Chương 11

Tất nhiên Phó Cảnh Dung không thể cưỡng ép cô gái sống một mình còn vô cùng kháng cự người lạ mở cửa cho mình, vì vậy sau khi nói với cô một số chuyện cần phải chú ý, thì đặt món quà ở cửa.

Cậu không nhìn rõ vẻ mặt của cô gái, nhưng khi cậu ân cần nói mình có việc phải rời đi không thể ở lâu được, cơ thể cô rõ ràng thả lỏng.

Đi thang máy lên tầng trên, Phó Cảnh Dung không thể hiểu được sự kỳ lạ trên người người khách thuê mới. Lúc đầu, Phó Cảnh Dung cúp điện thoại của môi giới mới nhớ đến đèn phòng bếp của phòng 201 có vấn đề, nhưng bởi vì không có người thuê mới, cậu cũng không nhớ gọi người đến sửa.

Nhưng không ngờ chưa qua bao lâu, môi giới nói bên kia vội ký hợp đồng, không chỉ không đến xem phòng, đến cả chuyện phòng bếp chưa được giải quyết cũng không hề quan tâm.

Phó Cảnh Dung nhíu mày, luôn cảm thấy mắt cô gái thuê phòng này rất quen, cậu lại nhìn ghi chú trên điện thoại cho đối phương ________ Vưu An Na.

Tên cũng rất quen.

Trong đầu đột nhiên xẹt qua hình ảnh một cô gái trong trang phục cổ trang cười dịu dàng, Phó Cảnh Dung nhớ ra ______ chính là “Thục Phi” câu dẫn bạn trai người khác bị mắng rất thảm trên weibo.

Phó Cảnh Dung mở weibo, lại tìm kiếm tên của Vưu An Na.

Chỉ nhìn vài cái, Phó Cảnh Dung đã đóng trang weibo lại. Mặc dù công ty của Vưu An Na đã đưa ra thông cáo khẳng định video đã được chỉnh sửa, Vưu An Na cũng không hề có hành vi câu dẫn Đỗ Văn tùng, nhưng Fans CP và “người qua đường” không tin cô vô tội, điên cuồng bôi nhọ chỉ trích cô. Lời nói ác độc, khó có thể tưởng tượng là nói về một cô gái trạc tuổi Vưu An Na.

Một số tài khoản tiếp thị cũng bát quái nhắc đến, Vưu An Na gần đây đã bị các Fans CP tức giận tấn công, không chỉ bị ném trứng gà thối trong sự kiện, còn có người đến dưới lầu công ty quản lý dán băng rôn mắng “Nghệ sĩ hôi hám Vưu An Na sống không biết xấu hổ”. Còn có người tung tin mình là nhân viên công tác ở khu nhà của Vưu An Na, có người gửi tin nhắn uy hϊếp Vưu An Na.

Hầu hết các bình luận bên dưới cũng đều là những lời như “ác giả ác báo” “hả lòng hả dạ”.

Hễ có bình luận chất vấn, cũng bị những lời như “cô đồng tình với tiểu tam như vậy, có phải cũng là tiểu tam không” làm biến mất.

Phó Cảnh Dung ngược lại không cảm thấy Vưu An Na sẽ là “tiểu tam” phá hoại tình cảm người khác.

Dù sao người có thể làm ra những chuyện không có giới hạn đạo đức như vậy, tâm lý năng lực thường rất mạnh mẽ, sẽ không bởi vì sự tức giận chửi mắng “báo thù” của người khác mà hoảng sợ không yên, tâm lý suy sụp như vậy, ngược lại sẽ cảm thấy toàn thế giới đang nhắm vào cô.

Dù sao cô cũng sẽ không sai, người sai chỉ có thể là người khác.

Rõ ràng, Vưu An Na không phải là người có nội tâm mạnh như vậy. Huống hồ _______

Phó Cảnh Dung nhớ lại những gì đã xảy ra với Vu Nhạn Phi trước đó, không phải cũng như vậy sao?

Cậu thở dài, chuyện trong giới đó, không phân trắng đen, không rõ ràng.

Khi ăn cơm với Tần Đình Dịch, Phó Cảnh Dung nói với anh quan điểm của mình. Tất nhiên, không hề đề cập đến Vưu An Na. Nếu địa chỉ lúc đầu của đối phương đã bị lộ nhận phải quấy rối, vậy lý do cô vội vàng chuyển vào khu nhà Tinh Châu không cần nghĩ cũng biết. Chắc hẳn, cô cũng không muốn bị người khác quấy rầy.

Mặc dù Tần Đình Dịch là người trong giới giải trí, cũng có ý định kéo cậu vào ngành, lúc này lại giống như một người đứng xem lạnh lùng, khẳng định quan điểm của cậu.

“Nghe thấy là giả, thấy cũng là giả, mới là trạng thái bình thường của giới này.” Tần Đình Dịch nói: “Chưa đến giây cuối cùng, cậu không bao giờ biết được kết quả cuộc đấu tranh dư luận. Thông thường, dư luận chỉ là đảo ngược lại đảo ngược, kết quả ngược lại không quá quan trọng, quan trọng là lời của ai được nhiều người nghe hơn.”

Phó Cảnh Dung đặt đũa xuống, thở dài: “Lời này của anh cũng thật khiến người khác tuyệt vọng.”

Tần Đình Dịch nhìn cậu, trong mắt xuất hiện ý cười, an ủi cậu: “Cũng không cần phải ủ rũ như vậy, giống như mỗi ngành nghề đều có người tốt người xấu, xấu là con người mà không phải cả một ngành nghề. Bây giờ vẫn có rất nhiều người tốt phát triển mà cố gắng vì cái giới này. Mặc dù có rất nhiều nghệ sĩ dùng thủ đoạn đen tối để trèo lên, cũng có rất nhiều tiền bối có năng lực nghiệp vụ mạnh đồng ý nâng đỡ hậu bối mà không cần gì cả. Cho dù sự phát triển của giới giải trí bây giờ không đủ tích cực, nhưng nó nhất định sẽ càng ngày càng trở lên tốt hơn, sẽ có càng nhiều người thật sự có năng lực xuất hiện trước mặt khán giả.”

Phó Cảnh Dung nhớ đến những lời Ngôn Mục nói qua điện thoại với cậu, kỹ năng diễn xuất của Vu Nhạn Phi sau khi vào đoàn nhận được khẳng định rất cao của đạo diễn Trình, thậm chí còn có ý định giới thiệu cậu ấy với những đạo diễn khác. Vu Nhạn Phi quả thật đã đi trên con đường nổi tiếng, không phải bởi vì anh ta có thể diễn phim của đạo diễn Trình Di, diễn cùng với Nhϊếp Cảnh, mà anh ta đã nhận được sự khẳng định và dìu dắt của một đạo diễn kỳ cựu, có cơ hội tiến vào tầm nhìn một một nhóm đạo diễn lớn, thể hiện năng lực của mình.

Tần Đình Dịch thấy Phó Cảnh Dung đột nhiên cười, nghi hoặc nhìn cậu.

Phó Cảnh Dung lắc đầu, cười nhẹ nói: “Ăn cơm.”

Cậu vừa nghĩ, biết đâu trong tương lai, kỹ năng diễn xuất của Vu Nhạn Phi sẽ tỏa sáng trước khán giả cả nước, trong giới này sẽ có thêm một ngôi sao nữa sử dụng kỹ năng diễn xuất để kiếm cơm, mà không phải một ngôi sao lớn nhận được nhiệt độ bằng các thủ đoạn xào chủ đề nâng mình hạ bệ người khác. Trong quá trình này, không phải cũng có công lao của cậu đẩy Vu Nhạn Phi đến trước mặt đạo diễn Trình sao, vậy có phải cậu cũng đóng góp một chút vào sự phát triển tích cực của giới này đúng không?

Sau đó, cậu liền nở nụ cười, cảm thấy mình thật không biết xấu hổ, bất lực lắc đầu.

Rõ ràng tình yêu của Vu Nhạn Phi đối với diễn xuất và thực lực của anh ta, xứng đáng với tất cả những điều này.

Vu Nhạn Phi, hoặc hàng nghìn hàng vạn Vu Nhạn Phi, mới là người đóng góp cho giới này.

*

Từ sau khi gặp Vưu An Na, Phó Cảnh Dung thỉnh thoảng sẽ nhớ đến dáng vẻ cô kháng cự lại tiếp xúc với thế giới bên ngoài, có chút lo lắng. Nhưng sự kháng cự tiếp xúc của Vưu An Na với người lạ thật sự nghiêm trọng, cậu cũng không tìm được cách gì tốt.

Nhưng chưa đợi cậu nghĩ ra phương án giải quyết, ngược lại Vưu An Na đã liên lạc với cậu.

Cô muốn nấu gì đó để ăn tối, nhưng đèn bếp vẫn chưa được sửa. Cô phải tìm một người sửa chữa, tương đương với việc cô phải ở riêng một chỗ với người lạ, giao tiếp với đối phương, chịu đựng ánh mắt nghi hoặc hoặc là chán ghét sau khi nhận ra của đối phương, còn phải đối mặt với nguy hiểm khi chỗ ở mới bị phát hiện.

Sau đó ở cửa lại tràn ngập những bức thư đe dọa, bức ảnh đáng sợ, thi thể động vật và cả những chuyện khủng bố.

Thật ra cô không muốn bởi vì chút chuyện nhỏ này mà làm phiền đến người đại diện đã vì chuyện của cô mà bận đến sứt đầu mẻ trán, vì vậy lấy dũng khí tìm chủ nhà có thái đột hiền hòa với cô.

Sau khi Phó Cảnh Dung nghe xong, lập tức đồng ý ra mặt hoàn thành trao đổi với người sửa chữa.

Sau khi tiễn người sửa chữa rời đi, Vưu An Na mới cẩn thận ra khỏi phòng mình. Mấy tiếng vừa rồi, cô ở trong phòng không hề động đậy, sợ gây ra động tĩnh khiến người sửa chữa chú ý.

“Cảm ơn anh, anh Phó.” Cô đeo khẩu trang nhỏ giọng cảm ơn.

Phó Cảnh Dung cười, đứng cách Vưu An Na ba mét: “Không có gì, đây vốn dĩ là chuyện tôi nên làm xong trước khi cô chuyển vào. Nếu sau đó căn hộ có xảy ra vấn đề gì.... hoặc là cô cần giúp đỡ gì, đều có thể gửi tin nhắn cho tôi.”

Vưu An Na ngẩn ra, im lặng một lúc lâu.

Đột nhiên, cô tháo khẩu trang, lộ ra khuôn mặt của mình.

“Anh Phó, anh có nhận ra tôi không?” Cô nhìn thẳng Phó Cảnh Dung: “Tôi tên Vưu An Na.”

============

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN