Chương 17

Trái tim của Phó Cảnh Dung dường như đột nhiên bị chạm nhẹ một cái.

Lần đầu tiên có người nói rằng cậu đang phát sáng.

Cậu luôn cho rằng chỉ có những người có mục tiêu của chính mình, tràn đầy tinh thần tản ra sức sống như Ngôn Mục Vu Nhạn Phi, mới có thể phát sáng.

“Thật ra cũng không phải.” Cậu đột nhiên có chút xấu hổ, giống như những người nhút nhát thường coi thường bản thân mình nhận được lời khen của người khác vậy: “Thật ra tôi nói không chừng cũng chỉ là chứng minh rằng tôi không phải là người yếu nhất như đứa trẻ đó thôi.”

Tần Đình Dịch có chút không hiểu, vậy không phải chính là một đứa trẻ đơn thuần và lương thiện nhất sao.

Phó Cảnh Dung nhìn ánh mắt mê man của anh, đột nhiên trong lòng dâng lên một cỗ chua xót.

Cậu không biết nên nói thế nào, mới có thể nói với Tần Đình Dịch, có thể là không giống nhau.

Thật ra đây đều bắt đầu từ Phó Cảnh Hành và Thư Thiên Tuyết.

Hình như mỗi một cậu bé sau khi trở thành anh trai, đều sẽ được dặn dò “con phải trở thành một người anh tốt”, Phó Cảnh Dung cũng không ngoại lệ.

Có lẽ ba Phó mẹ Phó đều muốn quan hệ của hai con thân thiết hơn, không hề hi vọng Phó Cảnh Dung phải gánh nhiều trách nghiệm. Nhưng Phó Cảnh Dung nhỏ lại xem là thật... hoặc là nói, nếu mình là một người anh tốt, có phải bố mẹ sẽ càng thích mình hơn không.

Mặc dù bây giờ cậu rất thích hai em trai em gái, cũng gần như là muốn gì được nấy. Nhưng cậu đặt tay lên ngực tự hỏi, khi nhỏ cậu thật ra không hề thích em trai cướp mất ba, cả em gái cướp đi mẹ.

Khi còn nhỏ cậu cũng từng nghĩ, có phải đã đeo mặt nạ quá lâu nên trở thành thật rồi. Thương yêu một người lâu rồi, yêu sẽ trở thành phản xạ có điều kiện. Giả vờ ngoan ngoãn lâu rồi, sẽ không nhịn được hình thành thói quen suy nghĩ trước về mọi thứ, trở thành một đứa trẻ hoàn toàn ngoan ngoãn trong miệng người khác.

Trong thời kỳ nổi loạn, cậu đã ý thức được trạng thái của mình không bình thường, vì để thoát khỏi cái tôi làm hài lòng người khác kia của mình, cậu xem tất cả mọi người là kẻ thù, nhưng lại không nhịn được muốn sự chú ý của người khác.

Lúc đó tất cả mọi người đều không hiểu, tại sao Phó Cảnh Dung vẫn luôn là “con ngoan nhà người ta” lại trở thành dáng vẻ như vậy.

Cũng may, Phó Cảnh Dung may mắn gặp được một người lạ vào lúc cậu bế tắc nhất, mặc dù đối phương không được dịu dàng như “anh trai tri kỉ”, nhưng đã đánh một gậy thức tỉnh mình.

Tiền đề giúp đỡ người khác là phải đối xử tốt với mình.

Sau đó cậu không bế tắc nữa, còn sẵn sàng giúp đỡ những người khác hết mức có thể, nhưng cũng không vì tiền đề mà lại hi sinh mong muốn và sở thích của mình nữa.

Nhưng cậu vẫn thường tự hỏi, lòng tốt của cậu rốt cuộc là xuất phát từ trái tim, hay là di chứng còn sót lại khi giả làm một cậu bé ngoan.

Phó Cảnh Dung dần dần chìm vào hồi ức, cho đến khi Tần Đình Dịch gọi cậu mấy tiếng.

“Xin lỗi, tôi lại thất thần rồi.” Phó Cảnh Dung có chút xấu hổ, vừa rồi mới thất thần bị thương chọc đối phương không vui, giờ lại thất thần trước mặt đối phương: “Anh đi nấu cơm trước đi, hôm nay vất vả cho anh rồi.”

Tần Đình Dịch nhìn cậu muốn nói lại thôi, cuối cùng “ừ” một tiếng.

Phó Cảnh Dung nhìn bóng lưng anh, thấy hơi có lỗi.

=============================

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN