Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Siêu Sao Đều Tranh Nhau Thuê Phòng Của Tôi

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày Vu Nhạn Phi vào đoàn, Vương Kế đến đón anh ta.

Vu Nhạn Phi vẫn chưa chấm dứt hợp đồng với công ty quản lý cũ, nhưng lúc này trong lòng mọi người đều biết Vu Nhạn Phi sẽ không tiếp tục gia hạn hợp đồng. Người đại diện ban đầu đã sớm từ bỏ Vu Nhạn Phi, biết Vu Nhạn Phi tự mình ký hợp đồng với “Chính Nghĩa” thì hối hận, biết không thể nào thay đổi được nữa, thay vì làm lớn chuyện lên, không bằng dễ hợp dễ tan. Mặc dù Vu Nhạn Phi vẫn chưa chính thức ký hợp đồng với Vương Kế, nhưng Vương Kế nguyện ý lấy lòng người mà mình nhìn trúng, làm “không công” thêm mấy ngày nữa.

Phó Cảnh Dung tỉnh bơ nhìn quét qua Vương Kế.

Giống hệt hình tượng người quản lý khôn khéo tính toán kỹ càng trong miệng Ngôn Mục.

Khi Phó Cảnh Dung quan sát Vương Kế, Vương Kế cũng đồng thời quan sát Phó Cảnh Dung. Anh ta nở nụ cười thân thiện, gật đầu với chủ nhà nhìn trông vô hại tạo cảm giác thoải mái nhưng thật ra lại tản ra khí chất xa cách.

“Nghe nói cậu là chủ nhà của Nhạn Phi.” Vương Kế cười nói, không quá khách sáo cũng không quá nhiệt tình: “Nhạn Phi nhờ cậu giúp đỡ.”

Phó Cảnh Dung cười khẽ, khách khí nói: “Nên làm.”

Vương Kế đến đón Vu Nhạn Phi, cho dù thế nào, ít ra cũng có thể chứng minh trên ngoài mặt, anh ta đối xử với Vu Nhạn Phi cũng coi như chân thành. Phó Cảnh Dung cũng yên tâm, chào Vu Nhạn Phi.

Cậu vỗ vai Vu Nhạn Phi, Vu Nhạn Phi cười nói: “Cậu yên tâm.”

Anh ta nhất định sẽ nắm bắt cơ hội này, đạp gió tiến lên.

*

Có người chuyển đi, cũng có người chuyển vào.

Vu Nhạn Phi bởi vì quay phim mà tạm thời chuyển ra ngoài, khu nhà Tinh Châu cũng có thêm hai người thuê mới. Một người là khách thuê sau khi liên hệ với môi giới nhà đất, nhanh chóng chuyển đến phòng 201, một người khác chính là người trở thành hàng xóm mới của Phó Cảnh Dung ở tầng 12, Tần Đình Dịch.

Trên tầng 12 ngoại trừ căn hộ của Phó Cảnh Dung, thật ra vẫn luôn không cho thuê. Cho dù Phó Cảnh Dung cảm thấy nhà cửa phải có hơi người, nhưng khi cậu ở một mình thích yên tĩnh, không muốn có khách thuê làm ồn đến cậu, dứt khoát không cho thuê nữa.

Thi thoảng Ngôn Mục và bạn bè đến chơi, sẽ ở phòng bên cạnh Phó Cảnh Dung.

Khi Phó Cảnh Dung đột nhiên muốn Tần Đình Dịch cuyển đến, căn hộ trong toàn bộ khu nhà đến hạn gần nhất cũng ít nhất phải hai tháng nữa. Nhìn Tần Đình Dịch cũng không phải loại hình sẽ gọi bạn bè cuồng hoan đến nửa đêm, vì vậy Phó Cảnh Dung để anh làm hàng xóm thực sự sống ở bên cạnh.

Đồ của Tần Đình Dịch không phải nhiều lắm, kéo hai vali.

Khi người khác chuyển nhà đều túi to túi nhỏ tràn đầy thang máy, cách chuyển nhà thoải mái của Tần Đình Dịch rõ ràng là rất đặc biệt.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Phó Cảnh Dung, Tần Đình Dịch chưa bao giờ chuyển nhà, dưới tình huống thật sự hoảng loạn không biết làm gì đối với chuyển nhà có hơi hoảng loạn, miễn cưỡng giải thích: “Những đồ khác không dễ mang theo.... không bằng mua mới.”

Phó Cảnh Dung nghe vậy mặc dù vẫn có chút kinh ngạc, nhưng thu lại ánh mắt, gật đầu đồng ý với anh.

Cậu đưa chìa khóa cho Tần Đình Dịch, cười híp mắt nói: “Lần đầu tiên vào nhà mới, anh nên tự mình mở cửa đi.”

Tần Đình Dịch nắm chặt chìa khóa, như thể phía trên vẫn còn lưu lại chút nhiệt độ lòng bàn tay của Phó Cảnh Dung vậy.

Tai anh đỏ lên, vô cùng nghiêm túc gật đầu.

Phó Cảnh Dung ung dung đi theo sau anh, nhìn anh mở cửa, căn phóng sáng sủa sạch sẽ hiện ra trước mắt, đồ đạc sắp xếp gọn gàng, sàn nhà không một chút bụi, ở huyền quan còn có một đóa “ngày ngày nở” đang rung lắc.

Khóe miệng Phó Cảnh Dung có ý cười, nói: “Tôi đã mời cô quét dọn vệ sinh theo giờ đến quét dọn rồi, hôm nay anh chỉ cần sắp xếp xong đồ của mình là được rồi.”

Căn hộ này nhất định không bằng căn nhà tinh xảo do nhà thiết kế nổi tiếng của nhà họ Tần thiết kế, nhưng nó cũng ấm áp sáng sủa, quan trọng là chỉ cách Phó Cảnh Dung một bức tường. Càng không cần phải nói, còn có sự quan tâm của Phó Cảnh Dung đối với anh, mặc dù Tần Đình Dịch vẫn chưa chính thức vào ở, nhưng đã hài lòng đến không thể hài lòng hơn.

Anh nhìn Phó Cảnh Dung, kìm nén sự trào dâng trong lòng, nhẹ giọng nói: “Vất vả cho cậu rồi, làm phiền Cảnh Dung phí sức rồi.”

Phó Cảnh Dung bị anh nhìn chăm chú nói cảm ơn, ngược lại có chút xấu hổ. Mặc dù mình có một chút ý muốn tranh công, dù sao cậu chỉ bỏ một chút tiền mới người đến dọn dẹp, nhưng Tần Đình Dịch lại vô cùng nghiêm túc biểu đại cảm ơn với cậu.

Cậu vội vàng ôm “Ngày ngày nở” ở huyền quan lên, cười tìm đề tài với Tần Đình Dịch: “Nhìn xem, đây là quà chuyển nhà tôi tặng cho anh!”

“Đây là...” Đồng tử Tần Đình Dịch hơi giãn ra, không chắc chắn lắm: “Ngày chúng ta gặp nhau....”

Khóe miệng Phó Cảnh Dung nhếch lên, khẳng định suy đoán của anh: “Đúng vậy, mặc dù không phải cùng một chậu, nhưng đều là “Ngày ngày nở”. Chúc cuộc sống của anh khi chuyển đến đây mỗi ngày đều vui vẻ.

Tim Tần Đình Dịch đập điên cuồng không thể khống chế được, cẩn thận nhận lấy chậu hoa nhìn trông chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng có thể rơi cánh hoa vậy. Mặc dù anh biết đây chỉ là một món quà chuyển nhà đơn giản, nhưng anh vẫn khó có thể khống chế liên tưởng đến tín vật định tình.

Anh cố gắng mím môi, tránh để độ cong quá lớn, làm Phó Cảnh Dung phát hiện ra mình không đúng.

Nhưng Phó Cảnh Dung vẫn dễ dàng nhìn ra sự thích thú của anh.

Người nhận quà vui vẻ, tất nhiên người tặng quà cũng thích.

“Nếu anh thích, vậy thì tôi yên tâm rồi.” Phó Cảnh Dung như trút được gánh nặng, cười nói: “Tôi đi xem khách trọ mới chuyển đến một chút.”

Nụ cười của Tần Đình Dịch đột nhiên cứng lại, không chết tâm hỏi: “Tầng dưới?”

Hóa ra món quà chuyển nhà “Ngày ngày nở” này không phải chỉ một mình anh có, những khách thuê khác đều có.

“Đúng vậy.” Phó Cảnh Dung gật đầu: “Hôm qua cô ấy chuyển đến, nhưng đồ đạc có hơi nhiều, tôi không đi làm phiền người ta.”

“Có cần tôi giúp chuyển hộ không?” Tần Đình Dịch mím môi, vẻ mặt có chút sa sút.

Phó Cảnh Dung ngẩn ra một chút, sau đó nhận ra suy nghĩ của Tần Đình Dịch, cười nói: “Tôi chỉ đi nói với cô ấy một số chuyện cần phải chú ý thôi.”

Hóa ra thật sự chỉ có mình mới có, Tần Đình Dịch lại trở lên vui vẻ.

Chuyện anh vẫn luôn do dự cũng dám nói ra.

Anh nhìn vào mắt Phó Cảnh Dung, nghiêm túc mời: “Lát nữa cũng ăn cơm đi... coi như là cảm ơn cậu.”

“Được nha!” Phó Cảnh Dung vui vẻ đồng ý.

Tần Đình Dịch cảm thấy cả người mình đều trở lên vui vẻ, anh mím môi cười nói: “Vậy lát nữa gặp.”

“Lát nữa gặp.”

*

Phó Cảnh Dung chào hỏi khách thuê ở tầng hai trước, sau khi nhận được hồi đáp, thì đi thang máy xuống.

Mặc dù chỉ nói mấy chuyện cần phải chú ý với khách thuê mới, nhưng Phó Cảnh Dung cũng không thể đi tay không, vì vậy cầm theo một hộp điểm tâm.

Phó Cảnh Dung ấn chuông cửa, cửa phòng được mở ra, cửa chống trộm bên ngoài vẫn đóng chặt.

Qua cửa chống trộm, cậu thấy khách thuê mới đeo khẩu trang, tóc dài đến vai, đôi mắt to duy nhất lộ ra cũng tỏ rõ vẻ ủ rũ và mệt mỏi, phòng bị nhìn cậu, không định lập tức mở cửa chống trộm.

Phó Cảnh Dung nghĩ trong lòng con gái cẩn thận một chút cũng là chuyện tốt, chủ động cười giới thiệu mình: “Chào cô, tôi là Phó Cảnh Dung vừa mới liên lạc với cô.”

Đối phương do dự một chút, như thể vô cùng kháng cự với việc mở cửa chống trộm vậy. Ngay khi cô vừa hạ quyết tâm mở cửa, cô liếc nhìn hộp giấy trong tay cậu, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ và kinh hãi, tay nắm cửa lập tức rút lại như điện giật, càng cảnh giác nhìn Phó Cảnh Dung.

Phó Cảnh Dung không biết tại sao hộp giấy trong tay lại kích hoạt cảnh báo phòng bị của đối phương, vì vậy mở hộp bày ra trước mặt cho đối phương nhìn, bày tỏ lòng tốt của mình: “Đây là một phần quà nhỏ, chào mừng cô chuyển đến.”

Cô gái nghe thấy vậy thở phào một hơi, cho Phó Cảnh Dung một ánh mắt xin lỗi, sau đó nhìn chằm chằm vào cửa chống trộm một lúc, ngón tay hơi run thử mở cửa.

Một lúc sau, sức lực giống như đều bị rút hết vậy, cô vô lực ngẩng đầu lên.

“Xin lỗi.” Cô xin lỗi mà đau khổ nhìn Phó Cảnh Dung, giọng nói khàn khàn.

Cô không có dũng khí mở cửa.

=======================

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN
« Chương TrướcChương Tiếp »