Phó Cảnh Dung trợn mắt há miệng nhìn Phó Cảnh Hành thẳng thắn như vậy, ánh mắt ngây ra.
Phó Cảnh Hành nói xong cũng đỏ mặt: “Người ta đều nói kiểm tra bạn có phải là người đồng tính không, thì phụ thuộc vào việc bạn có phản đối việc lên giường với người đó không.”
Ý chính là cậu ta rất chắc chắn đó là tình yêu chứ không phải là ngưỡng mộ. Hơn nữa, còn có sự thôi thúc tìиɧ ɖu͙© với bạn học đó.
“...” Phó Cảnh Dung đỡ trán.
“Anh, em đã không có cách nào lựa chọn lựa chọn giới tính mà em thích nữa rồi.” Phó Cảnh Hành đáng thương nhìn cậu: “Lẽ nào em còn không thể ở cùng người mà em thích sao?”
Phó Cảnh Dung nhớ lại ý nguyện ban đầu của cậu ta, thở dài: “Vậy bên phía ba.... em định giải thích thế nào?”
Phó Cảnh Hành nịnh nọt cười, chạy bước nhỏ đến bóp vai cho Phó Cảnh Dung: “Anh ___”
“Anh không dám đâu.” Phó Cảnh Dung hất tay cậu ta ra: “Ba coi trọng em thế nào, em không biết sao?”
“Anh, anh thương em nhất.” Phó Cảnh Hành mong đợi nhìn cậu: “Ba chúng ta.... vẫn rất bao dung.”
Phó Cảnh Dung nhìn Phó Cảnh Hành nói dối, giả cười một tiếng: “Vậy em tự mình đi đi.”
“Anh ___”
“Em đừng gọi nữa.” Phó Cảnh Dung bình tĩnh nói: “Anh nói anh là người đồng tính còn tốt hơn nói với ông ấy rằng em là người đồng tính.”
“Dựa vào cái gì?!” Phó Cảnh Hành nghe thấy anh mình nói như vậy trong lòng lộp bộp một tiếng, sau đó tức giận.
Cùng là người đồng tính, dựa vào cái gì mà đối xử khác nhau!
Phó Cảnh Dung há miệng, có chút hối hận vì nói như vậy, hàm hồ giải thích: “Dù sao ba rất kỳ vọng vào em, em biết là được.”
Phó Cảnh Hành hình như đã nhận ra có gì đó không đúng: “Anh, không phải anh cảm thấy ba thiên vị em chứ?”
“Ngược lại không phải.” Phó Cảnh Dung cười: “Dù sao em là người thừa kế nhà họ Phó. Thế hệ cũ rất coi trọng việc kế thừa gia tộc.”
Phó Cảnh Hành im lặng một lúc.
“Anh, có phải anh vì chuyện quyền thừa kế...” Cậu ta thấp giọng nói: “Thật ra anh cũng biết, em hoàn toàn không có hứng thú với việc quản lý công ty. Nếu anh muốn nhà họ Phó, em sẽ không tranh với anh đâu.”
Phó Cảnh Dung cảm động, dùng sức xoa tóc Phó Cảnh Hành: “Quản lý công ty mệt như vậy, anh còn lâu mới đi! Đừng nghĩ nhiều như vậy. Trong tay anh cầm cổ phần, đến lúc đó em kinh doanh công ty tốt vào cho anh, để anh được chia nhiều thêm chút tiền.”
“Em sẽ kiếm nhiều tiền hơn cho anh, anh sẽ giúp em thăm dò ba sao?” Phó Cảnh Hành háo hức nhìn Phó Cảnh Dung.
Phó Cảnh Dung cảm thấy tên nhóc này là một nhà tư bản dự bị hợp cách, đặc biệt giỏi sử dụng các đòn công kích tâm lý.
“Được được được, anh nghĩ cách giúp em thăm dò.” Cậu bất lực gật đầu.
Phó Cảnh Hành vui vẻ ôm anh mình: “Anh, anh thật tốt, vậy em đi đây.”
“Muộn vậy rồi, em mới có bằng lái chưa bao lâu, đừng lái xe nữa.”
“Không lái xe, em gọi taxi. Vốn dĩ muốn cùng đi du lịch, kết quả giữa chừng em thấy quá căng thẳng nên chạy về tìm anh.” Phó Cảnh Hành lắc đầu, hoàn toàn là sự phấn khích của một người đàn ông lần đầu yêu đương: “Lát nữa em đi thẳng đến sân bay.”
“... Sau khi em phát hiện mình là người đồng tính không hề cảm thấy căng thẳng và bồn chồn không yên sao.” Phó Cảnh Dung cạn lời.
Phó Cảnh Hành cười toe toét nói: “Trên đường em đã tự mình nghĩ thông rồi, tính hướng là trời sinh, cũng không thể thay đổi được. Em cũng không thể biết mình là người đồng tính rồi còn muốn đi lừa gạt con gái được, vậy chỉ có thể theo đuổi cậu ta thôi!”
Phó Cảnh Dung vỗ vai cậu ta, tâm trạng phức tạp. Không biết nên khen tính giác ngộ của cậu ta cao, hay là hành động dứt khoát nữa.
“Anh.” Phó Cảnh Hành như không quan tâm hỏi: “Anh Tần nhà bên đẹp trai như vậy, nhất định có rất nhiều cô gái theo đuổi đúng không, anh ấy đã có bạn gái chưa?”
Phó Cảnh Dung nghe thấy vậy, trong lòng có chút khó chịu không giải thích được, giống như bị cái gì chặn lại vậy, mắng đùa: “Em ăn trong bát cồn trông trong nồi sao?”
“Không phải đâu!” Phó Cảnh Hành nghe thấy anh mình hiểu nhầm mình chân trong chân ngoài triều tam mộ tứ, không dám thăm dò nữa: “Anh em đi đây!”
Phó Cảnh Dung xua tay: “Đi đi, đi đi.”
Đợi Phó Cảnh Hành đi rồi, Phó Cảnh Dung thu dọn đồ đạc chuẩn bị tắm rửa, động tác dần dần trở lên chậm.
Nếu.... Đình Dịch có bạn gái rồi, vậy có phải cậu cũng không thể đến nhà anh cọ ăn cọ uống, cùng nói chuyện đọc sách nữa đúng không?
Phó Cảnh Dung suy nghĩ, đột nhiên tỉnh táo lại.
Phó Cảnh Dung, mày nghĩ như vậy cũng thật ích kỷ! Ước mơ của Đình Dịch chính là thành gia lập nghiệp đấy!
Cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đi tắm.
*
Phó Cảnh Dung xuống xe, cầm nguyên liệu vừa mua, trong lòng nhớ đến chuyện tối qua.
Cậu nhìn đống nguyên liệu đủ loại trong tay, thở dài.
Đình Dịch nấu ăn rất ngon, con người cũng tốt. Cậu nói muốn ăn cái gì, thì làm cái đó cho cậu, không biết sẽ học.
“Cậu Phó!” Lâm Duyến Thanh ngạc nhiên nói: “Tình cờ thật đấy.”
Phó Cảnh Dung khẽ cười chào hỏi.
“Bây giờ cậu có rảnh đến chỗ An Na ngồi một chút không?” Lâm Duyến Thanh suy nghĩ: “Có một tin tốt, tôi nghĩ em ấy nhất định sẽ muốn đích thân nói với cậu.”
Phó Cảnh Dung gật đầu, hỏi: “Là công việc sao?”
“Đúng. Thật sự rất cảm ơn cậu, không chỉ giúp An Na chúng tôi nghĩ cách làm sáng tỏ, còn kiến nghị em ấy đi than gia ‘Tiểu phẩm hài’.” Lâm Duyến Thanh cười nói: “Chắc là qua một thời gian nữa, chúng tôi có thể trả lại tiền cho cậu rồi.”
“Tiền không vội.” Phó Cảnh Dung cười cười: “Bây giờ công việc của An Na thuận lợi là được rồi. Vốn dĩ cô ấy trong sạch, bị người khác hắt nước bẩn. Chương trình cũng là do cô ấy biểu hiện tốt.”
Sự việc làm sáng tỏ của Vưu An Na được lan truyền rộng rãi nhờ “Tiểu phẩm hài”, “Tiểu phẩm hài” cũng nhờ Vưu An Na mà đạt được nhiều nhiệt độ, bổ sung cho nhau. Chương trình cũng vì vậy mà âm thầm cho Vưu An Na nhiều ưu đãi hơn.
Vưu An Na cũng bởi vì mà thể hiện xuất sắc trong cuộc thi chính thức đầu tiên trong “Tiểu phẩm hài” mà thu được một đống fan sự nghiệp và sự chú ý của nhiều người.
Vưu An Na thấy Phó Cảnh Dung thì rất vui “Anh Phó, mau ngồi đi!”
Phó Cảnh Dung tìm chỗ ngồi xuống, nhận lấy kịch bản Vưu An Na đưa qua.
“Kịch bản cuộc thi tiếp theo sao?”
Vưu An Na lắc đầu, ngồi thẳng, ngoan ngoãn trả lời: “Cô Lý nói nếu đã làm sáng tỏ rồi, lần trước đăng weibo cũng trào phúng Đỗ Văn Tùng rồi, thì không cần phải dây dưa với anh ta nữa, nếu không sẽ dễ trói buộc vào nhau, hơn nữa cũng dễ gây phản cảm cho khán giả. Cho nên kịch bản lần sau không cần phải âm thầm trào phúng anh ta nữa. Đây là kịch bản mà tôi thích nhất trong những lời mời đóng phim mà tôi nhận được, muốn cho anh Phó nhìn xem.”
Phó Cảnh Dung nhìn tên đạo diện thì lộ ra vẻ ngạc nhiên, đây là một bộ phim mới của đạo diễn hài số một số hai trong nước đấy.
Lâm Duyến Thanh nhìn ra ngạc nhiên của cậu, trong ánh mắt hiện lên mấy phần tự hào: “Trước kia sao có thể ngờ An Na chúng ta có thể đóng phim hài, lại còn là phim của đạo diễn Hứa nữa!”
“Đều là do An Na biểu hiện tốt.” Phó Cảnh Dung thuận theo lời cô khen ngợi.
Vưu An Na xấu hổ đỏ mặt, sau đó thúc giục cậu: “Anh Phó anh mau xem kịch bản đi!”
Phó Cảnh Dung lật qua, đọc sơ lược kịch bản.
Vưu An Na sẽ vào vai đại tiểu thư của một thế gia võ thuật, vì thần lực trời sinh, từ nhỏ đã bị bạn đồng trang lứa e sợ. Vì để thực hiện được câu chuyện tình yêu công chúa hoàng tử mà mình mơ ước từ khi còn nhỏ, cô giả vờ yếu đuối không thể ra gió, tìm được một người bạn trai uy vũ cao lớn.
Không ngờ bạn trai thật ra là một tên yếu ớt, khi hai người đi du lịch, gặp phải nguy hiểm thì tự mình bỏ chạy. Đại tiểu thư dựa vào thần lực trời sinh và võ thuật thế gia cứu được một đám cô gái đáng yêu, thu được vô số ánh mắt ngưỡng mộ. Đại tiểu thư thông qua chuyện này cũng chấp nhận được khác biệt mà ông trời ban cho mình, quyết định thừa kế võ quán.
Phó Cảnh Dung cảm thấy rất thú vị, chỉ là cuối cùng... cảm thấy hơi les.
Cậu nghi ngờ có phải mình bị Phó Cảnh Hành đầu độc rồi không.
“Kịch bản này rất hay, diễn cho tốt.” Phó Cảnh Hành cổ vũ cô: “Đến lúc ra rạp, tôi sẽ góp thêm vé cho cô.”
Vưu An Na cười ngốc một chút, vui vẻ nói: “Tôi đã nghĩ kỹ hết rồi! Tôi diễn xong phim của đạo diễn Hứa nhất định có thể nổi tiếng! Đến lúc đó phim của anh Phó chắc cũng sắp quay rồi, tôi làm diễn viên cho anh, nhất định có thể mang lại chút nhiệt độ.”
Phó Cảnh Dung không ngờ cô vẫn còn nhớ đến bộ phim của cậu, dở khóc dở cười: “Không sao, cô không cần phải nghĩ về phim của tôi. Có kịch bản phù hợp thì cứ nhận, đừng làm chậm trễ bản thân mình.”
“Anh Phó, tiền tôi cũng sẽ trả!” Vưu An Na căng thẳng nói.
Phó Cảnh Dung cười lắc đầu, trực tiếp nói với Lâm Duyến Thanh: “Sự nghiệp của An Na là quan trọng nhất, đừng để cô ấy tùy ý đẩy kịch bản tốt đi. Bên tôi còn không biết đến tháng nào năm nào mới khai máy đâu.”
Lâm Duyến Thanh do dự nhìn Vưu An Na.
“Không chắc cô sẽ hợp với kịch bản của chúng tôi.” Phó Cảnh Dung tung ra sát chiêu: “Đến lúc đó không hợp, cứ muốn diễn, vừa chậm trễ cô, cũng vừa chậm trễ bộ phim có đúng không?”
Vưu An Na nghe thấy vậy, mới do dự gật đầu, còn không quên dặn dò: “Vậy nếu phù hợp, nhất định phải thông báo với em.”
“Được.” Phó Cảnh Dung bất lực gật đầu, cười nói.
*
“Anh Lộ, ba mẹ em đã liên hệ xong với trường cấp ba rồi, em sẽ trở về đi học, thi đại học.” Thành viên nhỏ nhất trong nhóm nước mắt lưng chòng ôm Lộ Tụng: “Em... định đi theo lớp văn hóa, không vào giới giải trí nữa.”
Lộ Tụng vỗ vai cậu ta: “Đi học là chuyện tốt, khóc cái gì mà khóc!”
“Tụng, anh cũng định tự đi thi.” Thành viên lớn tuổi nhất trong nhóm nhả ra vòng khói. Khi cậu ta còn chưa học xong cấp II, nghiện thuốc lá, sau khi ra mắt thì cai rồi, bây giờ phiền lòng lại lấy ra.
“Lúc đó em vừa luyện lập vừa học, anh còn không hiểu tại sao em lại làm mình vất vả như vậy. Bây giờ biết rồi, không có văn hóa thật sự chọc cười cho người khác.”
Lộ Tụng giơ nắm đấm với cậu ta: “Anh, cố lên!”
“Tiểu Tụng, anh về nhà thừa kế quán lẩu của nhà anh đây!” Lão nhị cười nói: “Có thời gian thì đến chiếu cố. Em cố lên, đến lúc đó nổi tiếng rồi, tuyên truyền trên weibo giúp anh.”
“Được.” Lộ Tụng ôm chặt anh ta một cái.
Nhất thời, nhóm không có danh tiếng gì đều đi theo các con đường khác nhau.
Thật ra từ nửa tháng trước, họ đã nhận được thông báo giải tán, cảnh ly biệt này đã được xác định từ sớm.
Ba người lần lượt kéo hành lý rời đi, âm thanh bánh xe càng lúc càng nhỏ, dần dần biến mất không thấy.
Lộ Tụng ngồi trên sàn phòng khách của ký túc xá chỉ còn lại mình cậu ta, nắm chặt tóc, vô lực dựa vào sô pha nhắm mắt lại.
Có người mở cửa ký túc xá, đi giày da vào.
“Lộ Tụng, cậu nghĩ xong chưa?” Người đại diện nhìn cậu ta: “Nhóm giải tán rồi, công ty cũng không có ký túc xá có thể cung cấp cho cậu. Sau này cậu muốn ở đâu?”
Lộ Tụng không mở mắt: “Em đã tìm được nơi ở rồi, mấy ngày nữa sẽ chuyển đi.”
Người đại diện lắc đầu, tiếc nuối nói: “Cậu làm thực tập sinh nhiều năm như vậy, sau khi chính thức ra mắt cũng không tiết kiệm được gì, có thể thuê được chỗ nào tốt chứ?”
“Rất tốt, nơi này cách công ty không xa, không cần anh Hoàng phải nhọc lòng nữa.” Lộ Tụng lạnh lùng nói.
“Vậy tiếp theo cậu cũng không có công việc, thu không đủ chi có thể chống đỡ được mấy tháng chứ?” Người đại diện thở dài: “Nếu cậu đồng ý với giám đốc Tống, vậy tài nguyên và nhà đều có thể lập tức có rồi!”
====
EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN