Chương 13

Phó Cảnh Dung nghe thấy lời anh nói, đầu tiên ngẩn ra một chút, mới không nhịn được cười lớn: “Nếu tôi có đối tượng, thì bây giờ đã đi hẹn hò rồi, sao anh còn có thể thấy tôi chứ? Là em gái tôi.”

Tần Đình Dịch nghe thấy vậy, tim thành thật đè xuống, nghĩ đến cỗ chua loét trong lòng mình vừa rồi, mím môi có chút xấu hổ.

“Anh tự mình làm cơm sao?” Phó Cảnh Dung nhìn kỹ túi đồ của Tần Đình Dịch, tò mò hỏi.

Tần Đình Dịch gật đầu, tay cầm túi không tự nhiên đung đưa, hỏi: “Cậu ăn cơm chưa? Có muốn, ăn cùng không?”

Mặc dù Phó Cảnh Dung cũng biết làm chút thức ăn, nhưng bình thường đều lười biếng, gọi thức ăn ngoài qua quýt cho xong. Vừa ra khỏi nhà Vưu An Na, tất nhiên vẫn chưa kịp gọi thức ăn, nhưng không ngờ lại tình cờ gặp Tần Đình Dịch về nhà, mời cậu ăn cơm cùng.

Cậu rục rịch, lại do dự nói: “Có phiền quá không?”

Tần Đình Dịch nhìn vẻ mặt thả lỏng của cậu, khóe miệng mang theo độ cong, giọng điệu kiên định mời lại: “Không phiền, đúng lúc tôi mua nhiều nguyên liệu, nấu một phần hay hai phần đều giống nhau.”

Phó Cảnh Dung nhìn cái túi trong tay Tần Đình Dịch, quả thật có rất nhiệu nguyên liệu phong phú, còn có một đống hải sản. Đừng nói một người, cho dù hai người ăn cũng đủ. Cậu cũng không từ chối nữa, giơ tay giúp Tần Đình Dịch cũng cầm túi, ngẩng đầu cười nói: “Vậy tôi mặt dày ăn chực bữa cơm vậy.”

Tần Đình Dịch khống chế niềm vui sướиɠ mãnh liệt trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu.

Phó Cảnh Dung giúp Tần Đình Dịch một tay, chân tay Tần Đình Dịch tháo vát, hai người nhanh chóng ngồi trước bàn ăn, thưởng thức bữa tối nóng hổi thơm ngon.

Hương thơm câu dẫn cái bụng đói meo của Phó Cảnh Dung, Phó Cảnh Dung háo hức nhìn Tần Đình Dịch, giống như bạn nhỏ ở trường mẫu giáo chờ đợi cô giáo thông báo ăn cơm vậy.

Tần Đình Dịch nhìn dáng vẻ háu ăn của cậu, ghi nhớ dáng vẻ đáng yêu này trong lòng, khóe miệng nở nụ cười: “Mau ăn đi.”

Phó Cảnh Dung cũng không khách khí nữa, gắp một miếng đậu chiên, Tần Đình Dịch vừa muốn nhắc cậu ăn từ từ, cậu đã bị phỏng miệng.

“Mau uống chút nước đi.” Tần Đình Dịch lo lắng đưa nước cho cậu.

Nhưng Phó Cảnh Dung lại xua tay, vừa phỏng đến lợi hại, vừa ăn đậu chiên, tán thưởng nói: “Đình Dịch, anh nấu ăn thật sự ngon quá. So sánh, thức ăn tôi làm thật sự quá miễn cưỡng rồi, chỉ có thể ăn mà thôi. Thật sự ngon quá!”

Tần Đình Dịch được cậu khen, trong mắt tràn ngập vui mừng, trong lòng thích thú. Trong lòng tràn ngập niềm vui ngọt ngào, làm gì còn thấy đói nữa,

Phó Cảnh Dung thấy Tần Đình Dịch chỉ động đũa hai cái, rồi nhìn cậu ăn, xấu hổ thả chậm tốc độ ăn cơm: “Sao anh không ăn vậy?”

“Tôi không đói lắm.” Tần Đình Dịch vẫn chăm chú nhìn cậu, nói: “Cậu ăn nhiều chút.”

Phó Cảnh Dung ngượng ngùng nói: “Vậy chắc khác gì anh đặc biệt nấu cơm cho tôi sao.”

Tần Đình Dịch nghĩ trong lòng vốn dĩ chính là đặc biệt làm cho cậu ăn đấy.

Anh chuyển đến đây hai ngày, thì phát hiện Phó Cảnh Dung đặc biệt thích gọi đồ ăn ngoài, khi nào vui thì đi nhà hàng ăn. Bao nhiêu bữa như vậy, chỉ có một bữa là tự mình nấu. Mặc dù vệ sinh của nhà hàng gần đây cũng được, nhưng vẫn không bằng tự mình làm.

May mà Tần Đình Dịch được mẹ Tần bồi dưỡng tay nghề nấu ăn, bản thân anh cũng có hứng thú với việc nấu ăn. Vì vậy anh dứt khoát sau khi tan làm tự mình đi mua chút nguyên liệu, định tìm một lý do mời Phó Cảnh Dung đến nhà ăn cơm. Không ngờ tình cờ gặp được ở cửa thang máy, còn thuận lý thành chương đưa người về nhà, cũng nấu cơm.

Nó còn tốt đẹp hơn cuộc sống hàng xóm trong tượng tưởng của anh khi anh chưa chuyển đến, còn khiến trái tim anh trào dâng.

“Tôi thích nhìn cậu ăn.” Tần Đình Dịch mím môi, thành thật nói.

Phó Cảnh Dung càng quẫn bách hơn, đặt đũa xuống không biết nên trả lời thế nào, cậu nghĩ e rằng Tần Đình Dịch đã biết giá thuê nhà bình thường ở đây, muốn cảm ơn mình nhưng lại không thể nói thẳng. Nếu không sao mình không nói, lại phải làm một bàn thức ăn lớn như vậy chứ.

Cậu thở dài, bất lực nói: “Nếu anh như vậy, bữa ăn này của anh có thu hút dạ dày tôi thế nào, tôi cũng không dám đến chỗ anh ăn cơm nữa đâu.”

Tần Đình Dịch nghe thấy vậy, nhanh chóng cầm đũa lên.

Phó Cảnh Dung thấy dáng vẻ vội vàng của anh, không nhịn được cười, cũng lại cầm đũa lên.

Trước khi đi, Phó Cảnh Dung còn ợ một cái, lại khen ngợi tay nghề nấu ăn của Tần Đình Dịch: “Thật sự là ngon lắm. Đình Dịch, sau này ai làm bạn gái của anh thật sự là hạnh phúc. Dựa vào gương mặt và tay nghề của anh, bây giờ còn chưa có bạn gái, có phải yêu cầu của anh quá cao không vậy?”

Tần Đình Dịch cười nhẹ, không trực tiếp trả lời, mà thuận theo câu đầu tiên của cậu hỏi xuống: “Nếu đã hợp khẩu vị của cậu, vậy sau này hay là cậu đều đến chỗ tôi, cũng ăn cơm?”

Phó Cảnh Dung ngẩn ra, thật ra tay nghề của Tần Đình Dịch thật sự rất hấp dẫn cậu, nhưng hơi khiến Tần Đình Dịch vất vả rồi.

Tần Đình Dịch nhìn ra suy nghĩ của cậu, lấy những lời mình đã chuẩn bị từ trước đó ra nói: “Thật ra rửa rau thái rau tốn rất nhiều sức lực. Nếu sau khi tôi về, đầu tiên phải chuẩn bị nguyên liệu lại làm cơm sẽ mất rất nhiều thời gian. Tôi nghĩ nếu ăn cùng nhau, thì có thể làm phiền Cảnh Dung rửa nguyên liệu mỗi ngày trước khi tôi về nhà.”

Phó Cảnh Dung suy nghĩ, quả thật thời gian thái rửa nguyên liệu không ít hơn thời gian làm cơm. Nếu ăn cùng nhau, không chỉ cậu có thể được ăn ngon, cũng giảm bớt lượng công việc làm cơm của Tần Đình Dịch.

Cán cân trong lòng dần nghiêng đi.

“Mặc dù tay nghề của tôi không ra sao cả, nhưng ăn ở nhà vẫn tốt hơn gọi đồ ăn bên ngoài. Ăn nhiều đồ bên ngoài sẽ cảm thấy ngấy.”

Phó Cảnh Dung quả thật ăn đồ bên ngoài ăn đến ngấy rồi, cán cân trong lòng hoàn toàn xiêu vẹo.

“Đình Dịch, tay nghề của anh làm gì bình thường chứ.” Phó Cảnh Dung gật đầu: “Vậy thế này, tôi phụ trách mua nguyên liệu và công tác chuẩn bị, anh phụ trách làm cơm.”

Tần Đình Dịch còn muốn thảo luận việc mua nguyên liệu thuộc về ai, nhưng bị một câu “Nếu đã như vậy, vậy tôi không làm phiền anh nữa” chặn lại, hai người chính thức trở thành đối tác ăn cơm với nhau.

Anh nhìn gương mặt tràn đầy thích thú đang thảo luận xem ngày mai mua gì của Phó Cảnh Dung, trong lòng cũng tràn đầy ấm áp và hài lòng.

Không vội.

Từ từ đến, người này sẽ là của anh.

*

Gần đây Trang Sính có thể gọi là đắc ý xuân phong. Không chỉ phòng làm việc đã hoàn toàn độc lập, không cần phải dựa vào danh nghĩa của Chiêu Quang nữa, Vương Kế cũng không phải là người đại diện của cậu ta nữa, người đại diện mới luôn làm theo lời cậu ta. Chỉ đáng tiếc, chuyện cậu ta muốn ký hợp đồng với người mới luôn không thể triển khai vì không đủ kinh phí và nhân lực.

Cậu ta nghĩ chắc tổng giám đốc Lý đợi cậu ta càng nghe lời bà ta một chút, sẽ rót tiền vào phòng làm việc của cậu ta để ký hợp đồng vào đào tạo người mới, để cậu ta làm ông chủ.

Ha, gái già.

Ngay khi Trang Sính vừa khinh thường vừa nghĩ làm thế nào để nịnh nọt Lý Uẩn, trợ lý của cậu ta cầm máy tính bảng hoảng sợ đẩy cửa tiến vào.

“Trang... Anh Trang.” Trợ lý thở hổn hển nói: “Có blogger phát tán tin tức nói....”

Trang Sính cau chặt mày, rất khó chịu với dáng vẻ này của trợ lý: “Có chuyện gì thì hít thở rồi hãy nói.”

Trợ lý nuốt nước bọt, lo lắng nhìn Trang Sính: “Vu Nhạn Phi đó, sẽ diễn nam hai của ‘Chính Nghĩa’.”

Đầu óc Trang Sính lập tức trống rỗng.

Một lúc sau, cậu ta cười giễu ra tiếng, mắng: “Phim tầm thường ở đâu đến, cũng đáng để cậu hoảng sợ như vậy sao.”

Trợ lý cho rằng cậu ta không nghe rõ, vội vàng nhanh chóng cường điệu: “Anh Trang, đây không phải là bộ phim tầm thường đâu. Đây là bộ phim mới của đạo diễn Trình Di đấy ______”

“Cút!” Trợ lý còn chưa nói xong, Trang Sính đột nhiên tức giận, ném mạnh trước cốc xuống trước mặt trợ lý.

Trợ lý bị dọa giật mình, sợ chết khϊếp chạy ra ngoài.

Bước chân Trang Sính loạng choạng, ngồi phịch xuống sô pha, nắm chặt tóc mình, trong cổ họng phát ra tiếng gầm đau đớn.

Vu Nhạn Phi __________

Không thể nào!

Vu Nhạn Phi chỉ là một tên bỏ đi, sao có thể diễn phim của Trình Di chứ!

Đến cậu ta, đến Trang Sính cậu ta còn chưa được diễn qua, Vu Nhạn Phi sao dám diễn chứ?

Trang Sính đột nhiên ngừng giãy giụa, ngẩng đầu đầu nở nụ cười kỳ quái, trong mắt hiện lên tia đáng sợ.

Đúng rồi, cậu ta còn có tổng giám đốc Lý!

Chỉ cần có tổng giám đốc Lý, cậu ta có thể cướp lấy vai diễn này, lại chèn ép giẫm đạp Vu Nhạn Phi dưới chân.

Giống như sau khi tốt nghiệp đại học vậy.

==============================

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN