắt lóe lên một chút, bước nhanh đi ném lại một câu: “Tiểu Lộ, em suy nghĩ kỹ đi.”

Phó Cảnh Dung nhìn anh ta hoảng loạn đi vào thang máy, ánh mắt hướng về phía Lộ Tụng sắc mặt khó coi, do dự hỏi: “Hai người quen biết sao?”

Lộ Tụng dùng tay áo lau mặt, sắc mặt xanh lại đỏ, đỏ lại tím, cuối cùng thở dài một hơi: “Anh Cảnh Dung, anh vào trong nói đi.”

Sau khi vào cửa, Lộ Tụng đưa cho Phó Cảnh Dung cốc nước, ngồi bên cạnh cậu, bồn chồn: “Người vừa rồi là cao tầng của công ty bọn em, tên Tống Trường Nguyên. Bạn người đại diện của em cũng ở trong khu nhà này, chắc nhờ vậy mà vào được. Em chuyển nhà, một mặt là do công ty không sắp xếp ký túc xá, một mặt là muốn trốn anh ta, kết quả anh ta còn tìm đến đây ____ khi người đại diện của em nói với em, em nên chuẩn bị tâm lý mới đúng.”

Phó Cảnh Dung hình như hiều ý cậu ta, ánh mắt lộ ra ngạc nhiên: “Cậu là nói anh ta với cậu....”

Lộ Tụng cười khổ một tiếng: “Đúng, đây chính là tại sao em nói em đi tham gia tuyển tú, công ty sẽ không cho em bất kỳ sự giúp đỡ nào. Bởi vì em không chịu đồng ý lên giường với anh ta.”

Phó Cảnh Dung ngược lại cũng từng nghe thấy những quy tắc ngầm phổ biến trong giới giải trí, nhưng cũng không ngờ khách thuê của mình sẽ gặp phải, còn là nam cao tầng.

Lộ Tụng cũng kể lại lời người đại diện của mình cho Phó Cảnh Dung nghe, sau đó ác ý nói: “Bây giờ em càng chắc chắn em sẽ không bị cám dỗ đánh mất chính mình, muốn em ở cùng ông già ghê tởm kia, không bằng bảo em đi chết.”

“Thật sự không được, thì em sẽ rời giới giải trí. Anh ta sẽ không có cách gì để ép em nữa.” Lộ Tụng cam chịu nói.

Phó Cảnh Dung cũng không biết nên an ủi cậu ta thế nào, suy nghĩ nói: “Tôi nói với quản lý một tiếng, để họ tăng cường an ninh, nhưng e rằng anh ta còn dùng những cách khác lẻn vào đây để quấy rối cậu. May mà cậu sắp tham gia tuyển tú rồi, vừa rồi anh ta thấy tôi thì đi rất nhanh, chắc cũng không dám làm loạn. Nhỡ đâu anh ta kéo dài như vậy.... mất đi hứng thú với cậu thì sao?”

Lộ Tụng không ôm hi vọng với chuyện Tống Trường Nguyên sẽ mất đi hứng thú với mình, nhưng cảm thấy Phó Cảnh Dung nói rất đúng, cậu ở chương trình một ngày, sẽ không bị quấy rối một ngày.

“Đúng, trong chương trình là cuộc thi tập luyện khép kín, anh ta không thể đến được. Đợi em bị loại rồi, lại nghĩ cách kéo dài, đợi đến khi hợp đồng kết thúc, là xong.” Lộ Tụng nghiến răng nói.

Phó Cảnh Dung thấy cậu ấy nói kết thúc hợp đồng, đột nhiên nhớ đến chuyện Vu Nhạn Phi đổi công ty đại diện, do dự hỏi: “Tại sao không đổi công ty quản lý?”

“Em cũng từng nghĩ đến, nhưng em không có danh tiếng gì, không ai đến đào em.” Lộ Tụng cười khổ một tiếng: “Công ty bọn em quản lý hỗn loạn, tâm tư hoàn toàn không ở bồi dưỡng người đại diện. Nhưng một khi phát hiện nghệ sĩ có ý “phản bội”, lập tức sẽ đóng băng.”

Phó Cảnh Dung suy nghĩ một chút, trịnh trọng nói: “Vậy cậu càng nên biểu hiện tốt trong chương trình, thu hút ánh mắt cũng những công ty quản lý khác. Chương trình tuyển tú chắc có rất nhiền công ty quản lý quan tâm đúng không, nhỡ có một công ty quản lý nhìn ra giá trị của cậu, nguyện ý vì cậu mà bỏ ra số tiền vi phạm hợp đồng thì sao?”

Mắt Lộ Tụng sáng lên, lại nhanh chóng trầm xuống: “Nhưng các công ty quản lý lớn đều sắp xếp tuyển thủ thi đầu rồi, sao có thể tạo thêm đối thủ tranh giành cho họ nữa chứ?”

“Chuyện này thì ai nói chuẩn được chứ?” Phó Cảnh Dung cười, cổ vũ cậu ta: “Cậu không làm, không ai biết được kết quả, phải tin vào chính mình. Lần trước không phải cậu còn nói mình phải đi đến cuối sao? Người đi đến cuối, sao có thể không được người khác nhìn đến chứ?”

Lộ Tụng nhìn ánh mắt chân thành của cậu, do dự gật đầu.

Mặc dù trong lòng vẫn còn âm u, nhưng dường như có một ngọn lửa đang phá đất mà ra, mơ hồ phát ra ánh sáng yếu ớt.

Nhỡ đâu thì sao? Nhỡ đâu mình có thể tỏa sáng, thu hút mọi người chú ý đến mình, từ đó mà thoát khỏi uy hϊếp của Tống Trường Nguyên và Hoàng Sổ Lãng thì sao?

*

Hôm Phó Cảnh Dung đi thăm ban, thời tiết rất tốt.

Khi cậu vừa đến, Vu Nhạn Phi còn đang trang điểm, thấy cậu được Ngôn Mục dẫn vào thì rất ngạc nhiên.

“Cảnh Dung, sao cậu lại đột nhiên đến đây, nói với tôi một tiếng, tôi để Tiểu Đóa đi đón cậu.”

Tiểu Đóa là trợ lý ở công ty của của anh ta, sau khi nghe thấy anh ta thay công ty quản lý, cũng từ chức theo, bây giờ lại trở thành trợ lý của Vu Nhạn Phi.

Phó Cảnh Dung đưa hoa cho anh ta, nói đùa: “Nghe nói hôm nay anh hơ khô thẻ tre, đến chúc mừng anh.”

“Bây giờ tôi còn đang trang điểm nữa.” Vu Nhạn Phi xin lỗi nói: “Cũng không thể tiếp cậu được.”

Ngôn Mục chen miệng vào: “Còn có tôi ở đây nữa, anh yên tâm đi.”

“Tôi suýt nữa quên mất, Cảnh Dung và đạo diễn Ngôn là bạn từ nhỏ.”

“Đạo diễn Ngôn!” Một giọng nói từ tính truyền đến: “Nghe nói bạn cậu đến rồi?”

Nhϊếp Cảnh bước vào, thấy Phó Cảnh Dung bên cạnh Ngôn Mục mắt sáng lên, bước nhanh đến, bắt tay cậu.

“Chào cậu Cảnh Dung, tôi là Nhϊếp Cảnh. Không biết cậu đã xem qua tác phẩm của tôi chưa?”

Phó Cảnh Dung không biết làm sao, không ngờ vị ảnh đế trong truyền thuyết lại bình dị dễ gần như vậy: “Chào anh.”

Nhϊếp Cảnh cầm điện thoại ra, nhìn Vu Nhạn Phi và Ngôn Mục, cười nói: “Chúng ta không làm phiền Nhạn Phi trang điểm nữa, đến phòng nghỉ của tôi nói chuyện đi. Đạo diễn Ngôn, vừa rồi đạo diện gọi cậu, nói có việc tìm cậu.”

Nói xong, còn chưa đợi mọi người phản ứng lại, Nhϊếp Cảnh nửa đẩy nửa kéo Phó Cảnh Dung đi rồi.

Ngôn Mục ngẩn ra tại chỗ: “Này?!”

Vu Nhạn Phi ngập ngừng: “Hôm nay anh Nhϊếp sao lại.... nhiệt tình như vậy?”

Ngôn Mục nhớ đến Nhϊếp Cảnh không thích quan tâm đến người khác thường nhiều lần hỏi cậu bao giờ Cảnh Dung mới đến thăm ban và gương mặt tuyệt đẹp của anh ta, trong lòng thắt lại.

Phòng nghỉ ngơi.

“Cảnh Dung, cậu biết Lão Tần đúng không? Tần Đình Dịch.” Nhϊếp Cảnh đóng cửa lại, cầm chai nước đưa cho cậu: “Tôi là nghệ sĩ công ty cậu ta.”

Phó Cảnh Dung gật đầu, do dự hỏi: “Anh ấy từng làm người đại diện của anh sao?”

Nhϊếp Cảnh ngẩn ra, suýt chút nữa quên mất Lão Tần còn có nhân cách này.

Anh ta hàm hồ nói: “Coi như từng làm việc chung đi.”

“Chúng ta thêm cách liên lạc nhé?” Nhϊếp Cảnh bỏ qua vấn đề nguy hiểm, lại nở nụ cười, lắc lắc điện thoại: “Cậu là Lão Tần, cộng thêm tôi, có thời gian thì cùng nhau ăn cơm đi, tay nghề của Lão Tần rất tốt đấy.”

Phó Cảnh Dung bị sự nhiệt tình của anh ta khiến cho không hồi thần được, đợi khi cậu phản ứng lại hai người đã trao đổi cách liên lạc với nhau rồi.

Nhϊếp Cảnh còn muốn kéo cậu nói chuyện, Ngôn Mục phá cửa mà vào: “Nhϊếp Cảnh, đạo diễn không gọi tôi mà.”

“Vậy chắc là tôi nhớ nhầm rồi.” Nhϊếp Cảnh mặt không đỏ tim không đập.

Ngôn Mục cảnh giác nhìn anh ta, nói với Phó Cảnh Dung: “Dung Dung, bên phía Nhạn Phi xong rồi, cậu qua đấy đi.”

Phó Cảnh Dung cũng không biết làm sao với sự nhiệt tình của Nhϊếp Cảnh, vội vàng gật đầu, tạm biệt Nhϊếp Cảnh.

“Có thời gian thì thường xuyên liên lạc nhé.” Nhϊếp Cảnh không quên gào lên trước khi cậu đi.

Sự cảnh giác trong lòng Ngôn Mục càng lúc càng lớn, cậu cảm thấy bạn thân của mình nên yêu đương. Nhưng Nhϊếp Cảnh vừa thấy đã không phải là một người đàn ông tốt thì tuyệt đối không được.

“Nhϊếp Cảnh, Cảnh Dung rất đơn thuần, chưa từng yêu đương.” Ngôn Mục nói với Nhϊếp Cảnh.

Nhϊếp Cảnh có chút không hiểu, không biết tại sao Ngôn Mục đột nhiên nói cái này.

Anh ta gật đầu.

“Nhưng tôi biết, cậu ấy hoàn toàn là người dị tính. Lúc trước tôi và cậu ấy nói đùa về người đồng tính, cậu ấy còn tức giận với tôi, nói tôi còn như vậy nữa, thì đến bạn bè cũng không thể làm được nữa”

Thật ra không có, Phó Cảnh Dung chỉ là liếc trắng mắt một cái, làm sáng tỏ trong sạch giữa mình và Vu Nhạn Phi.

“Tôi biết nhiều người trong giới không cố kị chay thịt, nhưng Cảnh Dung chỉ là một người ngoài giới.”

Nhϊếp Cảnh đột nhiên hiểu ra ____ Ngôn Mục cho rằng mình thích Phó Cảnh Dung.

Hiểu nhầm này không thể được, không thể cướp vợ của bạn!

Anh ta chỉ là muốn nhiệt tình với người mà Lão Tần thích một chút thôi. Dù sao Lão Tần đã nhận định thì chắc sẽ không đổi, sau này sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc.

Anh ta vừa muốn nghiêm túc giải thích, đột nhiên phát hiện trọng điểm trong lời Ngôn Mục.

Phó Cảnh Dung là người dị tính?

====================

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN