Chương 22

Phó Cảnh Dung đón người về nhà, hai người cùng nhau xắn tay rửa rau___ vết thương nhỏ trên tay Phó Cảnh Dung đã khỏi rồi, Tần Đình Dịch miễn cưỡng cho cậu giúp.

“Thật ra rất thú vị, cảm giác như tiếp xúc với một ngành nghề mới vậy.” Phó Cảnh Dung vẩy nước rau trong tay, đặt xuống, cười nói.

Tần Đình Dịch nghiêng mặt nhìn cậu, do dự hỏi: “Vậy cậu có hứng thú với việc quay chương trình không?”

Ngẩn ra một lúc, Phó Cảnh Dung bỏ công việc trên tay xuống, dựa vào tường hứng thú mang theo ý cười nhìn Tần Đình Dịch: “Anh vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ muốn tôi làm nghệ sĩ sao? Không phải bây giờ anh đã đổi vị trí rồi sao? Nếu tôi làm nghệ sĩ cũng không phải anh dẫn dắt tôi mà.”

Tần Đình Dịch nhíu mày.

Phó Cảnh Dung vừa muốn nói đùa với anh, Tần Đình Dịch lại một mặt nghiêm túc: “Nếu cậu muốn tiến vào giới giải trí, tôi nhất định sẽ nghĩ cách đích thân dẫn dắt cậu.”

Nghe ý này, Tần Đình Dịch vậy mà nguyện ý vì mình mà trở lại làm người đại diện, tim Phó Cảnh Dung lập tức mềm nhũn.

“Người khác dẫn dắt cậu, tôi không yên tâm.” Tần Đình Dịch nhìn cậu, ngón tay đặt bên người siết chặt lại, có chút lo lắng bất an bổ sung.

Phó Cảnh Dung đột nhiên có chút đỏ mặt tim đập, cậu cố gắng bỏ qua loại cảm giác này, nở nụ cười.

“Anh chuyển đi chuyển lại như vậy, công ty cũng sẽ không cho phép đâu. Lẽ nào chỉ nghe lời một mình anh thôi sao?” Cậu lắc đầu, tránh cái nhìn thẳng của Tần Đình Dịch: “Không nói đùa với anh nữa, tôi chỉ cảm thấy tiếp xúc với ngành nghề mới rất thú vị, nhưng không định bước vào.”

Tần Đình Dịch thả tay ra, có chút thất vọng: “Được rồi.”

*

Sau khi Vưu An Na ký xong hợp đồng, rất nhanh đã đến ngày ghi hình chương trình.

Hôm ghi hình chương trình, trước khi cô xuất phát còn gọi điện thoại cho Phó Cảnh Dung, trong giọng điệu có chút căng thẳng bởi đã lâu không tiếp xúc chính thức với thế giới bên ngoài, những cũng có tự tin rằng mình sẽ làm tốt.

Lúc đó Phó Cảnh Dung vừa đưa Tần Đình Dịch đi làm xong, cổ vũ Vưu An Na một lúc. Không ngờ, buổi chiều trước khi Phó Cảnh Dung định đi đón Tần Đình Dịch, thì nhận được điện thoại của Khổng Tân.

Khổng Tân ấp úng xin lỗi cậu: “Xin lỗi, Cảnh Dung.... cái đó, tôi không làm tốt chuyện đã đồng ý với anh.”

Phó Cảnh Dung nghe một lúc mới hiểu ra, lý do Khổng Tân xin lỗi cậu là cảm thấy mình không thể làm tốt lời hứa chăm sóc cho Vưu An Na.

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Phó Cảnh Dung cảm thấy chuyện này cũng không thể trách Khổng Tân.

Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, chỉ đơn thuần là một việc thường thấy trong giới giải trí.

Nhân viên trang điểm phụ trách trang điểm cho Vưu An Na có tâm trạng không tốt, vì vậy làm việc qua loa kỹ thuật thô bạo, làm đau Vưu An Na.

Vưu An Na không nhịn đau được nhắc nhở một chút, nhân viên trang điểm thẹn quá hóa giận, sau đó giả vờ gọi điện thoại thoại cho bạn nói bóng nói gió, mắng “tiểu tam” muốn đào góc tường người khác còn dám ném đi cơ hội, chỉ là không có ai chống lưng cho cô ta.

Nước mắt Vưu An Na lập tức trào ra, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, cố kìm nước mắt lại, cố gắng gượng cười giả vờ không hiểu.

Vốn dĩ cho rằng chuyện này chỉ đến đây thôi, không ngờ nhân viên trang điểm kia vậy mà còn chửi bới không chỉ tên trên weibo, cư dân mạng nhanh chóng tìm ra chính chủ nhờ vào những manh mối nhỏ.

“Hoàng Qua TV thật sự càng ngày càng rác rưởi rồi, loại nghệ sĩ có phẩm hạnh dưới đáy như Vưu An Na mà cũng mời đến.”

“Để thu hút người xem thôi! Tôi cảm thấy Đỗ Văn Tùng cũng không phải là người tốt gì, không phải đoạn thời gian trước các chương trình tiết tấu chậm cũng mời anh ta làm khách mời sao? Theo tôi thấy, mời hai người họ cộng thêm Tô Minh Nguyệt, lưu lượng nhất định sẽ bùng nổ. Hoàng Qua TV suy nghĩ một chút?”

“Tha cho đôi tình nhân đi, muốn thảo luận Vưu An Na thì thảo luận Vưu An Na, người ta đang yêu đương tốt đẹp, không muốn bị cọ nhiệt độ.”

“Nhân viên công tác quá vất vả rồi, Vưu An Na thành như vậy rồi vẫn có thể tác quái, buồn nôn.”

“...”

Phó Cảnh Dung thở dài, khi đi đón Tần Đình Dịch không khỏi lộ ra vài phần.

“Sao vậy?” Tần Đình Dịch nhìn ra cậu không vui, quan tâm hỏi.

Phó Cảnh Dung nói chuyện này với anh, khi đợi đèn đỏ, đột nhiên có chút mong chờ nhìn anh.

“Sao tôi lại quên, còn có anh chứ.” Phó Cảnh Dung long lanh nhìn anh: “Đình Dịch, anh có kiến nghị gì không?”

Tần Đình Dịch đột nhiên trở lên căng thẳng, nói thật, chuyện của Vưu An Na trong mắt anh không thể coi là chuyện lớn. Dù sao nếu đặt vào Chiêu Quang, cô cũng không phải là nghệ sĩ tên tuổi gì, ngoại trừ vướng vào ranh giới pháp luật, mọi chuyện thường được giải quyết bằng quan hệ công chúng, chỉ cần sau khi xong chuyện gửi cho anh một phần báo cáo là được.

Nhưng bị Phó Cảnh Dung nhìn với dáng vẻ mong đợi như vậy, anh cảm thấy đầy cảm giác thành tựu, lại có chút sợ câu trả lời không thể làm Phó Cảnh Dung hài lòng.

“Nếu đãi ngộ hợp đồng của cô ấy khá tốt, nói rõ mặc dù Hoàng Qua TV cũng muốn mượn nhiệt độ của Vưu An Na, nhưng cũng không phải có ý muốn mù quáng hi sinh nhiệt độ của cô ấy.” Tần Đình Dịch cân nhắc nói: “Chương trình này mời rất nhiều nghệ sĩ gạo cội, có thể nhìn ra Hoàng Qua TV rất coi trọng nó, nhất định sẽ không để ấn tượng của chương trình luôn dừng lại trên mâu thuẫn của khách mời và nhân viên công tác. Bây giờ chương trình tám phần là không muốn nói thay Vưu An Na, nhưng nếu có thể thuyết phục chương trình, sau khi phát sóng phát video trong phòng trang điểm ra, vì sự đảo ngược hiệu ứng của tiết mục cũng là một điểm nóng.”

Phó Cảnh Dung nghiêm túc nghe anh nói, gật đầu: “Vậy làm sao thuyết phục được chương trình?”

Bị ánh mắt nghiêm túc của cậu nhìn, mặt Tần Đình Dịch có chút nóng lên. May mà đã đèn xanh, Phó Cảnh Dung quay đầu đi, tiếp tục lái xe.

“Chuyện này còn phải xem năng lực đàm phán của người đại diện... và giá trị mà Vưu An Na có thể mang lại cho chương trình.” Tần Đình Dịch đặt tay lên đùi, nghiêm túc trả lời câu hỏi của Phó Cảnh Dung.

*

Sau khi trở về khu nhà Tinh Châu, vốn dĩ Phó Cảnh Dung muốn dẫn Tần Đình Dịch đến chỗ Vưu An Na, để Tần Đình Dịch đích thân nói ra kiến nghị.

Mặc dù biết Vưu An Na không nhất định sẽ nhận ra mình, nhưng người đại diện của cô ấy thì không nhất định. Tần Đình Dịch lấy lý do làm cơm, dịu dàng mà kiên quyết từ chối Phó Cảnh Dung.

“Dù sao tôi cũng là quản lý của công ty khác, sợ họ hiểu nhầm.” Tần Đình Dịch lanh trí, dùng lời nói đùa lúc trước Phó Cảnh Dung nói làm cái cớ.

Phó Cảnh Dung nhìn anh, ánh mắt dịu dàng lại bất lực trêu đùa: “Vậy tôi chỉ có thể nói, một người bạn trong ngành của tôi sao?”

Nhìn ánh mắt của cậu, tim Tần Đình Dịch khẽ đập, nhất thời ma xui quỷ khiến vỗ đầu Phó Cảnh Dung, trầm giọng nói: “Ừ.”

Thấy ánh mắt hoang mang của Phó Cảnh Dung, Tần Đình Dịch cứng người tìm một lý do khập khiễng để trốn.

Phó Cảnh Dung sờ đỉnh đầu bị vỗ của mình, cảm thấy có chút kỳ diệu, sau khi lớn, đã rất lâu không có ai làm.... động tác cưng chiều hoặc là thương yêu này với cậu nữa.

Cậu lắc đầu, quăng cảm giác kỳ lạ đi, rời khỏi bãi đậu xe dưới tầng hầm đi vào thang máy, định đi tìm Vưu An Na.

*

Sau khi nói kiến nghị của Tần Đình Dịch với Vưu An Na, mắt Vưu An Na sáng lên một chút, sau đó lại mờ đi.

“Anh Phó, có phải anh cảm thấy tôi rất vô dụng không?” Vưu An Na suy sụp nói: “Lúc trước tôi còn hùng hổ nói với anh rằng tôi không đứng lên, công ty sẽ gặp khó khăn. Kết quả, chương trình tôi ghi hình đầu tiên lại xảy ra loại chuyện này. Tôi cảm thấy những tiền bối gạo cội kia cũng nghe qua chuyện của tôi rồi, rất lạnh nhạt với tôi...”

“Nếu cô vẫn luôn giữ tâm thái này.” Nhưng Phó Cảnh Dung lại đột nhiên trở lên nghiêm túc: “Cô lấy cái gì để thuyết phục chương trình công khai đoạn video trong phòng trang điểm chứ?”

Vưu An Na rõ ràng sửng sốt, ngẩng đầu hoang mang nhìn cậu.

“Tìm An Na kiên định lúc trước lại.” Phó Cảnh Dung nhìn thẳng vào cô: “Dùng con người chân chính của mình thuyết phục người khác, dùng thực lực chinh phục chương trình.”

======================================

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN