Tối hôm trước Lộ Tụng dọn dẹp đến muộn, hôm sau ngủ rất say, đến khi bị tiếng chuông liên tiếp gọi dậy.
Lộ Tụng mở cửa ra, ngạc nhiên thấy người đại diện.
“Anh Hoàng.” Cậu ta miễn cưỡng cười.
Thấy ý cảnh giác trong mắt Lộ Tụng, người đại diện cười: “Lộ Tụng, căn hộ này rất được đó, xem ra cậu tiết kiệm được nhiều hơn tôi nghĩ nhiều. Không mời tôi vào nhà mới ngồi một chút sao?”
Lộ Tụng siết chặt tay nắm cửa, mím môi một lúc lâu mới nhường ra một vị trí.
“Cậu cũng đừng căng thẳng, bảo vệ của nơi này rất tốt.” Người đại diện vừa đi vào vừa đánh giá phòng ở: “Nếu không phải tôi có bạn vừa chuyển đến đây ở, e rằng cũng không thể vào được.”
“Sao anh lại biết tôi ở đây?” Lộ Tụng lạnh giọng hỏi.
Người đại diện ngồi xuống, tự tiện rót cho mình một cốc nước: “Giám đốc Tống hứng thú với cậu như vậy, tất nhiên phải biết rõ nhất cử nhất động của cậu rồi, loại chuyện lớn như chuyển nhà, anh ta sao có thể không biết được chứ?”
Giống như một thùng nước đá từ trên trời đổ xuống giữa mùa đông lạnh lẽo tháng mười hai âm lịch vậy, dội cho Lộ Tụng toàn thân phát lạnh.
Người đại diện nhìn ra sự kháng cự của cậu ta, cười nói: “Đừng căng thẳng, hôm nay tôi đặc biệt đến tìm cậu, là muốn nói cho cậu một tin tốt.”
“Đây.” Anh ta cầm một phần hợp đồng đặt lên bàn.
Lộ Tụng nghi hoặc nhìn người đại diện, nhìn một cái, là hợp đồng mời tham gia chương trình tuyển chọn boy’s group “Hiếm khi gặp gỡ”.
Người đại diện thấy dáng vẻ không hề thay đổi của cậu ta, giọng điệu mang theo dụ dỗ: “Vốn dĩ nhóm của cậu đã không có danh tiếng gì, hơn nữa bây giờ đã giải tán rồi. Mà trong nước đã không có nhiều cơ hội cho thần tượng hát nhảy, cậu muốn trở lên nổi tiếng có được nhiều sân khấu hơn, có lựa chọn nào tốt hơn tham gia tuyển tú sao?”
“Yên tâm, đây không phải giám đốc Tống cho cậu, là lời mời từ show.” Anh ta vắt chéo chân, hai chân đan chéo, thoải mái dựa vào sô pha: “Giám đốc Tống còn chưa keo kiệt như vậy, chỉ cho một phần hợp đồng.”
Lúc này Lộ Tụng mới do dự nhận lấy hợp đồng xem, trong mắt mang theo khó hiệu nhìn người đại diện.
Người đại diện cười cười: “Tôi biết, cậu nhất định thấy lạ vì sao tôi không lấy nó đúng không?”
Không đợi Lộ Tụng phản ứng lại, anh ta đã nói thẳng: “Cậu biết không? Thi đấu là cách tốt nhất kí©h thí©ɧ tính háo thắng của con người, đợi khi cậu thấy nhiều chàng trai trẻ trung hơn cậu, có tiềm năng hơn cậu như vậy dùng mọi cách để leo lên trên, cậu sẽ phát hiện cậu có một con đường tắt để đi, là may mắn cỡ nào.”
Lộ Tụng cười, trào phúng: “Không phải anh Hoàng nói anh muốn có may mắn này sao? Sao còn chưa tự tiến cử mình chung chăn gối với giám đốc Tống đi?”
Người đại diện không quan tâm nói: “Cậu cũng có thể không đi. Bây giờ ngoại trừ cơ hội này, cậu còn có cách nào nữa sao?”
“Anh không sợ tôi mượn chương trình này ___”
Người đại diện cười một tiếng: “Lộ Tụng, đừng nói đùa nữa. Chương trình này từ người bình thường cho đến khi thành đoàn, đều là sự trao đổi lợi ích của các công ty đại diện và chương trình. Công ty nhất định sẽ không chơi cờ với cậu đâu, cậu cảm thấy cậu một mình đi ứng chiến, lẽ nào còn có thể được chọn ra từ nhiều tuyển thủ nổi bật như vậy sao?”
Lộ Tụng nắm chặt tay, hừ lạnh: “Vậy tôi cũng không cần phải tham gia.”
“Cậu thật sự... không muốn đi sao?” Người đại diện ý vị thâm trường hỏi.
Lộ Tụng im lặng.
Hoàng Sổ Lãng nói rất thẳng thắn, nhưng cậu vẫn không muốn từ bỏ một tia hi vọng đó.
Nhỡ đâu... nhỡ đâu cậu có thể đi được đến cuối cùng thì sao? Thậm chí không cần đi đến cuối, chỉ cần cậu có lên chương trình, thu hút sự chú ý của nhiều người hơn, cậu đã thắng rồi.
Người đại diện thấy cậu ta dao động, nhếch môi, đi đến bên cạnh vỗ vai cậu ta.
“Đi xem xem những chàng trai có chỗ dựa sau lưng, có lẽ là gia đình họ, có lẽ là công ty họ, đang cố gắng không từ thủ đoạn leo lên thế nào đi.” Người đại diện từ từ nói: “Nếu cậu tỉnh ngộ, ít ra iám đốc Tống có thể bảo đảm cho cậu một vị trí thành đoàn.”
Lộ Tụng đứng yên tại chỗ không động đậy.
*
Phó Cảnh Dung gõ cửa phòng Lộ Tụng, đợi cửa mở ra, phát hiện đối phương đang lạnh mặt. Cậu có chút không hiểu ngẩn ra.
“Xin lỗi, vừa có chuyện phiền lòng.” Vốn dĩ Lộ Tụng cho rằng là người đại diện quay lại vội vàng nói xin lỗi.
“Không sao.” Phó Cảnh Dung cười thân thiện, lắc điện thoại: “Tôi vừa gửi bản thiết kế cho cậu, cậu xem chưa?”
“Nhanh vậy sao?” Lộ Tụng ngạc nhiên trợn to mắt, vội vàng mời cậu vào.
Phó Cảnh Dung gật đầu, thay dép xong đi vào trong: “Dù sao chắc là cậu cần luyện nhảy thường xuyên, làm xong sớm chút sẽ tiện hơn.”
Trong lòng Lộ Tụng đột nhiên ấm áp. Có thể là do vừa rồi mới trải qua những mặt xấu xa của “hiện thực”, thiện ý của Phó Cảnh Dung đối với cậu ta rõ ràng càng trở lên đáng quý và ấm áp hơn.
“Cậu có ý tưởng nào khác thì nói với tôi, đến lúc đó tôi sẽ trao đổi với nhà thiết kế.” Phó Cảnh Dung nói với cậu ta.
Lộ Tụng gật đầu, đột nhiên nhớ đến những lời Khổng Tân nói với cậu ta.
“Chủ nhà của chúng ta ấy, chính là như vậy!” Hình ảnh Khổng Tân giơ ngón cái vẫn còn sống động.
Lộ Tụng xoắn xuýt, do dự hỏi: “Anh Cảnh Dung, em có một chuyện, muốn xin ý kiến của anh.”
Phó Cảnh Dung ngẩn ra, sau đó ôn hòa cười: “Chuyện gì vậy?”
“Chỉ là...” Lộ Tụng chật vật nói: “Bây giờ em có một cơ hội tuyển tú, nhưng công ty không giúp đỡ em, em rất có thể chỉ đi được vài vòng. Anh cảm thấy em có cần phải tham gia không?”
Phản ứng đầu tiên của Phó Cảnh Dung là kỳ lạ: “Đây không phải là một cơ hội rất tốt sao. Mặc dù tôi không phải người trong ngành, nhưng mấy năm nay các chương trình tuyển tú không phải rất nổi sao? Cho dù kết quả cậu tham gia thế nào, tham gia vẫn có chỗ tốt với nhiệt độ của cậu.”
Lộ Tụng cắn răng, ngẩng đầu: “Nhưng em sợ em sẽ.... đánh mất chính mình?”
“Đánh mất chính mình?” Phó Cảnh Dung cảm thấy cách nói này rất kỳ lạ, tham gia thi đấu có cái gì có thể đánh mất chính mình chứ.
Thấy Lộ Tụng không muốn giải thích cặn kẽ, cậu suy nghĩ một chút, trả lời: “Nghe nói mặc dù cậu còn trẻ, nhưng đã vào nghề nhiều năm rồi?”
Lộ Tụng gật đầu.
“Những năm này có rất nhiều cám dỗ đúng không?” Phó Cảnh Dung cười với cậu ta.
Lộ Tụng do dự một chút, vẫn gật đầu.
“Vậy cậu có đánh mất chính mình không?”
“Tất nhiên không rồi.” Lộ Tụng dứt khoát lắc đầu.
“Vậy cậu là người dễ đánh mất chính mình sao?”
Lộ Tụng không cần phải suy nghĩ: “Tất nhiên không phải rồi!”
Phó Cảnh Dung dang tay: “Vậy không phải rõ rồi sao? Bao nhiêu năm nay cậu cũng không đánh mất chính mình, tại sao lại bởi vì chuyện còn chưa xảy ra, từ bỏ cơ hội tốt chứ?”
Lộ Tụng chợt hiểu ra.
Đúng vậy, nếu mình đồng ý với giám đốc Tống, thì đã đồng ý với giám đốc Tống từ khi nhóm chưa giải tán. Chỉ một cuộc thi đơn thuần, nhưng mình lại bị Hoàng Sổ Lãng nói đến dao động bất an.
“Cảm ơn anh Cảnh Dung.” Lộ Tụng cảm kích nói: “Em hiểu rồi, em sẽ đi tham gia tuyển tú!”
Phó Cảnh Dung an ủi gật đầu, lại cảm thấy cách nói chuyện vừa rồi của đối phương rất quen.
Cậu ném cảm giác kỳ lạ ra khỏi đầu, hỏi: “Vậy có phải cậu sắp đi tuyển tú rồi đúng không, phòng luyện nhảy còn cần chỉnh sửa gấp không?”
Lộ Tụng nhẹ nhõm cười lớn: “Vẫn phải làm phiền anh Cảnh Dung! Nhỡ em thi đấu xong lại trở về thì sao?”
“Có ý chí một chút, nhỡ đâu đi được đến cùng thì sao?” Phó Cảnh Dung nhìn dáng vẻ vui vẻ của cậu ta, trong mắt mang theo ý cười, nhưng lại làm ra dáng vẻ không đồng tình.
Mặc dù Lộ Tụng không ôm hi vọng, nhưng cũng cười phối hợp: “Được, vậy em nhất định phải đi đến cuối!”
*
Lộ Tụng không có ý gì với bản thiết kế phòng tập nhảy này, Phó Cảnh Dung để bên công ty sữa chữa sắp xếp vật liệu sửa chữa và thời gian đến càng sớm càng tốt.
Chuyện này tạm thời có thể không cần quan tâm đến, Phó Cảnh Dung dứt khoát về nhà họ Phó một chuyến.
Không ngờ ba Phó cũng trùng hợp về thăm ba mẹ, ông bà nhà họ Phó thấy con trai cháu trai đều trở về, vô cùng vui mừng.
“Nếu Cảnh Hành cũng ở đây.” Bà nội Phó cười nói: “Thì nhà mình đủ người rồi.”
Ba Phó cau mày: “Thằng nhóc đó, nghĩ lễ Quốc Khánh không về nhà chạy ra ngoài du lịch, giữa chừng quay lại một chuyến cũng không về nhà.”
“Cảnh Hành rất ngoan, đến thăm ba mẹ.” Bà nội Phó bảo vệ cháu trai.
Ba Phó bất mãn nói: “Thăm hai người, cũng đi tìm anh trai nó, chỉ không về nhà thăm ba mẹ nó. Nó là có ý kiến với nguyện vọng, con bảo nó thay đổi nguyện vọng còn không phải vì tốt cho nó sao. Sản nghiệp nhà họ Phó lớn như vậy....”
“Đừng nói nữa.” Ông nội Phó chặn lời ông lại, ba Phó liếc nhìn Phó Cảnh Dung, ngậm miệng lại.
Phó Cảnh Dung nghĩ trong lòng chắc là ông nội đã nói với ông, không thể nhắc đến chuyện Phó Cảnh Hành thừa kế nhà họ Phó trước mặt cậu.
Bà nội Phó vội nói: “Con cái nhà chúng ta đều ngoan, quan hệ anh em cũng tốt, là chuyện tốt! Không giống nhà người khác tranh cái này giành cái kia, khiến gia đình không được yên ổn. Giống như lúc trước con trai nhỏ nhà họ Trương vì một dự án, vậy mà lại để lộ chuyển xấu của con trai cả ra ngoài, khiến mọi người đều được thấy chuyện cười.”
Nhưng tim Phó Cảnh Dung lại động một cái. Chuyện xấu của con trai cả nhà họ Trương thật ra ở trong mắt thế hệ trẻ cũng không coi là gì, nhưng lại có liên quan mật thiết với mục đích hôm nay Phó Cảnh Dung đến đây.
Chuyện này nói ra cũng đơn giản, ảnh giường chiếu của con trai lớn nhà họ Trương và bạn trai bị con trai nhỏ đưa lên PPT trong cuộc họp thường kỳ của công ty, người nắm quyền nhà họ Trương tức giận, không chỉ lấy lại quyền thừa kế của con trai lớn, còn đánh gãy chân anh ta.
“Chuyện này cháu cũng nghe qua.” Phó Cảnh Dung hiếm khi chen miệng vào vấn đề này: “Nghe nói chân của Trương Viễn Đồ không thể chữa được nữa?”
Bà nội Phó gật đầu, thở dài: “Ông Trương này ra tay cũng độc ác quá. Đó chính là ruột thịt đấy, hổ dữ không ăn thịt con mà. Theo bà thấy, đánh một trận thay đổi là được rồi, cần gì phải hủy nửa đời còn lại của đứa trẻ chứ.”
Ba Phó lắc đầu: “Mẹ, đây là do trời sinh, không thể thay đổi được.”
Bà nội Phó ngẩn ra: “Chuyện này không thể thay đổi được sao?”
“Bà nội, tính hướng là do trời sinh.” Phó Cảnh Dung cũng gật đầu: “Giống như bà trời sinh thích ăn táo, ông nội trời sinh thích ăn lê vậy.”
“Ai, vậy nhà họ Trương làm cái gì tạo nghiệt vậy chứ.” Bà nội Phó lắc đầu.
Ông nội Phó nghiêm túc nói: “Nếu ông Trương vẫn còn, thấy dáng vẻ đó của cháu trai mình, chắc không chỉ đánh gãy một chân đâu. Loại người bại hoại gia phong này, thì nên đuổi ra khỏi nhà. Còn có cháu trai nhỏ làm loạn gia đình nữa, thật sự nên đánh gãy chân.”
Ba Phó tán thành gật đầu.
“Lão Phó, người ta chỉ có hai đứa cháu, một đứa đuổi khỏi nhà, một đứa đánh gãy chân, ông muốn nhà người ta đoạn tử tuyệt tôn sao?” Bà nội Phó cười nói.
Ông nội Phó hừ một tiếng.
Phó Cảnh Dung nghe thấy vậy thì dằn lòng xuống, hoàn cảnh của Cảnh Hành không tốt rồi.
“Cảnh Dung, nghe nói gần đây cháu làm phim với thằng nhóc nhà họ Ngôn sao?” Ông nội Phó gọi Phó Cảnh Dung đang thất thần.
Phó Cảnh Dung hồi thần, gật đầu: “Vâng.”
“Cháu thích là được. Vốn dĩ ông nói với ba cháu, để cháu đến công ty, cháu nói không thích làm việc hành chính, vậy thì bỏ đi.” Ông nội Phó thở dài, nhìn cậu.
“Sắp đến sinh nhật cháu rồi, ông và bà nội cháu đã bàn bạc với nhau.”
“Lại cho cháu thêm 2% cổ phần công ty nữa.”
=====
EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN