Chương 8: Cách xa

"Chỉ cần có anh luôn bên em như ngày nào…

Đặt bàn tay lên tim…hứa sẽ yêu trọn đời

Chỉ cần đưa đôi tay em sẽ không buông đâu…người ơi…

Từng ngày dần qua đôi tim cứ thế xa rời…

Nhìn thật sâu đôi mi…đôi mình 2 phương trời

Mà em vẫn yêu…dù ngày qua anh vẫn không tin em…"

(Cách xa - Kaisoul ft. Lil"N)

Cơn mưa lại đến, đột ngột và hối hả. Làn mưa mang theo không khí lạnh lẽo tràn vào. Mưa... gợi cho người ta một cảm giác buồn man mác, một cảm giác cô đơn và trống trải. Mặt trời... bị che lấp hoàn toàn, giống như anh, một người em không thể nhìn thấy, chẳng thể chạm vào, lại càng khó có thể nắm băt5s.

Hơn một tuần rồi, hắn không hề liên lạc gì với nó, nghe nói là cũng không lên lớp. Có lẽ, giờ này., hắn đang ở bên cạnh Nhiên. Cho đến bây giờ, nó vẫn không hiểu, hắn vì lí do gì mà làm như vậy? Tại sao đang bình yên là thế, sóng gió lại đột ngột nổi lên không hề báo trước? Vì sao chỉ nói một lời chia tay rồi vội vàng cất bước, không quay đầu nhìn lại một lần. Vẫn biết dù không có cây, lá vẫn phải sống, nhưng... phải sống bằng cách nào đây, sống như thế nào đây?

Tựa đầu bên khung cửa kính, nước mắt nó lặng lẽ rơi. Ngoài trời mưa vẫn đang rả rích. Là mưa, hay là nước mắt... cảu em? Tình yêu em gửi gắm, tình yêu em trao tặng, tình yêu em tin tưởng, giờ cũng như một áng mây đen, hóa thành mưa mất rồi. Hạnh phúc và yêu thương đã từng có, giờ chỉ còn lại niềm đau và nước mắt. Kỉ niệm bây giờ là con dao hai lưỡi, vừa khiến em cảm thấy ngọt ngào, lại vừa khiến em đau đớn mỗi lần nhớ lại.

- Lại khóc sao?

Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai. Nó không quay đầu, lấy tay gạt nước mắt rồi khẽ cười:

- Em đâu có!

- Cô bé ngốc! - Thầy Minh ngồi xuống bên cạnh, lấy tay xoa xao mái tóc nó. - Muốn khóc thì cứ khóc thoải mái đi, khóc cho nhẹ lòng!

- Nhưng em thực sự không muốn khóc. - Ánh mắt nó đượm buồn, nhìn xa xăm. - Vì như thế chỉ là vô ích mà thôi.

- Vậy hãy quên hết đi. Gạt hết quá khứ đi, chỉ sống cho hiện tại và tương lai mà thôi.

- Em sẽ cố. - Nó khẽ cười, gật đầu bảo thầy Minh.

Thầy Minh mỉm cười, xoa đầu nó, gật đầu khích lệ.

- Du! Du! Mày ở đâu rồi?

Một giọng hét vang vọng trong bệnh viện. Nó tất nhiên nhận ra chủ nhan của giọng nói này. Con bé này thật tình, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng rồi.

- A!

Vừa nhìn thấy nó, My đã phóng như bay lại, vẻ mặt hiện lên sự lo lắng.

- Mày làm sao thế? Sao lại bị đánh ra nông nỗi này! Ôi trời ơi, mặt mày sưng lên hết cả rồi. - Chưa để nó kịp nói câu gì, My đã sốt sắng xoay xoay gương mặt nó, xem xét cẩn thận.

- Được rồi, chẳng phải tao vẫn sống sao. - Nó cười, đẩy nhẹ tay My ra.

- Xem ra con quỷ như mày Diêm Vương cũng chẳng dám nhận. - My bĩu môi.

- Con quỷ như mày Diêm Vương mới không dám nhận ý.

- Tao làm sao bằng mày! - My chun mũi.

- Hừ, đồ quỷ.

- À, "chàng" của mày đâu rồi? Mấy đợt trước mày bảo với tao là hai đứa yêu nhau rồi mà, lú nào cũng như hình với bóng. Sao giờ...

My còn chưa nói hết câu đã vội im bặt vì nhận ra sắc mặt tái xanh của nó. Nhỏ than thầm trong lòng. Xong rồi! Có lẽ hia người này có chuyện rồi! Thực sự nhỏ không cố ý mà T_T

- E hèm! Có lẽ Du cần nghỉ ngơ một chút. Chúng ta ra ngoài nhé!

Thầy Minh mỉm cười, kéo tay My đi, để lại một mình nó trong không gian phòng bệnh yên ắng, không một tiếng động.

Lạnh...

Dù đã cố quên đi nhưng không cách nào quên nổi.

Một lời nói đυ.ng chạm vào vết thương, khiến nó lại quặn đau.

Em vốn chỉ yếu đuối và mong manh như một chiếc lá.

Làm sao có thể đối chọi với phong ba này.

Đôi tay ai đã buông lơi...

... để em một mình gục ngã...

Ngoài cửa phòng bệnh, một cô nữ sinh đang đỏ bừng mặt vì tức giận, châm giậm xuống đất liên hồi. Đó không phải ai khác ngoài bạn My nhà ta. Sau khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện, My đã rơi vào trạng thái bốc hỏa. Bên cạnh, gương mặt thầy Minh cũng đang rơi vào trầm tư.

- Cậu ta bị điên rồi sao?

My nói mà như hét. Thầy Minh giật mình, vội vã ra dấu cho nhỏ nói bé lại:

- Em nói nhỏ thôi, đây là bệnh viện.

- Dạ em... - My đỏ mặt. - Em quên mất!

- Con bé Hà Yên đó là ai vậy thầy? Thầy chỉ em đi, em phải trả thù cho Du! - My nhìn chằm chằm vào thầy Minh, đôi mắt ánh lên tia căm thù.

- Em định làm gì?

- Em sẽ cho con bé đó một trận.

- Cô bé đo... - Thầy Minh thở dài. - ... là đai đen Taekwondo. Tốt nhát em nên suy tính cho kĩ trước khi hành động đã.

- Thật sao thầy? - My mở to đôi mắt, vẻ ngạc nhiên hết sức. - Vậy mà cô ta lại thách đấu với Du môn này. Cô ta thực không biết xấu hổ mà. Bắt nạt người yếu hơn mình mà cũng coi được.

- Thầy vốn nghĩ Lâm sẽ thi đấu với cô ta nên không can ngăn, thật không ngờ cậu ta lại...

- Em sẽ tính sổ cả với cậu ta nữa. Không thể để yên cho những kẻ đã làm Du tổn thương. Còn đứa con gái tên Nhiên đó ở đâu vậy thầy?

- Em muốn làm gì vậy? Cô bé đó bây giờ tình trạng sức khỏe cũng không tốt, em không nên manh động.

- Em chỉ tìm cô ta để nói chuyện thôi. Em cũng không có ý định làm gì cô ta đâu. Thầy yên tâm!

- Vậy được! Cô bé đó ở phòng 406, bệnh viện này.

- Dạ, em biết rồi! Cảm ơn thầy!

Vừa nghe được số phòng, My đã chạy biến, tốc độ có thể sánh với tên lửa. Lên được đến tầng 4, nhỏ vuốt ngực thở dốc, nhìn xung quanh. Thấy rồi! Phòng 406! Nhỏ vội chạy lại, xoay tay nắm cửa.

"Cạch". Cánh cửa bật mở. My đẩy cửa bước vào. Hắn không có ở đầy nhưng chiếc áo khoác da của con trai vắt trên chiếc ghế đã chứng tỏ hắn vừa mới ở đây. Hừ, được lắm! Nó còn đang bị thương như thế, phỉ nằm viện. Vậy mà hắn chỉ quan tâm đến cô bạn này.

rời mắt khỏi chiếc áo, My liếc sang gương mặt đang say giấc ngủ. Có gì đó không ổn! My nhíu mày, lại gần hơn.

"Ầm". Gương mặt này... Không thể nào! Tại sao cô bạn Nhiên đó lại là... Không, nhìn kĩ thì chỉ là có nét giống nhau. Nhưng sao lại mang nét giống người ấy nhiều đến vậy.

- Cậu đang làm gì ở đây vậy?

Một giọng nói lạnh băng vang lên. My giật mình, rời mắt khỏi gương mặt Nhiên, quay lại nhìn chằm chằm gương mặt đang cau có đằng sau.

- Đến thăm người. - My lạnh lùng đáp lại.

- Thăm người? Cậu là gì của cô ấy?

- Bạn! - Trả lời không thừa một chữ.

- Vậy sao?

Hắn không nhiều lời thêm, lặng lẽ đặt chiếc cặp l*иg lên bàn, lại gần kéo chiếc chăn lên cổ cho Nhiên. Từng động tác đều rất nhẹ nhàng, rất ân cần. My liếc xéo hắn. Hừ, nhìn điểm nào cũng không vừa nổi mắt. Tại sao nó lại phải đau khổ vì một kẻ như vậy cơ chứ?

- Tôi muốn nói chuyện với cậu!

My vẫn lạnh giọng bảo hắn. Hắn vừa múc một tí cháo trong cặp l*иg ra bát, vừa nói:

- Có gì không?

- Tại sao cậu làm vậy với Du?

My bực bội với thái độ của hắn, liền xông tới, quát thẳng mặt hắn. Cánh tay hắn hơi sững lại, gương mặt đột nhiên trầm xuống. Nhưng lại rất nhanh, các biểu hiện vụt biến mất, khiến người ta có cảm giác vừa rồi chỉ là ảo ảnh. Khẽ nở nụ cười nhạt, hắn đáp lời:

- Cậu không phải bạn của Nhiên đúng không? Cậu là bạn Du.

- Phải. Thế thì sao chứ? Trả lời câu hỏi của tôi!

- Vậy thì... cho tôi gửi lời xin lỗi đến cô ấy. Tất cả đều là do tôi ngộ nhận. Là tôi sai từ đầu. Đáng lẽ nên xác định rõ tình cảm của mình.

- Cậu nói vậy mà nghe được à? - My đã cực kì tức giận, chỉ muốn một nhát đâm chết cái tên trước mặt. Làm cho bạn thân nhỏ chịu đau khổ vậy mà vẻ mặt vẫn thản nhiên được thế sao?

- Vậy cậu muốn tôi phải thế nào? - Hắn cau mày nhìn My.

- Cậu... Làm thế nào là chuyện của cậu. Nhưng... cậu cũng không thể vô tâm, thờ ơ với Du như vậy được. Giờ nó đang bị thương như thế, cậu cũng chẳng đến thăm một lần. Cậu có thể làm như vậy sao?

Bị thương? Nó bị thương sao? Người hắn đột nhiên cứng lại, trái tim lỗi một nhịp. Tình cảm trào dâng trong lòng. Hắn lúc này thực sự chỉ muốn đến bên nó, chăm sóc nó ngay lập tức. Nhưng... nhìn gương mặt say ngủ kia, lí trí lại trở về. Hắn không thể, không thể làm vậy. Lựa chọn giữa người yêu mình và người mình yêu... thực sự rất khó.

- Tôi còn bận chăm sóc người yêu tôi. Cảm phiền cậu gửi lời hỏi thăm của tôi đến Du. - Vẫn giữ giọng nói lạnh nhạt, không một chút cảm xúc, hắn trả lời My.

- Cậu...

"Chát". Năm ngón tay in hằn trên một bên má hắn. Hắn không phản ứng gì, vẫn lặng lẽ ngồi yên đó. Hắn hiểu... cái tát này là xứng đáng dành cho mình.

- Cậu có tim không hả? - My hét ầm lên. Mặc kệ đây có phải bệnh viện hay không. Nhỏ nhịn hắn hết nổi rồi. Con người đó... rốt cuộc có hay không một chút tình cảm với nó. Nếu có tại sao phải thờ ơ đến thế? Còn nếu không, tại sao lúc đầu lại bên nó? Để bây giờ khiến nó ôm đau khổ một mình, còn hắn lại chạy đến bên một người con gái khác.

Hắn không đáp lời, cũng không có bất kì động tác gì. My nhìn hắn chằm chằm, khóe mắt nhỏ đã cay cay. Tội nghiệp cho nó. Con người này... vốn dĩ vô tình như thế sao? Bước đi cũng chỉ để lại một lời chia tay, một lần gặp mặt cũng không có. Thật sự là không xứng đáng với tình yêu của nó.

- Tối sẽ không để cạu yên.

Đôi mắt lóe lên tia nguy hiểm, My buông lại một câu rồi đóng "sầm" cửa lại mà đi. Cánh cửa vừa đóng, vẻ băng lãnh trên gương mặt hắn lập tức biến mất. Sao hắn lại không đau được cơ chứ? Người hắn yêu đang bị thương kia mà. Nhưng... nếu gặp nó, hắn sợ... sợ mình sẽ bỏ mặc tất cả để bên cạnh nó. Hắn không thể làm vậy. Nếu làm thế, Nhiên sẽ ra sao? Nếu Nhiên có mệnh hệ gì, hắn cũng không thể sống yên. Gia đình hắn nợ gia đình Nhiên, hắn không muốn làm người con gái này tổn thương. Lại càng không muốn khiến nó đau khổ. Phải làm sao để vẹn cả đôi đường đây?

* * *

- Mày vừa đi đâu vậy?

Vừa nhìn thấy bóng dáng My đi vào, nó liền hỏi ngay. My đang chìm trong suy nghĩ gì đó, nghe tiếng nó liền ngẩng đầu, ánh mắt lạnh đến mức đáng sợ. Nó có cảm giác mình đang dần đóng băng vì đôi mắt cô bạn.

- Tao vừa từ chỗ tên đó về. - My đáp.

- Tên đó? - Nó nhíu mày.

- Là người vừa chia tay với mày. - My đáp thẳng, không chút chần chừ.

- Mày đến đó làm gì? - Mặt nó lập tức biến sắc.

- Tao chỉ muốn nói chuyện với con bé tên Nhiên kia. Nhưng tình cờ gặp tên đó.

- Vậy mày đã nói gì?

- Không có gì. Tao chỉ thông báo mày đang bị thương. Mày biết hắn đã nói gì không? - Gương mặt My càng lạnh hơn bao giờ hết.

- Đã nói gì?

- Hắn nói hắn cần phải chăm sóc bạn gái, nói không thể đến thăm mày. - My đột ngột nhào tới, nắm chặt bờ vai đó. - Tao xin mày, mày không thấy hắn lạnh lùng với mày thế sao? Mày đau khổ vì tên đó thì được cái gì? Vì một kẻ như vậy sao? Có đáng không? Xin mày quên hắn đi. Hãy sống tốt để chứng tỏ cho hắn thấy, cái kẻ không có tim đó chẳng là gì với mày cả. Không có hắn mày vẫn có thể sống tốt.

- Nhưng... tao không làm được.

Gương mặt nó trong phút chốc đẫm lệ. Vẫn biết hắn đã vô tình như thế, nó cũng không nên đau khổ mãi vậy làm gì. Nhưng... vết thương này thực sự rất sâu. Máu chảy càng lúc càng nhiều, không thể cầm được. Con người đó thực sự khiến nó không thể nào quên.

- Tao xin mày đấy! Mày không nghĩ cho mày thì hãy nghĩ cho mọi người đi. Những người yêu thương mày, quan tâm mày cũng đang bị mày làm cho đau khổ rồi đó. Mày phải quên, nhất định phải quên. Tao không muốn mày phải chịu thêm đau khổ nữa. Hãy quên đi.

- Tao...

- Hắn đã không cần mày. Mày cần gì vì con người đó mà đau khổ. Còn có biết bao nhiêu người quan tâm đến mày. Ba ****** chưa biết chuyện đúng không? Nếu họ biết thì họ sẽ đau lòng như thế nào? - Gương mặt My cũng đã ướt đẫm. Thực sự nhỏ không thể đứng yên nhìn nó như thế này. Cô bạn nhí nhảnh của nhỏ đâu rồi? Nhìn nó tiều tụy đến thế này, thực sự nhỏ không dám tin, người trước mặt mình chính là cô bạn thân luôn yêu đời của mình.

- Tao... Được, tao sẽ cố. Tao sẽ tấp sống không có anh ấy.

- Cố lên! Tao tin mày làm được!

My nhẹ nhàng ôm lấy vai nó, để nó tựa đầu vào vai mình, mặc sức khóc. Khi con người ta cảm thấy yếu đuối hay đau khổ, khóc là cách tốt nhất. Đứng nên cố tỏ ra mạnh mẽ, cố tỏ ra là không có việc gì. Điều đó chỉ khiến tâm trạng thêm bức bối mà thôi.

Vài phút sau, hơi thở đều đều của nó đã vang bên tai My. My khẽ cười. Con bé này, vẫn luôn là vô tư như vậy. Cứ khóc một trận thoải mái là lại ngủ ngon. Nhẹ nhàng giúp nó nằm ngay ngắn trên giường, My đắp chiếc chăn trắng muốt cho nó rồi rón rén ra khỏi phòng bệnh.

- Thầy! - Thấy thầy Minh ngồi ngoài cửa, My khẽ gọi.

- Ừ! Em ấy ngủ rồi hả? - Thầy Minh mỉm cười.

- Dạ! Thầy, em có chuyện muốn hỏi. - Đôi mày của My đột nhiên cau lại.

- Có việc gì vậy?

- Cô bé Nhiên đó họ là gì vậy ạ?

- Cô bé ấy họ Triệu. Có vấn đề gì à?

- Vậy tên đầy đủ? - My không trả lờ, tiếp tục hỏi.

- Triệu Tĩnh Nhiên. - Thầy Minh mặc dù hơi thắc mắc nhưng vẫn trả lời.

Thật trùng hợp. Hai gương mặt ấy có đến 6, 7 phần giống nhau, cái tên cũng vậy. Trên đời liệu có chuyện trùng hợp vậy không? Hay thực sự, hai người này có quan hệ?

Dòng hồi tưởng của My lùi về quá khứ 5 năm về trước...

- Chị, chờ bọn em với!

Nó hét ầm lên. Phía dằng trước, một cô nữ sinh với mái tóc dài mềm mại, gương mặt thanh tú chợt dừng lại, quay đầu lại. Khi nhìn thấy bóng dáng hai cô bé dễ thương đang tất tả chạy theo. Nhoẻn miệng cười, cô nữ sinh đứng lại chờ hai cô bé.

- Phù! Chị.. đi nhanh thế!

Cuối cùng nó cũng đuổi kịp. Híc, chân ngắn đúng là bất tiện mà >o<

- Ừ lần sau chị sẽ đi chậm lại! - Cô nữ sinh cười. - Hai đứa tìm chị có việc gì không?

- Chị, cuối tuần này là sinh nhật em, chị đến nhé! - Nó nghiêng đầu, cười.

- Cuối tuần, chủ nhật à? Ôi, chị lại quên béng mất, xin lỗi em nhé!

- Dạ không sao chị!

- Mấy giờ vậy em?

- 7 giờ tối chị ạ! Tổ chức tại quán White Wings Angels.

- Vậy được. Hôm đó chị cũng rảnh, chị sẽ đến.

- Chị hứa nhé! Ngoắc tay nào!

Nó nghịch ngợm chìa ngón tay út. Cô nữ sinh bật cười rồi đưa tay ra, ngoắc lấy ngón tay nó, nháy mắt:

- Chị hứa!

Cả ba cùng cười, bước trong ánh nắng chiều vàng hiền hòa. Ánh hoàng hôn đỏ rực buông xuống mặt đất, tạo nên không gian thật mơ mộng mà cũng thật buồn. Gió chiều nhè nhẹ thổi, mang theo không khí mát lành, mang theo tiếng cười thơ ngây bay đi thật xa...

...

Tối chủ nhật, nó vui vẻ nhảy nhót, chạy lung tung trong quán White Wings Angels. Hôm nay là sinh nhật nó, là ngày nó thấy vui nhất trong năm. Bởi hôm nay, nó sẽ là nhân vật chính, tâm điểm chú ý của mọi người, và hơn hết là sẽ được nhận rất nhiều quà >o<. Mặc dù nó chẳng thiếu thứ gì, muốn mua gì có đó nhưng quà bạn bè tặng vẫn là ý nghĩ hơn cả ^o^.

- Nhóc, làm gì cười ngoác cả miệng ra thế?

Một giọng nói ấm áp, dịu dàng vang lên bên tai nó. Nó quay đầu. Một cô gái xinh đẹp trong bộ váy trắng muốt, mái tóc dài mềm mại, trông giống như một thiên sứ đang nhìn nó, cười hiền. Nó vội chạy lại, vẻ nũng nịu:

- Chị Ngọc Nhiên, quà em đâu?

- Con bé này đúng là... Lúc nào cũng chỉ nghĩ đến quà thế này hả? - Cô gái tên Nhiên cười, cốc nhẹ đầu nó.

- Nó lúc nào chẳng thế hả chị! - Từ đắng sau, giọng của My chen vào.

- Hừ, tao thế bao giờ? - Nó lừ mắt nhìn My. - Vì đây là quà của chị Nhiên nên tao mới muốn đòi thôi.

- Được rồi được rồi, nhóc con, tặng em này!

Ngọc Nhiên chìa trước mặt nó một hộp quà xinh xắn, đính chiếc nơ hồng nho nhỏ.

- Cái gì vậy chị? - Nhận hộp quà, nó xoay tới xoay lui, tò mò hỏi.

- Mở ra thì biết! - Ngọc Nhiên nháy mắt.

- Vậy em mở nhé!

Không chần chừ, nó bóc luôn hộp quà. Bên trong lớp giấy là một chiếc hộp thủy tình trong suốt, được khắc một bông hoa hồng tinh xảo phía bên ngoài, nhưng điều đáng để tâm là hai chiếc kẹp tóc bên trong. Hai chiếc kẹp màu trắng, đính những viên pha lên trong suốt, ánh lên màu hồng đáng yêu. Pha lên xếp dọc theo thân chiếc cặp, tạo cho nó một vẻ đẹp rực rỡ, mà cũng vô cùng mềm mại. Nó kinh ngạc mở chiếc hộp, lấy ra một chiếc kẹp.

- Đẹp quá! - My đứng cạnh cũng không kìm được thốt lên.

- Em thích không? - Ngọc Nhiên quay sang hỏi My.

- Dạ có!

- Vậy đợt sinh nhật em chị sẽ tặng em một món khác cũng đẹp không kém.

- Cảm ơn chị! - My vui vẻ ôm trầm lấy Nhiên.

- Du, có muốn cặp luôn không? - Ngọc Nhiên cười dịu dàng, nhẹ giọng hỏi nó. Nhìn thấy nó gật đầu, cô không nói nhiều, bước đến cầm lấy chiếc cặp, gài lên mái tóc nó. Chiếc cặp trên đầu khiến nó hôm nay trông cực kì rực rỡ.

- Đẹp lắm! - Nhiên nháy mắt, vuốt vuốt mái tóc nó.

- Cảm ơn chị! - Nó đưa tay sờ sờ chiếc cặp trên đầu mình, khẽ cười. - Chúng ta đi lấy bánh nha chị!

- Ừ đi!

Nó hăng hái đi phía trước. Ngọc Nhiên và My cùng đi phía sau.

- Hôm nay mời nhiều người không? - Ngọc Nhiên khẽ nghiêng đầu, hỏi nó.

- Dạ có! Em mời nhiều lắm!

- Vậy bánh chắc cũng không nhỏ nhỉ?

- Dạ. Một cái năm tầng với hai cái ba tầng nữa. Ăn là phụ, nghịch là chính mà. - Nó nháy mắt nghịch ngợm.

Ngọc Nhiên cũng cười, nhưng bất chợt, trên gương mặt cô, nụ cười vụt tắt, thay vào đó là nét hoảng hốt. Ngay sau đó, cô vội hét lên một tiếng "CẨN THẬN!" rồi nhào tới, đẩy nó ra.

"Rầm". Có thứ gì đó vừa rơi xuống, lực rất mạnh. Nó vội vã quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Ngọc Nhiên nằm trên sàn nhà. Máu bắt đầu chảy ra, lan dàn càng lúc càng rộng. Trên người cô là ngọn dèn một ngọn đèn chùm lớn. Hóa ra, là cô nhìn thấy nguy hiểm, là cô phát hiện ra nó đang gặp nguy hiểm nên đã đỡ giúp nó. Nó đờ người nhìn cô, My ở phía sau cũng không khá hơn. Mọi người xung quanh thấy vậy, vội vã gọi xe cấp cứu. Nhưng đáng tiếc, người con gái kia... vẫn không thể cứu được.

Vậy là, ngày sinh nhật năm đó... đã trở thành một ngày buồn với nó.

* * *

Hồi tưởng kết thúc, My khẽ cau mày suy nghĩ. Cô gái đó so với Nhiên thực sự là rất giống nhau. Đến cả cái tên. Cô ấy là Triệu Ngọc Nhiên, còn cô bạn này là Triệu Tĩnh Nhiên. Thực sự có thể trùng hợp đến thế không?

Cầm lấy chiếc điện thoại, My bấm liêng một dãy số. Vừa nghe tiếng đầu dây bên kia có tín hiệu trả lời, My lập tức nói liền một hơi:

- Bác giúp cháu điều tra về cô gái tên Triệu Tĩnh Nhiên, học sinh lớp 11A trường Thanh Phong, cùng lớp với Du. Điều tra tất cả về thân thế, đặc biệt là gia đình của cô gái đó, và kiểm tra giúp cháu xem nhà họ có ai tên Triệu Ngọc Nhiên hay không.

"Được, tôi sẽ đi điều tra ngay. Có kết quả tôi lập tức báo cho tiểu thư".

- Cảm ơn bác!

My cúp máy, nhìn vào phòng bệnh của nó. Việc này mà đúng như nhỏ dự đoán thì có lẽ nó sẽ chấp nhận buông tay thực sự.

- Tại sao tự nhiên lại điều tra thế? - Thầy Minh nhíu mày khó hiểu.

- Việc này...

- Mày cũng cảm thấy hai người đó giống nhau đúng không?

Cánh cửa phòng bệnh chợt bật mở, nó mệt mỏi bước ra ngoài, thần sắc còn khá nhợt nhạt.

- Du! - Thầy Minh vội vàng chạy đến đỡ nõ, vẻ lo lắng. - Em chẳng phải đang ngủ sao? Sao lại...

- Em không ngủ được. - Nó khẽ cười.

- Ừ, tao thấy hai người đó thực sự rất giống. Lúc đầu nghĩ là trùng hợp nhưng cái tên bọn họ cũng rất giống nhau. - My vốn không định nói nhưng có vẻ nó cũng đã nhận ra.

- Cái tên? - Đôi lông mày nó chợt cau lại rồi lập tức giãn ra. Cười nhẹ một tiếng, nó tựa người vào cánh cửa, thở dài. - Sao tao không để ý điểm này nhỉ? Nếu thực sự họ có quan hệ, tao có lẽ đã có lí do để buông tay rồi.

- Du...

- Đừng lo, tao không sao!

"Vì sao đó xa mãi xa rồi

Em cố với nhưng không gian kia chia xa cách dần

Và khi 1 lúc đêm buông xuống phía trời cao riêng 1 mình anh chờ

Nhìn từ xa em vẫn ngước nhìn theo..."

(A lonely star - LK ft. Justatee ft. P.A ft. PDL)

Tiếng chuông điện thoại vang lên. My mở máy. Ồ nhanh thật đấy! Còn chưa đầy năm phút.

- Alo!

"Tiểu thư, tôi tra ra rồi. Gia đình cô gái trước đây sống ở Nga, vừa chuyển về Việt Nam từ hơn 4 năm trước. Hai vợ chồng họ Triệu đó có cô con gái cả tên Triệu Ngọc Nhiên, là du học sinh ở Việt Nam, đã mất từ 5 năm trước".

"Ầm". Quả không sai! Đúng như họ dự đoán. Nhiên chính là em gái của người con gái kia, người con gái mà bọn họ yêu quý như một người chị, người con gái đã hi sinh tính mạng vì nó. Tại sao? Trái Đất quả thực quá nhỏ bé! Bọn họ thật có duyên!

* * *

Trở lại với căn phòng bệnh của Nhiên. Khi My vừa đi, Nhiên lập tức mở mắt. Nhìn gương mặt đau khổ của hắn, nhỏ khẽ hỏi:

- Du bị thương sao?

- Ừ. - Hắn đáp lời.

- Cậu không muốn đến thăm à?

- Không!

- Nếu muốn cậu có thể đi. Tớ không sao đâu. Nhìn cậu như vậy, tớ thực sự... rất đau lòng.

- Không cần đâu! Tớ không muốn đi!

- Vậy à? - Nhiên khẽ cười. - Cậu có thể đi mua giúp tớ chút nước ngọt không? Tớ muốn uống một tí trà xanh.

- Được, chờ tớ một lát.

Hắn vớ lấy chiếc áo khoác, không nhiều lời mà đi thẳng. Nhiên cười, cầm điện thoại. bấm một dãy số. Đợi bên kia trả lời, nhỏ chậm rãi nói:

- Hỏi giúp tôi, bệnh nhân Lâm Ngọc Du nằm phòng nào.

Đầu dây bên kia đáp một tiếng rồi có tiếng mở cửa xe, sau đó năm phút sau mới có tiếng trả lời:

- Dạ là phòng 302.

- Được, cảm ơn!

Đó là tài xế riêng của nhà Nhiên. Cũng may có bác ấy ở đây. Thở dài một tiếng, lật chăn, xỏ chân vào đôi dép để dưới sàng nhà, Nhiên khẽ nói bâng quơ:

- Có lẽ cậu vốn không bao giờ thuộc về tớ. Tớ có nên... buông tay cậu hay không?

* * *

- Vậy cậu định sao đây? - Trầm mặc nửa ngày, My cũng lên tiếng.

- Tớ không biết nữa. Có lẽ, tớ nên buông tay thôi. - Nó khẽ thở dài, giọng nói mang chút đua thương. - Tớ đã gián tiếp gây nên cái chết cho chị gái của Nhiên, bây giờ còn cướp đi tình yêu của cậu ấy. Như vậy, tớ thực sự...

- Cậu nói gì?

Một giọng nói hơi to vang lên đằng sau lưng họ. Cả ba giật mình quay đầu. Là Nhiên! Nhỏ đã nghe hết câu chuyện bọ họ vừa nói. Sự tức giận trong lòng dâng lên ngùn ngụt, Nhiên tức giận bước tới:

- Hóa ra chính là cậu sao? Cậu là người gây nên cái chết cho chị gái tôi. Tất cả là vì cậu. Cậu đã cướp đi người chị mà tôi yêu quý nhất. Tôi còn tưởng là ai. - Nhiên cười khan một tiếng, nước mắt bắt đầu rơi. - Hoá ra chính là cậu. Tôi thật không thể ngờ. Tìm kiếm bao nhiêu lâu, hóa ra kẻ đó ở ngay trước mắt tôi, tại sao tôi lại ngu ngốc không nhận ra cơ chứ. Tôi hận cậu, Lâm Ngọc Du! Chính cậu đã khiến người chị gái xuất sắc cảu tôi phải ra đi như thế! Đồ ác quỷ, cậu là đồ độc ác, Lâm ngọc Du!

Gương mặt nó tái mét. Cuối cùng sự thật vẫn là sự thật, không thể giấu kín mãi. Tất cả đã phơi bày trước mắt. Dù là cố ý hay không, chuyện của chị gái Nhiên... là do nó gây ra. Cắn chặt môi, nó nhắm mắt, rồi chỉ lặng lẽ thốt lên được hai từ:

- Xin lỗi!

- Xin lỗi? Cậu nghĩ hai chữ đó là đủ sao? Việc cậu gây ra như thế mà chỉ hai chữ đó là xong sao? lâm Ngọc Du, tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không để cậu yên đâu. Tại sao cậu luôn làm thế với tôi. Tại sao? Tại sao những người tôi yêu quý cậu đều cướp mất? Tại sao hả? Cậu nói đi!

Nó để mặc cánh tay Nhiên du rồi đẩy, không hề nói một lời. Là lỗi của nó. Dù là không cố ý, dù đó là một tai nạn, nhưng cái chết cảu chị ấy, thực sự là... do nó gây ra.

Kí ức vùi chôn giờ tất cả đều cả gợi lại. Đau thương trở về. Kỉ niệm về một cô gái vốn ngỡ đã quên giờ hiện về rõ nét như tất cả mọi việc mới chỉ xảy ra hôm qua. Hận thù trong trái tim Nhiên chợt dâng lên. Nhỏ hận người con gái trước mặt. Vô tình hay cố ý, không còn quan trọng nữa. Chỉ cần biết cô gái này đã cướp mất người chị nhỏ yêu thương nhất. Vậy thì... nhỏ sẽ không thể buông tay. Nhỏ sẽ không bao giờ có thể giao người nhỏ yêu cho cô gái này, cô gái khiến nhỏ căm giận.

Cô thôi đi. Đó không phải lỗi của cậu ấy!

My xông tới, hất mạnh tay Nhiên ra. Nhiên khẽ cười nhạt một tiếng, lạnh lùng nhìn nó.

- Nhưng nếu không có cậu ta, chị tôi sẽ không chết.

- Đó... đó chỉ là một tai nạn. Điều này... không ai muốn cả.

Gương mặt My trầm xuống. Hình ảnh ngày hôm đó nhỏ còn nhớ như in. Người con gái thanh tú, xinh đẹp như thiên thần nằm yên trên mặt đất, đôi mắt nhắm nghiền. Chiếc váy trắng đã bị nhuộm một màu huyết dụ. Nhưng gương mặt đó nhìn vẫn thanh bình, tựa như đang say ngủ, chỉ là một giấc ngủ mà thôi, không phải là...

- Nhưng tại sao.. người chết lại là chị ấy? - Giọng nói nghẹn ngào của nó vang lên, kéo My ra khỏi dòng suy nghĩ. - Đáng lẽ... người chết nên là tớ.

- Cậu cũng biết điều đó sao? - Nhiên lạnh nhạt nhìn nó, cười trong dòng nước mắt. - Đúng thế! Đáng lí phải là cậu. Tại sao chị ấy đỡ cho cậu làm gì. Cậu là cái gì cơ chứ? Tại sao ai cũng vì cậu mà hi sinh? TẠI SAO?

- Thôi đi! Cậu nói đủ chưa? - My hết chịu nổi, nực tức đẩy mạnh vai Nhiên. - Tôi đã nói rồi, tại sao cậu không chịu hiểu. Dù cậu có đau buồn cho cái chết của chị cậu đến đâu, cậu cũng không nên đổ lỗi cho người khác như vậy chứ. Việc này đâu phải do cậu ấy. Cậu đổ lỗi cái gì hả? Cậu muốn kiếm nơi trút hận thì đi kiếm người khác đi. Đừng lôi Du vào đây!

Nhiên chợt sững lại. Đúng là việc này không phải do nó gây ra. Nếu hôm đó không phải là nó mà là một người khác, có lẽ chị của nhỏ cũng sẽ làm như vậy. Đó không phải là lỗi của nó. Nhưng sự thực, nó là nguyên nhân gián tiếp gây nên tất cả. Vì thế, Nhiên đem tất cả đổ lên đầu nó, cũng chỉ bởi tâm trạng quá hỗn loạn mà thôi.

- Không phải! Đó chính là lỗi của cậu ta! - Nhiên đột ngột hét lên.

- Cậu... cậu rốt cuộc là không hiểu hay không muốn hiểu vậy hả?

My tức giận đưa tay lên, định tát thẳng xuống nhưng một bàn tay nhanh hơn đã nắm chặt lấy tay nhỏ.

- Cậu muốn làm gì?

Hắn nhíu mày nhìn My, trong đôi mắt ẩn chứa chút gì đó tức giận.

- Lâm!

Giọng nói này làm nó sực tỉnh. Bao nhiêu ngày nhung nhớ, con người này cuối cùng đã xuất hiện trước mặt nó. Nhưng tại sao... lại có cảm giác xa vời như thế?

Hắn đứng trước mặt nó nhưng lại lãnh đạm đến lạ, dường như là không quen biết. Đôi mắt ấy từng ấm áp biết bao, bây giờ tại sao chỉ còn lại một sự vô tình, lạnh lẽo. Không chút cảm xúc, ánh mắt ấy nhìn nó dường như không có chút gì gọi là tình cảm. Tại sao? Yêu thương trước kia là gì? Bây giờ chẳng lẽ một chút cũng không lưu lại. Đau! Trái tim chợt nhói, một nhịp tim bị lỗi. Mong muốn được gặp nhau nhiều như thế, nhưng đến giờ phút này, thực sự đối mặt rồi, lại cảm thấy quá đau khổ. Thà rằng không nhìn thấy nhau, có lẽ sẽ dễ chịu hơn.

- Đừng khóc nữa!

Giọng nói trầm ấm của hắn vang lên, ánh mắt hướng về nó nhưng đôi tay lại đưa ra kéo Nhiên vào lòng. Mềm mỏng và dịu dàng, ôn nhu đến khó tin. Thái độ này chẳng phải là thái độ trước đây hắn đối với nó sao.

- Tớ...

Như đứa trẻ được người lớn dỗ dành, Nhiên lại càng khóc dữ dội hơn.

- Được rồi! Có tớ ở đây rồi. Không sao đâu!

- Hức, Lâm...

Trầm lặng. Tất cả đều yên lặng nhìn hai con người trước mặt. Gương mặt nó dần tái mét. Cảnh trước mặt, thực sự là đã khiến nó không chịu nổi rồi. Trái tim như muốn tan vỡ, vết thương trong đó vốn còn chưa lành lại bị hắn cứa thêm vết mới, chồng chất lên vết cũ. Vết dao rạch lần này quá sâu, không thể ngăn nổi dòng máu chảy ra. Tại sao? Tại sao lại làm như vậy? Nó đã có lỗi gì?

- Chúng ta về phòng đã!

Hắn dịu dàng vuốt mái tóc Nhiên. Nhiên gật nhẹ đầu. Cả hai dìu nhau bước đi, quay lưng lại với nó.

"Phịch". Nó ngã khuỵu trên mặt đất. Cố gắng chống đỡ, không muốn mình yếu đuối trước mặt bọn họ, nhưng đến giờ phút này, chịu không nổi nữa rồi. Yêu thương vỡ vụn, từng đẹp đẽ, lấp lánh như pha lê dịu dàng, giờ đã tan vỡ chỉ vì chút sóng gió. Thầy Minh và My nhìn thấy nó như thế, ra sức lay vai, ra sức gọi. Nó vẫn vậy, không hề có phản ứng gì, dường như là còn không nghe thấy lời nói của hai người bên cạnh. Trong đôi mắt nó... chỉ còn hình bóng hắn... đang đi xa... ngày một xa dần... xa khỏi tầm tay...

* * *

- Chuyện gì xảy ra thế?

Hắn vừa dịu dàng lau nước mắt cho Nhiên, vừa hỏi.

- Cậu ấy chính là người gây nên cái chết cảu chị tớ. - Ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ, Nhiên chầm chậm trả lời.

Bàn tay hắn chững lại. Trái Đất này cũng thật tròn, thật nhỏ bé. Không ngờ... Trùng hợp đến vậy sao?

- Thực ra việc này không phải hoàn toàn lỗi của Du. Việc này...

- Tớ biết! - Nhiên cắt ngang lời hắn. - Nhưng lại không cách nào kiềm chế cảm xúc của mình khi nhắc đến chị ấy.

- Thôi nào! - Khẽ vuốt mái tóc Nhiên, hắn cười ấm áp, nhẹ nhàng bảo. - Chị ấy là một thiên sứ tuyệt vời. Cái chết của chị ấy đều khiến chúng ta nuối tiếc. Nhưng chị ấy vốn là thiên sức mà. Thiên sứ rồi cũng sẽ bay đi, trở lại nơi vốn thuộc về mình. Chị Ngọc Nhiên sẽ không vui nếu thấy em gái mình đau khổ đâu. Hãy để chị ấy được hạnh phúc trên thiên đường.

- Tớ...

"Chỉ cần có em hứa bên cạnh anh như ngày nao

Đặt bàn tay lên tim hứa sẽ yêu một đời..."

Tiếng chuông điện thoại vang lên. Hắn giật mình, vội lôi điện thoại ra.

- Ba!

- Lâm! Ngày mai, con và Nhiên lập tức bay về nhà!

- Tại sao vậy ba? Bọn con còn đang học. - Hắn nhíu mày.

- Việc rất gấp. Nếu con không về e rằng không kịp nữa. Mẹ con... bà ấy... e là không qua khỏi rồi...

"Cạch". Chiếc điện thoại trong tay lập tức rơi xuống đất. Vừa rồi...

- Lâm! Có việc gì sao?

Nhìn sắc mặt tái xanh của hắn, Nhiên chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Hắn im lặng nhìn chiếc điện thoại rơi trên mặt đất, dường như vẫn chưa dám tin vào những gì mình vừa nghe được. Chẳng phải vẫn nói mẹ hắn đang dần hồi phục sao? Chẳng phải là sức khỏe của bà đang ổn dần lên sao? Tại sao...

- Lâm! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhiên lay mạnh vai hắn. Không muốn nhìn hắn ở trong tình trạng như vậy, thực sự là không muốn! Chuyện gì xảy ra vậy? Gia đình hắn có chuyện sao? Ba hắn đã nói những gì?

- Mẹ tớ... không ổn rồi!

Gương mặt hắn tràn ngập đau khổ. Nước mắt muốn rơi nhưng lại bị hắn lặng lẽ nuốt vào trong lòng. Con trai đâu dễ dàng rơi nước mắt. Mẹ hắn vẫn còn đó. Có thể có cơ hội thì sao? Không thể dễ dàng từ bỏ. Dù chỉ là còn một tia hi vọng nhỏ nhoi cũng không thể dễ dàng như vậy mà từ bỏ.

- Cậu chuẩn bị đồ đi! Mai chúng ta sẽ bay sớm. Tớ đi đặt vé bây giờ. Bố tớ nói muốn cả cậu về cùng.

- Tớ sao?

Hắn lặng lẽ gật đầu. Nhiên ngạc nhiên giây lát rồi không nói gì thêm, nhanh ch-óng chuẩn bị đồ đạc.

- Cậu định cứ như vậy mà đi sao?

Cả hắn và Nhiên cùng quay đầu nhìn lại. Một gương mặt đẹp mang nét quỷ dị, đôi mắt ánh lên nét lạnh lùng cùng một chút tức giận nhìn bọn họ chằm chằm. Đó không phải Kiệt thì còn có thể là ai?

- Sao cậu lại vào đây? - Hắn nhíu mày. Thực sự Kiệt vào lúc nào hắn còn không hay biết.

- Tôi tới để hỏi tội cậu!

Kiệt tựa lưng vào cánh cửa, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn hắn mang đầy lửa giận. Dám làm tổn thương đến nó, cậu nhất quyết không thể để yên. Hôm nay phải cho hắn một bài học mới được. Cũng may là đã hơn một tháng rồi. Xương của cậu cũng đã liền, chỉ cần bồi bổ tĩnh dưỡng nữa là ổn.

- Hỏi tội tôi?

Kiệt khẽ nhếch mép, cười lạnh. Cậu chẳng nói chẳng rằng, lập tức xông tới gần hắn.

"Bốp". Máu từ khóe miệng hắn chảy ra.

- Cái này là vì Du!

"Bốp". Lại một cú đánh trúng mặt hắn.

- Cái này là vì sự hi sinh của tôi và thầy Minh!

"Bốp".

- Cái này là cái giá cho sự bội bạc của cậu.

- Cậu làm gì thế? Dừng lại đi!

Nhìn hắn chịu đánh mà không hề phản kháng, Nhiên không nhịn được bèn chạy tới cản Kiệt.

- Buông ra! Tôi còn chưa nói tới cậu đó! Cậu có phải là bạn của Du không vậy?

- Tôi...

Nhiên cắn chặt môi, thực sự không biết là phải nói như thế nào.

- hai người vốn không xứng đáng làm bạn của cậu ấy! - Kiệt cũng không thèm đánh nữa, chỉ cười lạnh, buông một câu. - Tốt hơn hết cậu nên biến đi! Đừng làm cậu ấy đau khổ thêm nữa.

Đút hai tay vào túi quần, Kiệt lạnh lùng bỏ đi, để lại đằng sau hai bóng hình đang rơi vào trầm tư.

* * *

"Cộc cộc cộc"

- Mời vào!

Nó khẽ giọng nói, nhưng không hề quay đầu lại, mắt vẫn lơ đãng nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

- Sao thế? Có tâm sự gì sao?

Kiệt ngồi xuống cạnh nó, khẽ mỉm cười, ánh mắt cũng dõi theo hướng nó đang nhìn.

- Không có gì! - Nó mỉm cười, nhưng là nụ cười gượng gạo. - Chỉ là tâm trạng có chút không được vui.

- Du! Cậu đừng như thế nữa được không? cậu đau lòng vì cậu ta thì có ích gì? Cậu ta đang ở bên cạnh Nhiên. Hai người đó đều không xứng làm bạn với cậu. Cậu không nên vì những người như vậy mà đau buồn.

- Tớ biết! Tớ đang cố... nhưng... vẫn không sao làm được.

Kiệt cười nhẹ, dịu dàng vòng tay ôm lấy nó, giọng nói êm dịu, hiền hòa:

- Cố lên! Tớ tin cậu nhất định sẽ làm được! Tớ rất muốn nhìn thấy nụ cười của cậu!

Nó tựa đầu vào vai Kiệt, mỉm cười tìm kiếm cảm giác yên bình. Thực sự là không muốn nghĩ tới điều gì nữa. Mệt mỏi quá rồi! Nhắm chặt đôi mắt, nó yên lặng chìm dần vào giấc ngủ. Kiệt nghe thấy tiếng thở đều đều bên tai mình, khẽ cười rồi nhẹ nhàng đặt nó xuống, kéo chăn đắp cẩn thận cho nó rồi nhón chân bước ra khỏi phòng.

Trời về khuya, trăng lên cao, tỏa ánh sáng dịu nhẹ. Trời sau cơn mưa càng thêm trong vắt. Trời thật đẹp! Nhưng ngày mai vẫn sẽ đẹp như vậy chứ?

* * *

"Cạch". Cánh cửa phòng bênh bật mở. Nó vuốt vuốt mấy sợi tóc còn chưa vào nếp trên đầu rồi nở nụ cười nhẹ nhàng, đẩy cửa bước ra ngoài. Chân vừa chạm ra phía ngoài, nó lập tức tròn mắt ngạc nhiên nhìn hai người trước mặt:

- hai người định làm gì vậy?

Hắn và Nhiên cùng giật mình quay đầu lại. Cả hai người đều đang xách va li. Đôi lông mày nó nhíu lại. Hai người này... định đi đâu vậy?

- Du... tớ...

Nhiên như muốn nói điều gì nhưng lại ngập ngừng, không biết nên như thế nào.

- Bọn mình có việc gấp phải đi. - Hắn lạnh lùng nhìn nó.

- Vậy cũng không định chào mình một tiếng. - Nó cười nhìn hắn, nhưng thực sự trong lòng đang cảm thấy rất chua xót.

- Xin lỗi! Vì đi vội quá!

Câu nói này vừa thoát ra khỏi miệng hắn, không khí lập tức trở nê im lặng. Không một ai nói thêm câu nào, cũng chẳng có bất kì hành động nào.

"Vì sao đó xa mãi xa rồi

Em cố với nhưng không gian kia chia xa cách dần

Rồi khi một lúc đêm buông xuống phía trời xa riêng một mình anh chờ..."

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang sự im lặng của ba người.

- Ba!

"Hai đứa chuẩn bị đi chưa?"

- Bọn con đang chuẩn bị ra sân bay.

"Vậy được! Ba chờ hai đứa"

Người đàn ông trung niên cúp điện thoại, vẻ mặt trầm mặc nhìn người phụ nữ nằm trên gương bệnh. Gương mặt bà trắng bệch, dường như không có lấy dù chỉ một chút sức sống, nhưng đôi mắt vẫn cố mở to, nhìn người đàn ông. Người đàn ông dịu dàng ngồi xuống cạnh giường bệnh, ôn nhu vuốt tóc người phụ nữ:

- Em hãy cố chờ đợi! Chúng sắp trở về rồi!

Người phụ nữ nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt cố gượng, mở to chờ đợi. Bà biết lần này mình khó có thể qua khỏi. Ung thư não, căn bệnh này đã hành hạ bà lâu lắm rồi. Có lẽ ra đi cũng không hẳn là không tốt. Như vậy, mọi đau đớn sẽ chấm dứt, có thể mỉm cười bên thế giới bên kia, có thể gặp lại người bạn mà mình đã nợ quá nhiều ân nghĩa. Nhưng... trước khi đi, bà nhất định phải gặp đứa con trai còn đang ở Việt Nam cùng con gái của người bạn kia.

* * *

Trở lại đầu dây điện thoại bên này...

- Chúng ta đi thôi!

Hắn lạnh lùng nắm tay Nhiên, kéo chiếc va li, đi lướt qua nó. Nhưng vừa đi được vài bước lại đột ngột dừng lại, nhìn gương mặt thản nhiên của nó, khẽ buông hai chữ:

- Tạm biệt!

Nó im lặng, không nói gì, để mặc hắn đi. Rõ ràng đã cố tỏ ra dửng dưng, mặc dù cả hai đều làm bộ không quan tâm, nhưng tại sao trong lòng vẫn không thể không nhớ tới hình ảnh của đối phương, và hơn hết, tại sao cả hai đều có một nỗi lo sợ bâng quơ, một linh cảm chẳng lành...

Ra đến ngoài cổng bệnh viện, một chiếc xe đã đỗ sẵn. Là xe của gia đình Nhiên thuê. Hắn nhanh nhẹn đặt va vào và đỡ Nhiên lên xe. Lưu luyến nhìn về phía bệnh viện lần cuối, hắn mới thở dài, cui vào trong.

- Chúng ta đến sân bay!

- Dạ!

Bác tài xế cung kính đáp lời rồi lập tức cho xe rời đi. Nhiên lặng lẽ đưa mắt nhìn hắn. Hắn là đang nuối tiếc sao? Rõ ràng tình cảm với nó rất sâu nặng. Nhỏ khẽ cười. Có lẽ suốt cả đời hắn cũng không dành cho nhỏ tình cảm này. Vậy đợi sau khi trở về, nhỏ sẽ giải quyết việc này. Cố níu kéo hạnh phúc không phải thuộc về mình thì người đau khổ cuối cùng chính là nhỏ. Nhưng trước tiên phải lo việc trước mắt đã.

Sân bay sáng chủ nhật, tuy còn sớm nhưng khá đông người. Hắn lôi hành lí xuống, một tay đỡ Nhiên xuống, gật đầu ra hiệu cho bác tài xế về.

- Hộ chiếu của cậu đâu?

Hắn lục giấy tờ, ngước mắt hỏi Nhiên. Nhiên không nói gì, lục túi xách, đưa cho hắn hộ chiếu của mình. Hắn cầm lấy, lại xách đồ, dắt tay Nhiên đi.

- Lâm! Cậu rất yêu cậu ấy đúng không?

Nhiên bỗng mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi. Hắn giật mình, quay đầu lại, rồi lập tức quay mặt đi. Hắn không muốn... nhớ đến nó lúc này.

- Không!

- Cậu đừng lừa tớ. Tớ biết cậu yêu cậu ấy rất nhiều. Cậu ở bên tớ chỉ có đau khổ thôi. Tớ không muốn như vậy. Vậy nên, sau lần này, tớ sẽ ở lại Nga, không về Việt Nam nữa. Cậu quay về với Du. Được chứ?

Đôi mắt Nhiên ánh lên nét cười hiền dịu. Thực sự là nghĩ thông rồi. Con người trước kia cuối cùng đã trở lại. Nhỏ đã đánh mất chính mình quá lâu rồi, cũng đã đến lúc tỉnh ngộ. Hắn kinh ngạc nhìn Nhiên. Chẳng phải nhỏ đã tự tử vì... Sao giờ có thể...

- Đừng lo! Tớ chỉ là nghĩ thông thôi mà! Tớ yêu đơn phương nên chẳng cần cậu đền đáp gì cả. Tớ sẽ tìm cho mình một người thực sự yêu tớ. Không cần lo đâu!

Hắn cúi đầu, yên lặng không nói. Nhiên khẽ cười, nắm tay hắn kéo đi.

- Nhưng việc này để sau hãy tính. Chúng ta cần giải quyết việc trước mắt đã.

Hắn gật nhẹ đầu. Việc tình cảm bây giờ phải để xuống sau. Việc trước mắt là phải về gặp mẹ hắn. Nếu không gặp được bà lần cuối, hắn có lẽ sẽ không chịu nổi.

* * *

Máy bay dần cất cánh, mang theo hai con người đi xa. Chẳng ai ngờ lần này sẽ là đi mà khó quay trở lại.

Trong sân bay tấp nập người qua lại, có một cô gái gương mặt thanh thoát, đáng yêu nhưng có phần trầm uất, đang lặng lẽ nhìn qua cửa kính, quan sát chiếc máy bay trên đường băng. Nó cũng không hiểu vì sao mình lại phải đến đây nữa. Hắn dù sao cũng chỉ đi vì có việc thôi mà, có lẽ là một việc gì đó quan trọng, gia đình chẳng hạn. Nhưng là... trong lòng nó có một cảm giác sợ hãi mơ hồ, một linh cảm xấu, giống như mình sắp đánh mất thứ gì đó.

* * *

- Ba!

Mấy tiếng đồng hồ ngồi máy bay mệt mỏi, nhưng vừa đến nơi là hắn và Nhiên lập tức tới bệnh viện ngay. Ba hắn gật đầu, nhìn con trai nhìn về phía mẹ hắn. Chậm rãi, hắn tiến đến bên giường bệnh. Nhìn sắc mặt tái nhợt của mẹ, trong lòng chợt trào dâng cảm giác đau lòng, có phần tội lỗi.

- Mẹ! Con đã về rồi đây!

- Về rồi sao? - Bà nhẹ nhàng, hiền từ, cố gượng cười nhìn hắn, cố sức đưa đôi bàn tay gấy yếu vuốt nhẹ mái tóc con trai. - Con ngoan! Việc học ở Việt Nam tốt chứ?

- Rất tốt mẹ ạ!

- Ừ. Hai đứa thật tình, cứ nằng nặc đòi về Việt Nam mà học. Chẳng chịu ở lại với bà già này gì cả.

- Mẹ! Con xin lỗi! - Hắn cúi đầu, mắt đã muốn nhòa lệ.

- Không sao đâu! Con ngoan! Hai đứa về quê hương học cũng là điều tốt mà. - Bà hiền từ nói, giọng rất nhỏ, vô cùng yếu ớt nhưng vẫn đủ cho hắn nghe thấy. - Lâm! Nghe mẹ nói này. Mẹ có một vài điều muốn nói với con.

- Mẹ cứ nói!

- Mẹ muốn sau này, con phải quan tâm đến Nhiên, phải giúp đỡ con bé. Mẹ và cha nợ gia đình con bé nhiều rồi. Nhờ có họ, Denka mới có thể phát triển như ngày hôm nay. Họ đều đã không còn. Nhiên không còn cha mẹ.. nên... con nhất thiết phải chăm sóc cho con bé.

- Mẹ, con biết!

- Mẹ muốn... con và Nhiên kết hôn. - Bà hiền từ nhìn qua Nhiên. - Con đồng ý chứ?

- Mẹ...

- Xin lỗi bác! Con đã có người khác. Con và Lâm... không thể.

Hắn còn chưa kịp nói xong, Nhiên đã lên tiếng phản bác. Gương mặt thoáng nét thất vọng, nhưng rất nhanh lại trở lại trạng thái bình thường, mẹ hắn dịu dàng:

- Không sao! Nếu thế bác mừng cho con! Bác cứ tưởng hai đứa là một cặp. Gọi hai đứa về là muốn... nhìn thấy hai đứa làm đám cưới trước khi bác ra đi.

- Bác!

Nước mắt không kìm được, tuôn rơi như mưa, Nhiên chạy tới, ôm trầm lấy mẹ hắn. Mẹ hắn cũng dịu dàng ôm lại cô bé mà bà coi như con gái, cô bé đáng thương.

- Lâm! Con ra ngoài với ba một lát!

Đặt tay lên vai đứa con trai, ba hắn ra hiệu cho hắn ra ngoài. Hắn không nói gì, lặng lẽ đi ra.

- Con biết là hiện tại sức khỏe ba cũng không còn tốt, việc quản lí Denka là rất khó khăn.

- Ý ba là... - Hắn nhíu mày.

- Ba muốn con đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc.

- Nhưng...

- Con nhất quyết phải làm điều này, không được do dự! - Không biết từ lúc nào, mẹ hắn đã được Nhiên dìu ra ngoài.

- Mẹ, sao mẹ lại ra ngoài? Mẹ mau vào nghỉ ngơi... - Hắn hốt hoảng lại đỡ bà.

- Denka là tâm huyết của mẹ và cha con. Vì vậy, nếu con có thương mẹ, nhất định phải kế tục nó. Ba con sức khỏe cũng không còn tốt nữa. mẹ cũng chẳng còn được bao lâu. Thời gian phía trước chỉ còn có một, hai tuần, không rõ tử thần sẽ đến lúc nào. Con nhất định phải vì gia đình ta mà làm Denka ngày càng phát triển.

- Nhưng...

- Con phải ở lại Nga. Mọi việc ở Việt Nam lập tức chấm dứt.

Mẹ hắn thở một cách khó nhọc, vẻ kiên quyết nói với con.

- Mẹ à, con...

- Ba biết con có tình cảm với một con bé ở Việt Nam. Nhưng con bé đó cũng là con cảu ông chủ tập đoàn lớn bên đó. Nó có thể theo con không? Gia đình nó có một mình nó là con, nhất định sẽ là người thừa kế. Việc của hai đứa.. e là rất khó. Từ bỏ đi.

Hắn im lặng nhìn ba và mẹ. Me hắn đã rất yếu rồi, còn ba hắn, ông cũng đang mang trong mình bệnh tim. Sức khỏe hiện tại cũng không phải là tốt. Trước còn có mẹ hắn giúp ông, cùng ông lo toan công việc, nhưng giờ...

- Được, con hiểu rồi!

- Vậy được!

Mẹ hắn gật đầu, nhờ ba hắn cùng Nhiên đưa bà trở lại phòng bệnh.

Còn lại một mình đứng trên hành lang, hắn cầm chiếc điện thoại, phân vân đôi chút rồi vẫn quyết định nhấn nút gọi:

- Alo!

Ngạc nhiên khi thấy hắn gọi cho mình, nhưng giọng nói của nó vẫn là cố tỏ ra lạnh nhạt.

Im lặng. Hắn không biết nên nói thế nào.

- Có việc gì vậy? - Nó nhíu mày, vừa trả tiền chai nước ngọt cho bà bán hàng, vừa hỏi hắn.

- Anh phải đi rồi! - Hắn chậm rãi mở miệng.

- Ý anh là sao? - Nó càng lúc càng khó hiểu.

- Có lẽ.. anh sẽ không trở về Việt Nam nữa.

"Choang". Chai nước thủy tinh rơi xuống đất! Vỡ tan! Giống như tình yêu cảu bọn họ. Vỡ rồi! Những thứ còn lại, chỉ là... mảnh vụn của kí ức.

- Anh... nói vậy là ý gì?

- Anh sẽ ở lại đây, thừa kế tạp đoàn Denka của ba. Anh không thể trở về bên em. Du! Xin lỗi! Anh yêu em!

- Lâm! Anh...

"Tít tít". Nó vội vã gọi lại. Hắn tắt máy. Mọi chuyện còn chưa rõ ràng, tại sao anh nỡ bỏ em đi như thế?

Mưa! Mưa chiều nay thật buồn, vì lòng người hay là... mưa cũng đang khóc? Trong màn mưa trắng xóa, bước chân nó đau đớn bước đi. Mặc dù ở đây, hắn cũng lạnh nhạt với nó. Mặc dù biết việc của hai người có quá nhiều rào cản, nhưng... khi biết hắn sẽ đi, sẽ rời xa nó, nó vẫn đau, đau đến mức không thở nổi.

"Kéttttttttttttttt".

Một tiếng phanh xe kéo dài, kèm theo đó là tiếng va đạp mạnh. Trước mắt nó, mọi thứ lập tức tối sầm đi.

- Đừng trách tao ác! Tất cả là do mày tự chuốc lấy họa!

Một gương mặt xinh đẹp nở nụ cười quỷ dị, ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ. Hà Yên lạnh lùng lái xe đi. Thủ đoạn và độc ác, nhưng tất cả chỉ là vì... một tình yêu mù quáng, một tình yêu mãi mãi không thuộc về mình.

- A! Cô gái này bị thương rồi!

- Mau gọi cấp cứu!

Người đi đường nhìn thấy cảnh tai nạn, hốt hoảng xúm lại, gọi cấp cứu giúp cô gái. Còn nó đã hoàn toàn ngất đi, không hề biết xung quanh đang diễn ra chuyện gì nữa.

* * *

- Có chuyện gì đã xảy ra vậy?

My lo lắng, túm tay áo thầy Minh, hốt hoảng hỏi.

- Du vừa gặp tai nạn!

Gương mặt thầy Minh cũng không khá hơn My là mấy, ánh mắt không rời khỏi phòng cấp cứu.

- Sao cậu ấy lại có thể gặp tai nạn? Không phải mọi người luôn trông nom cậu ấy sao?

- Cậu ấy tự ý ra ngoài. Chúng tôi đều không biết. - Sắc mặt Kiệt xám xịt.

- Vậy bây giờ...

- Chúng ta chỉ có thể chờ thôi.

My buông tay áo thầy Minh, lặng lẽ ngồi xu ghế. Cả ba người chìm vào yên lặng. Hi vọng... sẽ không có chuyện xấu gì xảy ra.

1 giờ đồng hồ trôi qua...

Cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích. Ba con người cũng giữ nguyên vị trí, không hề xê dịch dù chỉ một chút.

2 giờ đồng hồ trôi qua...

Tình trạng vẫn không khá hơn. Cùng thời gian đó, ở Nga...

- Tổng giám đốc?

Những thành viên hội đồng quản trị nhíu mày. Chàng trai này còn chưa học đại học. Có thể giao chức vụ này cho cậu ta sao?

- Tôi sẽ nhường chức tổng giám đốc cho con trai, chỉ còn giữ chức chủ tịch hội đồng quản trị. Tôi vẫn sẽ giúp đỡ, dìu dắt con trai mình. Tôi tin thằng bé đủ khả năng.

- Nhưng dù sao thì...

Tất cả vẫn còn rất do dự.

- Tôi đã quyết! Cứ vậy đi! Nếu thằng bé không đảm đương nổi công việc, tôi sẽ lập tức thay người!

3 giờ đồng hồ trôi qua...

Ở bệnh viện, tất cả dường như đã chìm vào sự sợ hãi tột độ. Cánh cửa phòng cấp cứu không hề có một chút dấu hiệu nhúc nhích. Lần này có ổn không?

Tại văn phòng tổng giám đốc tập đoàn điện tử Denka. Hắn đút hai tay vào túi quần, lạnh lùng nói với cô thư kí, cũng không thèm quay đầu lại:

- Chị Lam! Phiền chị đem giùm em toàn bộ hồ sơ kinh doanh của tổng công ti trong thời gian gần đây tới cho em.

- Dạ, thưa tổng giám đốc!

Đôi mắt hắn dõi ra phía ngoài cửa kính. Không biết bây giờ, nó thế nào. Chàng trai tuấn tú, lạnh lùng trong bộ comple đen đưa ánh mắt đau khổ nhìn ra ngoài, hướng về phương trời có người con gái hắn yêu, nhưng số phận lại trớ trêu, đùa cợt hai người, chia rẽ hết lần này đến lần khác. Tại sao?

8 giờ đồng hồ trôi qua...

"Tinh". Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Ba con người ngồi bên ngoài lập tức đứng bật dậy, đưa ánh mắt chờ mong nhìn bác sĩ. Câu nói cảu vị bác sĩ này thật may mắn đúng là điều bọn họ mong đợi, một câu nói đã đem tất cả lo âu, sợ hãi trong lòng ba người ném đi:

- Mọi việc ổn rồi! Bệnh nhân không còn gì nguy hại nữa. Mọi người đừng lo!

- Cảm ơn bác sĩ!

Thầy Minh cười, cúi đầu với vị bác sĩ trước mặt.

- Du!

My nóng lòng lao đến bên nó. Tội nghiệp cô bạn thân của nhỏ. Đầu nó xem chừng bị thương nặng, quấn rát nhiều băng trắng toát. Nước mắt My bắt đầu trào ra. Cô bé tội nghiệp, hồn nhiên, nhân hậu như thế, tại sao lại gặp nhiều điều không may đến như vậy?

- Được rồi, để Du về phòng bệnh đã!

Thầy Minh và Kiệt nhẹ nhàng kéo My ra, cùng mấy y tá đẩy chiếc giường về phòng bệnh. Vậy là coi như mọi lo lắng trong lòng đã được gỡ bỏ. Tâm trạng mọi người cũng đã an tâm phần nào.

- Vậy bao giờ Du mới tỉnh đây?

My lo lắng không thôi, vừa về đến phòng bệnh, lập tức đưa mắt hỏi thầy Minh.

- Việc này không thể nói trước được. Nhưng chắc chắn Du sẽ tỉnh lại, em đừng lo!

Thầy Minh cười ôn nhu, xoa xoa đầu My. Nhỏ thực sự là nóng ruột lắm rồi. Có chắc sẽ không xảy ra điều gì chứ?

8 tiếng đồng hồ chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu, giờ này họ lại tiếp tục ở trong tâm trạng chờ đợi đó. Sự chờ đợi quả thực là khiến tim người ta như thắt lại. Lo sợ đến tột cùng. Mặc dù biết ca cấp cứu đã thành công, nhưng cái cảm giác chờ đợi đôi mắt ngây thơ kia hé mở vẫn không dễ chịu chút nào cả, thực sự là đã muốn nghẹt thở rồi.

Thời gian trôi qua thật chậm, trong căn phòng im ắng chỉ còn vang lên tiếng tíc tắc của đồng đồ. Từng giờ, từng giò trôi qua, rất chậm rãi.

- Muộn rồi! Thầy đi mua đồ ăn về!

Thầy Minh đút hai tay vào túi quần, chuẩn bị rời đi, bỗng nghe thấy tiếng My reo lên:

- Tỉnh rồi!

Cả ba lập tức nhào đến bên giường bệnh. Đôi mi thanh tú, đáng yêu khẽ chớp chớp. Đôi mắt to tròn, ngây thơ dần hé mở. Tất cả lập tức rơi vào trạng thái phấn khích tột cùng. Mọi lo lắng đều đã dập tan. Trong sự vui sướиɠ đó của mọi người, giọng nói trong trẻo vang lên đã khiến tất cả mở to đôi mắt hết cỡ:

- Mọi người là ai?