Chương 20
bên Hàn có bao nhiêu là cô gái xinh đẹp (gần bằng nó) vui vẻ cười đùa. khi nó vừa đặt chân xuống máy bay thì điện thoại reo:
- alo mama à - nó nói giọng ngọt lịm (thấy ớn)
- con vẫn đang ở Việt Nam à - mama nó hỏi
- ko, con đang ở bên Hàn chơi - nó ngây thơ trả lời
- về Mĩ ngay cho mẹ - mama nó quát lên
- con chưa chơi, con ko muốn về - nó phụng phịu
- con quên hai ngày nữa là sinh nhật đại thiếu gia của tống thống Mĩ sao - mama nó
- oe oe, con ko muốn tham dự bữa tiệc của tên đó - nó
- ko muốn cũng phải về - mama nó
- con ko về, xem mama tìm đâu ra con - nó nói xong tắt phụt máy luôn. ở đầu dây bên kia, mẹ nó tức xì khói, ra lệnh cho những trợ lí đắc lực của papa nó phải lùng khắp nước Hàn và bắt nó về trong vòng 24h nữa. còn tụi nó, thuê khách sạn xong là đi mua vé xem show diễn của Big Bang (tác giả là VIP ạ). trong lúc nó đang hứng khởi nghe nhạc thì có một toán người mặc áo đen xuất hiện. tướng mạo dữ tợn của họ làm ai cũng phải nhường đường, nó nhìn thấy thì thất kinh. 10 người tụi nó đều giỏi võ nhưng chỉ đánh đấm đc thôi, còn đó là những sát thủ chuyên nghiệp ko kém, họ chỉ toàn dùng kim gây mê và súng gây mê nên chạy là thượng sách. nó liền xì xào với bọn hắn và mấy bà bạn. thế là 10 người lén lút di chuyển ra khu vực cửa ra. đến lúc gần tới nơi thì một tên nhìn thấy, vội vàng hô những người còn lại đuổi theo.
- tiểu thư, xin người hãy dừng lại
- tiểu thư, hãy theo chúng tôi vè Mĩ
- ông bà chủ đang giận lắm tiểu thư ơi
nó ko thèm để ý đến những lời của đám kia, cứ chạy, chạy và chạy, thỉnh thoảng còn quay đầu lại lè lưỡi với họ. đến một con hẻm nhỏ, nó kéo tụi hắn vào. đám người kia chạy vụt qua, nó thở dài rồi ngồi tạm xuống
- tại sao cô ko về Mĩ đi - Kevin hỏi
- uk, chỉ là một bữa tiệc sinh nhật thôi mà - Key
- đúng đó, chạy trốn như vậy mệt quá - hắn đồng tình
- các anh/cậu ko biết đâu - tụi nó, Sindy, Jimmy và Kin đồng thanh
- hắn yêu tôi, đã từng xin ba hắn - tổng thống Mĩ hiện nay bắt tôi đính ước với hắn, tôi ko chịu nên papa tôi đã dùng biện pháp mạnh (xã hội đen ai cũng sợ mà) để hủy bỏ điều đó, nhưng cứ mỗi lần hắn gặp tôi lại giở trò - nó nói, mặt sầu não
- hắn là ai - Key hỏi
- chính là đại thiếu gia của tổng thống Mĩ, người mà mẹ tôi muốn tôi dự sinh nhật của hắn - nó trả lời
- thế sao cô ko về, chỉ là một buổi tiệc thôi mà
- đừng nói nữ, bọn kia đi rồi, về khách sạn nghỉ ngơi thôi - Mindy lên tiếng
- ko đc, bây giờ về khách sạn lấy đồ rồi chuyển đi ngay lập tức, với thế lực của papa tôi thì tìm ra khách sạn của chúng ta rất dễ - nó
- đc, về khách sạn lấy đồ - Sandy
sau khi lấy hết đồ đạc và trả phòng, tụi nó quyết định ko ở khách sạn nữa mà vào nhà nghỉ để pama nó ko phát hiện ra. tụi nó quá mệt cho cuộc chạy trốn nên ngủ một giấc ngon lành tới sáng. còn mama nó tức điên lên, ngay sáng sớm hôm sau đăng bản tin thời sự lên khắp Châu Á - Âu. khuôn mặt mama nó hiện rõ lên tivi
- con gái của chúng tôi, tức tiểu thư của tập đoàn Hoàng Lê đã bỏ trốn khỏi gia đình. tôi muốn những người nào nhìn thấy cô bé ngay lập tức gọi cho chúng tôi qua số 0345xxxxxxx để chúng tôi đưa cô bé về nước. ai là người giúp chúng tôi bắt đc cô bé sẽ tập đoàn Hoàng Lê báo đáp số tiền là 1 000 000 đô la. xin chân thành cảm ơn
và nó dĩ nhiên là miếng mồi ngon của tất cả mọi người. khi mà tụi nó đang say giấc nồng thì bao nhiêu ngườ Hàn đã xem bản tin. và cô nhân viên khách sạn cũng vậy. ngay lập tức, cô ta gọi cho mama nó báo nơi nó ở. 15 phút sau, khoảng 20 người áo đen đã xuất hiện ở cửa khách sạn và theo
cô nhân viên khách sạn đến trước phòng nó. cô nhân viên mở cửa, đập vào mắt họ là hình ảnh nó nằm ngủ trùm chăn kín mít. một người đã đánh thức nó dậy. nó mơ màng mở mắt, phát hiện có rất nhiều trợ lí của papa mình, ko chạy trốn đc. thế là nó miễn cưỡng thay quần áo. khi nó bước ra, nó thấy cô nhân viên đang hớn hở nhận tiền từ anh trợ lí của papa nó. cơn tức giận trào lên, nó giận cái con người tham tiền kia (ai chẳng tham tiền). ngay lập tức, nó ra lệnh:
- bẻ gãy chân tay cô ta cho tôi
- nhưng thưa tiểu thư.....ông bà chủ... - một người ấp úng
- chuyện này tôi sẽ giữ kín, các anh cư làm theo tôi đi nếu ko muốn chết - nó lạnh băng nói
và sau đó, một tràng thét kinh khủng vang ra. cô nhân viên đau đớn nước mắt tèm lem. nó chỉ hừ mạnh rồi ném thẳng vào mặt cô kia một sấp tiền trị giá khoảng 20 triệu
- đây là tiền thuốc me, bất kì ai phản tôi đều có kết cục như vậy - nó nói xong rồi bước đi, sang phòng mấy bà bạn và tụi hắn để gọi về. vậy là nó phải lên máy bay riêng, ko còn bất kì một cơ hội trốn thoát.
................Hêt Chap 20..............