- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Siêu Sao Đều Tranh Nhau Thuê Phòng Của Tôi
- Chương 12
Siêu Sao Đều Tranh Nhau Thuê Phòng Của Tôi
Chương 12
Phó Cảnh Dung ngẩn ra, sau đó mỉm cười: “Không phải chúng ta đã ký hợp đồng rồi sao? Sao tôi có thể không biết tên cô được chứ.”
Vưu An Na nghẹn lại, vẻ khổ não trên mặt cũng giảm đi mấy phần, có thêm vẻ dở khóc dở cười.
Trong lòng cô ngũ vị tạp trần, có chút nói không rõ cường điệu: “Tôi là cái người Vưu An Na bị mắng là “tiểu tam” đấy.”
“Không phải công ty các cô đã bác bỏ tin đồn rồi sao.” Phó Cảnh Dung cười, nhàn nhạt nói.
Vưu An Na đứng yên tại chỗ, không thể nói rõ tư vị trong lòng, đột nhiên một cỗ chua xót xông lên não.
Hóa ra có người tin cô.
Phó Cảnh Dung thấy đối phương đột nhiên rơi nước mắt lộp bộp giống như một chuỗi hạt châu, hoảng sợ.
Kiếp này, cậu chỉ thấy em gái Thư Thiên Tuyết không, thật sự không có kinh nghiệm dỗ con gái.
“Cô đừng khóc....” Phó Cảnh Dung không biết làm sao, lại nhớ đến lúc đâu đối phương kháng cự tiếp xúc với người khác, không dám tiến lên, chỉ có thể nặn ra mấy câu an ủi rập khuôn.
Vưu An Na nghe thấy vậy, cô đang khóc lóc chuyển thành cười lớn, không có chút ý thức quản lý biểu cảm của một ngôi sao gì cả.
“Tôi thật sự không câu dẫn anh ta, họ đều không tin.” Vưu An Na khóc đến nỗi nước mắt nước mũi mơ hồ: “Là anh ta nói phải quay phim với nhau, bảo tôi đến tìm anh ta, đã nói sẽ có những diễn viên khác nữa, tôi mới đi. Sau khi phát hiện chỉ có hai người chúng tôi, tôi nhanh chóng rời khỏi. Rõ ràng, rõ ràng là anh ta động tay động chân với tôi, bị chụp nhầm góc độ, kết quả nói tôi câu dẫn anh ta!”
Phó Cảnh Dung ngại ngùng nhìn cô khóc, đưa khăn giấy cho cô, trong lòng nghĩ: “Vẫn là một cô gái nhỏ. Mặc dù có phòng bị, nhưng vẫn không đủ cẩn thận, bị người ta lừa rồi.”
“Cũng không nhìn xem dáng vẻ anh ta thế nào.” Vưu An Na nhận lấy khăn giấy, lau mạnh mũi, đặc biệt ủy khuất: “Tôi còn lâu mới nhìn trúng anh ta! Nếu anh ta có gương mặt đó của Nhϊếp Cảnh, thì tôi không nói gì. Nhưng anh ta xấu như vậy, xứng để tôi chủ động câu dẫn anh ta sao?”
Phó Cảnh Dung:.... Hình như nghe thấy những thứ không nên nghe rồi.
Phong cách của Vưu An Na đột nhiên thay đổi, Phó Cảnh Dung chỉ có thể im lặng đứng yên tại chỗ, thấy cô mắng mệt rồi, dứt khoát không hề có hình tượng ngồi xuống đất, vừa rút khăn giấy lau nước mắt, vừa tiếp tục mắng.
Đợi Vưu An Na hoàn toàn khóc đủ rồi, phát tiết toàn bộ sự tức giận khi bị đổ oan, sự tủi nhục bị chửi mắng, nỗi hoảng sợ bị đe dọa mấy ngày nay xong, cô mới nhớ ra, Phó Cảnh Dung là chủ nhà mà cô mới gặp hai lần.
Cô tỉ mỉ lau mặt sạch sẽ, xấu hổ đứng lên, giọng nhỏ như muỗi xin lỗi vì sự thất lễ của mình: “Xin lỗi anh Phó, khiến anh chê cười rồi.”
Lại biến thành ngôi sao nữ dịu dàng nội liễm thậm chí có chút rụt rè.
Phó Cảnh Dung mê man nghĩ, quả nhiên con gái đều là sinh vật thần kỳ.
“Không sao, thỉnh thoảng thích hợp trút bỏ cảm xúc có lợi với sức khỏe cơ thể.” Phó Cảnh Dung hơi nhếch khóe môi, an ủi cô.
Vưu An Na đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Hôm nay thật sự làm phiền anh rồi. Anh Phó là người đầu tiên trong những ngày này biểu thị tin tưởng tôi, cảm ơn anh.”
Cô cũng không biết tại sao, khi Phó Cảnh Dung tin tưởng và an ủi cô, ủy khuất mấy ngày nay của cô đều trút hết ra, thậm chí nói hết những lời trong lòng ra.
Phó Cảnh Dung mím môi, nhẹ giọng an ủi cô: “Tôi tin nhất định còn có những người khác tin tưởng cô.”
“Không có đâu.” Vưu An Na cười khổ một tiếng: “Thư mời sự kiện đều lần lượt bị hủy, cho dù cả đại ngôn đã ký cũng mất hết rồi. Mấy ngày nay chị Thanh vẫn luôn thay tôi bôn ba, chỉ vì muốn các sản phẩm đại ngôn của tôi không quay lưng lại truy cứu trách nghiệm của tôi.”
“Có điều nói thật, trong giai đoạn này tôi cũng không thể ra ngoài làm việc.” Cô nhìn Phó Cảnh Dung, trong mắt là đấu tranh và hận thù, không biết là hận người đã hãm hại cô đến bước này hay là vì bản thân mềm yếu: “Anh Phó cũng thấy rồi đấy, tôi hoàn toàn không tránh khỏi sợ hãi và suy nghĩ lung tung. Tôi lo mỗi một nơi tôi xuất hiện đều có người ẩn nấp, họ lúc nào cũng có thể lấy rác ném vào tôi, hất axit sunphuric lên người tôi, đâm dao vào tôi.”
Phó Cảnh Dung trầm mặc, không biết nên an ủi cô thế nào.
Nếu đổi lại là một người khác, sẽ cảm thấy sự lo lắng của cô quá khoa trường. Nhưng bởi vì đặc thù trong ngành nghề của cô, loại chuyện này quả thật đã từng xảy ra trên người tiền bối của cô. Hơn nữa, trên thực tế cô đã và đang chịu đựng những chuyện này.
“Không có cách nào làm rõ sao?” Phó Cảnh Dung hỏi.
Ánh mắt Vưu An Na trống rỗng, tự giễu: “Không có chứng cứ. Đỗ Văn Tùng rất cẩn thận, rất tôn trọng những diễn viên nữ khác trong đoàn làm phim, trước mắt mọi người cũng đối xử rất lịch sự với tôi, chỉ âm thầm áp bức dụ dỗ tôi. Bức ảnh và video truyền ra từ đoàn làm phim chắc anh ta cũng không ngờ đến, hơn nữa anh ta còn có danh xưng là ‘bạn trai tốt’, vì vậy dứt khoát kéo tôi xuống nước, mình thì sạch sẽ thoát thân.”
“Khách sạn thì sao?” Phó Cảnh Dung nắm được trọng điểm: “Không phải cô nói cô nhanh chóng rời khỏi sao?”
“Đó là lần đầu tiên anh ta ra tay với tôi, anh ta cho rằng tôi là một cô gái vì để leo lên cao, mà không cần lễ nghĩa liêm sỉ gì cả, tôi lại cho rằng anh ta là một quân tử lịch thiệp thật sự.” Vưu An Na cười nhẹ một tiếng, trong giọng điệu tràn đầy hối hận: “Nhưng cho dù như vậy, anh ta cũng rất cẩn thận. Không dùng tin nhắn lưu lại chứng cứ, chỉ là dùng giọng điệu của tiền bối tự nhiên nói với tôi tối nay mọi người cũng đối diễn. Sau khi tôi rời khỏi, còn gửi tin nhắn nói với tôi sau này đừng đơn độc đến phòng anh ta tìm anh ta. Lúc đó tôi cho rằng anh ta đã vứt bỏ ý nghĩ này, còn ngốc nghếch trả lời lại được.”
Phó Cảnh Dung rơi vào trầm mặc, Vưu An Na nhìn cậu cười khổ một tiếng: “Anh Phó nghe như vậy, có phải cảm thấy tôi đang giảo biện, bôi nhọ Đỗ Văn Tùng?”
“Không.” Phó Cảnh Dung cười với cô: “Cô không cần phải nghĩ nhiều như vậy. Nếu cô vô tội, thì phải tìm được chứng cứ, đừng trừng phạt chính mình vì lỗi của người khác.”
“Cảm ơn anh, anh Phó.” Vưu An Na không ngờ cậu nghe xong những lời mình nói, còn nguyện ý tin mình, đột nhiên trong lòng thoải mải hơn nhiều.
Phó Cảnh Dung ra khỏi nhà Vưu An Na, trong lòng có chút nặng nề. Mặc dù là chứng cứ trên weibo cũng được, lời Vưu An Na tự mình nói cũng được, phân tích lý trí, thật ra rất bất lợi với Vưu An Na.
Nhưng cậu nguyện ý tin Vưu An Na.
Có thể là trực giác kỳ lạ, cũng có thể do cô khóc rất chân thành, khiến cậu nhớ đến một cô gái khác.
Phó Cảnh Dung vừa nghĩ đến Thư Thiên Tuyết thì nhận được điện thoại của cô.
“Anh! Em nghe nói anh mua xe cho người khác!” Điện thoại vừa được kết nối, Thư Thiên Tuyết đã ríu ra ríu rít: “Anh bên trọng bên khinh!”
Nghe thấy giọng nói thanh xuân ngọt ngào tràn đầy năng lượng của em gái mình, khóe miệng Phó Cảnh Dung nhấc lên một nụ cười, phiền muộn trong lòng cũng bớt đi nhiều.
Cậu cười hỏi Thư Thiên Tuyết: “Em còn chưa thành niên, cần xe làm gì? Em lên cấp ba, không phải anh mua quà cho em rồi sao.”
“Em không quan tâm” Thư Thiên Tuyết chu miệng nói: “Em lên đại học anh cũng phải mua xe cho em, em muốn xe thể thao!”
“Được.” Phó Cảnh Dung liên tục đồng ý: “Đến lúc đó em tự mình đi, được không?”
“Anh em đối với em là tốt nhất!” Thư Thiên Tuyết hoan hô: “Yêu anh moamoata!”
Phó Cảnh Dung bất lực lắc đầu: “Trường học mới thế nào, đã quen bạn mới chưa?”
“Hoàn cảnh cơm nước cũng được.” Thư Thiên Tuyết khách quan bình luận: “Chỉ là nam sinh thì không được lắm, cũng không đẹp trai bằng anh. Vốn dĩ rất buồn, cho rằng cấp ba em không thể yêu sớm. Sau đó phát hiện có rất nhiều chị gái xinh đẹp! Em cảm thấy em lại có thể rồi!”
“Linh tinh!” Phó Cảnh Dung cười mắng.
Thư Thiên Tuyết cười hì hì một tiếng: “Thật đó, bạn nữ cùng báo cáo với em rất xinh. Chị bạn ấy là ngôi sao, bạn ấy và chị bạn ấy giống như được đúc ra từ một khuôn vậy. Tuần này em tan học, anh đến trường đón em, anh nhìn là biết thôi.”
“Anh nói muốn đi đón em bao giờ chứ?” Phó Cảnh Dung bắt được trọng điểm.
Thư Thiên Tuyết hét lên: “Trời ơi! Em gái đáng yêu nhất trên thế giới trải qua một tuần học tập vất vả sắp được nghỉ rồi, anh trai cô ấy vậy mà còn không định đến trường đón cô ấy.”
“Tài xế _____”
Thư Thiên Tuyết cắt ngang lời cậu: “Em đã nói với tài xế rằng không cần đến đón em rồi, bởi vì có anh trai thân yêu nhất của em đến đón em rồi. Cứ như vậy đi, tạm biệt anh. Em phải đi ăn cơm đây.”
Phó Cảnh Dung còn muốn lý luận với cô, nhưng Thư Thiên Tuyết đã trực tiếp cúp điện thoại, đơn phương đạt được thỏa thuận.
Phó Cảnh Dung thở dài.
“Cảnh Dung?”
Phó Cảnh Dung ngẩn ra một chút, quay đầu phát hiện Tần Đình Dịch đang cầm một túi đồ lớn đứng ở cửa thang mấy phía sau cậu.
“Đình Dịch, anh tan làm rồi sao?” Phó Cảnh Dung cười hỏi.
“Ừ.” Tần Đình Dịch nhìn vẻ mặt cưng chiều và dịu dàng vẫn còn lưu lại của Phó Cảnh Dung, nhớ đến giọng điệu thân mật vừa rồi anh nghe cậu gọi điện thoại, túi đồ trong tay bị anh nắm chặt.
Nhưng dịu dàng và thân mật này đều không danh cho anh, nghĩ đến đây, trong lòng anh không nhịn được ùng ục dâng lên nước chua loét.
Anh cố gắng khống chế cơn ghen tuông trong lòng, như thản nhiên hỏi: “Cậu vừa nói chuyện với bạn gái sao?”
=========================
EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Siêu Sao Đều Tranh Nhau Thuê Phòng Của Tôi
- Chương 12