Chương 20

Thư Thiên Tuyết không ngờ Phó Cảnh Dung còn biết Tô Minh Nguyệt đang yêu đương với ai, đây hoàn toàn khác hẳn người anh trai không quan tâm đến những chuyện bát quái trong giới giải trí.

“Hôm qua Phồn Tinh còn muốn thổ tào với em về bạn trai của chị cậu ấy nữa cơ, hình như cũng là một tra nam.” Thư Thiên Tuyết lắc đầu, giả vờ cao thâm cảm khái: “Lúc trước em còn cho rằng hai người họ rất ân ái.... quả nhiên tình cảm trong giới giải trí thật thật giả giả. Em cũng thật sự không hiểu tại sao Tô Minh Nguyệt một người đẹp như vậy, có nhan sắc có kỹ thuật diễn, cứ phải cột chặt trên cái cây Đỗ Văn Tùng kia. Đã không vui rồi, còn yêu đương cái gì nữa chứ.”

Phó Cảnh Dung không ngờ tình cảm của Tô Minh Nguyệt và Đỗ Văn Tùng lại không hề sâu đậm như trong tưởng tượng. Nếu Vưu An Na có thể ra tay từ bên Tô Minh Nguyệt, có phải sẽ là một điểm đầu rất tốt không?

“Bây giờ Tô Phồn Tinh vẫn còn ở nhà em đúng không?” Phó Cảnh Dung im lặng một lúc, hỏi.

Thư Thiên Tuyết cảm thấy anh cô lạ lạ: “Đúng vậy, bây giờ cậu ấy đang làm bài tập trong phòng em, lát nữa bọn em chuẩn bị đi dạo phố.”

“Thiên Tuyết, anh có một chuyện...” Phó Cảnh Dung do dự một chút, vẫn nói ra: “Muốn nhờ em giúp đỡ.”

Thư Thiên Tuyết chớp chớp mắt, có chút hoài nghi mình nghe nhầm. Người anh trai vẫn luôn không thích làm phiền người khác của cô vậy mà lại có một ngày tìm cô giúp đỡ!

Cô kích động quay tròn, cao giọng nói: “Anh, anh nói đi, cần em giúp chuyện gì, em nhất định sẽ giúp!”

Phó Cảnh Dung thả lỏng lông mày, nhẹ giọng nói: “Em có thể nói với Tô Phồn Tinh một chút, giúp anh và chị cô bé giới thiệu với nhau. Anh có chút chuyện, muốn liên hệ với chị cô bé.”

Trong đầu Thư Thiên Tuyết xoay chuyển hàng nghìn vạn khả năng, cũng không ngờ Phó Cảnh Dung muốn nhờ cô giúp việc này.

“Anh có gì muốn liên hệ với chị cậu ấy?” Thư Thiên Tuyết ấp úng nói: “Anh thích Tô Minh Nguyệt? Anh, anh cũng bắt đầu theo đuổi thần tượng sao.”

“Em nghĩ cái gì vậy chứ?” Phó Cảnh Dung dở khóc dở cười, hàm hồ nói: “Anh có một khách thuê và cô ấy.... chính xác mà nói, là có chút mâu thuẫn với Đỗ Văn Tùng.”

Thư Thiên Tuyết như hiểu mà không hiểu, có chút khó xử: “Nhưng hình như cậu ấy rất ghét bạn trai chị cậu ấy. Hơn nữa, chị cậu ấy là ngôi sao, có phải sẽ không muốn tùy ý gặp người khác không? Lát nữa em giúp anh hỏi cậu ấy.”

“Được, em muốn mua gì, thì nói với anh.” Phó Cảnh Dung nói: “Coi như cảm ơn em giúp anh.”

Thư Thiên Tuyết chu miệng: “Chút chuyện nhỏ này.... nếu anh vui vẻ mua đồ cho em, em nhất định sẽ nhận. Nếu anh coi là quà cảm ơn, thì em không cần đâu.”

Phó Cảnh Dung không hiểu hai chuyện này có gì khác biệt, cũng chỉ có thể thuận theo lời bà trẻ, cười nói: “Được, anh vui vẻ mua đồ cho em.”

“Thế này còn được.” Thư Thiên Tuyết lầm bầm nói.

Sau khi cúp điện thoại, Phó Cảnh Dung nằm trên giường ngủ bù. Nhưng trong lòng luôn nghĩ đến chuyện này, không thể ngủ được.

May mà thông tin của Thư Thiên Tuyết đến không chậm lắm.

“Phồn Tinh nói tuần sau chị cậu ấy muốn đưa cậu ấy đi ăn cơm ở gần trường, đến lúc đó chúng ta đi cùng là được rồi. Cậu ấy cũng vừa nói với chị cậu ấy rồi.”

Trong lòng Phó Cảnh Dung thoải mái rồi, sau khi cảm ơn Thư Thiên Tuyết xong thì chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy, vậy mà đã qua nửa buổi chiều rồi, cậu vội vàng đến nhà Tần Đình Dịch, nhưng phát hiện mình đến công việc rửa nguyên liệu cũng không nhận được nữa.

Cậu dựa vào cửa phòng bếp, nhìn Tần Đình Dịch đang chuyên chú, cẩn thận xử lý nguyên liệu, cảm khái nói: “Đình Dịch, sau này anh nhất định là một người chồng tốt, sống với anh thật sự quá hạnh phúc.”

Tay rửa rau của Tần Đình Dịch khựng lại, đỏ mặt “ừ” một tiếng, không biết đang nghĩ gì trong lòng, suýt chút nữa ném lá rau vào trong thùng rác.

Phó Cảnh Dung tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng bắt lấy tay anh, Tần Đình Dịch phát hiện không ổn, quẫn bách đặt lá rau vào trong đĩa.

Phó Cảnh Dung đùa cợt: “May mà anh đang rửa rau. Nếu như giống như tôi thái rau thái vào tay, không chỉ là lỗi do tôi mua nguyên liệu cọ cơm, anh cũng không còn lý do gì không để tôi giúp đỡ nữa.”

Tần Đình Dịch rất bình tĩnh âm thầm dùng ngón tay vuốt qua nơi Phó Cảnh Dung vừa chạm vào, nhìn Phó Cảnh Dung nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không cắt vào tay.”

Phó Cảnh Dung nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của anh, không nhịn được cười một chút.

“Thật đấy, nói là thưởng cho anh.” Phó Cảnh Dung ảo não nói: “Giống như làm phiền anh khao một người nhàn rỗi như tôi vậy, khiến anh cuối tuần còn phải làm nhiều như vậy. Tuần sau tôi trực tiếp gọi thức ăn về nhà đi.”

Tần Đình Dịch mím môi: “Không sao, tôi thích.”

Tôi thích làm cơm cho cậu.

“Như vậy đi!” Phó Cảnh Dung vỗ tay, cười nói: “Bắt đầu từ tuần sau tôi sẽ đưa anh đi làm, đón anh tan làm, như vậy anh cũng không mất thời gian đi tàu điện ngầm, trong lòng tôi cũng thoải mái, không phải là ăn không nữa.”

Tim Tần Đình Dịch đập thình thịch, tắt vòi nước: “Như vậy thì làm phiền cậu quá.”

Phó Cảnh Dung nhìn dáng vẻ rõ ràng rất muốn đồng ý của anh, cười thầm trong thầm, bên ngoài nghiêm túc nói: “Mỗi ngày anh làm cơm cũng rất rắc rối. Anh coi như tôi đưa đón anh định kỳ đi, nếu không mỗi ngày tôi đều phải làm tổ trong nhà.”

“Vậy...” Mắt Tần Đình Dịch sáng lên một chút, dè dặt đồng ý: “Làm phiền Cảnh Dung rồi.”

“Không phiền không phiền.” Phó Cảnh Dung cười híp mắt nói.

Ăn xong bữa tối, Phó Cảnh Dung và Tần Đình Dịch trò chuyện một lúc, rồi sờ bụng ăn no căng trở về nhà, lại thấy một người trang bị đầy đủ vũ trang ngồi xổm trước cửa nhà mình.

“...” Phó Cảnh Dung không hiểu Khổng Tân hình người dạng chó này, lại có hành vi làm việc ngu ngốc như vậy.

Khổng Tân nhìn thấy cậu, vội xông qua: “Cảnh Dung, tôi đợi anh rất lâu rồi!”

“Lần sau cậu có chuyện, có thể gửi tin nhắn cho tôi, không cần một ngày phải chặn đường tôi hai lần đâu.” Phó Cảnh Dung cạn lời: “Cậu sợ bị người khác phát hiện thân phận thì đừng lên tìm tôi nữa. Hơn nữa, tòa nhà này có nhiều nghệ sĩ như vậy, các người gặp nhau lẽ nào còn phải chụp ảnh nhau sao?”

“Không phải phòng bên cạnh anh có người thuê mới chuyển đến sao, anh cũng không nói với tôi anh ta có phải là người trong nghề không.” Khổng Tân nói thẳng: “Hơn nữa tôi muốn nhờ anh giúp, tất nhiên đến tận cửa là chân thành nhất rồi.”

“...” Phó Cảnh Dung bị đạo lý của cậu ta thuyết phục rồi, bất lực gật đầu: “Chuyện gì?”

Khổng Tân cười hì hì: “Tuần sau chúng tôi sẽ ghi hình tiết mục, yêu cầu mỗi người dẫn chương trình họ dẫn theo một người bạn đến, tôi muốn mời anh giúp đỡ....”

“Việc này tôi không giúp được đâu.” Phó Cảnh Dung nghi ngờ nhìn cậu ta: “Cậu nhiều bạn bè anh em như vậy, sao không nhờ họ đi.”

Khổng Tân lẽ thẳng khí hùng: “Họ không đẹp trai bằng anh! Ngay cả bạn bè trong ngành, cũng không có ai đẹp hơn anh. Nếu tôi dẫn bạn theo, tất nhiên phải dẫn người tốt nhất đến rồi.”

“Tôi không được....”

Khổng Tân chặn lời từ chối của cậu: “Hôm nay tôi đồng ý chăm sóc An Na trong đài, không chỉ đơn giản là vì cô ấy làm điểm tâm ngon, càng nhiều hơn chính là nể mặt sự chăm sóc của chủ nhà anh với tôi đấy.”

Lời từ chối của Phó Cảnh Dung nghẹn lại, trừng cậu ta một cái: “Cậu đã chuẩn bị xong từ sớm rồi.”

Khổng Tân đắc ý cười, sau đó nghiêm túc nói: “Anh chỉ đi lại trên sấn khấu một chút, sau đó sẽ hỏi cách chúng ta chung sống với nhau, cảm thấy tôi thế nào, anh khen tôi là được rồi. Thật sự vô cùng vô cùng đơn giản.”

Phó Cảnh Dung thở dài một hơi, miễn cưỡng thỏa hiệp: “Được rồi.”

Khổng Tân cầm bao đồ ăn vặt lớn dưới đất lên đưa cho Phó Cảnh Dung: “Cảnh Dung, cảm ơn anh, cầm lấy ăn, đừng khách sáo.”

Nói xong, cậu ta lại lén lút đi thang máy xuống lầu.

Phó Cảnh Dung nhìn bao đồ ăn vặt lớn trong tay, nghẹn lời.

Khổng Tân sẽ không lấy hẳn một phòng ra để đựng bao đồ ăn vặt lớn đấy chứ.

======

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN