Chương 31

Lộ Tụng mở mắt, nhìn người đại diện, giọng điệu bình thản: “Anh Hoàng, anh có còn nhớ mình là người đại diện của ngành hợp pháp này, không phải là nghề bất hợp pháp đê tiện gì đúng không?”

Người đại diện đạo đức giả lập tức biến mất, thẹn quá hóa giận nói: “Lộ Tụng, cậu đừng có không biết tốt xấu. Cậu nhìn xem những nhóm bước chân giờ vào giới giải trí, có mấy nhà không có nền tảng? Chỉ có nhóm nhỏ các cậu vừa tan rã, trong nhà người ta ít ra còn có quán lẩu, một tháng có thể kiếm được mười mấy vạn.”

“Còn cậu thì sao?” Người đại diện đáng thương nhìn cậu ta: “Lăn lộn trong giới này lâu như vậy, trên người chỉ có chút tiết kiệm. Idol chính là càng lớn tuổi sẽ càng không làm được gì.”

Lộ Tụng lại nhắm mắt.

“Dáng vẻ của giám đốc Tống cũng rất được, đối với cậu cũng tốt.” Người đại diện tận tình khuyên nhủ: “Cậu xem bao nhiêu năm nay, anh ta có hứng thú như vậy với ai chưa? Nói trắng ra, người muốn dựa vào anh ta đi lên không thể đếm được, chỉ là giám đốc Tống không nhìn trúng. Cậu may mắn, được anh ta nhìn trúng, có gì mà phải làm cao chứ?”

“May mắn này tôi không cần.” Lộ Tụng nhếch khóe miệng, nhướng mày: “Nếu anh Hoàng đã nhìn trúng, thì lấy đi.”

“Cậu!” Người đại diện vô cùng tức giận, chỉ vào cậu ta nói: “Không phải chỉ là ngồi xổm phía trước để anh ta đâm thôi sao? Nếu giám đốc Tống nhìn trúng tôi, tôi lập tức tắm rửa sạch sẽ đưa đến!”

Lộ Tụng bị chọc cười, mở hai mắt, đáy mắt trong suốt, bình tình nói: “Anh Hoàng không hổ là nhân viên tốt dưới trướng giám đốc Tống mà.”

Anh Hoàng không hổ là một con chó ngoan dưới trướng giám đốc Tống mà!

Mặt người đại diện có chút nóng, vừa muốn chửi cậu ta, lại nghĩ giám đốc Tống ám thị coi trọng và ý vị thâm trường với Lộ Tụng.

“Con người tôi cũng không thích người không cam tâm tình nguyện, nếu không sẽ có nhiều cách. Nếu Tiểu Lộ đồng ý... cậu sẽ không có ít lợi ích đâu. Cậu cũng biết rõ, gần đây công ty đang thay đổi nhân sự đúng không?”

Người đại diện cắn răng, bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn đắc tội với Lộ Tụng. Mình muốn tiến lên, còn phải dựa vào miếng bánh thơm này.

“Lộ Tụng, cậu suy nghĩ kỹ thêm đi. Người trong giới này chỉ có leo lên trên, làm gì có bỏ qua cơ hội không cần chứ.” Người đại diện ngồi xuống, muốn vỗ vai Lộ Tụng.

“Vậy tôi cũng không muốn mình là thịt heo trong sạp thịt, để người ta tùy ý mua bán.” Lộ Tụng tránh tay anh ta.

Người đại diện có chút xấu hổ, nghiến răng nói: “Vậy cậu mãi mãi làm người không được nhìn đến của cậu đi.”

Lộ Tụng không quan tâm đến sự trào phúng của anh ta.

“Cậu cũng đừng trách tôi nặng lời.” Người đại diện lại nhớ đến lời của giám đốc Tống, dịu giọng nói: “Suy nghĩ cẩn thận, mấy ngày nữa tôi lại đến tìm cậu. Mấy ngày này cậu cứ ở trong ký túc xá nhóm trước đi, một khi nghĩ thông thì liên lạc với tôi, trực tiếp chuyển đến nhà giám đốc Tống chuẩn bị cho cậu, nghe thấy chưa?”

Lộ Tụng cười: “Không cần anh Hoàng lo lắng, vừa rồi tôi đã nói, tôi tìm được nhà rồi, sẽ nhanh chuyển ra ngoài.”

Người đại diện lắc đầu, không thể hiểu nổi cậu ta chấp mê không tỉnh. Nhưng anh ta rất tự tin, sự cứng đầu của Lộ Tụng sẽ nhanh chóng biến mất.

Trong giới này, có ai có thể chống cự lại sự cám dỗ thăng tiến chứ?

Lộ Tụng nhìn người đại diện ra khỏi ký túc xá, cúi đầu trầm tư.

Bây giờ trong ký túc xá chỉ còn lại một mình cậu ta, xem ra phải nhanh chuyển ra ngoài. Loại chuyện âm thầm đưa ký túc xá cho giám đốc Tống, Hoàng Sổ Lãng không phải không làm ra được.

*

“Cậu muốn dọn vào sớm hơn?” Phó Cảnh Dung nhìn túi lớn túi nhỏ trên tay Lộ Tụng, do dự nói: “Tất nhiên là được, nhưng phòng bây giờ vẫn chưa tìm người quét dọn đâu?”

Lộ Tụng: “Không sao, em tạm thời dọn một phòng ngủ, sau đó em tự mình dọn dẹp là được.”

“Anh Cảnh Dung, có được không?” Cậu ta lo lắng hỏi.

Phó Cảnh Dung cười gật đầu: “Tất nhiên có thể, lát nữa tôi đưa chìa khóa cho cậu.”

“Còn có...” Lộ Tụng cản cậu lại, do dự nói: “Anh Cảnh Dung, em có thể cải tạo lại được không? Em muốn cải tạo một căn phòng thành phòng tập nhảy, có lẽ phải cạy sàn để lắp gương sát đất.”

Phó Cảnh Dung ngẩn ra: “Đây là thay đổi lớn đấy.”

“Anh Cảnh Dung, em có thể ký hợp đồng thuê dài hạn với anh.” Lộ Tụng lo lắng nói: “Đến lúc trước khi chuyển đi, em cũng sẽ trả phí sửa chữa cho anh, để anh sửa căn phòng trở lại như cũ.”

“Nghề của cậu quả thật cần phải có phòng tập nhảy...” Phó Cảnh Dung suy nghĩ một chút, quyết định đồng ý: “Vậy cậu phải làm tốt công tác cách âm, nếu hàng xóm...”

“Vâng ạ, em sẽ chú ý.” Lộ Tụng vội vàng đồng ý.

Phó Cảnh Dung trở về nhà mình lấy chìa khóa, Khổng Tân lầm bầm với Lộ Tụng: “Tiểu Lộ, anh nghe nói nhóm của các em giải tán rồi?”

Lộ Tụng có chút suy sụp cúi đầu.

“Không phải chuyện gì lớn cả.” Khổng Tân vỗ vai cậu ta, nói đùa: “Tòa nhà này của chúng ta nghe nói là có phong thủy tốt, không nói đến chỗ chúng ta còn có những nghệ sĩ khác, chỉ cần nói đến Vu Nhạn Phi và Vưu An Na mới chuyển vào đây, em đều nghe qua rồi đúng không? Tình thế gần đây rất tốt, không chừng em chuyển vào, đột nhiên nổi tiếng đấy.”

Lộ Tụng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

“Em.... có đủ tiền không?” Khổng Tân nhớ lại: “Nghe nói hợp đồng công ty các em không phải rất nhân từ, em cải tạo như vậy, tiền tiết kiệm có đủ không?”

“Thật ra em vẫn luôn dạy nhảy, cho nên còn có chút tiết kiệm.” Lộ Tụng giải thích: “Bây giờ em cải tạo, không chỉ để tiện tập luyện, cũng là muốn dựa vào việc dạy nhảy để kiếm chút tiền _____ có lẽ sẽ không có công việc gì trước khi hết hợp đồng.”

Khổng Tân thở dài, lộ ra tám cái răng: “Không có tiền thì nói với anh!”

“Cảm ơn anh Khổng.” Lộ Tụng cảm kích nói.

Khổng Tân truyền thụ cho cậu ta một bí tịch: “Trong lòng có chuyện gì thì nói với Cảnh Dung, anh ấy rất có bản lĩnh khai sáng cho mọi người. Lúc trước An Na vừa xảy ra chuyện, nản lòng nhụt chí cũng là anh ấy kéo về đấy.”

Lộ Tụng gật đầu, nhưng không để trong lòng.

“Qua một đoạn thời gian nữa em sẽ biết, chủ nhà chúng ta chính là như vậy!” Khổng Tân thấy cậu ta không quan tâm, nghiêm túc giơ ngón cái: “Rất biết cách làm người khác yên tâm!”

“Khổng Tân, tôi không ở đây lại nói xấu sau lưng tôi cái gì vậy?” Phó Cảnh Dung nắm ý chính.

“Khen anh là một chủ nhà tri ký đáng tin, giải quyết vấn đề xếp thứ nhất!” Khổng Tân nịnh nọt cười.

Phó Cảnh Dung không quan tâm cậu ta ba hoa, tốt bụng dặn dò Lộ Tụng: “Có vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể nhắn tin liên lạc với tôi, có thể lên tầng mười hai tìm tôi.”

Lộ Tụng gật đầu: “Cảm ơn anh Cảnh Dung.”

“Còn có.” Phó Cảnh Dung cười nói: “Chuyện cải tạo của cậu, cậu đưa yêu cầu cho tôi, tôi để công ty sửa chữa lúc trước đến làm, tôi trả một nửa phí sửa chữa.”

“Làm vậy sao được?” Lộ Tụng vội vàng xua tay, từ chối.

Phó Cảnh Dung: “Tôi kiểm soát việc sửa chữa, tôi cũng yên tâm. Nếu tôi đã tìm công ty sửa chữa, tôi lại là chủ nhà, bỏ ra một nửa cũng là chuyện bình thường.”

Khổng Tân bá vai Lộ Tụng, vui vẻ cười ha ha: “Em đừng khách sáo với Cảnh Dung, anh ấy nhiều tiền lắm.”

Cậu ta bị Phó Cảnh Dung trừng một cái, còn ngốc nghếch cười ha ha.

Lộ Tụng có tiền tiết kiệm, nhưng quả thật không nhiều, lại không biết bên phía người đại diện sẽ giở thủ đoạn gì, vì vậy xấu hổ đồng ý.

Đợi cậu ta chuyển hành lý đến 302 bên cạnh, Khổng Tân tò mò nhìn Phó Cảnh Dung: “Cảnh Dung, anh đoán được cậu ấy không có tiền sao?”

Phó Cảnh Dung liếc cậu ta: “Vừa rồi khi cậu nghe thấy cậu ta muốn sửa chữa, mắt trợn tròn như chuông đồng vậy, tôi có thể không hiểu sao.”

Khổng Tân cười hì hì: “Không hổ là Cảnh Dung!”

“Tôi phải về ăn cơm đây.” Phó Cảnh Dung vẫy tay với cậu ta.

Khổng Tân nhìn bóng lưng vội vàng của cậu, tự lẩm bẩm một mình: “Ăn cơm có gì phải vội như vậy chứ? Không phải chỉ là gọi đồ ăn ngoài thôi sao.”

*

Phó Cảnh Dung vội vàng không phải là ăn cơm, mà là đi đón Tần Đình Dịch.

Sau khi đón được người, cậu xin lỗi giải thích lý do đến muộn.

“Nếu sửa chữa thì mất công quá.” Tần Đình Dịch không đồng ý nhíu mày: “Nhỡ làm không tốt còn khiến người ta ý kiến.”

“Tôi rất rảnh, có chút việc cũng là chuyện tốt.” Phó Cảnh Dung ngược lại không nghĩ đến chuyện này: “Nhưng chuyện này, quả thật là tôi suy nghĩ không chu toàn.”

“Cậu cũng đừng quá lo lắng, dù sao cũng là nhà của cậu.” Tần Đình Dịch nhìn dáng vẻ ảo não của cậu, lại không nhẫn tâm, an ủi.

Phó Cảnh Dung thở dài: “Là tôi có lòng tốt nhưng lại làm sai chuyện, chuyện sửa chữa này tất nhiên phải làm theo ý mình. Nếu làm không tốt, còn trì hoãn chuyện của người ta. Tôi phí tâm thêm một chút vậy, không thể gây thêm rắc rối cho người ta được.”

Tần Đình Dịch: “Cậu cũng không cần phải tạo cho mình áp lực quá lớn, thật sự không được thì để tự cậu ta sửa là được rồi.”

“Lời nói ra rồi sao có thể nuốt lại được chứ?” Phó Cảnh Dung bật cười.

Tần Đình Dịch nhớ đến cậu nói cậu rất rảnh rỗi, quay đầu nhìn cậu: “Bây giờ Vưu An Na cũng bận rồi sao?”

“Đúng vậy!” Phó Cảnh Dung cười nói: “Bây giờ nhiều công việc, nói tháng sau có thể trả tôi một phần tiền rồi.”

Tần Đình Dịch gật đầu: “Cô ấy đang đi đúng hướng, cậu cũng thành công lui thân rồi. Đã tìm được mục tiêu tiếp theo chưa?”

Phó Cảnh Dung nhớ đến lời Tần Đình Dịch nói lúc trước, đỏ mặt: “Đình Dịch, lời lúc trước anh nói có phải là nghiêm túc không? Tôi cảm thấy ước mơ đó thật sự quá...”

Nhưng Tần Đình Dịch lại ngắt lời cậu: “Cho nên, tiếp theo là idol nhỏ đó?”

“Cậu ta vẫn tràn đầy năng lượng.” Phó Cảnh Dung đột nhiên bị ngắt lời, cũng quên mất phản bác ước mơ cao thượng đó thật không hiện thực, vô thức trả lời: “Chắc là không có gì khó khăn.”

Phó Cảnh Dung thấy trong mắt Tần Đình Dịch mang theo ý cười, biết được anh đang hố cậu, mà câu trả lời của mình rõ ràng coi ước mơ kia thành thật.

Cậu cao giọng: “Đình Dịch!”

“Thật ra cũng không nhất định phải kéo người khác từ trong khó khăn ra, cậu giúp cậu ta giải quyết chuyện sửa chữa cũng là giúp đỡ mà.” Tần Đình Dịch nói nhanh, chỉ là trong mắt vẫn còn ý cười chưa tan.

Phó Cảnh Dung vẫn có chút thẹn quá hóa giận: “Đến lúc đó làm hỏng, thì sẽ gây thù.”

Tần Đình Dịch ngoan ngoãn nhận sai: “Tối nay làm món sườn om cho cậu.”

Phó Cảnh Dung mới hài lòng thu lại xấu hổ.

Đột nhiên, ma sai quỷ khiến cậu nói: “Công ty sửa chữa đó thiết kế rất tốt, vật liệu sửa chữa cũng an toàn. Đình Dịch đến lúc anh muốn sửa sang phòng tân hôn, tôi sẽ liên lạc cho anh.”

Nói xong, cậu tự mình ngẩn ra. Sao đang yên đang lành lại nói đến phòng tân hôn của Đình Dịch chứ.

Tần Đình Dịch cũng có chút ngạc nhiên, âm thầm liếc nhìn cậu một cái, mang theo chút tâm tư nhỏ nói: “Không sao, bây giờ vẫn còn sớm, hơn nữa.... em ấy rất hiểu.”

Phó Cảnh Dung phanh gấp ở đèn đỏ trước mặt.

Đình Dịch đã có người mình thích rồi sao?! Lần trước còn chưa có gì mà!

“Anh Tần đẹp trai như vậy, nhất định sẽ có nhiều con gái theo đuổi đúng không.”

Cậu lại nhớ đến lời Phó Cảnh Hành nói, trong lòng hỗn loạn.

Xem ra tháng ngày mình cọ cơm không còn dài nữa rồi.

Phó Cảnh Dung mím môi, tùy tiện nói ồ ồ mấy tiếng, đổi chủ đề: “Hôm nay đổi đường đi, nên không quen với tình huống đường xá.”

“Đi chậm thôi, không vội.” Tần Đình Dịch có chút tiếc nuối, cẩn thận đánh giá Phó Cảnh Dung.

Cảnh Dung.... rốt cuộc có nghe ra ý của mình không?

======

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN