Chương 6: Đối đầu

- Ý chị là sao?

Một cô nữ sinh trông có vẻ ăn chơi với mái tóc được nhuộm đỏ rực nhướn mày ngạc nhiên hỏi Hà Yên. Hà Yên ngả đầu bên thành ghế, cười khẩy:

- Chẳng phải chị nói quá rõ rồi sao?

- Chúng ta lâu rồi không hoạt động. Em còn tưởng chị định giải tán nhóm luôn chứ.

- Chị chưa bao giờ có ý định nó. Dạo gần đây chán, không muốn bày trò thôi.

Hà Yên vẫn cười. Chán chỉ là một cái cớ. Còn lí do chính... Nói sao nhỉ? Để lấy lòng một người chăng? Để trong mắt người đó chỉ lưu giữ những hình ảnh đẹp của mình? Chậc, cái này được gọi là sức mạnh của tình yêu đây.

- Thế mấy đứa có muốn có cơ hội quậy phá hay không?

- Tất nhiên là muốn rồi. - Một nữ sinh tóc vàng bật dậy. - Thế nhưng chẳng phải chị muốn tạo thiện cảm trong mắt "người đó" sao? Sao bây giờ lại...

- Thì...tại có lí do đặc biệt... - Mặt Hà Yên đỏ lựng. - Tóm lại mấy đứa không cần hỏi nhiều. Mà này, có ai biết mấy đứa siêu quậy mới vào trường không?

- Mấy đứa siêu quậy đợt vừa rồi làm loạn chỗ ở của giáo viên á? - Lần này là giọng nói của một tên con trai. - Nhưng sao tự dưng chị lại hỏi chuyện mấy đứa đó?

- Vì chị muốn...chúng là đối thủ của ta.

- Hả???

Năm đôi mắt mở tròn vẻ "không hiểu gì hết". Hà Yên uể oải phất phất tay:

- Mấy đứa đừng có trợn mắt nhìn chị như thế! Chị không thích! Nếu không phải con bé Ngọc Du gì đó chiếm tình cảm của thầy Minh thì bà chị đây cũng chẳng rãnh rỗi ra tay làm gì.

- À! - Nam sinh khác lên tiếng vẻ đã hiểu. - Ra là lần này đại tỷ đánh ghen.

- Nói gì đấy? - Hà Yên lừ mắt. - Chị mày sao phải làm cái trò đó? Chỉ là dạy cho nó một bài học để biết điều hơn tí thôi. Được rồi, được rồi! Giải tán! Có gì chị sẽ thông báo sau. Chị mệt rồi, đi chơi cả tuần phải nghỉ chút đã. Mấy đứa cũng nghỉ đi.

- Vậy tụi em chào chị!

Năm cái đầu cúi rạp rồi rời khỏi phòng. Còn lại mình Hà Yên nghịch ngợm cốc nước trên bàn. Nở một nụ cười "tươi tắn", nhỏ khẽ nói, giống như đang thầm thì:

- Ngọc Du, chúng ta thử đối đầu chút xem sao nhé!

* * *

- Hắt xì!!!

Nó gãi gãi mũi. Quái lạ! Nãy giờ hắt hơi đến mấy lần rồi đấy. Không biết kẻ nào cứ nhắc đến nó hoài vậy nhỉ? Mệt quá! Ngủ tí cũng không xong. Nó tặc lưỡi, cuốn chặt cái chăn, nhắm mắt vào tính ngủ tiếp.

"Ọc ọc ọc". Cái bụng biểu tình làm nó nhớ ra là nó vẫn chưa ăn tối gì hết. Oài, mệt chỉ muốn ngủ. Quên luôn cả việc xoa dịu cái dạ dày. Kiếm cái gì ăn chút đã, Giờ này nhà ăn của trường cũng đóng cửa luôn rồi. Hay là ra canteen? Nhưng mà lười đi lắm. Ở phòng cho khỏe =.=. Kiếm trong nhà chắc cũng có đồ ăn chứ nhỉ?

"Cộp". Ái ui! Cái gì thế? U trán rồi! nó méo mặt nhìn lên. Và nguyên nhân là do...cái giường. Tình hình là nó ngủ không biết trời đất trăng sao gì nên ngã lăn xuống giường lúc nào cũng không hay. Mà lạ một điều là nó còn...chui tọt luôn xuống giường nữa =.=". Thành ra vừa nhỏm dậy là bị cộc đầu luôn. Khổ quá!

Sau một hồi lục lọi cái tủ lạnh, kết quá là...chẳng có cái gì =.=". Nó tiếp tục "kiên trì" lục thêm mấy cái tủ trong phòng nữa. Cuối cùng cũng tìm ra một gói bánh còn nguyên chưa bóc. Ăn tạm vậy. Còn uống thuốc nữa. ôi, nó chúa ghét thuốc! Nhưng không uống không được. Đành vậy, ai bỏ nó ốm cơ chứ.

"Cộc cộc". Có tiếng gõ cửa vang lên. Nó ngạc nhiên ngoái lại. Giờ này còn ai đến vậy nhỉ.

- Ai vậy?

- À...là...tớ...Kiệt đây. Tớ đến...thăm cậu. - Người đứng ngoài có vẻ khá ngại. Cũng dễ hiểu. Nãy giờ đi trong cái khu kí túc xá nữa này, cậu bị không ít ánh mắt nữ sinh nhìn với đôi mắt...lấp lánh hình tim (_ _"). Mấy cô nữ sinh này thật hết cách. cậu đã đứng trước cửa phòng nó nhưng mấy đôi mắt "chan chứa yêu thương" kia vẫn không buông tha. Nếu là bình thường cậu đã nổi khùng đuổi hết mấy cô nữ sinh này đi rồi. Chỉ có điều đang đừng trước cửa phòng nó. cậu không muốn nó nhìn thấy BỘ MẶT ÁC QUỶ của mình.

- À...Chờ tớ xíu.

Nó đứng dậy, định ra mở cửa. Nhưng vừa bước được hai bước thì...nó tá hỏa luôn với chính căn phòng của mình. Chẳng là vừa tìm đồ ăn, nên nó vứt hết đồ đạc lung tung qua một bên để...tìm cho dễ. Thế là...tèn...tén...ten...một bãi chiến trường đã được hình thành. Bình thường thì nó bừa bộn thật, nhưng lúc này...còn gấp mười lần thế. Nó vội vã nhảy bổ vào dọn dẹp cấp tốc.

- Du! Cậu làm gì lâu thế? Có chuyện gì à? Mình vào nhé!

- Không đừng...

"Cạch". Nó còn chưa kịp nói xong Kiệt đã đẩy cửa bước vào. Nó lại còn quên khóa cửa chứ. Đãng trí quá! Và thế là...kiệt lại hóa đã lần thứ hai khi bước vào căn phòng của nó. Còn nó không biết làm gì hơn ngoài việc...cười trừ.

- Du...Du...à...phòng...phòng cậu sao vậy?

Khổ thân, Kiệt nhà ta sốc quá nói không nên lời. Thực lòng thì phòng cậu cũng đâu có thuộc dạng ngăn nắp, nhưng để đạt đến trình độ như nó thì...quả là một quá trình gian khổ "rèn luyện" đây =.=.

- Hê hê...chào...cậu.

Nó nở một nụ cười...méo xẹo...nhìn Kiệt, tay vẫy vẫy chào. Kiệt nhìn điệu bộ cười như mếu của nó mà suýt bò lăn ra cười. Cậu nhẹ nhàng đến ngồi bên cạnh nó, cùng nó thu dọn mấy thứ đồ đang vương vã-i đầy trên sàn nhà. Nó đỏ mặt, ngượng ngùng đẩy cậu ra chiếc ghế bên cạnh.

- Cậu cứ ngồi đi. Để mình làm cho. Cái này...là do mình bày mà.

- Không sao. - Kiệt cười dịu dàng. - Một mình cậu dọn chẳng phải lâu hơn là có hai người cùng dọn sao. Mình giúp cậu một tay. Không có vấn đề gì đâu. Chúng ta là bạn mà.

- Nhưng...nhưng...

- Cậu không cần ngại. Để mình giúp cho.

Nó còn chưa kịp nói thêm gì, Kiệt đã hăng hái xắn tay vào giúp nó. Nó không biết làm gì hơn, đành để cậu muốn làm gì thì làm vậy.

- Cậu làm gì mà lục tung hết đồ đạc nên thế. Con gái không nên quá bừa bộn. Như vậy tớ làm sao thích được.

- Hả???

Hình như nó vừa nghe thấy Kiệt nói cái gì mà "làm sao mà thích được". Ai thích? Thích cái gì? Mải dọn dẹp quá làm nó chẳng nghe rõ cái gì hết.

- À không! Không có gì. Tớ chỉ hỏi cậu làm gì để phòng bừa vậy thôi. - Kiệt lắc đầu, cười.

- À tớ...tớ muốn kiếm ít đồ ăn. Tớ thấy...

- Đói hả? - Kiệt nghiêng đầu.

- Ừm. - Nó gật nhẹ, cúi mặt xuống.

- Vậy chúng ta làm cái gì ăn nhé!

- Hả? Thật sao? - Nghe nhắc đến đồ ăn là nó hai mắt nó lập tức sáng lên như đèn pha ô tô =.=".

- Ừ. Nhưng ở đây có cái gì dùng để nấu không?

- Không...không có. Á!

Nó hét toáng lên, vẻ ngạc nhiên hết sức, đứng bật dậy nhanh đến mức không kịp nhìn mà cộc luôn đầu vào cánh cửa tủ chưa kịp đóng hết. Nhăn nhó xoa xoa cái đầu, nó không ngừng nguyên rủa...cái tủ =.=. Tại sao toàn là đầu nó chấn thương thế? Thế này giảm hết chỉ số IQ chứ còn à?

- Cậu có sao không? - Kiệt vội đứng dậy, lo lắng nhìn nó.

- Tớ không sao đâu. Chỉ đau đầu chút thôi mà. - Nó cười gượng. - À mà này, vừa rồi cậu nói là đồ dùng để nấu á?

- Sao? Có gì không ổn à?

- Nhưng...nhưng...ai sẽ nấu? Không...không phải cậu đấy chứ?

- Tớ có gì không ổn?

- Cậu...cậu biết nấu thật sao? Nhưng cậu là con trai mà.

- Hơi kì đúng không? Nhưng tớ thực sự thích việc này. Cũng là do...tình yêu của mẹ tớ truyền lại thôi...

Giọng Kiệt đột nhiên trầm lại. Cậu mỉm cười. Nhưng sao nụ cười ấy có cái gì đó...chua chát. Đôi mắt cậu hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn lên bầu trời đêm, nơi có những ánh sao lấp lánh đang tỏa sáng.

- Mẹ cậu rất thích nấu ăn sao?

- Ừ. Mơ ước của bà là có thể trở thành một đầu bếp. Nhưng đáng tiếc là không được. Bà đã phải từ bỏ những giấc mơ ấp ủ bao năm rồi. Còn giờ thì...dù có muốn...bà cũng không thể thực hiện được điều ước ấy.

- Kiệt, sao trông cậu có vẻ buồn vậy? - Nó đưa đôi mắt long lanh, lấp lánh sự lo lắng nhìn về phía Kiệt.

- Tớ à? Không có đâu. Tơ rất yêu đời mà. Giống Du đó. - Kiệt cười xòa, xoa xoa đầu nó.

- Cậu làm sao bằng tớ được. Tớ là số một. - Nó chun mũi, vẻ mặt tinh nghịch.

- Ừ. Du là số một. Vạy tớ là số hai. Được không? - Kiệt lại nhường nó một bước.

- Ừ. Vậy còn tạm chấp nhận được.

Nó cười, đưa tay véo mũi cậu bạn. Kiệt không chịu thua, cũng đưa ta véo má nó. Nó hét ầm lên, xoa má, miệng không ngừng kêu đau rồi lại 2uay qua trả thù, bẹo má Kiệt.

- Á! Cậu làm gì đấy? Cái má của tớ quý lắm đầy! - Kiệt cũng hét lên.

- Không quý bằng mà tớ.

Nó lè lưỡi rồi đứng dậy, chạy vụt đi. Kiệt vui vẻ chạy theo sau. Hai đứa đuổi nhau khắp căn phòng. Bỗng...

"Bộp". Nó vấp phải một "chướng ngại vật" trên sàn nhà, vá thế là cả người nó "rơi tự do" xuống mặt đất >.<.

- Du! Cẩn thận!

Tiếng Kiệt hét lên rồi nhanh như át, cậu vòng tay qua eo nó, giữ chặt nó lại.

"Thịch". Khoảng cách gần quá. Nó nghe rõ cả tiếng tim Kiệt đập nữa kìa. Nhưng sao lại thấy nhịp tim của cậu hơi nhanh nhỉ. Mà hình như...còn có...tiếng tim nó nữa thì phải. Cả hai giữ nguyên tư thế ấy đến mấy phút mà không hề nhúc nhích. Gương mặt hai đứa cũng đang ngả dần sang màu cà chua chín.

- A! Tớ...xin lỗi...

Kiệt vội vã buông tay và ngay sau đó...

"Rầm". Có vẻ cậu đã quên mất một điều quan trọng là cậu đang giữ nó thì phải =.=.

- Ái da! Cậu làm gì ác với tớ thế? Tớ nhớ mình đâu có gây thù chuốc oán gì với cậu.

Nó nhăn nhó ngồi dậy, tay xoa xoa cái lưng, miệng không ngừng kêu than. Kiệt chỉ cười trừ, đỡ nó dậy:

- Xin lỗi...tớ...lỡ tay.

- Tại cậu mà cái lưng tội nghiệp của tớ đau thế này đấy! - Nó lườm câu, vẻ hờn dỗi. - Vậy nên...cậu phải bù cho tớ một bữa tiệc thịnh soạn.

Nhìn cái mặt nhe nhởn của nó, Kiệt chỉ còn biết lắc đầu bó tay. Cậu khẽ cốc nhẹ vào đầu nó:

- Rồi rồi! Tớ đồng ý, được chưa? Nhưng trước hết, cùng tớ ra ngoài mua đồ ăn nhé!

- Duyệt liền. Nhớ mua nhiều thứ một chút, tớ không ngại "giải quyết" đâu.

- Được. Đi thôi.

- Ừm.

Nó gật đầu, vớ vội cái áo khoác dày rồi chạy theo sau Kiệt. Cậu cười, vòng tay ôm nhẹ bờ vai nó. Nó giật mình, ngước mắt nhìn lên.

- Đi như vậy cho ấm. - Kiệt vẫn cười.

- Ừ.

Nó gật đầu, không nói gì thêm, để yên cho cậu ôm. Kiệt lúc này rất muốn cười thành tiếng, nhưng tất nhiên không thể. Cô bé này ngây thơ quá mức. Nhưng không sao, vậy càng tốt =.=.

- Cậu trèo lên đi. Tớ sẽ đỡ cho.

Kiệt cúi người xuống, ý bảo nó trèo lên để dễ leo lên tường.

- Không sao đâu, tớ tự trèo được mà.

- Cứ trèo đi. Mau lên. Chúng ta đi nhanh còn về nhanh.

- Vậy...tớ trèo nhá!

Nhanh như cắt, nó lập tức leo lên vai Kiệt rồi nhảy phắt lên bức tường. Công nhận có người làm đệm ở dưới nhảy dễ hơn thật >.<. Thoắt một cái, Kiệt đã nhảy lên ngồi bên cạnh nó.

- Tớ nhảy xuống trước. Sau đó cậu nhảy theo nhé! Tớ sẽ đỡ.

Chưa kịp để nó trả lời, Kiệt đã vội vàng nhảy xuống. Nhìn cậu tiếp đất rất nhẹ nhàng. nó có thể khẳng định việc này với cậu dễ như trở bàn tay, thậm chí là đã được thực hiện không ít lần rồi >.<. Tuy nhiên với nó mà nói thì dù nó đã tập nhảy tường không ít nhưng cũng chẳng thể đạt tới trình độ cao như vậy được. Vì nó toàn dùng đệm thôi T_T.

- Du, nhảy đi!

Kiệt đứng dưới, giơ tay ra chuẩn bị...hứng nó, môi còn nhếch lên tạo thành nụ cười vô vùng...cute >.< làm nó ngẩn người, răm rắp thực hiện theo lời cậu.

"Bộp". Tiếp đất an toàn. Nó đã nằm trọn trong vòng tay Kiệt, trông khung cảnh có phần rất...lễnh mệnh ~^o^~.

- Được rồi! Chúng ta đi thôi.

Kiệt đặt nó xuống, tiếp tục đút tay túi quần bước đi. Nó vội vã chạy theo sau.

Sau 15 phút cuốc bộ...

- Oa! Mỏi quá, sắp đến nơi chưa vậy?

Miệng nó không ngừng than vãn. Kiệt đi bên cạnh cũng sắp không chịu nổi. Ai đời đi bộ có 15 phút mà nghe nó kêu than không dưới 30 lần =.=". Hi vọng mau đến cái siêu thị chết tiệt kia đi.

- A! Đến rồi!

Kiệt mừng rơn, hét ầm lên khi nhìn thấy cái tên Siêu Thị Pinzey trước mặt. Thế là xong. Đỡ nghe nó ca thán nữa.

- Oa, là đây sao? Hay quá, vào thôi!

Nó lôi tuột cậu chạy vèo vào trong. Kiệt không kịp phản ứng, nhìn cái mặt nghệt ra đến tội nghiệp. Sao vừa rồi thấy nó uể oải lắm mà. Giờ lạ hí ha hí hửng đến thế?

- Chúng ta bắt đầu chọn từ đâu nhỉ? A! Bánh socola này! Nhìn ngon quá! Cả loại bánh này nữa, nhìn đáng yêu ghê! Oa, kẹo gì vậy? trông xinh quá cơ!

Hiện tại thì có vẻ như nó đang làm việc rất có năng suất. Miệng nói không ngừng, còn tay cũng không ngừng...tiện thể lấy đồ ăn vặt bỏ vào xe đẩy. Mặt Kiệt lúc này chỉ có thể diễn tả bằng hai từ: méo xệch. Thật hết nói nổi nó rồi. Đến lúc này chắc có lẽ cậu cũng chẳng thể giữ nổi bình tĩnh nữa.

- Lâm Ngọc Du! Chúng ta đi kiếm đồ để nấu chứ không phải là đồ ăn vặt.

Tần suất âm thanh không hề nhỏ đã thu hút sự chú ý của mọi người vào cặp đôi này. Nó giật mình, mắt chớp chớp vô tội nhìn Kiệt. Rồi tiếp theo đó, mắt vẫn nhìn Kiệt, tay thì nhanh nhẹn xếp lại chỗ đồ ăn vặt vừa lấy vào chỗ cũ. Kiệt mềm lòng, đành dịu giọng:

- Được rồi, được rồi. Nếu cậu thích thì cứ lấy. Nhưng lấy vừa phải thôi. Chúng ta dùng làm đồ tráng miệng cũng được.

- Thật không?

- Thật!

- Yeah!!!

Chỉ đợi có thế, nó lập tức lôi hết mấy thức vừa mới trả lại vào xe đẩy. Lại còn lấy thêm một đống đồ nữa. Mặt Kiệt lại một lần nữa rơi vào trạng thái...méo mó. Biết vậy cậu đã không mềm lòng rồi.

Sau gần một tiếng đồng hồ chọn đồ trong siêu thị, Kiệt cùng nó trở về cùng với trên dưới...chục túi đồ lớn =.=.

- Du, như vậy chúng ta vào trường kiểu gì?

- Hả? À thì...chuyển dần dần chắc cũng lọt hết được đống đồ này chứ. - Mặt nó cũng đã méo mó.

- Thôi được. Thử xem sao vậy.

Một hồi chật vật cùng đống đồ. Cuối cùng cả hai đã trót lọt vào trong trường. Nó thì vẫn nhe nhởn. Chỉ khổ thân Kiệt nhà mình thôi, haizzz.

- Ở đây có bếp chứ? - Kiệt vất vả...vác mấy túi đồ vào.

- Ừ có. - Nó gật đầu cái "rụp". - Cái trường này cũng hay ghê. Có đủ mọi thứ. Bên kí túc xá nam cũng vậy chứ?

- Ừ. Cũng đầy đủ cả. Được rồi. Bắt đầu nào. Cậu vào chuẩn bị đồ nấu nướng. Tớ sẽ sắp xếp mấy thứ đồ này vào tủ giúp cậu.

- Được.

Nó lon ta lon ton chạy ngay vào trong bếp. Nhưng chưa đầy 10 phút thì...

"Xoảng xoảng". "Choang". "Keng". Những âm thanh "vui tai" liên tiếp nối đuôi nhau vang lên. Kiệt hốt hoảng chạy vào bếp. Xem chứng cái bếp cũng chưa đến mức kinh khủng như cậu tưởng, nhưng nó còn...hơn thế nữa >.<. Độ chục cái đĩa và bát vỡ tan tành dưới sàn. Đũa, nồi, chảo,...cũng là liệt dưới nền nhà. Nó thì đang chật vật dọn dẹp cái đống đồ vừa bày ra.

- Sao...sao...lại thế...này? - Kiệt shock đến mức nói còn lắp bắp nữa.

- Hơ...tớ...tớ định mở tủ lấy vài thứ đồ. Ai ngờ vừa mở ra nó đã đổ ào hết xuống >.<.

Biết ngay lại là do cái tính ăn ở luộm thuộm, vứt đồ đạc linh tinh của cô bạn, Kiệt đành thở dài bất lực:

- Được rồi. Vậy cậu nhận phần xếp đồ ăn đi. Để tớ dọn dẹp cho.

- Ừ.

Chỉ đợi có vậy, nó lướt ngay lên phòng khách. Để lại mình Kiệt đau khổ...dọn bãi chiến trường =.=.

- Du, xong rồi này!

Kiệt vui vẻ bưng lên hai chiếc khay với hai đĩa mì bốc khói nghi ngút, hai bát canh gà thơm lừng, hai chiếc bánh kem sô cô la nhỏ cùng với hai cốc nước ngọt. Kiệt nhẹ nhàng đặt hai chiếc khay xuống bàn. Nó đang ngủ. Đôi môi nhỏ mỉm cười vẻ mãn nguyện, chắc đang có một giấc mộng đẹp đây. Kiệt cười, vuốt mái tóc nó. Gương mặt say ngủ của nó thật sự dễ thương quá. Mặc dù đã bắt gặp vài lần nhưng giờ vẫn khiến trái tim đập rộn trong lồ-ng ngực. Kiệt cúi đầu xuống, tiến gần đến bờ môi nó. Một chút nữa...một chút nữa...

- Oa! Mùi gì thơm quá!

Nó đột ngột choàng dậy. Kiệt vội vã ngồi thẳng dậy,, vẻ mặt hết sức ngây thơ =.=".

- Ơ, cậu làm xong rồi sao?

Nó cười gượng, chớp chớp mắt nhìn khay đồ ăn trước mặt.

- Ừ.

- Cậu...Giỏi quá đi! Nhìn ngon chết đi được!

Nó vui vẻ ôm trầm lấy Kiệt, không để ý rằng mặt cậu đã chuyển sang màu...đỏ rực rỡ từ lúc nào.

- A! Được rồi. Chúng ta cùng ăn nhé!

- Ừ.

Nó ngồi thụp xuống ghế, tay bắt đầu cuốn một ít mì lên chiếc dĩa, nếm thử. Mùi vị rất thơm ngon. Kiệt tài quá đi mất ^o^!

- Sao cậu biết làm đồ ăn ngon thế? Dạy tớ đi!

- Ừ. Khi nào rảnh, tớ sẽ dạy cậu nhé ^^. Sau này còn nấu cho tớ ăn nữa ^o^.

- Nghe cứ như cậu là chồng tớ không bằng. - Nó bĩu môi.

- Tớ mong là vậy... - Tất nhiên giọng Kiệt noi rất nhỏ.

- Hả? Cậu bảo gì?

- Không có gì. Mau ăn đi.

- Ừm.

Nó gật đầu cái "rụp", cật lực "chiến đấu" với chỗ thức ăn. Và chưa đầy nửa tiếng sau, tất cả các đồ đĩa, bát, cốc đều trong tình trạng "sạch bong kin kít".

- Oa, nó quá. Cậu xong chưa kiệt? - Nó ngước nhìn Kiệt. Cậu mới chỉ ăn được một nửa.

- À, chờ tớ một lát. Xong ngay đây.

Kiệt vội vàng ăn thêm một chút nữa rồi dọn đồ. Tất nhiên, việc rửa bát cũng là do cậu đảm nhiệm. Nó mà làm thì không biết lại vỡ bao nhiêu đồ nữa đây =.=". Cô nhóc hậu đậu này, nếu sau này lấy nhau, chẳng lẽ cậu cũng là người dọn đồ o_0. Ai da, nghĩ linh tinh rồi. Bỏ đi.

- Bây giờ mới 9 giờ, chúng ta đi chơi nhé!

Kiệt dịu dàng nhìn nó, khuyến mãi thêm một nụ cười rất chi là cute >.<.

- Đi đâu đây?

- Qua bar chơi. cậu thấy sao?

- A, được lắm. Lâu rồi tớ không đi đấy.

- Vậy chúng ta đi.

Kiệt mỉm cười, bật điện thoại, nói gì đó với người ở đầu dây bên kia rồi nắm tay nó, kéo ra ngoài bằng...lối trèo tường =.=.

"Kéttttttt". Một chiếc xe đen bóng loáng đỗ ngay trước mặt hai người. Nó còn đang ngơ ngác thì Kiệt đã nhanh nhẹn lôi tuột nó vào trong.

- Ơ! Cái này...là của cậu?

- Ừ. Tớ vừa gọi đến. - Kiệt ngả người xuống ghế, đôi mắt đen tuyệt đẹp nhắm hờ. Mấy sợi tóc nâu mềm rủ xuống gương mặt cậu, trông quyến rũ vô cùng >.<.

Nó ngẩn ngơ ngồi nhìn, mắt không hề chớp lấy một cái. Cậu lúc này nhìn đẹp trai đến lạ. Liệu có hơn hắn không nhỉ? Xùy xùy. Nó lập tức xua ngay cái ý nghĩ trong đầu. Đang yên dang lành nghĩ đến hắn làm gì cơ chứ >.<. Nó lôi điện thoại ra. Chụp lại mới được, dễ thương quá ^_~

- Lâm Ngọc Du, cậu không cần chụp lúc tớ ngủ đâu. Chụp lúc thức không phải đẹp trai hơn sao?

Nó giật mình, cuống quýt cất điện thoại đi.

- Làm...làm gì có.

Kiệt không nói gì nữa, chỉ thấy khóe môi cậu khẽ nhếch lên.

- Anh, đến rồi.

Anh chàng lái xe phía trước đột ngột lên tiếng. Kiệt mở mắt, ngồi dậy, kéo nó ra bên ngoài. Nói lại với anh chàng vừa lái xe kia:

- Cảm ơn! - Quay qua nó. - Chúng ta vào thôi!

Ồ là quán bar Angel & Devil, quán mà nó hay vào. Hay thật! Vậy có phải Kiệt cũng hay vào quán này? Tại sao nó chưa gặp cậu nhỉ? có lẽ là do quán bar này đông khách, nó cũng chẳng để ý nổi ai với ai nữa.

- Cho một ly Whisky! - Kiệt nói với anh chàng đang tất bật bên mấy ly cocktail.

- Cho một cocktail Grasshpper. - Nó cũng mỉm cười bảo với anh chàng.

Anh chàng kia gật đầu. Sau khoảng năm phút, cả hai ly rượu và cocktail của hai người đều đã có mặt.

- Du cũng hay đến đây chứ? - Kiệt cười, nâng ly rượu lên.

- Sao cậu biết - Nó tròn mắt ngạc nhiên.

- Đoán!

- À! Còn cậu?

- Tớ cũng vậy.

Nó đưa ly cocktail lên miệng, nhấp một ngụm. Mùi bạc hà tươi mát làm đầu nó tỉnh hẳn, thoát khỏi cảm giác mệt mỏi vì ngủ quá nhiều từ chiều tối tới giờ. Nó đảo mắt quanh quán bar. Hôm nay khá là nhộn nhịp. Cắc do là thứ bảy, nhiều người rảnh rỗi đây. Chợt...mắt nó dừng lại ở chỗ một người. Là hắn. Tại sao hắn lại đến đây nhỉ? Hắn cũng đang nhìn về phía nó, ánh mắt...xẹt lửa. Sao lại dùng ánh mắt ấy chứ? Nó có lỗi gì với hắn sao?

Có vẻ như hắn đang rất tức giận đây. Nhìn cái cách hắn uống rượu thì biết. Cái này phải gọi là nốc chứ không còn là uống nữa. Rượu mà hắn uống chẳng khác gì nước lã. Thật kinh khủng!

- Du, ra nhảy chút cho vui nhé!

Kiệt nháy mắt, dịu dàng gọi nó.

- À thôi. Tớ lại thấy hơi mệt rồi. Cậu cứ ra đi.

- Vậy tớ ra một lát. cậu ngồi yên đây nhé!

- Ừ.

Kiệt quay đi, hòa mình vào đám đông đang nhảy trong ánh đèn lập lòe. Tự dưng giờ nó lại có cảm giác không quen với nơi này. Nó lách mình, luồn ra nhà vệ sinh.

"Ào". Dòng nước mát lạnh chảy tràn trong lòng bồn rửa mặt. Nó hất nhẹ nước lên mắt. Chà, dạo này ngủ ít, bắt đầu có dấu hiệu trở thành họ hàng với gầu trúc rồi >.<. "Cạch". Nó xoay tay nắm cửa, bước ra ngoài.

"Vụt". Một bàn tay tóm chặt lấy cổ tay nó, lôi đi xềnh xệch. Nó hoảng hốt, định hét lên thì phát hiện ra, cái người đang kéo nó đi kia...chính là hắn. Không sai, 100% là hắn. Nó lại càng hoảng. Sao trông hắn có vẻ tức giận đến vậy.

- Nói. sao cậu với tên đó lại cùng đến đây?

Hắn ghì chặt tay nó vào bức tường, ánh mắt vằn lên tia tức giận. Nó tỏ vè bình thản, nhìn thẳng vào mắt hắn:

- Thì sao nào? Tôi đi cùng bạn, cậu có quyền gì mà hỏi?

- Bạn? Sao nhìn thân thiết đến thế? - Hắn không quan tâm đến câu hỏi thứ hai của nó.

- Đó là việc của tôi. Sao cậu phải quan tâm làm gì?

- Tại sao à? Bởi vì...tôi sẽ ghen...

Nó mở tròn mắt. Hắn...hắn vừa nói gì? Ghen?

- Cậu say rồi! - Nó giằng tay hắn ra.

- Tôi không say. Tôi rất tỉnh táo. - Hắn vẫn giữ rất chặt, không hề có ý định buông ra.

- Còn bảo không say? Toàn mùi rượu thôi >"<. Tôi mệt rồi, không có rảnh mà ở đây đùa với cậu đâu.

- Tôi đã nói là tôi...

- Du! Cậu đâu rồi!

Là tiếng Kiệt. Nó đang định lên tiếng, nhưng...đã bị chặn họng bởi...nụ hôn của hắn. Mắt mở to hết sức có thể, nó nhìn chằm chằm vào hắn. Tên này hôm nay bị làm sao vậy hả trời? Mà cũng không phải là chỉ có hôm nay. Phải nói là dạo này mới đúng. Hắn...thực sự rất lạ.

- Du...cậu làm gì lâu... - Bước chân Kiệt bỗng khựng lại. - Thế...thế này là...?

Lửa giận trong người bốc lên ngùn ngụt, Kiệt không ngần ngại gì, ngay lập tức kéo mạnh hắn ra và...

"Bốp". Một cú đấm mạnh giáng vào mặt hắn. Hắn lảo đảo rồi ngồi phịch dưới nền nhà. Nơi khóe miệng bắt đầu có một dòng chất lỏng màu đỏ chảy ra. Là máu!

- Kiệt, bỏ đi. Cậu ấy say rồi.

Nó hốt hoảng ngăn Kiệt lại. Không hiểu sao khi nhìn thấy hắn bị thương như thế, nó lại thấy...đau lòng. Xùy xùy, lại nghĩ vớ vẩn rồi. Đau lòng cho tên đó làm cái gì cơ chứ? Dẹp, dẹp hết.

- Không thể bỏ qua được. Làm gì có chuyện hắn ngang nhiên như thế chứ. Du chấp nhận được nhưng tớ không làm được. Tớ phải dạy cho tên này một bài học.

Có vẻ Kiệt vẫn chưa nguôi cơn tức. Cậu lao lên, định đấm cho hắn thêm phát nữa.

"Vụt". "Bốp". Hắn đứng thẳng dậy, trả đòn bằng một lực chẳng kém gì Kiệt lúc nãy. Kiệt lảo đảo lùi về phía sau. Cậu đưa tay lên, chùi nhẹ máu vừa chảy ra ở mũi, khóe miệng khẽ nhếch lên:

- Hay đấy! Như thế mới đang mặt con trai.

- Các cậu đánh đủ chưa?

Lần này nó hết chịu nổi rồi. Nhìn hai tên này còn muốn đánh nữa sao?

- Chuyện này là việc riêng của bọn tớ. Cậu không cần lo.

Hết hiểu nổi. Sao tự dưng hai cái người này lại gây gổ với nhau thế? Nó thật không hiểu được. Cách suy nghĩ của nó về mọi việc vốn đơn giản mà. Làm sao để ngăn được hai cái tên này đây? Tốt nhất là...

- Tớ về đây!

Nó quay ngoắt ra ngoài. Hắn và Kiệt ngớ ra một lúc rồi vội vã đuổi theo.

- Để tôi đưa cậu về! - Hắn kéo tay nó lại.

- Không cần. - Kiệt gạt phăng tay hắn ra, kéo nó về phía mình. - Tôi đưa cậu ấy đến nên có trách nhiệm đưa cậu ấy về.

- Để tôi chuộc lỗi lúc nãy. - Hắn lại kéo tay nó.

- Tôi đã nói là không cần mà. - Kiệt lại kéo lại.

Kéo, kéo. Hai cái người này coi nó sợi dây hay sao thế? Chơi kéo co vui nhỉ? >.< Nó tuyên bố lúc này nó đã chính thức bực mình rồi đấy. Mặc kệ hai người. Có thích thì đánh nhau tiếp đi. Nó đi về một mình.

- Tôi đi taxi.

Nó giằng tay cả hai ra, chạy ra ngoài đường, bắt đại một chiếc taxi rồi đi luôn, để lại hai tên mặt nhơ ngác nhìn theo.

* * *

- Oáp!

Buồn ngủ quá. Nó ngã "phịch" một cái xuống chiếc giường êm ái, còn chẳng thay đồ gì, cứ thế úp mặt xuống gối, ôm lấy cái chăn thiu thiu ngủ. Ngủ nhiều vậy rồi, gần như cả ngày mà vẫn chưa hết buồn ngủ. Chứng tỏ dạo này đúng là thiếu ngủ trầm trọng >.<.

"Cộc cộc". Một tiếng gõ cửa vang lên. Nó giật mình liếc mắt ra bên ngoài. Im ắng~. Có lẽ nó nghe nhầm chăng? Bỏ đi. "Cộc cộc". Lại một tiếng gõ cửa nữa vang lên. Lần này nó bật ngay dậy. Phải xem xem cái tên đáng ghét quấy phá giấc ngủ của người ta là ai.

"Cạch". cánh cửa bật mở. Gương mặt người con trai cao ráo, đẹp như một tuyệt tác được tạo ra từ đôi bàn tay của các vị thần., đập vào mắt nó. Là hắn. Hắn cúi đầu, để mấy sợi tóc màu hung đỏ rũ xuống mặt. Gương mặt cũng đang đỏ rực rỡ, có vẻ như đang ngại. Không đúng! Hắn ngại cái gì được chứ? Chắc tại uống rượu thôi.

- Tôi...muốn xin lỗi về...chuyện lúc nãy. - Hắn ngập ngừng.

Nó chớp chớp mắt. Ồ, hắn cũng biết xin lỗi cơ đấy. Nhìn sao...đáng yêu quá >.
- Bỏ đi. Tôi quên rồi!

- Ừ.

Hắn gật nhẹ đầu, quay lưng đi, nhưng gương mặt vẫn cúi xuống. Trong ánh sáng lờ mờ của bóng đèn hành lang, nó vẫn kịp nhận ra trên mặt hắn có vài vết bầm tím.

- Khoan đã!

Bước chân hắn khựng lại. Nó vội vã chạy lại gần.

- Mặt cậu làm sao vậy?

- Tôi hả? - Hắn quay mặt đi. - Tôi chẳng sao cả.

- Quay mặt lại cho tôi xem! - Giọng nó đột nhiên đanh lại, khiến hắn cũng phải giật mình.

- Không có gì đâu. Đẹp đẽ gì đâu mà xem.

- Quay lại.

Nó kéo mạnh gương mặt hắn về phía mình. Chiều cao vốn khiêm tốn nhưng may là vẫn đủ để với tới cái mặt hắn >.<. Nhìn những vết thương trên mặt hắn, nó khẽ cau mày:

- thế này là sao? Cậu với Kiệt vẫn đánh nhau hả?

- Không. Là vô ý đυ.ng phải mấy tên trong bar.

- Cậu đúng là...Vào đây!

Nó lôi tuột hắn vào phòng mình. Hắn đỏ mặt, đứng khựng lại giữa cánh cửa.

- Lại sao nữa? - Nó bắt đầu bực.

- Đây là...phòng riêng của cậu.

- Ừ. Có vấn đề gì sao?

Rõ ràng dọn dẹp sạch sẽ rồi mà. Không có vấn đề gì đấy chứ?

- Tôi nghĩ...mình không nên...vào phòng riêng của con gái.

Ngớ người chốc lát, nó ôm bụng cười sặc sụa.

- Ha ha, cậu đáng yêu quá đi! Trông cái mặt kìa, ngố không thể chịu được. Lo gì chứ? Ở đây có ai đâu, còn sợ hủy hoại "thanh danh" của cậu à?

- Không phải nhưng...

- Thôi dẹp đi. Nhanh lên. Vào tôi băng mấy vết thương cho.

Nó nắm chặt tay hắn, dúi mạnh xuống ghế ngồi. Còn mình thì nhanh nhẹ lục trong tủ lấy ra gói bông băng và thuốc sát trùng. ngồi xuống bên cạnh hắn, nó nhẹ nhàng lấy bông tẩm thuốc sát trùng lau vết thương trên gương mặt kia rồi cẩn thận băng tất cả lại. Nhìn mặt hắn bao nhiêu vết thương. Tội nghiệp!

- Được. Xong rồi!

Nó vứt chỗ băng vừa dùng vào thùng rác, quay ra cười toe với hắn.

- Ừ. Cảm ơn.

Hắn đứng dậy, tự biết ý mà trở về phòng mình. Nhưng rước khi đi, một ý nghĩ chợt thoáng qua làm bước chân hắn ngừng lại. Đút hai tay vào túi quần, không quay lưng, hắn dịu giọng nói với nó, một tiếng nói trầm ấm, chan chứa tình cảm:

- Những điều tôi nói lúc nãy...là thật đấy.

Rồi vội vã bước đi ngay, từng bước chân nhanh như sợ sẽ có điều gì đó...làm mình buồn, hoặc là, một điều gì đó...khiến trái tim mình lạc nhịp chăng?

Ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng hắn đi, nó chớp chớp đôi mắt ngây thơ. Ý hắn là thế nào? Chẳng lẽ là lời hắn nói rằng...hắn đang ghen?

Và...bên căn phòng đối diện, một gương mặt xinh đẹp tựa thiên thần đang đẫm nước mắt. Một cô gái tựa mình vào bức tường, khóc...Khóc cho cuộc tình thầm lặng...đơn phương bao năm tháng. Yêu một người không yêu mình...thì mãi mãi là một điều dại dột.

Nó đứng trước gương, chớp mắt tự ngắm nhìn mình. Nhe răng ra mỉm cười, nó khẽ gật đầu hài lòng. Răng đủ độ trắng (_ _"), mắt cũng bớt tình trạng gấu trúc. Có vẻ hình dáng này ổn rồi đấy.

"Cạch". Cánh cửa phòng bật mở. Nó tung tăng ra ngoài, mắt vẫn đang tít lại, cười rất khoái chí. Sao hôm nay nó lại vui thế nhỉ? Vì lời "tỏ tình" đêm qua của hắn sao o_0?

"Bộp".

- Á!

Hình như nó đâm sầm vào ai đó thì phải. Chậc, cái tội mắt mũi để đi đâu không biết, cho chưa =.=. Xoa xoa cái trán đáng thương vừa bị cộc vào trán người đối diện kia, nó ngước mắt nhìn lên. Ồ, là Nhiên.

- A, Nhiên! sao dạo này ít thấy cậu nói chuyện với tớ thế? Cậu có gì...giận tớ hả?

- Không có. Tớ chỉ là...cảm tháy hơi mệt, không muốn nói chuyện với ai thôi. - Nhiên quay mặt đi, không nhìn vào nó.

- À vậy hả? Vậy cậu có cần đến bệnh viện kiểm tra không. Tớ sẽ...

- Lâm Ngọc Du! Tôi nói là tôi mệt, không muốn nói chuyện với ai cậu nghe rõ chưa? Mặc kệ tôi. Tô tự lo được, không cần người khác quan tâm, nhất là cậu.

Nhiên tức giận gạt phăng cánh tay đang định nắm lấy tay mình của nó. Nó thẫn thờ. Như vậy là sao? Sao tự dưng Nhiên lại có thái độ lạ đến thế? Chẳng phải trước giờ hai đứa vẫn thân lắm sao? Hay là...nó làm sai điều gì?

* * *

Mệt mỏi vứt chiếc cặp lên bàn, nó gục mặt xuống. nhiên vẫn vậy. Lạnh nhạt, thờ ơ, dường như coi nó là không khí mất rồi. Có chuyện gì xảy ra với cô ấy chăng?

- Mày là Lâm Ngọc Du?

Giật mình, nó ngẩng đầu lên. Một cô gái có vẻ sành điệu với mái tóc màu vàng chóe đứng rước mặt nó, cười nửa miệng vẻ giễu cợt.

- Nhìn cũng bình thường. Sao thày ấy có thể thích nhỉ?

Nó khẽ cau mày. Cô gái này là ai? Sao tự dưng đứng đây mà chê nó? Lại còn "thầy ấy", là ai vậy chứ?

- Cậu tìm tôi?

- Phải. À không. Là chị của bọn tao tìm mày.

- Có việc gì không?

- Không có gì. Chỉ là có vài việc cần nói với mày thôi. Đi theo tao.

- Sao tôi phải đi?

Nó ương bướng, nhất quyết không thể đi nếu chưa biết rõ mục đích của bọn họ. Nó còn lạ gì mấy cái vụ bạo lựa học đường kiểu này. Gọi người ta ra góc kín rồi ra tay chỉ với lí do...nhìn ngứa mắt =.=. Muốn lừa nó à? Mơ đi!

- Mày không muốn đi? - Hàng lông mày của cô gái xô lại.

- Phải.

- Lôi nó đi.

Cô gái hét với hai người đang đứng ngoài cửa. Hai tên con trai một tóc đỏ, một tóc xanh (ba đứa này gộp lại là thành cái cột đèn giao thông =.=) tiến tới, lôi xềnh xệch nó đi.

- Á! Bỏ ra! Bỏ tôi ra!

Giờ này còn khá sớm. trong lớp không có nhiều người. Có mấy bạn học thôi nhưng cũng chẳng ai dám ra tay giúp nó. Ngược lại, họ chỉ nhìn nó, e dè, lại còn xì xầm bàn tán cái gì đó.

- Đó chẳng phải người của Lục đại ác ma sao? Chẳng phải họ tan rã rồi à? Giờ lại tự dưng hoạt động thế nhỉ?

- Ai biết được. Thật tội nghiệp cho Du.

- Họ lại hoạt động công khai thế này sao? Kì lạ quá!

...

Lục đại ác ma? Nhóm này nổi tiếng trong trường lắm sao? Sao ai cũng tỏ vẻ e dè vậy? Khó hiểu quá! Nó cố hết sức giằng tay ra khỏi tay hai cái tên kia nhưng không được. Dù gì nó cũng chỉ là một đứa con gái thôi mà. Nhiên vẫn ngồi đó. Lặng lẽ nhìn theo nó. Gương mặt bình thản nhưng trong ánh mắt kia, có một điều gì đó, một tia sáng...lo lắng.

"Bịch". Nó bị ném mạnh một cái xuống chiếc ghế gỗ. Đau chết mất. Cái đồ...chẳng ga-lăng tí nào. Muốn người ta chết à T_T.

- Chào bạn Lâm Ngọc Du!

Một cô gái nổi bật với mái tóc đỏ rực ngồi trên chiếc ghế đối diện với nó, nhoẻn miệng cười. Nó để ý là chiếc ghế bên phía cô ta còn có đệm trong khi ghế của nó thì... Không công bằng nha (ặc). nếu bị ném vào chiếc ghế bên kia thì chắc sẽ không đau thế này T_T.

- Tôi đang nói chuyện với bạn đấy! - Cô gái có vẻ đã bắt đầu bực.

- A, xin lỗi. Chúng ta quen nhau sao? - Nó nghiêng đầu, vẻ mắt ngơ ngác.

- Không nhớ tôi sao? Tôi là người bạn đã làm đổ nước sôi vào rồi còn dẫm vào chân lúc đi cắm trại đó.

Nó cố lục lại trí nhớ kém cỏi của mình. Hình như có hình ảnh của cô gái này thật. không phải chứ? Nó chỉ lỡ một chút thôi mà. sao lại thù dai thế? T_T

- Tôi...tôi thực sự là...vô ý thôi...vô ý thôi...hì hì.

- Tôi cũng đâu nói là bạn cố ý. Cũng chẳng có ý định trả thù gì bạn cả. Chỉ là...thấy bạn rất thú vị. - Cô gái ghé sát mặt mình vào mặt nó. - Tôi là Hà Yên. Tôi muốn...quyết đấu với bạn.

- Hả? Quyết đấu? Là sao?

- Chẳng sao cả. Tôi chỉ nói ngắn gọn thế này. Chúng ta sẽ quyết đấu theo nhiều phần. Ai thua toàn cuộc sẽ phải rời khỏi trường, đồng thời chấp nhận một yêu cầu của đối phương.

- Nhưng tại sao tôi phải...

- Bạn không nhát gan đến vậy chứ? Có vậy thôi mà cũng không dám sao? Thật là...

- Ai nói tôi không dám? - Đọng chạm vào lòng tự ái rồi. Nó đứng phắt dậy, vẻ mặt rất hùng hổ. - Quyết đấu thì quyết đấu. Ai sợ ai chứ?

- Vậy được. Chúng ta sẽ ra đề xen kẽ nhé. Tức là yêu cầu quyết đấu lần một là tôi chọn, lần hai là bạn, lần ba lại là tôi,... Cứ thế. OK?

- Được. Vậy lần một là.

- Thể thao, bóng rổ.

- Hả???

Đùa à? Sao lại chơi hiểm hóc thế? Chiều cao của nó...quả thực không thích hợp với bóng rổ tẹo nào.

- Đừng lo! Bạn được quyền mời thêm ba người nữa chơi cùng.

- Ồ, vậy còn được. - Nó khẽ thở phào.

"Rầm". Cánh cửa căn phòng đột nhiên đổ manh, thu hút tất cả sự chú ý của những người trong căn phòng. Một gương mặt điển trai xuất hiện. Ồ, chẳng đúng lúc gì cả. Thỏa hiệp xong rồi thì mới tới =.=".

- Duuuuuuuuuuuu!!!

Hắn chạy xộc vào, vẻ mặt hết sức hốt hoảng. Nhìn thấy nó đang ngồi trên chiếc ghế đối diện với một cô gái tóc đỏ, xung quanh là năm người khác, đầu nhuộm đủ sắc màu cầu vồng =.=. Hắn vội vã lao tới, để nó sau lưng mình, như đang muốn che chở. Nó nhìn hắn khó hiểu:

- Cậu làm cái gì vậy?

- Cậu không sao chứ? - Hắn phớt lờ câu hỏi của nó.

- Ừ, không sao. Họ chỉ mời tôi đến để ra điều kiện quyết đấu thôi.

- Quyết đấu? - Mặt hắn ngơ ngác, nhìn thấy nguyên dấu chấm hỏi to đùng.

- Ừ. Có vấn đề gì sao?

- Nhưng...quyết đấu cái gì? Tại sao lại quyết đấu?

- Chúng tôi có lí do riêng. - Hà Yên đột ngột lên tiếng. - Dù sao cũng là đấu công bằng mà.

- Thật không? - Hắn nhíu mày nghi ngờ, liếc mắt nhìn mấy người ngồi trên chiếc ghế bên cạnh.

- Cậu không tin sao? Lo gì chứ? Tôi có ăn thịt bạn gái cậu được sao?

- Tất nhiên là cô không dám rồi. - Hắn cười khẩy.

- Thôi hai người đi đi. Tôi không giữ. - Liếc mắt sang nó. - Cậu nhớ đó. Sau 2 tuần nữa, chúng ta sẽ gặp nhau.

- Được.

Chưa để hắn kịp nói gì thêm, nó đã nắm lấy tay hắn mà lôi đi. Ra đến cửa, bóng dáng thấp thoáng bên ngoài làm nó giật mình.

- Nhiên! Cậu...

Nhiên có vẻ không để ý gì đến nó. Nhỏ lạnh lùng, thờ ơ đi lướt qua. Nhưng...nếu như để ý kĩ, sẽ thấy trên môi nhỏ, thấp thoáng...một nụ cười...một nụ cười an tâm.

- Cậu làm gì lôi tôi đi như bị ma đuổi thế hả? - Hắn vẻ cáu gắt.

- A...tôi...tại... - Nó gãi đầu, không biết nói thế nào.

Hắn nhìn nó suýt phì cười, nhưng cố kìm lại, làm ra vẻ nghiêm túc nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt tay mình của nó.

- Vậy bỏ tay ra được chưa?

- A! - Nó giật mình, vội vã buông tay. - Xin..xin lỗi!

- Không sao. - Hắn bình thản. - Để chuộc lỗi, nói cho tôi tất cả.

- Hả?

- Cậu và đứa con gái trong kia đã nói cái gì? Tại sao lại quyết đấu? Quyết đấu cái gì?

- À...thì...tôi cũng không biết nói thế nào nữa. Nhưng mà, cái vụ quyết đấu này đến tôi cũng không hiểu lí do nữa là...

- Gì cơ? - Hắn nói mà gần như là hét. - Không biết mà cậu lại nhận lời?

- Tại cô ta nói khích mà. - Nó cũng bắt đầu hét.

- Thôi được rồi. - Hắn dịu giọng. - Vậy cậu đấu cái gì?

- À...thì...bóng rổ.

- Hả??? - Hắn lại hét lên lần nữa.

- Bé mồm thôi. Sao cậu hét lắm thế?

- Nhìn cậu vậy mà đòi đấu bóng rổ? - Hắn lắc đầu ngán ngẩm.

- Có phải tôi đề nghị đâu, là cô ta đó chứ! Lần thách đấu lần sau, tôi ra yêu cầu.

- Đành vậy, đã quyết định thế rồi, tôi sẽ giúp cậu. Chúng ta cùng luyện tập. Vậy cô ta có cho thêm người tham gia cùng không?

- Có cho thêm 3 người tham gia.

- Vậy thì thêm tôi, Kiệt và...Nhiên nữa. Đủ 3 người.

- Nhiên biết chơi bóng rổ à?

- Ừ, Nhiên còn giỏi nữa là đằng khác.

- OK. Vậy ta đi rủ hai người bọn họ luôn.

Nó hứng chí nhảy như bay về lớp. Còn hắn thì chỉ biết đứng nhìn và thở dài. Nhí nhố đến thế là cùng.

* * *

- Nhiên, giúp mình đi mà!

Nó lay cánh tay Nhiên, năn nỉ, vẻ mặt ngây thơ, đáng yêu hết mức. Nhưng dù thế nào thì mặt Nhiên vẫn lạnh như băng. Nhỏ dường như không muốn nghe bất cứ câu nào từ nó. Lạnh lùng, Nhiên hất mạnh tay nó ra :

- Tôi nói là tôi bận. Sao cậu dai thế nhỉ?

- Cậu chỉ cần bớt chút thời gian thôi. Cậu cũng không cần tập đâu. Chỉ cần ngày thi đấu, giúp tớ thôi mà.

- Tôi không rảnh mà giúp cậu. Tự cậu nhận lời thì tự đi mà giải quyết. Việc này đâu có liên quan gì đến tôi!

- Nhiên à, giúp mình đi. Dạo này cậu sao vậy? Lạ lắm!

- Lạ? Ở chỗ nào?

- Bình thường thì chắc chắn cậu sẽ giúp mình.

- Vậy thì cậu chỉ cần biết, bây giờ không giống như trước đây, không giống với cái "bình thường" mà cậu nói. Tôi vẫn còn là bạn với cậu đã là tốt lắm rồi. Đừng để tôi phải đối với cậu như kẻ thù.

Nhiên giằng mạnh tay nó. Hụt hẫng...nó mất thăng bằng, ngã phịch xuống đất. Hắn hốt hoảng vội vã lao tới chỗ nó.

- Cậu làm gì thế Nhiên? Cậu ấy không phải là bạn thân của cậu sao?

- Bạn thân? Tớ và cậu ta cũng quen nhau chưa được bao lâu mà. thân thiết cái gì chứ? Tình bạn ấy cũng đâu thể sánh bằng tình cảm mười mấy năm qua của tớ. Lâm, tớ biết cậu hiểu rõ điều này mà. - Giọng Nhiên chợt trầm lại, rồi nhỏ đột ngột hét lên. - Tớ đã cố nhưng không thể cư xử bình thường với cậu ấy được.

Hắn thẫn thờ. Phải, hắn hiểu, hiểu rất rõ là đằng khác. Hắn đâu phải một tên ngốc mà không nhìn ra. Hắn biết hết nhưng cố tình lờ đi. Hắn không muốn người mà mình coi như em gái phải tổn thương, phải đau khổ. Nhưng như thế có lẽ lại lỡ gieo vào lòng ai đó một tia hi vọng, có thể là hi vọng rất mong manh, nhưng đã lớn lắm rồi. Giờ thì tất cả đổ vỡ. Làm sao người con gái đó không đau được cơ chứ? Người ta nói hi vọng càng nhiêu thì thất vọng càng lớn mà. Huống hồ, cô ấy đã đặt nhiều hi vọng đến vậy...

- Tôi đã làm sai điều gì sao?

Nó vẫn ngồi im trên sàn nhà lớp học, ánh mặt lộ rõ nét đau buồn. Nó không hiểu, không hiểu gì cả. Nó coi Nhiên là bạn thân, thậm chí có thể tâm sự tất cả mọi thứ cho cô ấy. Tại sao giờ Nhiên lại xa cách nó đến vậy? Đúng là họ quen nhau chứ lâu nhưng điều đó quan trọng sao? Nó muốn có một người bạn thân thiết có gì là sai chứ? Huống hồ, Nhiên lại...rất giống một người...

- Cậu không sai. - Giọng hắn trầm ấm vang lên. - Là tôi sai.

Hắn nhẹ nhàng vòng tay ôm chặt lấy nó. Nó không nghĩ gì nhiều, cứ thế tựa đầu vào vai hắn, nhắm mắt lại, cho những kỉ niệm bất chợt ùa về, kỉ niệm về một người...rất giống Nhiên, cả về gương mặt...lẫn tính cách...

- Có chuyện gì vậy ?

Kiệt ngạc nhiên khi nhìn thấy nó và hắn cùng ngồi dưới đất, gương mặt nó còn lem nhem nước mắt nữa. Hàng lông mày cậu nhíu lại, vẻ không vui. Nó vẫn im lặng, không trả lời, mắt vô hồn nhìn về phía cửa lớp, nơi Nhiên vừa đi. Còn hắn vẫn vòng tay ôm chặt nó, chậm rãi ngước lên nhìn Kiệt:

- Không có gì. Cậu không cần quan tâm.

- Cậu nói gì ? - Giọng Kiệt bắt đầu có chút tức giận. - Vậy ra chỉ một mình cậu được quyền quan tâm cậu ấy thôi à ?

- Tôi không có ý đó. Nhưng dù sao chuyện này cũng không liên quan tới cậu. Đó là chuyện giữ ba chúng tôi.

- Ba người các cậu ? - Kiệt nhíu mày khó hiểu.

- Tóm lại cậu không nên hỏi nhiều. Tâm trạng tôi hiện tại không được tốt.

Hắn lãnh đạm đáp lời, cúi đầu xuống, ôm ghì nó chặt hơn. Bản thân hắn nhận ra, thời gian ở cạnh nó làm hắn thay đổi rất nhiều. Trước đây, hắn có bao giờ dịu dàng với con gái vậy đâu. Ngay cả với Nhiên - người bạn thân từ nhỏ của hắn, hắn cũng chẳng có thái độ này. Đây có thể coi là do sức mạnh của tình yêu ?

- Du, cậu đứng dậy !

Kiệt lườm hắn rồi kéo mạnh tay nó. Nó giật mình, ngước mắt lên.

- Kiệt ?

- Ừ. Tớ đây.

Kiệt cười rất dịu dàng, nhẹ vuốt mấy sợi tóc mai vương trước trán nó. Đột nhiên, nó ôm trầm lấy Kiệt, làm cả cậu và hắn đều giật mình, ngạc nhiên, đôi mắt mở to hết cỡ.

- Kiệt, cậu nói đi, tại sao cậu ấy lại như vậy?

Kiệt vẫn hết sức ngạc nhiên, khó hiểu nhìn hắn. Hắn cúi mặt, không hiểu dang nghĩ điều gì, chỉ thấy thoáng ẩn hiện một nét gì đó...rất buồn.

- Cậu ấy là...

- Là Nhiên. Sao cậu ấy xa cách tớ đến vậy? Sao tự dưng cậu ấy lại như thế? Tớ đã có lỗi gì?

Giờ thì đã hiểu ra vấn đề. Kiệt ôm nhẹ nó, cố gắng trấn an :

- Cậu an tâm, không sao đâu. Có lẽ tâm trạng Nhiên không tốt thôi. Đừng lo mà. Sẽ không có vấn đề gì đâu.

Nó gật đầu, tựa vào vai cạu, nước mắt vẫn không ngừng rớt xuống. Kiệt không biết nói gì hơn, chỉ lặng lẽ ôm nó. Đến cậu cũng cảm thấy hơi khó hiểu với việc này. Nhưng nhìn thái độ của hắn, cậu đoán chắc đến 80% rằng, chuyện này có liên quan tới hắn. Hắn và Nhiên cũng có mối quan hệ khá thân thiết, xem ra không bình thường cho lắm.

Nó nằm gục trên vai Kiệt, ngủ quên lúc nào không biết. Kiệt hết cách, không biết nói gì. Sao nó có thể vô tư thế này nhỉ? Cứ khóc là ngủ được luôn. Cậu thở dài, bế xốc nó lên.

- Tôi đưa cậu ấy về kí túc xá. Tâm trạng này có lẽ hôm nay cậu ấy không học được đâu.

- Để tôi đưa cậu ấy về. - Hắn sốt sắng đứng bật dậy.

- Tôi thấy tâm trạng cậu cũng không tốt. Tốt nhất cậu cũng nghỉ buổi học này đi.

- Tôi...

Hắn còn định nói gì đó nhưng Kiệt đã bế nó ra ngoài. Hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi. Việc Nhiên cư xử như vậy hoàn toàn không thể trách nhỏ được. Ai ở trong hoàn cảnh đó cũng sẽ vậy thôi. Nhưng có điều, có lẽ nếu nó biết điều này, nó sẽ vui. Đó là...việc hắn tới cứu khi nó bị đám người Hà Yên bắt đi là nhờ... Nhiên đã báo cho hắn. Điều này chứng tỏ nhỏ vẫn rất quan tâm tới nó. Nhưng... dù có thế thì... hắn vẫn là nguyên nhân cản trở tình bạn của bọn họ.

Thở dài một cái, hắn xách cặp, với lấy chiếc áo khoác rồi ra khỏi lớp.

"Cốp". Hắn đυ.ng phải một người thì phải. Phiền phức quá. Không ngẩng đầu lên, hắn tiếp tục bước đi.

- Sao tiết vừa rồi em bỏ học ?

Giọng nói vang lên làm bước chân hắn khựng lại. Hắn vẫn lạnh nhạt, giọng nói không chút cảm xúc :

- Không liên quan đến thầy.

- Hoàng Thiên Lâm ! - Thầy Minh bực bội kéo mạnh hắn lại. - Thái độ của em là gì thế ?

- Chẳng gì cả. - Hắn giật tay ra.

- Vậy còn Ngọc Du ? Sao cũng không thấy em ấy đâu ?

- Thầy quan tâm làm gì ? - Hắn đột nhiên gắt lên. - Cũng đâu có gì liên quan đến thầy.

- Sao lại không ? Các em là học sinh của tôi. Học sinh bỏ giờ học không lẽ tôi lại không quan tâm.

- Không có gì quan trọng cả. Bạn ấy mệt, vậy thôi. Em cũng mệt rồi. Thầy để em về kí túc xá nghỉ ngơi.

Không đợi thầy Minh nói thêm điều gì, hắn đã vội vã bước đi. Thầy Minh nhìn theo, đôi lông mày nhíu lại. Có chuyện gì đó không ổn. Từ việc cả hắn và nó cùng bỏ tiết học, lại đến thái độ vừa rồi của hắn, chắc chắn có chuyện gì rồi. Liệu có nghiêm trọng không đây ? Chuyện này chỉ có người trong cuộc mới biết mà thôi.

* * *

Kiệt lay nhẹ nó, giọng dịu dàng :

- Du, về kí túc xá rồi. Cậu mở cửa vào trong nhé !

- Ừm.

Nó lười biếng dụi dụi mắt, vẻ còn rất ngái ngủ. Chợt nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay Kiệt, nó xấu hổ, đỏ bừng mặt, vội vã nhảy xuống.

- A, sao... sao... sao... tớ lại về đây ?

- Tớ thấy cậu tâm trạng không tốt. Nên nghỉ ngơi thì hơn. Có gì tớ sẽ xin phép giúp cho.

- Tớ không sao mà. Tại vừa rồi hơi bất ngờ trước thái độ của Nhiên thôi. Giờ thì ổn rồi. - Nó cố nhe răng ra cười cho Kiệt xem, nhưng nhìn nụ cười lại hết sức méo mó. thà không cười còn hơn.

Kiệt cười xòa, xoa nhẹ đầu nó :

- Được rồi, không sao đâu mà. Cạu cứ nghỉ đi. Nghỉ một buổi cho tâm trạng thoải mái đã. Chứ giờ cậu mà gặp Nhiên thì chắc chắn sẽ cảm thấy không tốt chút nào đâu. Nghỉ ngơi đi.

- Ừ, vậy tạm biệt.

Nó vậy vẫy tay chào Kiệt, vừa cười vừa quay về phía phòng mình.

"Cốp". Ai da, hậu đậu vẫn hoàn hậu đậu =.=". Đã mở cửa đâu mà cứ thế xông vào ? Chậc, xấu hổ quá ! May mà Kiệt đi rồi nên không nhìn thấy.

"Cạch". Nó đẩy cửa, mệt mỏi ngã phịch luôn trên chiếc sofa. Mọi chuyện hôm nay khó hiểu quá. Bắt đầu cái vụ "bắt cóc" của cô nữ sinh tên Hà Yên gì đó, rồi lại đến thái độ của Nhiên. Mệt mỏi chết mất.

"Tít tít". Âm báo tin nhắn vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Nó giật mình, vội với lấy cái điện thoại trên bàn. Hừm, hôm nay quên điện thoại ở nhà, thảo nào đến tìm không thấy đâu.

"Dug quen vu thach dau cua 2 chug ta. T0j *** cau 2 tuan chuan bj. Hen 2 tuan sau gap laj. Ha Y3n" (Đừng quên vụ thách đấu của hai chúng ta. Tôi cho cậu hai tuần chuẩn bị. Hẹn hai tuần sau gặp lại. Hà Yên). Nó ngồi bật dậy. Suýt chút nữa đã quên béng cái vụ này.. Híc, tính sao đây ? Nhiên đã không chịu giúp nó rồi. Nó biết nhờ ai đây ? Ôi chết mất !

...............................................................

bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.mobi chúc các bạn vui vẻ

....................................................................

- Ôi, mệt quá đi mất !

Quăng cái điện thoại lên bàn, nó mệt mỏi nằm xuống chiếc sofa ấm áp. Sao số nó khổ thế không biết ? Hết rắc rối nọ đến rắc rối kia. Ôi cái cuộc đời này !

"Cộc cộc". Bực mình quá ! Muốn ngủ chút mà không thể yên ổn. Nó bực bội, vác nguyên cái bộ mặt tức giận của mình ra mở cửa.

- A ! Em.. em... chào thầy ạ !

Nó cúi gập người xuống. Người trước mặt mỉm cười dịu dàng :

-Hôm nay em ốm sao ?

- Dạ ! - Nó ngẩng đầu lên.

- Thầy tháy hôm nay em nghỉ cả buổi. Cả cậu nhóc Lâm nữa. Mấy đứa có chuyện gì hả ? - Thầy Minh khẽ nhíu mày.

- A... không đâu thầy. Chỉ là em mệt thôi. Hì hì.

Thầy Minh cũng không hỏi gì thêm, chỉ dặn dò nó vài câu giữ gìn sức khỏe rồi đi vội. Nó đột nhiên nhớ đến tin nhắn vừa rồi cảu Hà Yên, vội vã gọi theo bóng dáng cao ráo đang bước đi :

- Thầy ơi !

Bước chân thầy Minh dừng lại. Thầy khẽ xoay gót chân, nụ cười vẫn giữ trên môi.

- Em... có thể... nhờ thầy giúp một việc không ạ. - Nó ngập ngừng.

- Có gì em cứ nói.

- Thầy ơi, thầy biết chơi bóng rổ không ? - Nó người đôi mắt long lanh chờ đợi.

Vài giây im lặng bất ngờ, thầy Minh nhẹ nhàng :

- Thầy biết, nhưng có việc gì không ?

- Em... em... muốn nhờ thầy cùng em tập được không ạ ? - Nó nhắm tịt mắt, nói một lèo. Có cảm giác hơi ngượng. Không đâu tự dưng lại nhờ thầy giáo giúp đỡ thế này. Nó thực sự cảm thấy không ổn cho lắm. Nhưng thầy Minh vẫn cười, còn gật nhẹ đầu nữa.

- Được. Việc này đâu có gì khó. Nhưng sao tự dưng em lại muốn học ?

- Em... là do em nhận lời quyết đấu với một người bạn. Vậy thầy có thể... cùng em thi đấu không ạ ?

- Thầy sao ?

- Dạ !

- Để xem nào. Nếu hôm đó rảnh, nhất định thầy sẽ giúp em.

- Thật sao ạ ? - Gương mặt nó lộ rõ vẻ mừng rỡ.

- Ư. Được rồi. Thầy đi nhé ! Em nghỉ ngơi đi !

Thầy Minh xoa đầu nó rồi ôm chiếc cặp bên hông bước đi. Nó sung sướиɠ nhảy câng lên. ha ha, xong rồi. Thế là ổn. Hắn đã hức giúp nó, thầy Minh cũng đồng ý rồi, còn Kiệt thì chắc không thành vấn dề. Đủ ba người. Vậy là ổn. Nghĩ đến Kiệt. nó vội vã xộc vào phòng, lôi điện thoại để cảm ơn và cũng để... nhờ vả. Và tất nhiên, không ngoài dự đoán, cậu đồng ý không chần chừ gì cả. Kiệt quả là người bạn tốt mà.

* * *

- Phù phù ! Mệt chết mất !

Nó uể oải ngồi bên chiếc ghế cạnh sân tập. Cái cô Hà yên chết tiệt. Chọn thi cái gì không chọn lại chọn thể thao. Nó kém nhất môn này mà T_T.

- Mới tập một lúc đã than vãn rồi. - Hắn chau mày đứng nhìn nó.

- Thôi mà, cho tôi 5 phút nghỉ thôi. - Nó xuống nước năn nỉ, bộ mặt cún con đáng yêu hết mức.

- Để em ấy nghỉ một lát đi. Dù gì em ấy cũng là con gái mà. Mệt là điều dễ hiểu. - thầy Minh đặt nhẹ tay lên vai hắn.

- Cảm ơn thầy. - Nó đưa đôi mắt cảm kích nhìn thầy.

- Cái cô nữ sinh Hà Yên gì đó cũng thật kì quặc. Sao tự nhiên lại muốn quyết đấu gì thế không biết.

- Hà Yên ? Em nói cô nữ sinh đó tên Hà Yên ? - Thầy Minh giật mình nhìn Kiệt.

- Có vấn đề gì sao thầy.

- À không có gì đâu.

Vẻ mặt thầy Minh lập tức trở lại bình thường. Nếu như thật sự người muốn quyết đấu với nó là Hà Yên thì xem ra, nó đã gặp rắc rối lớn rồi.

- Mà bình thường, một đội bóng rổ phải có năm người chứ. Sao cô ta lại chỉ cho có bốn người nhỉ ? - Kiệt xoay xoay quả bóng trên tay, vẻ mặt khó hiểu.

- Ai mà biết được. - Hắn nhún vai.

Còn nó thì im thin thít. Nó có biết tí gì về bóng rổ đâu mà nói. Hay nói đúng hơn là nó chẳng biết gì về thể thao cả.

- Hết năm phút. Ra tập tiếp.

Nó còn định phản kháng thì đã bị hắn kéo ra giữa sân. Đồ đáng ghét ! Đồ hách dịch ! Không cho người ta nghỉ ngơi chút nào. Hắn khỏe hơn nên không thấy mệt, nhưng nó thì khác chứ. Đúng là... chẳng hiểu con gái gì cả.

"Bộp bộp". Quả bóng di chuyển từ tay người nọ đến tay người kia. Nó cố gắng lắm nhưng chẳng sao chụp được. Hắn khẽ nhếch mép, vẻ coi thường. Kiệt cười an ủi. Thầy Minh gật nhẹ đầu động viên. Chết mất ! Sao ba mẹ lại sinh ra nó kém thể thao đến vậy chứ ?

- Du, bắt nhé !

Thầy Minh nói vọng sang bên nó rồi chuyền quả bóng qua. Nó gật đầu, đưa tay chụp lấy quả bóng. Hura ! Được rồi. Lần đâu tiên chụp bóng thành công =.=. Nó vui vẻ dị chuyển dần về phía rổ và... a lê hấp ! Vào rồi !

"Cốp".

- Cậu làm ăn thế hả ? - Hắn gắt lên kèm theo cái cốc đầu đau điếng.

- Tôi làm sao ? - Nó trợn mắt lên cãi.

- Bóng phải vào từ trên xuống dưới chứ sao lại từ dưới lên trên hả ?

- Chẳng phải vào rổ rồi sao ? Vào là được rồi còn gì.

- Nếu ném vậy bóng sẽ không được tính điểm. - Kiệt cũng lắc đầu, thở dài.

- Ơ...

Mặt nó ngơ ngác, nhìn ngố không chịu được. Ba người còn lại ngán ngẩm không còn gì để nói. Xem ra nó chẳng biết chút gì về bóng rổ cả. Kiểu này phải mất một buổi để tập huấn rồi.

- Lâm Ngọc Du, buổi tập hôm nay kết thúc tại đây. Nhưng... - Nó còn chưa kịp vui mừng tì câu sau của hắn đã kéo nó từ thiên đàng rơi xuống địa ngục. - ...cậu phải học xong những luật lệ cơ bản của bóng rổ trong buổi hôm nay.

- Trong buổi hôm nay ? Mai học không được sao ? Có nhất thiết phải như vậy không ? Tôi mệt lắm rồi ! Hơn nữa chỉ còn hai tiếng rưỡi nữa là đến giờ đóng cửa phòng tập rồi.

- Thì học trong hai tiếng. Mai học tiếp. Tôi biết cậu không thể nhớ được hết ngay nên sẽ chia ra học nhiều lần, học đi học lại tự khắc sẽ nhớ.

Nó cứng họng vì hắn nói...đúng quá >.<. Nó có mấy khi học một lần là nhớ đâu. Khổ quá đi mất !

Và thế là, buổi học ngay lạp tức bắt đầu với sự hướng dẫn của "thầy giáo" Hoàng Thiên Lâm. Hắn đứng bên thao thao bất tuyệt là nó không thể nhớ nổi cái gì. Vậy nên, chốc chốc, những âm thanh "vui tai" lại vang lên trong phòng tập.

"Cốp".

- Cậu học hành kiểu gì vậy hả ? Tập trung vào !

"Cốp".

- Có vậy mà cũng không nhớ nổi sao ? Thật hết chịu nổi !

"Cốp".

- Lơ đãng cái gì thế ? Muốn tôi điên lên mới chịu được hả ?

...

Nó khổ sở ngồi ôm cái đầu sắp bị hắn cốc đến mức thủng luôn. Sao không phải là Kiệt hay thầy Minh dạy mà lại là hắn cơ chứ ? Có lẽ là do hắn am hiểu nhiều nhất. Nhưng mà cứ thế này chắc nó phải vào viện băng đầu luôn quá T_T.

- Được rồi. Lâm, em nhẹ tay một chút !

Cuối cùng thì thầy Minh cũng lên tiếng khuyên can, phù...

- Không mạnh tay thì e không ổn với bạn ấy đây thầy.

Hu hu, đồ ác độc ! Hoàng Thiên Lâm là đồ ác độc !

- Cũng học hơn 30 phút rồi. Du, em có muốn nghỉ ngơi, ra ngoài chơi một chút không ?

Tất nhiên là nó gật đầu ngay lập tức, không hề đắn đo một giây một phút nào. Thoát khỏi tay hắn cái đã rồi nói gì thì nói. Hắn bực mình lườm nó một phát rồi quay qua thầy Minh :

- Thầy, em đang giúp bạn ấy thôi mà ! Nếu đến cả những luật cơ bản mà còn không biết thì đến khi thi đấu mất mặt lắm. Ai bảo bạn ấy nhận lời thách đấu làm gì. Mới có 30 phút, mệt gì chứ.

- Em không mệt nhưng em ấy mệt rồi !

- Đúng đó ! Nghỉ một chút đi ! Có gì mai học tiếp cũng được. Vừa mới tập bóng xong, lại ngồi học luôn. Vậy e không ổn. Chúng ta nghỉ ngơi, ra ngoài chơi cho thoải máu. - Kiệt nói chen vào rồi kéo nó đứng dậy.

Biết là không thể một mình địch lại hai người này, hắn đành bất lực gật đầu chấp nhận. Nghỉ một ngày hôm nay thôi chắc không vấn đề gì.

* * *

Công viên XXX...

- Em muốn chơi gì ? - Thầy Minh nhẹ nhàng.

- Em muốn chơi đu quay. - Nó hứng chí chỉ lên vòng đu quay đang chầm chậm chuyển động đều.

- Được, vậy chúng ta tới đó.

- Yeah, đi thôi.

Nó cao hứng chạy lon ton đằng trước, dáng vẻ trẻ con khiến ba trái tim đừng sau đập thình thịch, không chịu nghe theo lời chủ nhân nữa.

- Em/cậu ngồi với thầy/tớ nhé !

Kiệt và thầy Minh cùng đồng thanh lên tiếng. Nó chớp chớp mắt ngây ngô, hết sức khó xử. Tình hình là một buồng đu quay chỉ ngồi được hai người thôi. Làm sao đây ? Nó khổ sở nhìn qua hắn cầu cứu. Đáp lại là... "xẹt xẹt". Tia lửa bắn vèo vèo liên tục làm nó ớn người. Hắn tuy không nói gì, nhưng ánh mắt hình viên đạn đủ nói lên sự cảnh cáo với nó. Nó vội vã chọn bừa một buồng trống, nói vọng lại :

- Tốt nhất là tớ đi một mình !

Ba anh chàng bị bỏ rơi, không phản ứng kịp. Đến khi tỉnh ra thì nó đã đi được một phần tư vòng đu quay rồi. Hết cách, cả ba lắc đầu rồi chọn bừa mỗi người một buồng.

* * *

Sau khi đập phá nhiều trò khác, nó vui vẻ tung tăng đi về. Thật là. Nhìn cái dáng vẻ nó bây giờ thực khác xa so với cái bộ mặt nhăn nhó lúc bị hắn bắt học mấy cái luật bóng rổ chết bằm.

- Chúng ta vào uống nước một chút nhé ! - Thầy Minh chỉ tay vào quán cà phê bên đường đề nghị.

- Em cũng khát rồi ! Vào thôi !

Chưa ai kịp trả lời, nó đã tót vào trong. Thật tình. Cứ đi chơi là nó lại thế này. Lúc nào cũng hào hứng, nhanh nhẹ hết sức có thể, không bao giờ ngồi yên nổi giây phút nào. Hắn và Kiệt lắc đầu, không còn gì để nói. Còn thầy Minh chỉ cười nhẹ với cô nhóc đáng yêu này.

- A ! - Bước chân nó bỗng khựng lại, vẻ mặt ngạc nhiên và, sau bà giây thì... - Myyyyyyyyyyyyyyy...

Cô gái ngồi bên cửa sổ bị nó ôm lấy nhất thời giật mình. Và sau vài giây định thần cũng ôm lại nó, vẻ phấn khích không kém gì.

- Duuuuuuuuuuuuu...

Hai người này có lẽ sẽ còn ôm nhau lâu nữa nếu không có giọng nói của Kiệt chen vào :

- Du ! Đây là...

- A ! - Nó giật mình, vội quay ngoắt lại. - Giới thiệu với mọi người, đây là Kiều My, bạn thân tớ. Còn đây là Kiệt, đây là Lâm, và đây là thày Minh.

- Chào cậu ! - Kiệt cười xã giao.

- Chào ! - Hắn lãnh đạm.

My đã bắt đầu bực mình với hai cái người này. Vẻ mặt của họ quá là coi thường người khác mà >.<.

- Chào em ! - Thầy Minh nở một nụ cười đầy thân thiện. Ít ra còn có một người biết tôn trọng người khác.

- A ! Chào...chào...thầy ạ !

Nàng My nhà ta hình như đã bị ai kia hút hồn bởi nụ cười đẹp như ánh bình minh. Vẻ mặt bối rối hết mức, đỏ bừng rực rỡ. Tay chân bỗng trở nên thừa thãi, không biết để như thế nào cho ổn.

- Em sao vậy ? - Thầy Minh nhẹ giọng, vẻ quan tâm. - Đừng căng thẳng, chúng ta đều là bạn mà.

- Dạ, mời mọi người ngồi.

My vội kéo ghế, mời tất cả ngồi xuống. Nhưng xem chừng, nhỏ chỉ chú ý đến mỗi thầy Minh thôi. Bằng chứng là từ đầu đến cuối, nhỏ chỉ nói chuyện với thầy Minh, những người xung quanh bị bơ không thương tiếc, bao gồm cả đứa bạn thân là nó. Nhưng nó cũng hề trách cứ một câu nào, vì nó hiểu nhỏ bạn mình quá mà. Mặc dù chỉ số IQ trong tình yêu của nó cực thấp, nhưng cũng có thể nhìn ra biểu hiện khác lạ của bạn mình. Tất nhiên nó mong bạn thân mình lần này có thể có được một mối tình thực sự. Thầy Minh rất tốt mà. Không muốn làm kì đà cản mũi hai người này, nó kiếm kế rút lui.

Đá nhẹ vào chân Kiệt, nó đánh mắt về phía My và thầy Minh. Hiểu ý, cậu quay ra bảo mọi người :

- Xin lỗi ! Tôi còn có việc bận. Phải về trước rồi. Mọi người ở lại vui vẻ.

- A ! Em phải đi vệ sinh một lát.

Chẳng kịp để ai nói thêm câu nào, nó đã kéo áo hắn mà đi, để lại hai người kia mắt tròn mắt dẹt không hiểu nổi. Không lẽ hai đứa này định đi vệ sinh...cùng nhau o_0.

Ba con kì đã đã rút lui hết, không gian chỉ còn lại hai người với vẻ bối rối ngượng ngùng. Thực ra chỉ có My là bối rối, còn thầy Minh vẫn cười hết sức tự nhiên. Nhưng thế lại càng chết nàng My nhà mình. Tinh hình là nhỏ đang cố hết sức để không cho máu mũi trào ra trước nụ cười đẹp rạng ngời đến mức chói sáng của người đối diện. Chậc, tội thân quá !

Lại nói về a đứa kia. Sau khi bị nó lôi xềnh xệch ra khỏi quán cà phê, hắn khó khăn lắm mới giằng được áo ra khỏi tay nó. Bực mình, hắn quát ầm lên :

- Cậu làm cái trò gì vậy ? Không đâu tự dưng lôi tôi ra ?

- Không đâu ? Chẳng lẽ để cậu ở lại làm kì đà cản mũi họ ?

- Cản mũi ? Ai ?

Ặc, xem chứng tên này cũng có chỉ số IQ trong tình yêu thấp gớm. Nó cũng hét lên với tần suất âm thanh chẳng kém gì hắn :

- Bạn thân tôi với thầy Minh chứ còn ai nữa. Chuyện tình yêu của bạn tôi mà không thành là tôi tính sổ với cậu đó.

Ngoáy ngoáy lỗ tai, hắn càu nhàu :

- Đằng nào tôi cũng ra rồi còn gì. Nếu không thành là do hai người bọn họ chứ tại gì tôi.

- Nói cái gì đấy ? Cậu định trù bạn tôi à ?

- Là cậu khởi xướng trước mà. Tôi chỉ nói nếu thôi.

- Không có nếu gì hết.

- Cậu...

- Thôi thôi, xin hai người, nhìn xung quanh đi.

Kiệt lắc đầu bó tay, phải nhảy vào giữa can mới ngăn nổi hai ngọn lửa đang bốc phừng phừng này. Bấy gờ, hai đứa mới nhìn ra xung quanh thì phát hiện ra một điều. Đó là... cả hai đang ở trong tình trạng vô cùng "nổi bật" với những ánh mắt tò mò của người đi đường.

- Nhìn gì, nhìn gì ? Chưa gặp vụ cãi nhau nào à ?

Bực mình, nó xua tay, gắt lên với mấy người đứng gần. Lập tức, những tiếng xì xào vang lên :

- Cặp này nhìn cũng... đẹp đôi gớm nhỉ.

- Thôi thôi. Cặp đôi nhà người ta cãi nhau. Chúng ta đứng đây làm gì ?

- Chậc, yêu nhau lắm cắn nhau đau.

-...

Cái... cái gì đó ? Nó và hắn thành một cặp từ khi nào vậy. Nó định gân cổ cãi lại thì bị Kiệt kéo tay, nói nhỏ :

- Bỏ đi. Đừng nói gì thêm ? Càng phủ nhận bọn họ càng khẳng định thôi.

- Nhưng...

- Chúng ta về trường đi. Đừng ở đây nữa.

Nó đành miễn cưỡng bước theo sau Kiệt, cố gắng bỏ ngoài tai lời nói cảu đám người kia. Hừm, cái đồ mắc dịch kia lại chẳng có phản ứng gì mới bực chứ. Nhìn cái mặt kia. Ủa, hình như nó hoa mắt ? Nó vừa thấy hắn... cười thì phải. Ài hoa mắt rồi !

* * *

- A ! Hỏng rồi ! Tớ quên đồ ở phòng tập rồi !

Nó bất ngờ hét lên khi cả ba đã vào trường an toàn. Kiệt khẽ cau mày rồi nhẹ nhàng hỏi :

- Có cần phải qua lấy không ?

- À thực ra thì...

- À mà có lẽ nên lấy đi. Nếu để đó, có thể học sinh các lớp có thể dục sẽ học ở đó, có khả năng sẽ mất đồ mất.

- Vậy... - Nó ngập ngừng, muốn nhớ Kiệt đi cùng nhưng... ngại quá >.<.

- Tớ đi cùng cậu nhé ! - Kiệt như đọc được suy nghĩ của nó. - Còn 15 phút phòng tập đóng cửa rồi. Chúng ta đi nhanh có lẽ kịp.

Nó gật đầu tỏ ý cảm ơn Kiệt.

Phòng tập này là của trường Thanh Phong nên giờ giấc rất nghiêm. Cứ đến đúng giờ là đóng cửa. Mặc kệ học sinh năn nỉ ỉ ôi đến mức nào, bảo vệ cũng không bao giờ cho vào. Bảo vệ trường này quả là vô tình mà >.<.

"Lạnh giá những nỗi bùn cuốn trôi về ngày thương nhớ…

Tàn lá khô khẽ rơi cuối đường…

Làm sao để quên đi khúc hát khi tình yêu mới đó…

Phòng vắng tanh làn khói mờ…"

(Phía sau nụ cười - Yk9z ft. Lil TN ft. Tinky)

Một tiếng chuông điện thoại vang lên. Kiệt vội vã rút điện thoại ra. Mới nghe được đâu dây bên kia nói mấy cau, mặt cậu đã lập tức biến sắc. Cậu hốt hoảng quay ra nói với nó :

- Xin lỗi ! Tớ có việc rất gáp phải đi đây. Lâm, cậu đưa Du đến phòng tập nhé !

Nói rồi cậu lập tức biến mất. Xem ra việc này phải là việc rất hệ trọng mới khiến Kiệt lo lắng và gấp gáp đến vậy. Nhưng bây giờ, ai đưa nó đến phòng tập đây ? Đến giờ này phòng tập vắng tanh, vả lại.. tối lắm, công tắc thì nằm tít bên trong. Muốn bật cũng phải đi qua một khoảng không gian toàn màu đen. Nó lại... sợ ma nữa chứ >.<.

Liếc mắt qua hắn, hắn quay mặt đi, dường như không để tâm. Thôi được, cố gắng lên Lam Ngọc Du ! Có gì đáng sợ đâu chứ ? Cùng lắm là chạy ù vào lấy đồ rồi ra là được chứ gì ? Nghĩ vậy, nó hùng hổ tiến về phía trước.

- Để tôi đi cùng cậu !

Hắn đột ngột kéo tay nó lại, buông một câu lạnh tanh rồi bước lên trước. Nó hớn hở chạy theo sau. Vậy là hết sợ mà rồi nhé ! =))

* * *

- A ! Để ở đâu nhỉ ?

Nó vất vả lục tung mọi thứ lên tìm kiếm nhưng xem chứng vô cọng. Híc, tại cái tính vứt đồ linh tinh đây mà >.<.

- Không thấy sao ?

- Không có. Tôi tìm kĩ lắm rồi.

- A, đê tôi tìm cho.

Sau năm phút tìm kiếm...

- Đây rồi !

Hắn lôi ra một ái túi xách màu hồng phấn có đính nơ to, nhìn rất dễ thương. Nó hạnh phúc reo lên :

- A ! Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi.

Cúng lúc đó, một âm thanh vang lên hòa lẫn với tiếng hét của nó.

"Kétttt..."

Nó và hắn giật mình nhìn ra phía cửa.

- Hỏng... hỏng rồi. - Nó lắp bắp.

- Cửa... đóng rồi. - Hắn cũng hoảng hốt không kém.

Hai đứa cũng quay ra nhìn nhau và...

- AAAAAAAAAAAA!!!

- Không lẽ hôm nay chúng ta phải ở lại đây ? - Nó lo lắng.

- Thử gọi to bảo vệ xem.

Hai đứa vội vã chạy ngay ra cửa. Đập cửa bình bình gọi đến khản cổ nhưng cửa không hề có dấu hiệu lay chuyển. Híc, không lẽ đêm nay cả hai phải ở đây thật ?

- Chúng ta...tính sao đây?

Nó lo lắng, mắt liếc ngang liếc dọc. Ở đây không có chăn đệm gì cả. Đêm ngủ ở đây e không ổn. Hắn còn chưa kịp trả lời thì...

"Phụt". Hàng loạt bóng đèn trong phòng tập phụt tắt. Cả căn phòng chìm trong một màu đen huyền bí.

- AAAAAAAAAAAA!!!

Nó hốt hoảng ôm trầm lấy hắn. Nó vốn dĩ rất sợ bóng tối mà. Chắc chắn bảo vệ đã ngắt cầu dao điện của tất cả phòng tập rồi. Hức. Giờ này cũng không còn sớm nửa. Không gian trong phòng tập rất lạnh lẽo. Có lẽ còn đang càng lúc càng lạnh hơn. Nó thực sự cảm thấy rất lạnh, người run lên.

- A, cậu đi đâu vậy?

Nó hốt hoảng hỏi khi thấy hắn buông nó ra, quay người định bước. Hắn im lặng, không trả lời. Không gian tĩnh mịch đến đáng sợ. Bỗng, một chiếc áo khoác nhẹ nhàng trùm lên người nó. Bất ngờ, nhưng nó biết ngay là của hắn, miệng lí hí hai từ "cảm ơn".

- Không cần cảm ơn tôi đâu. Có lẽ đêm nay phải ở lại đây thật rồi. Điện thoại tôi hết pin, không thể gọi cho ai được. Còn điện thoại của cậu đâu?

- Tôi...tôi quên mang rồi.

Hắn khẽ thở dài. Qua ánh sáng dịu dàng của mặt trăng hắt từ ô cửa sổ nhỏ bé bên trên, trông gương mặt hắn rất đẹp, đẹp đến mức khiến nó tưởng chừng như thời gian đang ngưng đọng, khiến nó tưởng như cả thế giới chỉ có mình hắn.

Lung linh, huyền ảo, khung cảnh này thật lãng mạn.

Nếu tất cả chỉ là mơ...

Xin cho em đừng bao giờ tỉnh lại...

Hãy cứ để em đắm chìm mãi...

Trong khoảng thời gian chỉ có anh và em...

"Ào!"

Mưa rồi. Cơn mưa xối xả bên ngoài mang theo luồng không khí lạnh dần tràn vào căn phòng. Nó giật mình ngước mắt nhìn qua ô cửa sổ nhỏ. Lạnh quá! sao càng lúc càng lạnh thế này?

- Đừng lo, có tôi ở đây rồi!

Hắn đột ngột ôm lấy nó, dùng hơi ấm của mình ủ ấm cho nó. Bờ môi dịu dàng tìm tới môi nó trong thứ ánh sáng huyền ảo của mặt trăng. Một chút hơi ấm... nhưng có lẽ, cũng đủ để xua tan cái ạnh của màn đêm.

Chầm chậm, đôi mắt nó khẽ nhắm lại. Giấc ngủ dần tìm đến...những giấc mộng đẹp bắt đầu đồng hành cùng nó.

* * *

- Hai người này...làm gì ở đây vậy?

Tiếng hét thất thanh của một cô gái vang lên. Nó mệt mỏi mở mắt. Ồ, trời sáng rồi sao? Nhanh thật, vậy là đã qua một đêm rồi.

Có anh bên em, thời gian sao trôi nhanh quá...

Có anh bên em, giấc ngủ như bình yên hơn...

Có anh bên em, em sẽ tưởng chừng như có cả thế giới...

- À, tôi...

- Hai người...hai người cả đêm ở lại đây sao? - Cô bạn kia mắt tròn mắt dẹt.

- Tại...

- Cũng gan quá nhỉ?

- Ở với nhau trong phòng tập cả đêm à? Liệu xảy ra chuyện gì chưa vậy?

- Ha ha, không có mới lạ đấy. Trốn vào đây ở cùng nhau à?

-...

Nhưng tiếng xì xào bàn tán vang lên. Nó nóng mặt, xấu hổ vô cùng. Nhưng một mình nó không đấu lại đám người kia. Quay mặt sang, thấy hắn vẫn đang ngủ, còn đang ôm rất chặt nó nữa chứ. Nó hất vai hắn, gọi:

- Này, dậy đi, rắc rối rồi!

Im lặng...

- Dậy đi, dậy đi! - Nó lay mạnh hơn.

Vẫn im lặng...

- Cậu có dậy không thì bảo?

Nó tức giận đẩy mạnh hắn và...

"Rầm". Cả người hắn đổ xuống sàn trong khi mắt vẫn đang nhắm.Nó hốt hoảng đưa tay sờ lên trán hắn. Nóng quá! Thì ra không phải hắn ngủ, mà là...ngất rồi.

- Cậu ăn cháo đi.

Nó cười, đưa bát cháo cho hắn. Hắn ngước mắt nhìn lên, rồi lập tức cúi mặt xuống, nhắm mắt lại, giọng lạnh lùng:

- Tôi mệt! Bón cho tôi đi!

"Phừng". Ngọn lửa bực mình bốc lên. Được lắm, được lắm! Hoàng Thiên Lâm, cậu rất giỏi bắt nạt người khác. Nhưng lần này nó nợ hắn. Hắn ốm đến mức này cũng là vì nó. Nhẫn nhịn một chút. Nó không thể đối xử tệ bạc với người đã giúp đỡ mình được.

Nở một nụ cười tươi tắn. mặc dù vẫn hơi méo mó, nó dịu giọng:

- Được.

Nó múc một thìa cháo lớn, đưa thẳng vào miệng hắn. Hắn bỗng nhăn mặt:

- Cậu không biết thổi cho nguội bớt sao?

"Phừng". Ngọn lửa càng lúc càng bốc cao. Hừm. Nhịn, phải nhìn, cố nhịn đi Lâm Ngọc Du.

Nó đưa từng thìa cháo lên miệng, thổi cho nguội rồi bón cho hắn. Nhìn cái mặt hắn hí hửng thấy ghét chưa kìa >.<.

- Để mình giúp cậu! - Kiệt bất ngờ xuất hiện giằng bát cháo trên tay nó.

- Ơ...

- Cậu ngồi sang bên đi. Để tớ giúp cho. - Khóe môi Kiệt khẽ nhếch lên, nhìn hắn cười ngạo nghễ.

- Ơ, vậy...phiền cậu nhé!

Nó hí ha hí hửng nhảy tót ra ngoài trước khi bị tia lửa bắn từ mắt hắn thiêu rụi ^^. Cọn lại hắn và Kiệt trong phòng. Kiệt cười khẩy, đưa thìa cháo lên vẻ giễu cợt:

- Ngoan nào, há miệng ra!

- Bỏ ra! Tôi không cần cậu!

- Vậy cậu cần Du chứ gì?

- Sao nào? Liên quan gì đến cậu?

- Sao lại không? Liên quan nhiều là đằng khác.

- Sao chứ? Cậu...

- Tôi không thích cậu ấy ở bên cậu.

- Cậu lấy quyền gì?

- Bạn trai cô ấy.

- Hả? Bao giờ? - Hắn lập tức ngồi bật dậy.

- Sắp rồi. - Kiệt vẫn tiếp tục giữ điệu cười nửa miệng. - Tôi sẽ tỏ tình.

- Cậu nghỉ cô ấy sẽ đồng ý? - Khóe miệng hắn cũng khẽ nhếch lên, nửa như cười mà nửa lại như không.

- Tôi không biết nhưng dù sao tôi vẫn thân thiết với cô ấy hơn cậu. ứ thử xem sao nhé.

- Tôi sẽ ra tay trước cậu.

Hắn dựa lưng vào thành giường, đôi mắt nhắm hờ, trông đẹp đến mê hồn. Nếu Kiệt là một cô gái có lẽ đã bị hắn mê hoặc rồi. Nhưng rất may, cậu là con trai. Thế nhưng, cậu lại lo, liệu có khi nào, nó bị hắn quyến rũ không? Lần đầu tiên cậu đang cảm thấy không tự tin trước sức hút của mình.

- Vậy cậu nghĩ cô ấy sẽ chọn cậu?

- Ít ra tôi tự tin hơn cậu. - Hắn đột nhiên mở mắt, nhìn xoáy vào đôi mắt Kiệt. Cậu có đôi mắt nâu khá đẹp. Nhưng nói thực lòng không sánh bằng đôi mắt lấp lánh, đen long lanh đầy mị lực của hắn. Hắn tự tin về khoản hình thức thì mình ăn đứt Kiệt. Còn những khoản khác thì...nói thực ra hắn cũng không dám chắc >.<.

- Chúng ta cứ thử xem!

Kiệt cười, đặt bát cháo xuống bàn. Sao cậu phải tự ti thế nhỉ? Ngoại trừ vẻ bề ngoài thì cậu đâu thua hắn cái gì. Lo gì chứ? Tự tin lên. Quyền quyết định còn nằm ở nó mà. Cứ chờ xem.

- Tôi sẽ đợi...xem kết quả cuối cùng ra sao...

Hắn ngửa cổ lên trời, gương mặt lạnh lùng. Kiệt không nói gì, chì gật nhẹ đầu rồi lặng lẽ rời khỏi phòng hắn. Còn nhân vật chính là nó thì vẫn đang rất ung dung, không hề biết gì về quyết định khó khăn của mình sắp tới.

* * *

- Chỉ còn một ngày thôi đấy! Cậu cố tập luyện chút đi!

Kiệt dịu dàng lau mồ hôi trên trán nó, khẽ mỉm cười.

- Mình...mệt lắm rồi! Hơn nữa...giờ chúng ta cũng đang thiếu người. Chỉ có Nhiên có thể tham gia nhưng cậu ấy...

Nét mặt nó đột nhiên trầm xuống. Thầy Minh và Kiệt đều hiểu nguyên do nên lặng im, không nói gì. Họ cũng nhận ra lí do Nhiên đối xử vậy với nó. Chỉ có nó là ngốc nghếch không hiểu gì thôi.

- Ai nói là thiếu người?

Giọng hắn đột ngột vang lên đằng sau lưng khiến tất cả giật mình. Nó ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị mà lại như đang cười của hắn, hết sức ngạc nhiên:

- Cậu...sao cậu lại ở đây? Chẳng phải nói cậu chưa khỏi ốm sao?

- Chưa khỏi thật. - hắn khẽ cười. - Nhưng tôi phải giữ lời hứa chứ. Hơn nữa, cũng là không an tâm giao cậu cho hai người kia.

Đôi mắt sắc lẹm quét qua thầy Minh và Kiệt. Họ chỉ cười, không nói gì hay đúng hơn là không biết nói gì. Họ hiểu, hắn bây giờ đã trực tiếp tuyên chiến. Còn nó thì sao nhỉ? Vẫn không hề biết gì cả. Lạ thật, bình thường nó cũng thuộc loại thông minh mà. Tại sao trong chuyện tình cảm lại thế này chứ >.
- Khụ khụ!

Hắn đưa tay lên miệng, ho dữ dội. Nó lo lắng nhào tới:

- Cậu không sao chứ? Nếu không ổn thì thôi đi. Cũng không nhất thiết phải thắng họ lần này mà. Quan trọng là sức khỏe của cậu...

- Không sao, tập tiếp đi!

Giọng hắn mang đầy sức nặng, khiến người khác khó lòng cãi lại. Nó há mồm định nói thêm vài câu thì ngay lập tức nhận được cái nhìn đe dọa của hắn, vậy là đành ngoan ngoãn tiếp tục tập luyện.

- Cậu đã hứa với cô gái tên Hà Yên đó rằng sẽ ra khỏi trường nếu thua cuộc đúng không?

- Là thua toàn cuộc mà, chứ riêng lần này thì... - Nó cười hì hì.

- Trả lời đi đã, phải không?

- Ừ.

- Vậy thì chăm chỉ thêm chút đi. Không tôi e không ổn đâu. Khả năng của cậu rất kém. Cả một thời gian dài tôi dưỡng bệnh, bọn họ và cậu có tập gì không thế?

Nó chột dạ, nhưng mặt vẫn cười hì hì:

- Có, có mà, tập rất chăm chỉ.

Thực ra điều này hoàn toàn trái với sự thật. Sự thật là nó có tập tành mấy đâu cơ chứ. Cứ tập được tầm 10 hay 15 phút gì đó là nó đòi nghỉ. Hai người kia lại cũng rất dễ tính, sẵn sàng cho cô "trò" cưng nghỉ ngơi. Bảo thế là sao nó lại không kém cơ chứ.

- Thôi khỏi nói tôi cũng biết rồi. - Hắn lắc đầu ngán ngẩm. - Có lẽ ngày mai phải dựa cả vào ba chúng tôi rồi.

Đó cũng là điều mà nó đang nghĩ đến =.=. Ngày mai đúng là phải dựa cả vào ba chàng trai tài năng này thôi, chứ còn nó thì... thua từ vòng dắt xe vào cổng ^o^

- Nào, tập tiếp thôi!

Hắn vỗ vai nó, hất mặt về phía sân tập. Nó ngoan ngoãn đi theo hắn. Họ lại tiếp tục tập luyện. Với thực lực này chắc chắn họ sẽ dễ dàng chiến thắng Hà Yên. Nhưng có điều, họ hông biết rằng, cô ta không phải là một nữ sinh bình thường, mà chính là một con cáo, có thể nói là cáo già đi. Khả năng của cô ta hạn hẹp, nhưng thủ đoạn thì lại chẳng thiếu cái gì. Xem chừng các siêu quậy nhà mình sẽ gặp khó khăn đây.

* * *

Ngày hôm sau, đúng giờ quy định, tất cả kéo nhau đến sân bóng rổ. Nó luôn trong trạng thái lo lắng. Mặc dù biết ba chàng trai đứng cạnh cực kì giỏi nhưng không tài nào hết lo cho nổi. Còn những cổ động viên xung quanh thì khản cổ cổ vũ cho đội nó. Tại sao à? Đơn giản vì đứng cạnh nó là ba anh chàng đẹp trai, cuốn hút. Các nữ sinh không cổ vũ mới lạ.

- Đến cũng đúng giờ đấy? - Hà Yên ngồi trên một chiếc ghế ở chỗ dành cho ban giám khảo. - Chúng ta bắt đầu nhé!

- Được!. - Nó gật đầu cái "rụp".

"Tách". Hà Yên búng tay, lập tức hai nữ sinh bước ra cùng với hai nam sinh. Họ chính là thành viên của "Lục đại ác ma". Nhưng bố người họ ra, vậy là Hà Yên không tham gia sao? Thật không hiểu cô ta có ý đồ gì.

"Tuýt". Tiếng còi vang lên. Hai bên lập tức bắt đầu trận đấu. Bốn người bên kia khá giỏi, những so với ba chàng hoàng tử bên này thì không là gì. Do đó, hiệp một kết thúc một cách nhanh chóng, cả lũ toàn thắng vẻ vang. Liệu sự bình yên này có phải báo hiệu cho sóng gió nổi lên ở hiệp hai?

- Lạ thật!

Kiệt khó hiểu nhìn Hà Yên, tu một hơi nước. Thầy Minh cũng đăm chiêu suy nghĩ:

- Sao lại vậy nhỉ? Thầy được biết cô bé Hà Yên này rất giỏi bóng rổ. Tại sao không tham gia thi mà thả cho chúng ta chiến thắng dễ dàng thế?

- Chúng ta đâu đã thắng. - Hắn ngả người lên thành ghế, vẻ mặt bình thản. - Còn hiệp hai mà. Em dám cá hiệp hai cô ta sẽ ra.

- Ồ, có thể. - Kiệt gật đầu.

Hắn không nói gì nữa, nhắm mắt lại. Hắn đang cảm thấy rất mệt mỏi, đầu đau như búa bổ. Hắn còn chưa khỏi ốm mà. Nhưng vì muốn giúp nó nên mới chịu cực thế này. Nó ngồi bên cạnh, lấy khăn mặt lau mồ hôi cho từng người. Mấy anh chàng ngỡ ngàng trong giây lát rồi mỉm cười, để nó giúp. Lau đến mồ hôi trên trán hắn, nó giật mình:

- Lâm, trán cậu... nóng quá!

- Không sao. Tôi ổn. - Hắn giật phăng chiếc khăn mặt trên tay nó, tự lau mồ hôi cho mình.

- Nhưng...

Nó còn chưa kịp nói hết câu thì giọng cảu Hà Yên đã vang lên bên tai:

- Chuẩn bị đi. 5 phút nữa bắt đầu hiệp hai.

Cả lũ lại lục đυ.c chuẩn bị vào vị trí. Hiệp hai... sẽ có một bất ngờ nho nhò dành cho các nhân vật chính của cúng ta...

- Nhiên! - Nó mở to mắt nhìn cô gái đứng trước mặt mình.

- Xin chào! - Nhiên nhếch mép cười nửa miệng, vẻ ngạo nghễ, nụ cười mà trước nay nó chưa từng thấy.

- Cậu... - Hắn cũng ngạc nhiên không kém.

Hiệp hai, việc Hà Yên sẽ vào là điều tất cả đều đoán ra. Nhưng việc Nhiên cũng tham gia thì... chẳng ai đoán nổi. Tại sao Nhiên lại ở đây? Lại ở trong đội Hà Yên nữa chứ Chỉ có hắn là hiểu. Nhiên xem chừng muốn đối đầu với nó rồi. Có lẽ Hà Yên đã dụ được Nhiên tới. Cô ta có vẽ muốn đánh vào tâm lí đây.

"Tuýt". Tiếng còi lại vang lên. Tất cả lao vào cuộc chiến. Xem chừng hiệp này cam go hơn hiệp trước nhiều.

Bảng điện tử liên tục nhảy số. Số điểm của hai đội liên tục thay đổi, rất sát nút. Đúng như hắn nói, Nhiên thực sự rất giỏi, thực lực của cô ấy chắc cũng phải bằng hắn, cùng alwms là thua một chút. Hà Yên cũng không khác gì. Hai cô gái này vô cùng tài năng. Nhưng điểm đáng chú ý là ở hiệp này, chỉ có thầy Minh và Kiệt là cố gắng thi đấu. Nó thì không nói làm gì. Còn hắn đang hết sức bối rối. Hắn còn chưa dám đối mặt với Nhiên, giờ cô bạn lại... Hắn không biết làm sao cho phải.

Kiệt đột nhiên nhíu mày, cậu phát hiện ra Hà Yên và Nhiên dường như không hoàn toàn là muốn thi đấu. Họ rất hăng nhưng lại lấy việc tấn công nó làm chủ yếu. Kiệt ra hiệu với thầy Minh, hất mặt về phía nó. Một lcus quan sát, thầy Minh cũng hiểu ra. Cả hai vội vã lại gần nó, cản từng đường chuyền bóng qua người nó. Nó vẫn không hảy biết gì. Do tập trung vào việc bảo vệ nó, cả hai không có cơ hội tấn công rổ bên kia.

"Bộp". Nhiên nhảy lên, ném bóng trót lọt vào rổ. Thầy Minh cũng nhảy lên chặn nhưng không kịp. Hà Yên thì có vẻ rất hả hê. Bàn thắng vừa rồi đã đem lại chiến thắng ở hiệp hai cho đội của cô ta. Cô ta đã rất thành công trong việc đánh vào tâm lí mọi người.

Giải lao...

- Nhiên rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Cậu ấy không phải bạn thân của cậu sao, Du?

Kiệt huých vai nó, nhưng nó không trả lời. Vẻ mặt nó y như người mất hồn. Cô ấy đang muốn đối đầu với nó sao? Người bạn nó yêu quý nhất muốn đối đầu với nó sao?

- Chỉ còn hiệp này để phân thắng bại, chúng ta phải cố một chút. Cứ đứng bào vệ Du e không ổn. Chúng ta sẽ rất dễ thua. - Thầy Minh liếc mắt qua hắn.

Hắn đăm chiêu suy nghĩ. Hắn cũng đã nhận ra họ cố tình tấn công nó. Nhưng tâm trạng hắn đang rất rối bời. Hắn đang phân vân, đang rất bối rối, không biết xử sự ra sao.

- Lâm, cậu nhận trách nhiệm bảo vệ Du đi. Chúng tôi sẽ tấn công. - Kiệt đặt tay lên vai hắn.

Có lẽ đây là vị trí thích hợp nhất cho hắn lúc này. Hắn không tấn công vì không muốn đối đầu với Nhiên. Bảo vệ nó thì chắc không có vấn đề gì.

"Tuýt". Hiệp cuối bắt đầu. Vẫn như cũ. Nó là mục tiêu tấn công của Hà Yên và Nhiên. Chỉ khác là người đi bên cạnh bảo vệ nó là hắn. Thầy Minh và Kiệt chịu trách nhiệm tấn công.

Kế hoạch của Hà Yên xem chừng không còn tác dụng. Cô ta nhíu mày, nhìn lướt khắp sân rồi dừng lại ở chỗ Nhiên. Môi khẽ nhếch lên, trong đầu cô ta nảy ra một ý.

- Nhiên! - Hà Yên vỗ nhẹ vai Nhiên. - Cậu nhìn con bé đó xem. Người cậu yêu đang ra sức bảo vệ nó.

Theo hướng chỉ của Hà Yên, Nhiên nhận ra hắn đang che chắn, cản mọi đường bóng cho nó. Máu nogns sục sôi trong người. Dù Nhiên cũng rất quý nó nhưng nhỏ cũng là con gái. Khi ghen thì không thể nghĩ gì được nữa.

- Sao? Thấy chưa? Cậu phải làm gì đó cho con bé ấy biết mặt đi chứ. - Hà Yên cười khẩy.

Nhiên không nói gì, ôm lấy quả bóng, nhỏ dồn hết lực vào tay phải và...

"Vù". "Bốp". "Bịch". Một bóng người ngã ra sàn. Lực ném của Nhiên quả thực rất mạnh. Nhưng nhỏ đã tính toán sai một bước. Hắn đã nhanh tay đỡ giúp nó quả bóng ấy. Nó hoàn toàn bình an. Nhiên lo lắng, vội bước lại gần, song nó ở gần hơn nên đã đỡ hắn lên trước nhỏ, lo lắng hỏi han:

- Cậu không sao chứ?

- Tôi... không... không... không.... sao... - Hắn thều thào, giọng yếu ớt.

- Tôi đưa cậu đến bênh viện.

Nó nâng hắn lên nhưng sức yếu nên không làm được. Kiệt và thầy Minh vội chạy lại gần đỡ hắn. Kiệt xốc hắn lên vai cõng đi. Nó cũng hốt hoảng chạy theo. Thầy Minh ngoái đầu lại, nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Nhiên cùng nụ cười gian xảo của Hà Yên, thở dài:

- Lần này coi như chúng tôi thua!

Nói xong cũng bước theo ba người kia. hà Yên cười. Cô ta đã đạt được mục đích của mình. Chỉ có điều muốn lợi dụng Nhiên để trừng trị nó nhưng lại tính toán sai. Cũng chẳng, dù dì cô ta cũng đã thắng. Chỉ có Nhiên là vẻ mặt bơ phờ. Nhỏ đã làm gì thế này? Làm tổn hại đến người mình yêu? Nếu hắn có mệnh hệ gì, chắc nhỏ cũng không sống được.

cậu ấy tỉnh rồi!

Vừa thấy mai mắt hắn động đậy, nó lập tức nhào tới. Kiệt và thầy Minh cũng phải chú ý bởi tiếng hét của nó. Cả hai cũng nhào tới bên giường bệnh của hắn. Đôi môi hắn tái nhợt, dù đang cố nở một nụ cười nhưng trông vẫn hết sức mệt mỏi. Nó không kìm được khóc nấc lên:

- Cậu... hức... sao lại... hức... lại làm như vậy?

Hắn dịu dàng vuốt tóc nó, muốn mở miệng nói nhưng lại không biết nói gì. Bỗng nhiên, hắn ngẩng lên nhìn thầy Minh và Kiệt, chậm rãi nói:

- Tôi có chuyện riêng cần nói với Du, hai người ra ngoài một lát được không?

Hai người nhìn nhau một lát. Tất nhiên cả hai đều không muốn ra ngoài. Nhưng dù gì hắn cũng là người đã cứu nó. Có lẽ nên dành cho hắn một chú ưu ái. Vậy là hai người không nói thêm câu gì, lẳng lặng ra ngoài.

- Thôi nào đừng khóc nữa.

Hắn cười rất ôn hòa, vuốt mái tóc mềm mượt của nó. Nó ngước mắt nhìn lên, khẽ cau mày:

- Sao cậu lại đỡ quả bóng đó? Hơn nữa, sao Nhiên lại làm vậy? Cô ấy...

- Du! - Hắn thở dài thườn thượt. - Đừng trách cậu ấy, là tại tôi cả.

- Không đúng. Lần này rõ ràng là do cậu ấy sai mà. Sao lại là cậu?

- Cậu có lẽ chưa hiểu được đâu. À, có muốn biết vì sao tôi đỡ giúp cậu quả bóng đó không?

Nó cật lực lắc đầu. Hắn hắng giọng, cười cười:

- Lâm Ngọc Du, nghe cho rõ nhé. ANH YÊU EM!

Hắn bất ngờ nói ra ba chữ đầy ý nghĩa. Nó đơ ngay tại chỗ, mắt mở to ngạc nhiên không chớp. Hắn cười bối rối, thò tay vào túi, móc ra một chiếc hộp, bên trong là chiếc nhẫn bạc đính một viên rubi nhỏ đỏ chói, được chế tác tinh xảo thành hình một bông hoa hồng xinh xắn. Nó ngẩn ngơ nhìn chiếc nhẫn rồi lại nhìn hắn. Mất mấy giây, hắn mới để trái tim bình tĩnh được mà nói ra điều hắn đang muốn:

- Làm bạn gái anh nhé!

Nó lại tiếp tục ngẩn ra. Tâm trí bây giờ có lẽ đang lơ lửng trên mây rồi. Nhìn cái mặt ngơ ra của nó mà hắn muốn phì cười. Tim nó giờ cũng đang đập loạn xạ. Nó cũng không hiểu nổi cảm giác của mình. Tình cảm dành cho hắn cũng không xác định được là tình cảm gì. Hắn thở dài. Xem chừng phải cho cô bé này nếm chút hương vị tình yêu thì mới trả lời được đây. Nghĩ là làm, hắn tóm lấy cổ nó, kéo gương mặt nó kề gần lại mặt mình và... hai đôi môi chạm nhau. Hắn điệu nghệ đưa lưỡi. Còn nó lại mở to mắt ngạc nhiên hết mức...

Sau khoảng một phút, thấy nó sắp không thở nổi, hắn mới buông ra, tiếp tục lặp lại câu nói lúc nãy:

- Làm bạn gái anh nhé!

Nó gật đầu trong vô thức. Hắn nở nụ cười mãn nguyện. Mãi về sau này, khi nhắc lại lần tỏ tình của hắn, chính nó cũng không hiểu tại sao mình lại đồng ý nữa.

* * *

- Người yêu ơi, anh muốn ăn cam!

Hắn cười lớn, vẻ nũng nịu, nó xấu hổ ném quả cam về phía hắn:

- Ai là người yêu của anh?

- Người nào vừa gọi anh là anh ấy.

Nó đỏ bừng mặt. Lỡ mồm rồi. Nhưng ở bên hắn, nó lại có cảm giác rất ngọt ngào.

- Du, lại đây nào!

Hắn vẫy tay gọi nó, khóe miệng thấp thoáng nụ cười gian xảo. Nó cảnh giác, lừ mắt:

- Có gì không?

- Có thứ này tặng em thôi mà? - Hắn nháy mắt nghịch ngợm, tay xòe ra chiếc day chuyền cũng có bông hoa hồng bằng rubi giống chiếc nhẫn của nó, có vẻ như là đồng bộ với chiếc nhẫn. Nó dè chừng bước về phía hắn. Nhưng còn chưa kịp đến bên giường bệnh đã bị hắn kéo mạnh, ôm chặt vào lòng. Nó giãy giụa thế nào, hắn cũng không chịu buông:

- Cả đời anh cũng không buông em ra đâu. Đừng hòng chạy!

Nó lườm hắn, tay vẫn cố sức đẩy hắn ra:

- Đáng ghét! Có bỏ ra không thì bảo? Không bỏ thì ai cắt cam cho anh ăn hả?

- Không cần cam. Chỉ cần em thôi. - Hắn cười gian.

"Cạch". Cánh cửa phòng bật mở. Thầy Minh và Kiệt đã mua đồ ăn về, đang định cặp l*иg cháo lên bàn thì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

"Rắc rắc". Cả hai hóa đá tại chỗ. Mắt nhìn trân trân hai người trước mặt. Nó xấu hổ vội vàng đẩy hắn ra. Nhìn đôi má ừng hồng của nó, thầy Minh và Kiệt chỉ còn biết cười buồn.

- Lần sau là chúng ta ra đề phải không?

Đặt cặp l*иg cháo lên bàn, thầy Minh nhẹ nhàng hỏi.

- Dạ phải. - Nó gật đầu ngay tức khắc.

- Vậy em muốn thi gì.

Nó cười xấu hổ. Chăng biết phải thi gì bây giờ. Nghĩ hoài không ra. Thi thể thao thì chắc chắn không ổn. Thi các kiến thức trên lớp thì nó cũng không tệ, nhưng dạo này chểnh mảng học hành, chẳng biết có ổn không. May ra cái khoản làm loạn trường học thì còn có thể...

A, đúng rồi! Làm loạn trường học! Trong đầu nó chợt nảy ra một ý...

- Cái gì, lôi kéo học sinh nổi loạn á?

Hà Yên mở to mắt, hét toáng lên khi nghe yêu cầu của nó. Nó ngoáy ngoáy lỗi tai càu nhàu:

- Việc gì cũng phải nói nhỏ chút chứ.

- Thôi được rồi, thì nói nhỏ. Cậu làm cái trò gì mà lại ra yêu cầu thi thố lạ vậy hả?

- Có gì đây. Điều này cũng thể hiện sức hút của hai nhóm chúng ta mà. Ai thu hút được nhiều học sinh nổi loạn theo phe mình thì thắng. Có vậy thôi.

- Cậu không thể ra yêu cầu nghiêm túc hơn chút à? – Hà Yên ngồi phịch xuống ghế, lừ mắt với nó.

- Xin lỗi. Có lỗi khoản này may ra tôi làm được. – Nó cười hì hì vẻ bất đắc dĩ. – Với lại đây có yêu cầu nào đối với người ra đề đâu.

- Thôi được rồi, tôi chịu cậu. Thế thì cứ vậy đi.

Hà Yên đành miễn cưỡng chấp nhận. Nó cười tươi rói.

- À mà này, đã lôi kéo là phải quậy ra trò. Bên nào không làm loạn nổi thì cũng coi như thua cuộc.

- Được, tôi biết rồi.

Cuộc đàm phán kết thúc. Nó hí ha hí hửng lon ton ra ngoài, ôm trầm lấy kẻ đang đứng ở cửa:

- Được rồi. Lần này chúng ta chiếm ưu thế rồi!

Hắn cười:

- Thế nào? Lần này sẽ gỡ lại được bàn thua lần trước chứ?

- Được được, lần này nhất định không làm anh thất vọng.

- Em nhớ đó.

Nó gật đầu, mặt đỏ bừng. Nó vẫn chưa quen với cái cách xưng hô anh em ngọt xớt này >.<, vẫn cảm thấy có chút… kì kì. Nhưng ai bảo giờ nó là bạn gái hắn chứ ^o^. Dù sao thì nó vẫn không bao giờ hối hận vì quyết định này. Mặc dù lúc nhận lời, trong lòng vẫn còn đang đấu tranh tư tưởng nhưng càng ở bên hắn, nó càng nhận ra rõ tình cảm của mình. Có lẽ nó thích hắn thật rồi ~^o^~

- Vậy em tính tiến hành kế hoạch lần này sao đây?

- Đương nhiên là dùng mĩ nhân kế rồi ~^o^~

Hắn lừ mắt nhìn nó. Nó cười hì hì, vẻ nghịch ngợm:

- Em chỉ “bán” nụ cười thôi, không có lăng nhăng đâu mà anh sợ.

- Ai sợ chứ? Làm gì có ai gan to mà dám tranh giành em với anh. Cho dù có thì hắn cũng không đủ trình độ. Đẹp trai như anh mấy ai bằng.

“Phụt”. Nó đang cầm chai nước trong tay hắn uống, vừa nghe câu của hắn liền lập tức… tống hết nước vừa đưa vào miệng ra ngoài. Và xui xẻo thay, cái người phải hứng chỗ nước ấy không phải ai khác chính là cái tên đang tự sướиɠ rất kiêu ngọa trước mặt nó.

- Hê hê, xin lỗi anh, em…

- Emlàm cái gì vậy hả? – Hắn hét ầm lên.

- Em không có cố ý. – Nó nhắm tịt mắt lại, hoảng sợ.

- Em… thật là không có ý tứ gì hết. Nhìn cái áo của anh này!

- Em xin lỗi rồi mà. Ai bảo anh tự sướиɠ cho lắm vào. – Nó lẽ lưỡi trêu ngươi.

- Em… - Hắn tức tối nhìn nó rồi bất chợt cười rất ranh mãnh. – Không cần biết, em phải đền.

- Đền gì? – Nó lùi ra sau cảnh giác.

- Đền cái này!

- A!

Tiếng hét của nó bị hắn nuốt trọn, dùng miệng mình bịt miệng nó lại >.<. A, ngại chết mất! Sao hắn công khai quá vậy? Người ta nhìn thấy xấu hổ chết.

- Hai người có vẻ hạnh phúc nhỉ?

Một tiếng nói thanh trong vang lên, mang chút gì đó đau khổ. Nó vội vàng đẩy hắn ra, ngượng ngập:

- Nhiên!

- Quan tâm tôi làm gì? – Nhiên lạnh nhạt. – Hai người cứ việc chìm trong thế giới hạnh phúc của mình. Cứ kệ tôi chìm trong đau khổ của tôi.

- Nhiên… - Hắn cũng ngập ngừng muốn nói gì đó.

- Cậu luôn luôn như vậy, Lâm ạ. Rõ ràng hiểu tình cảm của tôi mà vẫn thờ ơ như không. Tại sao cậu không chấp nhận tôi. Tôi có gì thua kém cô ấy. Tôi thậm chí còn là người lớn lên từ nhỏ với cậu kia mà. Hoặc không thì tại sao không dập tắt hi vọng của tôi từ trước, để tôi nuôi hi vọng đến tận bây giờ? Cậu làm như vậy là rất ác có biết không? Vậy nên… - Nhiên hít mọt hơi, vẻ hạ quyết tâm. – … tôi sẽ không để yên cho hai người.

Nhiên lạnh lùng bước đi. Lần này thì nó hiểu rồi. Nó đã hiểu thái độ trước đây của cô ấy với mình là vì sao. Những lời vừa rồi của Nhiên quá ràng, đến một kẻ ngốc nghếch trong tình yêu như nó cũng dễ dàng hiểu được.

Vừa khuất tầm mắt nó và hắn, Nhiên đưa tay quệt mạnh dòng nước mắt lăn dài trên má. Rõ ràng nhỏ vẫn yêu quý nó, rõ ràng là vẫn muốn làm bạn với nó, nhưng nhìn cảnh tình cảm của nó và hắn, nhỏ lại không chịu nổi. Cái gọi là tình yêu cao thượng, nhỏ không làm nổi. Cái đó chỉ là dối mình dối người. Khi bạn nhìn thấy người mình yêu tay trong tay hạnh phúc bên người khác,bạn có thực sự cảm thấy hạnh phúc không? Cái gì mà chỉ cần người mình yêu hạnh phúc thì bản thân mình cũng hạnh phúc? Giả dối cả. Trừ khi bạn không hoàn toàn yêu người đó thật lòng, hoặc không thì cũng là tự mình lừa mình mà thôi. Không thể làm nổi. Nhỏ không làm nổi điều đó.

Đằng kia, nó cũng thẫn thờ nhìn theo bóng Nhiên. Nó nên làm sao đây? Tại sao tình bạn và tình yêu, nó chỉ có thể chọn một?

Hắn nhẹ nhàng ôm trầm lấy nó, dịu dàng:

- Đừng nhìn nữa. Em không có lỗi gì đâu. Đừng cảm thấy tội lỗi. Tình yêu không có tội, nó cũng không thể ép buộc. Suốt đời suốt kiếp này anh chỉ yêu mình em thôi!

Nó khẽ cười, tựa đầu vào bờ ngực hắn. Hắn cũng cười vẻ nghịch ngợm:

- Vừa rồi em nói sẽ dùng mĩ nhân kế đúng không? Vậy thì… anh cũng dùng mĩ nam kế nhé!

- A! Em không cho. Anh mà dám là em sẽ gϊếŧ anh.

- Anh cứ làm vậy đó. Anh đang giúp em mà.

- Đò đáng ghét! Không cần anh giúp. Em tự lo được.

Hắn cười, nó cũng cười theo. Tiếng cười giòn hòa tan trong gió, xua đi không khí trầm mặc vừa rồi. Tất cả rồi sẽ qua. Sau cơn mưa, trời lại sáng, và có thể, sẽ xuất hiện… bảy sắc cầu vồng.

- Vậy chúng ta làm thế nào?

Kiệt gõ gõ tay lên bàn, nhẹ giọng hỏi nó. Nó xoa xoa cằm, vẻ tập trung suy nghĩ.

- Tớ vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này.

Kiệt suýt té xỉu. Chính nó là người ra yêu cầu thách đấu lần này mà lại chưa nghĩ đến cách ứng phó. Thật là hết nói nổi.

- Vậy chúng ta quảng cáo đi. - Thầy Minh mỉm cười nhìn nó.

- Quảng cáo? Như thế nào vậy? - Nó tròn xoe mắt hỏi, nhìn rất đáng yêu.

- Chúng ta phát tờ rơi đi... - Hắn im lặng nãy giờ cuối cùng cũng đã lên tiếng.

- Phát tờ rơi? Có ổn không? Nhiều học sinh nhìn thấy tờ rơi còn vứt thẳng tay, chẳng cần quan tâm đến nội dung bên trong ấy chứ. - Nó lanh chanh chen vào.

- Anh chưa nói hết. - Hắn lườm xéo nó một cái. - Tất nhiên phát tờ rơi phải kèm theo vài lời nói dễ nghe, đặc biệt là... một nụ cười tỏa nắng.

- Oa. Nói đi nói lại vẫn là dùng mĩ nam kế của anh hả?

- Ừ, vậy em có cao kiến gì không?

- Em...

Nó muốn kiếm cách gì đó hay hơn nói lại nhưng không nghĩ ra >.<. Thực sự thì nó không muốn nhìn thấy hắn cười với bất kì cô gái khác ngoài nó, ngay cả cô y tá ở bệnh viện chăm sóc hắn lúc hắn còn ốm. Nó mà nhìn thấy thì đảm bảo sẽ vô cùng khó chịu, ăn không ngon, ngủ không yên.

- Em sao? - Khóe môi hắn khẽ nhếch lên.

- Không sao cả. - Nó không nghĩ ra được cách gì nên tốt nhất là nhường bước cho khỏi mất mặt.

- Cứ quyết định vậy đi. Không nói nhiều.

Hắn phán một câu rồi vòng tay ôm lấy eo nó, kéo đi. Nó xấu hổ đẩy tay hắn ra nhưng không đủ sức >.<. Hai người kia chỉ còn biết im lặng nhìn theo, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, nhưng cùng chung một cảm giác, đau lòng....[/font][/font]

* * *

- Bạn ơi phiền bạn ủng hộ bọn mình nhé!

Hắn chìa ra trước mặt một cô nữ sinh tờ rơi được trang trí đẹp mắt, kèm theo đó là nụ cười đầy mê hoặc của hắn. Cô nữ sinh kia xấu hổ, đỏ bừng mặt nhưng mắt vẫn nhìn hắn không chớp:

- Ừ, mình... mình sẽ... ủng hộ bạn.

- Hừ.

Nó hừ lạnh, ném cái nhìn cảnh cáo về phía hắn. Hắn bụm miệng cười, ngoài mặt vẫn cố tỉnh bơ như không, tiếp tục cười cảm ơn cô bạn kia. Sau đó lại tiếp tục phát tờ rơi kèm theo nụ cười tỏa nắng với các nữ sinh khác.

"Phừng". Lửa giận trên đầu bốc cháy ngùn ngụt. Trên mặt nó thì hiện rõ chữ "ghen" rành rành. Hừ, muốn chọc tức nó hả? Được. Nó cũng chẳng phải loại thường. Ăn miếng tất nhiên phải trả miếng. Thế là nó cũng nở nụ cười ngọt xớt, chìa tờ rơi trước mặt một anh chàng nam sinh đẹp trai:

- Bạn ơi, phiền bạn ủng hộ mình một chút nhé!

Tất nhiên là anh chàng kia cũng không thể không ngây người trước nụ cười ngọt ngào như thiên sứ của nó. Vậy là anh chàng kia, mắt nhìn không chớp, tay đưa ra nhận lấy tờ quảng cáo, rồi nhẹ nhàng mỉm cười:

- Nếu có thể anh nhất định sẽ ủng hộ em.

Ồ nhìn kĩ thì nụ cười của anh chàng này cũng đẹp ha. Dễ thương quá đi mất >.<, còn anh em ngọt xớt nữa kìa. "Xèo xèo". Tia lửa bắn từ mắt hắn bay vèo vèo sang phía nó. Nó cười đắc ý nhìn hắn. Thế là huề.

* * *

- Kết quả sao rồi mọi người?

Cả bốn người vừa ngồi xuống nghỉ ngơi sau khi quảng cáo xong đã lập tức bị nó tra hỏi. Kiệt mệt mỏi ngửa mặt lên trời than vãn:

- Mệt chết được. Toàn phải dùng đến vẻ đẹp trời cho mà quảng cáo. Cũng may là tớ còn được cái đẹp trai chứ không thì có khi chẳng ai thèm cầm tờ rơi mất. Vất vả quá. À này! - Kiệt đột nhiên nhổm dậy, nhìn nó cười với vẻ rất... gian >.< - Tớ vất vả vậy phải đền tớ cái gì chứ.

- Vậy cậu muốn đền gì? - Nó lại rất ngây thơ hỏi.

- Tớ muốn...

- Thôi dẹp đi! - Hắn lườm xéo Kiệt khi nhận thấy vẻ ranh mãn trong nụ cười của cậu nên vội vàng ngắt lời Kiệt. - Chúng ta ai cùng mệt đâu riêng gì cậu. Không có đền gì hết.

- Hừ, vậy đành thôi đi.

Kiệt không nói thêm gì nữa, ngồi im lặng. Cậu nhận ra tình cảm giữa hai người này càng lúc càng tốt, e là không thể nào chia cắt rồi. Thầy Minh thì chỉ ngồi yên từ đầu đến cuối, không nói lấy một lời. Cô nhóc này có lẽ lần này đã yêu thực sự, nên bỏ cuộc hay không?

- Phần tiếp theo là gì vậy? - Hắn lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

- Trang trí trường nhân ngày halloween. - Nó chậm rãi.

- Ồ... Cụ thể? - Hắn nhướn mày.

- Trang trí các lớp học theo phong cách riêng. Bên nào lấn chiếm được địa bàn nhiều hơn và có cách trang trí độc đáo hơn thì chiến thắng.

- Sao lại lắm nội dung vậy chứ?

- Hà Yên vừa đưa ra thêm yêu cầu. Cô ta nói nếu chỉ lôi kéo học sinh không thì nhàm quá. Phải cho trường loạn lên mới được.

- Không thành vấn đề. Mai chúng ta bắt đầu.

Môi hắn nhếch lên, tạo thành đường cong hoàn hảo. Hà, xem ra lần này cũng thú vị đây. Lâu lắm không có trò gì để quậy. Thi thoảng cũng nên lật tung cái trường lên cho loạn một chút mới vui. Đúng là cái lũ chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà.

- Các em định làm loạn vậy thật sao? - Thầy Minh khẽ cau mày.

- Sao hả thầy? - Nó nhấp một ngụm trà chanh, hỏi.

- Tôi là giáo viên mà. Không thể tiếp tay để các em làm loạn vậy được.

- Bọn em chỉ trang trí cho vui ngày halloween thôi, chẳng lẽ không được? Cá trường khác còn tổ chức cho học sinh vui chơi trong ngày này ấy chứ. - Nó cười cười, mắt chớp chớp đáng yêu.

- Haizzz, thôi được. Trang trí vui chơi thì không sao. Miễn đừng có đập phá gì là được. - Thầy Minh đành giơ tay hàng.

- Yeah! Em yêu thầy nhất! - Nó nhảy cẫng lên, ôm trầm lấy cổ thầy Minh.

- E hèm!

Hắn lại lừ mắt đe dọa. Nó đành ngượng nghịu bỏ ra, sấn ra chỗ hắn cầu hòa. Thật là... một đôi đang yêu có khác. Chỗ nào cũng có thể tình cảm được, chẳng chịu để ý gì đến cảm nhận của những người bên cạnh cả.

1 tuần sau, đúng ngày halloween...

- Á! Đây là cái gì vậy?

- Túi máu giả thôi mà. Có cần khϊếp đảm thế không?

- Nhìn ghê quá, giống máu thật dữ.

- Tất nhiên. Càng giống càng tốt, nhìn càng kinh dị càng đẹp mà.

- Xì, đẹp cái đầu anh. Biết em sợ ma mà còn...

- Ha ha, biết nên anh mới cố tình thế.

- Anh...

Nó và hắn hào hứng cãi nhau, quên luôn cả nhiệm vụ chính.

- Hai người đùa đủ chưa, bắt tay vào việc đi.

Kiệt đứng bên càu nhàu. Nó cười toe, giơ tay lên làm động tác chào kiểu quân đội:

- Dạ rõ.

Kiệt cười, nhanh chóng bắt tay vào công việc. Nó cũng hăm hở xông xáo giúp mọi người. Hừm lần trước đã để thua cái cô nữ sinh tên Hà Yên đó. Giờ phải cố gỡ lại mới được. Nhắc lại lần trước, nó lại thấy buồn. Không biết lần này Nhiên có giúp đỡ cho bên Hà Yên không đây?

- Du, treo cái này lên đi! - Hắn hét lên gọi, kéo nó ra khỏi dòng suy nghĩ.

- A tới liền đây.

Nó vội vã chạy lại, đỡ lấy mấy thứ đầu lâu bằng nhựa ghê rợn trong tay hắn, khẽ lè lưỡi rồi nhắm mắt treo lên. Cái cô Hà Yên này đúng là rảnh rỗi quá mà. Thi một phần là đủ rồi, còn đòi đến 3 phần. Mệt muốn chết!

Du, cầm giúp tớ với!

Kiệt mỉm cười, đưa về phía nó một cái xô nhỏ, trong đựng thứ chất lỏng màu đỏ au như máu.

- Ôi, cái gì vậy? - Nhận lấy cái xô, nó lè lưỡi.

- Màu vẽ tớ vừa pha đó, giống màu máu chứ?

- Ừ giống. - "Giống đến phát sợ ấy chứ". Nó nghĩ thầm.

Kiệt vẽ màu lên chiếc bảng, sau đó vẽ lên lớp vải đen phủ kín trên tường. Dần dần cả lớp học phủ kín một màu đỏ kinh dị. Các học sinh khác cũng hăm hở vẽ đủ hình ma quái lên tấm vải, lên khăn trải bàn hay bất cứ chỗ nào có thể vẽ.Đúng là ngày halloween, mọi ý tưởng kinh dị đều được lợi dụng triệt để.

- Cậu vẽ thử đi!

Kiệt đưa cây cọ cho nó, cười rất tươi. Nó nhìn cây cọ còn đẫm thứ màu đỏ như máu, cười méo xệch:

- Tớ... tớ vẽ kém lắm. Thôi, cậu vẽ đi.

- Không sao đâu, bôi linh tinh cũng được mà.

- Thôi, tớ không dám đâu.

Nó vội vã chạy bổ ra ngoài. Ở trong đó thấy ghê quá. Trời thì vẫn tối om, bên trong lớp học, tất cả các mảng tường đều bị phủ vải đen kín mít, lại bôi lên đủ thứ hình kinh dị, chỉ nhìn thôi đã thấy sợ rồi. À, các bạn có thắc mắc tại sao trời vẫn tối không? Đó là vì để tạo không khí cho đúng chất halloween nên các siêu quậy nhà mình đã chuẩn bị từ lúc... 4 giờ sáng. Các học sinh trong trường nghe theo lời vận động nên cũng hăm hở dậy sớm, chuẩn bị cho ngày halloween. Cũng may hôm qua là thứ bảy, tất cả có thời gian ngủ bù để chuẩn bị ngày hôm nay. sau chiều thứ bảy hôm qua, các thầy cô trong trường cũng đã về gần hết, chỉ còn lại một số ít ở lại trường trực, nhưng giờ có lẽ họ vẫn đang say giấc ngủ.

- Xong lớp mình rồi, qua các lớp khác xem thế nào.

Hắn ôm lấy eo nó, kéo đi, không để nó kịp phản ứng. "Địa bàn" mà bọn nó chiếm được chắc chắn là hơn địa bàn của Hà Yên, già nửa số lớp học của cái trường này. Cả lũ toàn mua chuộc những người cầm đầu của các lớp, mượn lớp đê trang trí ngay halloween. Toàn những gương mặt đẹp lung linh nên mau chóng đàm phán thành công. Có điều, nhiều lớp quá thành ra đồ nghề trang trí cũng là một khoản chi không hề nhỏ. May mà cả lũ toàn con nhà giàu có nên không thành vấn đề.

3 đứa lang thang khắp các lớp học là "địa bàn" của mình, chuẩn bị đủ thứ. Vụ này thầy Minh không tham gia. Dù gì cũng là giáo viên mà, tiếp tay cho học trò nổi loạn e không ổn.

"Bộp".

- Ái! cái gì vậy?

Nó vội vã vuốt vuốt tóc. Những giọt chất lỏng đỏ tươi rỏ xuống. Nó hoảng hồn, vừa hét vừa tìm bông băng.

- Ha ha, cậu làm gì vậy Du?

Kiệt đứng bên cạnh bỗng cười như nắc nẻ. Hắn cũng đang bụm miệng cười. Mắt nó rưng rưng:

- Có... có cái gì đó vừa đáp trúng đầu tớ. Hình như... hình như... chảy máy rồi.

- Ha ha, chưa chảy máu đâu. Cái đáp trúng đầu cậu là túi màu nước.

Nó vội vã vuốt vuốt tóc. Nhìn kĩ thì đúng là màu nước. A, xấu hổ quá!

- Ha ha ha... Không ngờ em kém vậy. Màu nước với máu cũng không phân biệt nổi sao?

- Xì, nhưng... nhưng chúng giống màu nhau mà.

- Em không biết để ý chút sao. Em không thấy đau tức là đâu có bị thương, làm sao chảy máu được. Xùy, nhát gan quá.

Nó đỏ mặt, tức khí cầm lấy túi màu nước bên cạnh ném vào hắn.

"Bụp". Túi màu nước vỡ ra, màu thấm đầy trên quần áo hắn, trông giống như vừa bị thương vậy. Hắn tròn mắt nhìn nó rồi cũng vớ lấy mấy cái túi bên cạnh đáp trả. Các học sinh khác thấy vậy cũng hào hứng lấy màu đáp nhau.

Và kết quả là... sau một tiếng đồng hồ đáp nhau như vậy, tất cả đều bị thấm đẫm màu nước trên quần áo, chủ yếu là màu đỏ, bên cạnh còn có màu trắng và đen cùng số ít các loại màu khác. Tất cả nhìn nhau cười phá lên. Nó và hắn có lẽ nặng nhất. Hai đứa ném ghê quá thành ra nhìn không khác gì nạn nhân của một vụ... tai nạn xe =.=".

* * *

Sau một buổi sáng cực nhọc, đến 9 giờ sáng, tất cả đã hoàn tất công việc trang trí trong tình trạng lem nhem dễ dợ. Bên Hà Yên cũng đã xong. Vậy là đến phần tổng kết, xem ai giành chiến thắng.

- Oa, thầy Minh!

Nó tròn mắt nhìn. Kia chẳng phải thầy Minh sao. Đã nói hôm nay không tham gia mà. Sao giờ...

Nó chớp chớp mắt nhìn từ đầu đến cuối. Thầy Minh hôm nay trông teen dễ sợ >.<, mái tóc màu đen được xịt lên trên chút màu vàng, nhìn có vẻ lãng tử, áo phông trắng, quần bò mài, thêm đôi giày Nike trắng tinh. Thật sự trông thầy rất giống một học sinh cấp ba, không có gì giống với vẻ nghiêm túc của một giáo viên cả.

- Em... em làm sao vậy? - Thày Minh ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ dạng... đầy "máu" của nó. Nó cười ngượng ngịu:

- Không có gì đây thầy. Tại vì... tại vì... bọn em đùa nhau thôi. Tất cả đều là màu nước mà. Thầy! Sao hôm nay thầy đến đây vậy? - Nó ngạc nhiên hỏi.

- Thầy hả? - Thầy Minh cười nhẹ. - Đến để "mua chuộc" các giáo viên trong trường, thả cho các em vui chơi ngày hôm nay.

Ồ ra vậy. Thảo nào không thấy bóng dáng một giáo viên nào.

- Và còn một việc nữa. - Thầy Minh lại tiếp tục. - Thầy đến để làm giám khảo.

- Ồ! A, thầy làm sao "mua chuộc" được các giáo viên trực hôm nay thế?

- Ha ha, việc này thì bí mật. - Thầy Minh nháy mắt.

- Em cứ nghĩ các giáo viên của Thanh Phong phải nghiêm khắc lắm chứ, thầy thả cho học sinh thế này có ổn không?

- Không sao đâu, không có ai biết đâu. Miễn là trước sáng ngày mai, các em dọn dẹp "hiện trường" là ổn. Đúng là hầu hết các giáo viên ở đây đều nghiêm khắc nhưng thầy là đặc biệt. Vì thầy vừa mới qua độ tuổi của mấy đứa thôi nên rất hiểu các em mà.

- Hura! Em yêu thầy nhất! - Nó cười toe. - Thầy hôm nay teen thế?

- Không lên lớp thì thầy vẫn mặc vậy.

Nó còn định tán dóc thêm vài câu thì bỗng một cô nữa sinh tóc đỏ từ đâu chạy tới, mỉm cười lễ phép với thầy Minh:

- Thưa thầy, đến giờ chấm điểm rồi. Chị Hà Yên nói em đi gọi thầy.

- Ừ, được rồi, thầy đến đây!

Thầy Minh cười, tay đút túi quần, bắt đầu nhiệm vụ của một giám khảo. Cô nữ sinh kia khẽ lườm nó một cái rồi cũng ngúng nguẩy bỏ đi.

* * *

Sau một hồi xem xét, thày Minh cuối cùng cũng công bố kết quả:

- E hèm. Theo thầy nhận xét, cả hai bên đều rất sáng tạo trong việc trang trí. Một bên đều có những đặc điểm nổi bật riêng. Bên Ngọc Du chủ yếu là dùng màu nước để vẽ, có rất nhiều sáng tạo về hình ảnh. Bên Ngọc Yên cắt dán giầy cũng rất đẹp. Phần này hai bên hòa. Về phần "địa bàn". Bên Ngọc Du thắng, có 21/36 lớp học. Về số học sinh ủng hộ hai bên. Trong bản này, bên Ngọc Du có 583 chữ kí.

- Hừ.

Thầy Minh còn chưa kịp nói xong, Hà Yên đã hừ lạnh vẻ đắc ý nhìn về phía nó. 583 thì chỉ mới được khoảng 1/3 số học sinh của trường. Vậy có khả năng cô ta chiến thắng.

- Hà Yên. - Thầy Minh nhíu mày vẻ không hài lòng. - Bên em có số học sinh ủng hộ là... 582.

- Hả?

Hà Yên trợn mắt không thể tin nổi. Gì thế? Sao lại vậy được? Chỉ thua có một người sao? Không thể tin nổi. Bên nó chỉ hơn bên cô ta đúng một người. Trước giờ dù là bất kì cuộc thi gì, cô ta chỉ cần dựa vào tiếng tăm của "Lục đại ác ma" là đã chiếm được sự ủng hộ của gần hết học sinh trong trường. Tại sao bây giờ lại thế? Bọn chúng rốt cuộc đã dùng cách gì.

- Vậy kết quả chung cuộc là... Ngọc Du thắng.

Thầy Minh mỉm cười công bố. Nó hét lên một tiếng, ôm trầm lấy hắn. Hắn cũng mỉm cười ôm lại. Cả hai đều đang cười rất vui. Bên cạnh đó, hai người con trai nhìn chăm chú vào nó và hắn, cố nở cụ cười hết sức gượng gạo. Còn trên kia, ở một góc hành lang tầng 3, một nữ sinh mang gương mặt xinh đẹp, điềm tĩnh nhưng lại đầm nước đang lặng lẽ nhìn những người bên dưới. Đứng trên cao nhưng Nhiên vẫn dễ dàng nhận ra người mình yêu và người bạn thân của mình. Tình yêu nhỏ dành cho hắn còn ít sao? Tại sao hắn chưa từng để tâm tới. Lúc vui hay buồn, hắn cũng đều nghĩ đến nó. Vậy có bao giờ, hắn nhớ đến nhỏ?