Phó Cảnh Dung hiếm khi ăn mặc tương đối chỉnh tề, còn đặc biệt chỉnh lại kiểu tóc, gương mặt vốn dĩ đã gây chú ý càng bắt mắt hơn, khiến buổi sáng Tần Đình Dịch vừa nhìn không rời mắt vừa muốn nói lại thôi.
Tất nhiên, sự lo lắng của Tần Đình Dịch là không cần thiết, Phó Cảnh Dung không phải đi hẹn hò.
Cậu ăn mặc chỉnh tề như vậy là vì đi gặp Ngôn Mục đã lâu không gặp ___ nói chính xác hơn, là gặp Cố Trường Hoan tác giả gốc của cuốn tiểu thuyết muốn bán bản quyền chuyển thể.
Phó Cảnh Dung đến phim trường đón Ngôn Mục trước, còn tình cờ gặp được Vu Nhạn Phi. Vu Nhạn Phi mới vui vẻ chào hỏi với cậu, đã tiếc nuối vì bị gọi đi quay phim.
Ngôn Mục thắt dây an toàn, líu ríu nói: “Kỹ năng diễn xuất của Vu Nhạn Phi rất tốt, cũng là một người tốt, chắc tiền đồ sẽ vô lượng. Dung Dung cậu thật sự có mắt nhìn, đến lúc đó khi bộ phim của chúng ta ra mắt, có thể để cậu ấy tuyên truyền cho chúng ta một chút.”
“Còn chưa thảo luận kịch bản.” Phó Cảnh Dung cười nói với cậu ta: “Mà cậu đã nghĩ đến việc để anh ấy đi tuyên truyền rồi, có phải đã nghĩ cả đến việc bộ phim đại bạo rồi không.”
“Chắc chắn rồi.” Ngôn Mục kiêu ngạo ngẩng đầu: “Danh khí của cô Cố không phải là thấp, năm đó “Ngoài cửa sổ trời đầy sao” là cuốn sách hồi ức của bao nhiêu nam nữ. Chỉ dựa vào fan của cuốn sách, bộ phim này nhất định sẽ nổi.”
Phó Cảnh Dung nhìn dáng vẻ của cậu ta, một linh cảm lóe lên: “Có phải quyển tiểu thuyết mà cậu lén lút đọc trong phòng học đến rơi nước mắt năm đó, lại không chịu đưa cho bọn tớ đọc đúng không?”
Ngôn Mục lập tức cao giọng: “Sao có thể chứ, sao tớ có thể khóc được!”
Nhìn dáng vẻ mặt đỏ tía tai của Ngôn Mục, Phó Cảnh Dung lập tức hiểu.
Ngôn Mục còn muốn tranh luận với cậu, Phó Cảnh Dung lười biếng nói: “Tớ phải lái xe, lát nữa sẽ đến muộn.”
Ngôn Mục lập tức ngậm miệng.
Hai người đến nhà hàng đã hẹn, không đợi bao lâu, Cố Trường Hoan cũng đến nơi.
Khi Ngôn Mục nhìn thấy cô, lập tức thẳng lưng, tiến lên giúp cô kéo ghế.
“Cô Cố lâu rồi không gặp, cô lại đẹp hơn rồi.” Ngôn Mục tâng bốc.
Cố Trường Hoan cười nhìn cậu, mỗi động tác đều mang theo phong tình: “Cậu Ngôn khách khí rồi.”
Phó Cảnh Dung nhìn Ngôn Mục bị nụ cười của đối phương câu mất, phú nhị đại lịch thiệp lập tức biến thành một con sói nhỏ cười ngốc, bất lực lắc đầu.
Sau đó, Phó Cảnh Dung và Cố Trường Hoan lịch sự bắt tay nhau, giới thiệu về nhau.
Trước khi Phó Cảnh Dung đến đây đã tìm hiểu về Cố Trường Hoan. Tác phẩm của Cố Trường Hoan có rất nhiều độc giả yêu thích, có rất nhiều tác phẩm cũng được chuyển thể thành phim. Chỉ có mỗi quyển “Ngoài cửa sổ trời đầy sao” khiến cô bắt đầu nổi tiếng này vẫn luôn không bán ra ngoài.
“Mạo phạm hỏi một câu, tôi biết có rất nhiều công ty đều muốn mua bản quyền của “Ngoài cửa sổ trời đầy sao”, tại sao cô lại đồng ý giao cho Ngôn Mục người mới bước chân vào lĩnh vực này chứ?”
Ngôn Mục vội nhìn Phó Cảnh Dung một cái, đạp chân Phó Cảnh Dung ở dưới bàn.
Phó Cảnh Dung mặt không đổi sắc.
“Thật ra cuốn tiểu thuyết này có ý nghĩa rất lớn với tôi, cho nên tôi vẫn luôn không bán bản quyền chuyển thể, chính là sợ người thật không có hiệu quả tốt như mong đợi.” Cố Trường Hoan cười ôn hòa: “Nhưng lần đầu gặp cậu Ngôn, sự chân thành của cậu ấy đã khiến tôi cảm động, tôi cảm thấy cậu ấy không chừng có thể thể hiện cả thế giới trong cuốn sách ra. Đây cũng là lý do tôi đồng ý tham gia vào đoàn làm phim với tư cách biên kịch.”
Ngôn Mục lập tức ngồi thẳng, kích động nói: “Cô Cố nguyện ý tin tôi là vinh hạnh của tôi, tôi nhất định sẽ cố hết sức để thể hiện ra Trần Mãn Tinh và Lâm Triển tốt nhất!”
Cố Trường Hoan mày mắt như họa, cười nhẹ một tiếng.
Mọi người vui vẻ thưởng thức bữa ăn.
Đợi sau khi Cố Trường Hoan đi, Phó Cảnh Dung nhìn Ngôn Mục, muốn nói lại thôi: “Cậu với cô Cố...”
Ngôn Mục đột nhiên đỏ mặt, giống như Phó Cảnh Dung không tôn trọng tình cảm của cậu ta với Cố Trường Hoan vậy: “Đó là sự tôn trọng và ngưỡng mộ của tớ!”
Phó Cảnh Dung thở phào. Cậu ngược lại không phải vì khoảng cách tám tuổi giữa hai người mà có ý kiến, mà là Ngôn Mục có rất ít người tiền nhiệm có thể hòa thuận với nhau sau khi chia tay.
Nếu hai người ở bên nhau rồi lại chia tay, vậy bộ phim quay được một nửa chắc sẽ phải lãng phí.
Cậu nhìn Ngôn Mục, vỗ vai cậu ta nói: “Mấy ngày nay cậu ở đoàn làm phim rất vất vả, gầy rồi.”
Ngôn Mục cười hì hì: “Không vất vả một chút thì sao học được nhiều thứ chứ, tớ đã hứa với cô Cố rồi thì phải cố gắng nỗ lực!”
Phó Cảnh Dung nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm việc của Ngôn Mục, vừa ngạc nhiên vừa hài lòng, còn có một chút ___ vị chua.
Ngôn Mục cũng thật sự tìm được chuyện cậu ta muốn làm, yêu thích, nguyện ý cố gắng, còn cậu thì sao?
*
“Cho nên Đình Dịch có chuyện gì muốn làm không?” Phó Cảnh Dung bẻ ớt, lầm bầm nói.
Tần Đình Dịch không biết nên an ủi cậu thế nào, nghe thấy câu hỏi thì suy nghĩ một lúc, do dự trả lời: “Lập nghiệp... thành gia.”
Phó Cảnh Dung cười: “Hóa ra anh là người lấy sự nghiệp làm đầu sao, phải lập nghiệp rồi mới thành gia.”
Tần Đình Dịch bị hỏi ngẩn ra.
Thật ra anh đã lập nghiệp rồi, chỉ còn lại chuyện thành gia này thôi.
Anh bình tĩnh liếc nhìn Phó Cảnh Dung, hàm hồ nói: “Nếu có thể thành gia.... bây giờ thành cũng được.”
Phó Cảnh Dung bị câu trả lời của anh làm cho mơ hồ, dứt khoát không vướng bận nữa, suy sụp nói: “Thật tốt, mọi người đều có chuyện mà mình muốn làm, chỉ có tôi không có.”
“Thời gian trước không phải cậu nói.... muốn làm sáng tỏ chuyện của Vưu An Na sao?” Tần Đình Dịch im lặng một lúc, cố gắng tìm chuyện cho cậu.
“Nhưng đó không phải là chuyện của tôi mà!” Phó Cảnh Dung dở khóc dở cười.
Tần Đình Dịch hình như tìm được ý tưởng: “Nếu Vưu An Na có thể tẩy sạch mọi oan uổng của mình, cậu có vui không?”
“Đó là chắc chắn rồi.” Phó Cảnh Dung không chút do dự.
“Có phải bây giờ cậu đang nghĩ cách giúp cô ấy đúng không?”
Bởi vì chưa xác định được chuyện của Tô Minh Nguyệt, miễn để gây ra kết quả không như mong muốn ngược lại còn khiến người ta khó chịu, Phó Cảnh Dung không nói chuyện này cho Vưu An Na, chỉ thương lượng trước một chút với Lâm Duyến Thanh, cũng có nhắc qua với Tần Đình Dịch.
Phó Cảnh Dung im lặng một lúc, gật đầu.
Khóe miệng Tần Đình Dịch dương lên, dụ dỗ nói: “Vậy đây không phải là chuyện bây giờ cậu muốn làm, lại khiến cậu vui vẻ sao?”
Phó Cảnh Dung luôn cảm thấy không đúng lắm, nhưng lại bị thuyết phục.
“Vậy ngày mai tôi gặp Tô Minh Nguyệt, cô gắng thuyết phục cô ấy?” Cậu ngập ngừng hỏi.
Tần Đình Dịch nghĩ đến tài liệu mà mình điều tra, cảm thấy chuyến đi này của Phó Cảnh Dung nhất định sẽ có thu hoạch, cổ vũ nói: “Cảnh Dung, cậu nhất định có thể.”
Phó Cảnh Dung nở nụ cười chân thành với anh.
*
Phó Cảnh Dung đã đợi ở bãi đậu xe rộng lớn của trường học từ sớm, gửi tin nhắn cho Thư Thiên Tuyết.
Đợi không bao lâu thì tan học, Thư Thiên Tuyết kéo tay Tô Phồn Tinh chạy lên xe.
Thư Thiên Tuyết thở hồng hộc nói: “Anh, chị Phồn Tinh đã đến nhà hàng rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Tô Phồn Tinh vẫn là dáng vẻ xấu hổ không dám nói chuyện giống lần trước, nhưng mắt lại sáng long lanh nhìn Phó Cảnh Dung, khiến cậu có chút dựng lông.
Đến nhà hàng đã hẹn, thấy họ đi vào, Tô Minh Nguyệt đứng dậy tươi cười chào họ.
Tô Phồn Tinh nhào vào vòng tay chị gái, làm nũng gọi một tiếng “chị ơi”.
Tô Minh Nguyệt sờ đầu cô bé, nhẹ giọng nói: “Em và Thiên Tuyết xuống buffet ở tầng dưới xem có cái gì ăn trước đi.”
Hai cô nhóc hiểu chuyện nháy mắt rời đi.
“Anh Phó.” Tô Minh Nguyệt giơ tay bắt tay với Phó Cảnh Dung, cười nhẹ nói: “Anh là muốn nói với tôi chuyện của Đỗ Văn Tùng và Vưu An Na đúng không?”
========================
EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN