Chương 4: Siêu quậy hành động

“Cốp”

- Thế không được. Ý kiến cũ quá. Sáng tạo thêm đi.

“Bốp”

- Kế hoạch quá nhiều sơ hở. Dẹp hết đi.

“Binh”

- Nói vậy mà nghe được à? Nói lại.



Đố các bạn biết cuộc nói chuyện trên là trích từ đâu đấy ạ? Trả lời luôn cho khỏi mất thì giờ. Cái này lấy từ buổi họp bàn kế hoạch “tác chiến” trong trường của nhóm siêu quậy mới thành lập của chúng ta. Mặc dù là họp bàn nhưng sách vở, bút thước và tất cả những thứ gì…phi được đều được huy động tối đa =.=. Cuộc thảo luận mà chẳng khác gì một bãi chiến trường. Các thành viên thi nhau bác bỏ ý kiến của người khác, nhất là nó với hắn. Sách vở không ngừng bay qua bay lại giữa hai đưa. Làm cho Trần Vũ Kiệt và Tĩnh Nhiên cứ phải gọi là hoa mắt nhìn theo những cuốn sách xinh đẹp đầy màu sắc =)).

“Rầm”

Một cái đập bàn làm nó nghiêng ngả, suýt ngã. Cái bàn cũng đã có dấu hiệu rạn nứt =.=. Nó giật mình khi thấy cô bạn Tĩnh Nhiên của mình đã có dấu hiệu tăng nhiệt độ cơ thể =)).

- Hai người cãi nhau đủ chưa? Bàn vào vấn đề chính đi.

- Hê hê. Bạn yêu của tớ. Hạ hỏa, hạ hỏa nào. Nào nào, có nước lạnh này. Làm một ngụm cho hạ nhiệt =)).

- Lâm Ngọc Du.

- Dạ, có – Nó đứng thẳng người, ưỡn ngực, đưa tay lên chào theo kiểu công an.

- Cậu bớt lo cãi nhau đi. Lo vào việc chính nhanh. Mất thời gian quá – Quay qua hắn – Cả cậu nữa đó, Lâm.

- Được rồi được rồi – Nó cười cầu hòa – Tớ đã biết lỗi. Tớ hứa sẽ sửa đổi. Hì hì. Cậu ngồi xuống đi nhiên, đừng có nóng.

- Vậy bây giờ bàn vào việc chính.

Nó hắng giọng.

- Ê hềm. Đầu tiên chúng ta nên bắt đầu với những trò quậy mức độ nhẹ, dần dần sẽ tăng lên. Như vậy được không?

- Được. Điều này tôi đồng ý – Hắn lãnh đạm trả lời.

Hừ. Nó muốn đập tan cái bản mặt của hắn ra quá. Hắn ngồi trong này làm nó thấy lạnh run người mặc dù nắng đang rọi cháy đất =.=.. “Tảng băng” chết bằm. Kiếp trước nó là kẻ thù của hắn hay sao mà kiếp này lại giống khắc tinh của nhau thế? Nhìn cái gì cũng không vừa mắt.

- Vậy bắt đầu thế nào đây? – Hắn hếch mắt về phía nó.

- Bắt đầu bằng…bằng…bằng – Nó ấp úng gãi đầu gãi tai. Không biết phải nói thế nào, vì nó đã nghĩ ra đâu =.=.

- Không biết thì nói thẳng ra đi. Biết đâu tôi lại giúp cho.

Nó bực mình liếc xéo hắn một cái. Gì chứ tên này đúng là không biết sợ mà. Hay là thực sự muốn có chiến tranh nội bộ rồi. Nếu thế nó cũng không ngại war với hắn đâu.

- Sao câm như hến thế? Nói gì đi chứ.

- Cậu không biết làm phiền khi người khác đang suy nghĩ là rất bất lịch sự à? Sao cậu không động não đi.

- Tôi tất nhiên không thiếu gì kế. Còn cậu thì sao? Chẳng nghĩ ra được gì đúng không?

- Ai bảo thế. Cậu đừng có mà thách thức sức chịu đựng của tôi nhé. Tôi sẽ…

- Sẽ làm gì? Cậu thì có thể làm được gì? Chẳng hiểu mọi người bị làm sao. Người như cậu mà cũng được coi là siêu quậy đình đám à?

- Thế cậu nghĩ mình là ai?

- …

Thôi xong rồi. Đến là khổ. Nó với hắn không thể yên ổn lấy một phút. Hai người cứ ở cạnh nhau là y như rằng sẽ có người châm ngòi nổ cho chiến tranh =.=. Thật hết hiểu được. Hai cái người này ăn gì mà cãi nhau khỏe thế? Không có ai thấy rát cổ à?

- Thôi!!! - Lần này người mất kiên nhẫn lại là Tĩnh Nhiên – Hai cậu cãi đủ chưa? Bàn bạc mãi vẫn không xong. Trưa rồi. Tất đi ăn cơm đã. Tạm dừng cuộc họp tại đây.

- Đồng ý. Đi liền, đói quá.

Nghe nhắc đến ăn là nó lập tức hưởng ứng. Lấy ví nhảy bộ ra ngoài, quên luôn cả cái tên còn đang cãi nhau với mình kia làm hắn bực đến nỗi muốn túm cổ đá bay nó sang châu Mĩ ngay tức khắc.

Trần Vũ Kiệt xách chiếc áo khoác bước theo hai cô gái. Hôm nay cậu có vẻ trầm. Thật không giống với tính cách bình thường của cậu chút nào. Đơn giản là chỉ vì cậu đang âm thầm đánh giá nó và phát hiện ra một điều rằng, nó là một con bé vô cùng thú vị. Xem ra, cậu đã tìm được đối tượng đáng để theo đuổi rồi (chết anh Lâm nhà ta =]]~)

Sau một lúc đứng chôn chân tại chỗ, hắn cũng bất đắc dĩ đi theo mọi người. Vậy là buổi họp hôm nay đã kết thúc. Và kết quả là…không có kết quả gì =.=. Thật phí công quá đi.

Tại nhà ăn trường Thanh Phong…

- Tôi gắp trước cơ mà. Cậu bỏ ra – Nó hét ầm lên, giữ chặt lấy đôi đũa.

- Cậu mới là người phải bỏ ra. Tôi gắp trước rồi – Đến lượt hắn hét.

- Là tôi.

- Tôi.

- …

Tình hình là nó với hắn đang tranh nhau một…miếng thịt bò =.=. Nhìn cả hai phồng mồm trợn mắt, lườm đối phương đến…sém lông mày =)), chắc ai cũng nghĩ đang được chứng kiến một trận đấu ác liệt.

Còn hai người kia thì chỉ biết thở dài, lắc đầu ngán ngẩm vì cái tính trẻ con của nó và hắn.

- Mai chúng ta đi chơi được không?

Nó giật mình thả luôn miếng thịt, quay ra Nhiên:

- Cậu định đi đâu cơ?

- Kế hoạch đầu tiên sẽ là bùng tiết. Mai tất cả ra công viên Vincy chơi. OK?

- Đi liền. Lâu quá rồi tớ chưa ra đó.

Nó cười tít mắt, nhìn trẻ con hết sức. Rồi như chợt nhớ ra, nó quay vội qua hai người kia:

- Còn hai người?

- Sao cũng được.

Cả hai nhún vai. Nó lè lưỡi về phía hắn, lườm nguýt một cái rồi rất mau chóng cúi xuống, chú tâm vào…sự nghiệp ăn uống =)). Ngày mai chắc là sẽ vui đây.

* * *

6 giờ 30 phút, tại phía sau kí túc xá trường Thanh Phong…

- Bây giờ tính sao?

- Thì tất cả trèo tường ra ngoài chứ còn sao nữa.

- Được, mọi người tự trèo nha. Tôi lên trước – Hấn bắt đầu bám vào tường, leo lên trên.

- Ê, cậu không định giúp đỡ ai à. Ít ra cậu cũng phải giúp Nhiên chứ. Cậu ấy… - Nó chỉ tay lên, quát hắn.

- Cậu ấy leo tường còn giỏi hơn tôi nữa kìa.

Giỏi hơn? Nó quay qua nhiên, vẻ nghi hoặc. Nhiên mỉm cười, không nói gì. Nhẹ nhàng bám vào tường, tìm chỗ đặt chân rồi mau chóng leo thoắt lên bên trên. Động tác quá nhanh gọn, làm nó mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên, không tin nổi. Nhiên thường ngày nhìn rất hiền lành, trông còn có vẻ có chút yếu đuối. Sao bây giờ…

- Ê. Cậu còn đứng đó làm gì? Leo lên đi chứ. Mọi người đang đợi cậu đó.

Nó giật mình nhìn lên. Cả đám đã trèo hết lên từ lúc nào, chỉ còn mình nó. Oa, sao toàn người giỏi vậy? Xem ra nó là người kém cỏi nhất rồi. Xấu hổ quá >.<. Nó vội ôm lấy thân cây, trèo dần lên.

- Cậu thật kém cỏi. Xem mọi người có ai phải leo bằng cây như cậu không?

Giọng điệu khıêυ khí©h của hắn làm nhiệt độ cơ thể nó tăng lên ngùn ngụt. Tức khí rồi. Lần này phải trèo cho hắn xem. Lâm Ngọc Du này không hề tầm thường chút nào.

Thế là, ngay lập tức, nó bỏ cái thân cây, trèo trực tiếp lên tường. Híc, khí thế bừng bừng, quyết tâm cao ngất, nhưng khả năng…hạn hẹp thì cũng…bó tay thôi =.=. Cái tường chết bằm. Sao mà trơn dã man? Thế này trèo sao đây? Hức, lại làm trò cười cho hắn rồi.

- Để tôi giúp cậu.

Tiếng nói đằng sau làm nó giật mình, suýt ngã ngửa ra. Nó quay ra, bắt gặp gương mặt tươi cười của Kiệt. ậu đang đưa tay ra, ngỏ ý giúp nó.

- A, không…không cần đâu…

- Không sao đâu. Đừng ngại. Cậu trèo lên vai tôi lên trên nhé.

- Vậy…vậy thì…phiền cậu quá.

Nó ấp úng, mặt đỏ bừng. Hắn ngồi trên nhìn xuống thấy ngứa mắt không sao chịu nổi (ghen rồi =]]~).

- Ê, nhóc lắm chuyện. Đưa tay đây. Tôi kéo lên.

- Ai lắm chuyện? – Nó quắc mắt nhìn hắn – Ai là nhóc hả? Cậu lớn lắm hay sao mà dám kêu tôi là nhóc.

- Tôi không lớn, nhưng so với chiều cao khiêm tốn như cậu thì tôi vẫn hơn.

- Cậu…cậu…cậu…

Hỏa khí bốc lên ngút trời. Chết, đúng là không cái dại nào giống cái dại nào. Nó ghét nhất bị người khác nhắc đến chiếu cao khiêm tốn của mình. Đây là điều đau khổ nhất của nó. Mỗi khi đi cùng bạn bè, nó toàn phải mang đôi bốt cai đến 12cm chứ chẳng ít. Giờ tự dưng hắn lại động chạm vào thì tất nhiên, nó bực mình là chuyện dễ hiểu. Vậy là hắn đã châm ngòi cho cuộc chiến tranh thế giới rồi.

Nó không ngần ngại trèo lên vai Kiệt, nhanh chóng leo lên bức tường, tất nhiên là ở cách xa hắn ra. Làm hắn đơ ở đó với cánh tay vẫn hướng xuống dưới mất mấy phút. Sau vài giây trấn tĩnh, hắn lập tức quay mặt lại lườm nó với đôi mắt rực lửa, xong lại quay qua Kiệt với ánh mắt đó. Hắn đang bực mình thực sự!

Nhiên im lặng nhìn ba người. Dường như, nhỏ đã phát hiện ra…có điều gì đó không bình thường trong quan hệ của ba người này.

- Hy vọng là không phải như vậy – Nhiên thở dài, quay mặt đi, ánh mắt phảng phất nỗi buồn.

Oa, lâu lắm rồi mới được thấy ngươi, công viên thân yêu.

Nó hét ầm lên làm mấy người xung quanh nhìn chằm chằm. Có khi họ đang tưởng được thấy một đứa trốn viện đây=.=. Cả lũ bó tay nhìn nó. Thật là hết cách luôn mà.

- Nhiên thân yêu, chúng ta đi đâu trước? – Nó ôm cổ Nhiên, vẻ mặt hết sức háo hức.

- Để xem nào. Tớ muốn đi nhà ma.

- Hả???

Sự háo hức của nó lập tức bay mất tiêu không thấy tăm hơi khi nghe cô bạn thân nói. Tác giả đã nói chưa nhỉ? Hình như là rồi á. Ngọc Du nhà mình sợ ma số một. Trời không sợ, đất không sợ, ba mẹ cũng không sợ, chỉ sợ duy nhất…ma =.=.

Dường như nhận ra vẻ sợ sệt của nó, hắn đưa tay lên miệng che đi nụ cười…toe toét =.=. Hắng giọng một cái, hắn mỉm cười quay sang nói với Nhiên:

- Không vấn đề. Nếu Nhiên thích, chúng ta đi.

Lừ mắt nhìn hắn, nó xuống giọng năn nỉ:

- Nhiên yêu quý. Nhà ma có cái gì hay đâu. Đi chỗ khác vui hơn đi.

- Cậu sợ à? – Nhiên cười ranh mãnh.

Không phải chứ? Ngay cả cô bạn thân thiết của nó cũng muốn trêu nó à. Hức. Không thể nói là nó sợ được, như thế thì mất mặt quá. Cố tỏ vẻ bình thản, nó nói với giọng tự tin:

- Tớ không sợ trời, không sợ đất mà. Mấy con ma trong đó toàn là người đóng giả. Có gì phải sợ.

- Nếu đã không có gì phải sợ thì đi thôi.

Híc, hối hận rồi nha. Lần này vào đó đảm bảo sẽ có người điếc tai vì giọng hét với tần số kinh hoàng của nó đây =.=.

Cả lũ nhanh chóng mua vé, đi vào trong. Đúng là nhà ma, nhìn quanh toàn màu đen với vài thứ ánh sáng le lói kì dị. Nó rùng mình đi lùi dần lại phía sau. Hắn được thể trêu chọc:

- Ê nhóc con. Sợ thì cứ nói từ đầu đi. Sao phải đi phía sau mọi người chứ?

- Ai…ai…ai…sợ…chứ…

Mặc dù cố để vẻ mặt mình bình thản hết sức nhưng cái giọng nói run run đã cho biết, nó đang cực kì sợ.

- AAAAAAAAAAAAA!!!

Một tiếng hét ầm trời, nó nhào lên ôm lấy hắn, nhắm tịt mắt lại, người run bần bật. Tình hình là nó nhìn thấy một cái bóng trắng lướt qua trước mặt và thế là, quên hết trời đắt, cứ túm lấy ai đó mà…ôm cho đỡ sợ =.=. Hắn giật mình cúi xuống nhìn nó. Cả hai đứa đang ngã nhào trên sàn bởi cái đẩy của nó.

“Thịch”

Trái tim một ai đó đang lỗi nhịp khi thấy gương mặt của nó ghé…rất sát mặt mình. A, điên rồ quá. Sao hắn lại có một cảm giác kì quặc thế này? Sốt nặng rồi, tý về phải kiếm thuốc uống mới được =)).

- Này, bỏ tôi ra. Cậu làm gì đấy?

- A.

Nó vội vã buông hắn ra, mặt đỏ bứng, bối rối. Xấu hổ quá. Tự dưng lại ôm người ta thế này. Con gái con đứa.

- Xin…xin…lỗi. Tôi…không…cố ý…

- Thôi được rồi.

Hắn đứng dậy phủi áo. Nhìn quanh, không thấy hai người kia đâu, hắn liếc mắt sang nó, càu nhàu:

- Tại cậu đấy. Lạc nhóm rồi.

- Híc, tôi có cố ý đâu.

- Thôi được rồi. Đi thôi. Đằng nào ra đén bên ngoài cũng sẽ gặp nhau. Làm gì vậy?

Hắn giật mình, sửng sốt khi nó chạy đến…nắm tay hắn. Mặt hắn dần đỏ bứng lên. Giọng nó run run cất lên:

- Không…có gì đâu…Đừng…để tâm. Tôi…thấy hơi…sợ…thôi.

Haizzz, vậy là hắn đã ăn dưa bở =)). Thở dài một tiếng, hắn và nó bắt đầu lần mò đường ra ngoài trong tình trạng…tay trong tay.

Một bóng người xuất hiện sau lưng, đúng lúc nó quay mặt lại, và…

- AAAAAAAAAAAAA!!!

Một phút sợ hãi. Không biết nó đã làm cái gì. Chỉ biết rằng, sau tiếng hét của nó, cái người đóng giả ma kia đã nằm lăn ra đất với hàng trăm ngôi sao…trên đầu =)).

Hắn nuốt nước bọt cái “ực”. Nó thật lợi hại nha. Không ngờ trong lúc sợ hãi, nó lại có nội công thâm hậu thế. Chỉ cần một cái gạt tay đã khiến người ta ngất xỉu trên mặt đất rồi.

Híc, nhưng có lẽ bây giờ hắn không nên để tâm nhiều tới điều đó. Quan trọng lúc này là, làm thế nào để nó nhảy xuống khỏi…cái cổ của hắn đây? Thật hết cách với nó luôn. Đúng là trong cái khó ló cái khôn, trong lúc “nguy hiểm” mới khám phá ra khả năng đặc biệt của nó á. Không ngờ nó giỏi đến vậy. Từ mặt đất mà nhảy một phát lên…vai hắn, ôm chặt cái cổ hắn không buông.

- Này, cậu xuống đi. Sao ngồi hoài trên cổ tôi thế?

- Ư…ư…ư…oaaaaaaaaaaaaaaa…

Ách, lại gì nữa thế? Sao chưa chi đã khóc rồi. Hắn không biết dỗ con gái đâu nha. Bản tính hắn vốn lạnh lùng mà, có nói ngon ngọt với ai bao giờ đâu.

- Này, cậu nín đi. Đừng có khóc nữa. Cậu mà nín tôi sẽ cho cậu…cho…cho…cái gì nhỉ? Kẹo nhá (ặc, như dỗ mấy đứa bé 3 tuổi á =.=).

- Hức hức…oaaaaaaaaaaaaa… - Nó lại càng khóc to hơn.

Giờ thì hắn bối rối thực sự. Nó đã nhảy xuống khỏi cổ hắn, nhưng vẫn đang trong tình trạng nước mắt nước mũi tèm lem =.=. Sau một hồi dùng đủ lời dỗ dành, toàn những lời cho…trẻ con =.=. Cuối cùng nó cũng nín khóc. Tuy nhiên, có một điểm lưu ý ở đây. Nó nín không phải do khả năng…dỗ trẻ dưới mức trung bình của hắn, mà là do mệt quá, và thế là chìm trong…giấc ngủ =)).

Hắn thở phảo nhẹ nhõm. Cuối cùng nó cũng yên lặng. Híc, nhưng biết tính sao với nó đây? Bỏ nó ở lại thì không được. Tý tỉnh dậy thể nào nó cũng khóc um lên cho coi. Ngồi chờ nó dậy thì đến bao giờ? Suy đi tính lại, cuối cùng chỉ còn mỗi giải pháp là cõng nó ra khỏi đây.

Xốc nó lên lưng, để hai tay nó vòng qua cổ mình, hắn chậm rãi bước từng bước. Hơi thở nhè nhẹ của nó luồn qua má làm mặt hắn càng lúc càng đỏ bừng. Thậm chí còn đang có những triệu chứng của…bệnh tim nữa =)). Thế này là thế nào đây?

Lia máy quay sang cặp bên kia chút nhé ^^. Vì đường rất tối, lại đang mải tìm lối ra, nên cả hai không ai để ý nó và hắn đã lạc mất nhóm từ lúc nào.

- Này Du và Lâm đâu rồi?

Nhiên đột ngột dừng lại, đảo mắt tìm kiếm xung quanh.

- Không biết nữa. Tôi đâu có để ý.

- Hừ, có khi nào họ lạc đường rồi không?

- Tại cậu đấy. Đi gì mà chả để ý gì đến bạn bè.

Vốn nóng tính, Trần Vũ Kiệt bắt đầu…bốc hỏa. Nhiên cũng không vừa. Nhỏ đâu thể để người khác vô cớ mắng mình được.

- Này! Cậu coi lại mình đi. Chính cậu cũng không để ý gì, còn nói ai nữa? Nếu cậu chú ý đến họ một chút thì bây giờ chúng ta đâu có lạc nhau.

- Tại cậu thì có. Tôi còn đang mải tìm đường.

- Tôi không phải tìm đường chắc?

- Cậu là con gái, việc tìm đường phải giao cho con trai chứ.

- Ở đâu ra cái lẽ đó? Ai tìm đường chẳng được.

- Tôi không cần biết, tóm lại là tại cậu.

- Tại cậu…

- Tại cậu…

Xem ra cặp này cũng chí chóe chẳng khác gì cặp kia. Nhiên nhà ta cũng thật lạ. Bình thường rất điềm đạm, chín chắn mà bây giờ trẻ con y hệt Ngọc Du. Sao ai cũng thay đổi hết vậy nè?

“Hù”

“Bộp”

Một “con ma” không biết từ đâu nhảy ra và đã trúng ngay một…cú đấm của Nhiên (bạo lực dữ =.=).

- Phiền phức. Đang cãi nhau còn chưa xong.

“Bốp”

Lại một “con ma” nữa bị hạ đo ván bởi Kiệt. Thật tội nghiệp quá đi, chẹp chẹp.

- Mệt quá! Từ đâu chui ra thế không biết.

- Thôi được rồi. Chúng ta lo đi tìm hai người kia đã.

Cuối cũng Nhiên cũng đã lấy lại vẻ chín chắn bình thường. Kiệt gật gù:

- Được rồi, tạm bỏ qua cho cậu.

- Ai bỏ qua cho ai? – Vừa nói xong đã lại thấy tính trẻ con rồi.

- Thôi thôi, ai cũng được. Lo tìm người đã. Để tôi hỏi thăm đường.

Cậu nhìn quanh, chỉ thấy mấy “con ma” đang thập thò.

- Ê này, cho tôi hỏi…

Không lên tiếng thì thôi. Vừa lên tiếng một cái là mấy “con ma” chạy mất tăm không thấy đâu nữa. Họ tất nhiên là không muốn cùng chung số phận với hai người đồng nghiệp vừa bị hai siêu quậy bạo lực kia cho…ngủ một giấc rồi.

Kiệt gãi đầu gãi tai, vẻ mặt hết sức…ngô nghê =.=:

- Sao vậy nè? Vừa mới gọi họ thôi mà. Tôi có làm gì đâu.

Nhiên khoanh tay trước ngực, lắc lắc đầu:

- Thôi kệ họ đi. Không hỏi thăm được thì chúng ta tự đi tìm.

- Vậy giờ đi chung hay là chia ra.

- Chia ra đi, cậu đi hướng đo, tôi đi…

- Không cần nữa đâu. Chúng tôi đây.

Tiếng nói đằng sau làm cả hai đứa giật mình, quay phắt lại. Cảnh tượng trước mắt là: Hắn đang cõng nó, thở hồng hộc. Công nhận là nhìn nó nhỏ nhắn vậy mà cũng nặng ra phết. Còn nó đang nằm trên lưng hắn, mắt nhắm nghiền, ngủ rất say, gương mặt bầu bĩnh, đáng yêu như đứa trẻ.

- Hai cậu thật là…Làm bọn tớ lo quá. Đền tiền cho cái công lo lắng của tớ đi.

Nhiên làm vẻ trách móc. Hắn cười xòa, huých nhẹ vai, gọi nó dậy:

- Ê nhóc con, dậy mau đi. Mau lên còn tìm đường ra khỏi đây.

Vẫn yên lặng…

Hắn hít một hơi thật sâu và…:

- NHÓC CON!!! DẬYYYYYYYYYYYY!!!!!!!!!!!

- AAAAAAAAAAAA!!!

Nó giật mình ngã luôn khỏi lưng hắn và tiếp đất bằng…mông =.=. Bên cạnh, Nhiên và Kiệt cũng đang trong tình trạng cần kiểm tra màng nhĩ bởi tiếng hét kinh thiên động địa của hắn. Có khi sau hôm nay bệnh viện lại đón khoảng chục bệnh nhân đến kiểm tra tai mất =.=.

- Cậu làm cái gì đấy?

Nó quắc mắt về phái hắn. Hắn thản nhiên cười rất ranh mãnh:

- Gọi cậu dậy.

- Gọi nhẹ nhàng không được à?

- Gọi nhẹ rồi, nhưng cậu không dậy.

Nó xấu hổ cúi gằm mặt xuống. Đây là thói quen rất xấu của nó. Mỗi lần gọi nó dậy, mẹ nó đều phải vặn volume to hết cỡ, chứ nếu gọi nhỏ nhẹ thì chắc chắc không bao giờ đánh thức nổi nó.

- Được rồi, nhanh nhanh đi, chúng ta còn phải đi một vài trò khác nữa chứ.

Cuối cùng là Nhiên lên tiếng “giải vây” giúp nó. Nó ngước mắt long lanh tỏ vẻ cảm ơn.

- Đứng dậy đi. Còn muốn ngồi đó đến bao giờ?

Lại cái “tảng băng” chết bằm. Kiếp trước nó mắc nợ hắn à? Tạo sao giờ không thể để nó yên một chút vậy?

* * *

Sau một hồi lê lết hết nhà ma, cả lũ đi ra vẻ chán nản. Nó vẫn đang được “hộ tống” đằng trước. nguyên do là cả lũ lo nó đi sau lại sợ hãi mà lạc tiếp thì mệt. Thành ra nó được ưu ái đi trước mọi người để tiện đường…trông coi =.=.

- Đi đâu nữa bây giờ?

Nó lên tiêng hỏi khi đã ra bên ngoài.

- Chúng ta đi tàu lượn siêu tốc nhé!

Lại là Nhiên nêu ra ý kiến. Mặt nó tái mét. Không phải chứ? Cô bạn thân yêu sao toàn đưa ra mấy trò làm nó...kinh hãi thế này?

- Lâu không đi rồi. Thử cảm giác mạnh một chút cho sảng khoái đầu óc.

Lại được bạn Kiệt nhà mình nữa. Hai cái người này, kẻ tung người hứng, hợp cạ ghê ha. Liếc mắt sang hắn cầu cứu. Hắn quay đi, vẻ không quan tâm. Tất nhiên nhìn mặt nó, hắn biết là nó sợ, nhưng lại cố tình trêu nó.

- Đi thôi nào!

Nhiên lôi xềnh xệch nó đi, làm nó không kịp phản kháng chút gì. Ra đến nơi, hắn leo tót lên, ngồi trước mọi người. Hắn kéo tay làm nó suýt ngã nhào.

- Nhóc con, ngồi đây đi. Ngồi cạnh tôi, nếu cậu có rơi tôi còn kéo lên được.

- Ai rơi chứ? – Nó lườm một cái sém lông mày hắn – Có dây bảo hiểm, khỏi cần cậu kéo.

- Được rồi, cứ ngồi đi. Sợ tôi chắc?

- Được. Ngồi thì ngồi, sợ gì.

“Lát nữa kéo tóc cậu cho chết luôn đi”. Nó nghĩ thầm trong bụng, lườm cái tên đang nhăn nhở ngồi cạnh. Thực ra hắn đang muốn xem, vẻ mặt sợ hãi cự độ của nó là như thế nào. Biết thần kinh nó yếu nên hắn lại cực kì thích trêu nó bằng mấy trò này.

Vẻ mặt Nhiên có nét gì đó thoáng qua, có vẻ như là có chút buồn, rồi sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường. nhỏ ngồi cùng Kiệt ở hàng ghế sau.

Tàu bắt đầu chuyển động. Nó nhắm chặt mắt, vẻ rất sợ hãi nhưng vẫn ngậm chặt miệng, không dám kêu tiếng nào vì sợ cái tên ngồi cạnh sẽ được thể cười nhạo. Hắn cười thầm. Để xem nó chịu được đến bao giờ?

- AAAAAAAAAAAA!!!

Nó hét ầm lên khi chiếc tàu bắt đầu lao xuống và lộn vòng tròn. Hắn ngồi cạnh còn chưa kịp cười thì…

- Á!!! Bỏ áo tôi ra, cậu làm gì thế?

Mắt nó vẫn nhắm tịt, tay thì kéo áo hắn tưởng như sắp rách đến nơi. Tình hình là nó đang trong tâm trạng hoảng loạn nên chẳng cần biết bên cạnh là ai, cứ túm được cái gì là cầm cho bớt sợ cái đã =.=.

Hắn bắt đầu hối hận vì đã để nó ngồi bên cạnh mình. Nó hết túm áo hắn thì bây giờ lại chuyển sang…tóc =)). Tóc hắn cũng thuộc dạng khá dài, kiểu như mấy anh chàng ca sĩ Hàn Quốc á. Thành ra nó dễ dàng túm vào. Đầu hắn đau đến mức da đầu muốn bay mất luôn. Cố nén nhịn tiếng hét thảm thiết sắp cất lên, hắn quay qua, hét vào tai nó:

- Này! Cậu bỏ ra đi, cậu đang nắm tóc tôi đấy.

Nó vẫn không có phản ứng gì.

- Lâm Ngọc Du!

Vẫn giữ nguyên vị trí…

- LÂM NGỌC DU!!!

- Á!!!

Cuối cùng thì cũng có chút phản ứng rồi. nhưng vấn đề là…nó chỉ hét chứ nhất quyết không buông tóc hắn ra =.=. Hắn hết cách với nó, đành ngồi bó giò bên cạnh mặc cho nó muốn kéo tóc hắn thế nào thì kéo.

Cuối cùng cũng kết thúc buổi đi chơi. Cả lũ trở về với gương mặt…nói sao đây nhỉ…có vẻ như là không có ai vui cả. Đặc biệt là nó và hắn. Nó thì sợ đến mức tím tái hết cả mặt. Còn hắn, vì bị nó hết túm tóc, kéo áo, lại đến…cắn tay =.= nên trông không khác gì một tên…ăn mày. Vì tình trạng này nên cả lũ quyết định đi về, để khi khác đi tiếp sau.

Trở về theo con đường cũ, cả lũ vừa an toàn đặt chân xuống đất thì.

- Các em đi đâu về thế?

Đứng ngay phía sau bức tường mà tụi nó vừa trèo qua là bà giào Thanh với đôi mắt rực lửa, muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy. Hắn phủi phủi tay, vẻ rất đỗi bình thản:

- Không có gì? Bọn em đi xả strees thôi.

- Các em nghĩ đây là đâu mà muốn ra thì ra, muốn vào thì vào.

- Đây là trường học mà em thấy kì quái nhất trên đời.

Nó nói xen vào, vẻ cũng bình thản chẳng kém gì hắn. Nhìn hai cái người này có vẻ hợp cạ ghê ha.

- Các…các em…

Mặt bà giáo đỏ gay lên, chắc là bực mình lắm rồi đây.

- Các em đi theo tôi. Lần này tôi phải đưa các em lên gặp hiệu trưởng mới được.

- Được thôi, nếu cô muốn.

Kiệt nhún vai. Còn Nhiên cũng tỏ vẻ bất cần, chẳng mấy để tâm. Tức giận lên đến cự điểm bởi sự coi thường của mấy học trò. Bà giáo bực dọc bước nhanh đằng trước, để cả lũ tụi nó lững thững bước theo sau.

“Cộc cộc cộc”

- Mời vào!

- Cô hiệu trưởng! - Vừa có tiếng nói bên trong, bà giáo Thanh ngay lập tức đẩy mạnh cánh cửa bước vào.

- Cô Thanh – Bà hiệu trưởng nhíu mày – Cô có cần phải mạnh tay thế hay không?

- Xin lỗi. Tại tôi đang bực mình quá thôi. Cô hiệu trưởng, tôi đề nghị xử lí trường hợp bỏ học của mấy em này.

- A! Có phải vụ bốn học sinh lớp cô bỏ học sáng nay?

- Dạ phải. Tôi nghĩ nên xử lí thật nặng tay, làm gương cho mấy em khác.

- Được. Cô đưa bọn chúng vào đây.

- Chúng em ở đây rồi. Không cần đưa đâu.

Nó lên tiếng, thản nhiên ngồi bịch xuống cái ghế bên cạnh chiếc bạn uống nước. Ba người còn lại cũng ngồi bên cạnh, tự nhiên như thể không có ai ở đây vậy. Thậm chí nó còn lôi hộp trà bên trên, bỏ vào ấm pha mà rót cho mọi người uống nữa. Bà hiệu trưởng xám mặt tức giận:

- Các em đang làm cái trò gì thế? Đây không phải nhà các em. Các em không có phép tắc lịch sự tối thiểu sao?

- Ồ không phải đâu cô. Chúng em coi đây là ngôi nhà thức hai mà. Mà đã là nhà của mình thì phải được tự nhiên chứ.

Hắn cười khẩy, ngồi vắt chân, hai tay vòng qua đầu, tựa vào thành ghế. Lần này thì đã đến lượt bà hiệu trưởng thực sự bốc hỏa.

- Các em nói thế mà nghe được sao? Dù đây là có là nhà các em đi chăng nữa thì cũng phải có phép tắc chứ. Không nói nhiều, ra đây, mỗi người làm một bản kiểm điểm và một bản tường cho tôi.

- Xin lỗi cô, em không có giấy – Nó giả vờ ngáp dài, vẻ chán nản,

- Đây – Bà hiệu trưởng ném xấp giấy A4 trước mặt cả lũ – Cả bút nữa đây. Tôi cho các em 30 phút để viết. Mau!

Cả lũ ngán ngẩm cầm bút, xoay trên tay mà chưa chịu viết chữ nào. Bà hiệu trưởng quay sang bà giáo Thanh:

- Vừa tới giờ vào lớp. Tôi nghĩ cô nên trở lại lớp. Mấy em này để tôi xử lí cho.

- Dạ. Vậy phiền cô.

Bà giáo Thanh đi khỏi, cả lũ vẫn ngồi nhàn nhã chẳng chịu đả động chút gì. Bà hiệu trưởng lạnh lùng ra lệnh:

- Các em nên biết điêu mọt chút. Mau ngồi vào viết. Nếu không cha mẹ các em sẽ được biết tình hình học tập của các em ở trường này.

- Ồ, vậy sao cô? – Nó mở to mắt, giả bộ lo lắng – Được, vậy em phải viết thôi. Nhiên ơi – Nó nhảy tót sang chỗ cô bạn thân – Dạy tớ viết đi. Từ bé đến giờ chưa viết bao giờ.

- Tớ cũng không biết viết – Nhiên nở nụ cười gian xảo – Hai bạn kia thì sao?

- Tôi cũng không biết. Chưa từng phải viết – Kiệt nhún vai.

- Tớ cũng chẳng khác gì – Hắn cũng hùa theo.

- Các…các em…

Bà hiệu trưởng trợn mắt, tay chỉ vào bọn nó. Nó nhăn mặt, tỏ vẻ khó chịu:

- Cô ơi, chỉ trỏ như thế là rất bất lịch sự đấy.

- Các em…Tôi không cần biết. Nhất định hôm nay các em phải hoàn thành bản tường trình và kiểm điểm nộp cho tôi. Nếu không sẽ có hình phạt khác cho các em.

- Thôi được, có mỗi hai cái bản đó thôi mà, sợ gì đâu chứ.

Nó cầm bút, viết lia lịa. Được vài dòng thì…

- Ai da, viết hỏng rồi. Không được.

Thế là tờ giấy bị vò nát trong tay nó và phi về phía kẻ đối diên – tức là hắn. Hắn trợn mắt lên nhìn nó:

- Cậu…cậu làm cái trò gì thế.

Đưa tay lên che miệng, vẻ mặt hoảng hốt, nó cười cười:

- Lỡ tay. Lỡ tay thôi. Có gì to tát đâu mà. Cậu đâu phải nhỏ mọn đến nỗi chấp nhặt tôi đấy chứ?

- Cậu…

Hắn bực mình nhặt tờ giấy vừa rồi lên, ném qua bên nó. Nó cũng tức khí vo một tờ giấy khác ném vào hắn. Cả hai cứ trong tình trạng…ném qua ném lại như thế cho đến khi…

- Các em dừng ngay cái trò này lại cho tôi – Bà hiệu trưởng quát.

“Bộp”

Một tờ giấy bị vo tròn từ tay nó bay vèo trong không trung, lạc đường và trúng ngay…trán bà hiệu trưởng. Nó vội vã nhảy bổ lại gần, vẻ lo lắng nhưng kì thực đang cười thầm trong lòng bởi đơn giản, tờ giấy vừa rồi là do nó cố ý ném như thế:

- Ây, cô ơi. Em vô ý quá, xin lỗi, xin lỗi cô nha.

- Các em…Lần này không thể tha thứ được nữa.

Bà hiệu trưởng gằn giọng, tưởng trừng như sắp thấy lửa bốc lên rồi. Và cả lũ tụi nó thì được “vinh dự” đứng trên…sân trường ngợp nắng buổi trưa

Nguyên do là thế này, vì đã “lỡ” chọc tức bà hiệu trưởng đáng kính nên bây giờ, cả lũ bị phạt đứng hai tiếng đồng hồ trên sân trường với lực lượng khoảng chục bảo vệ…đứng canh. Vì thế dĩ nhiên, không ai có thể trốn được rồi. Xui xẻo thế nào sân trường hôm nay lại nắng tươi “rạng rỡ” đến mức…chói mắt. Híc, cứ đà này thì nó say nắng mà ngất xỉu mất. Nhưng có điều, hình phạt không dừng lại ở đó. Bà cô quái thai này còn bắt mỗi đứa đội trên đầu một tập sách, kiểu như mấy cô người mẫu luyện tập dáng đi á. Mỗi lần rơi là y như rằng bị bảo vệ đặt thêm lên một quyển sách. Cái trường này quả thực là biết cách hành học sinh mà.

- Du, có thấy nắng không? – Kiệt khều vai nõ, hỏi khẽ.

- Có chứ. Nắng sắp chết rồi đây này.

Nó cằn nhằn, mặt nhăn nhó chẳng khác gì con khỉ. Kiệt mỉm cười, chẳng nói chẳng rằng từ từ bước lên chắn trước mặt nó. Nó giật mình:

- Cậu làm gì thế?

- Cậu không thấy như vậy bớt nắng hơn sao?

- A…

Hiểu rồi. Kiệt nhà ta đang giúp nó che nắng. Nó cảm động, mắt bắt đầu long lanh.

- Thôi đi. Nhìn cậu kìa. Sao mà mít ướt thế không biết.

Nó lừ mắt nhìn hắn. Cái tên phá đám. Người ta đang…cảm xúc dâng trào, tự dưng làm một câu khiến cảm xúc của nó trở về điểm xuất phát.Đang định lên giọng nạt cho hắn một trận thì giọng nói dịu dàng của Kiệt đột ngột vang lên:

- Thôi Du. Bỏ đi. Đang đứng chịu phạt mệt lắm rồi, giữ sức đi.

Cũng đúng. Nãy giờ đứng thế này đã tiêu hao bao nhiêu năng lượng rồi. Hơi sức đâu đi chấp nhặt với hắn nữa. Nó lườm hắn một cái rồi quay ra Kiệt cười toe (thay đổi nhanh dữ =.=):

- Ừ, cảm ơn Kiệt nha.

- Không có gì – Cậu lại cười hiền.

Nó nhoẻn miệng, lòng thầm khen Kiệt quả là rất dịu dàng với con gái. Nhưng nó đâu có biết, trước mặt nó là bộ mặt “giả nai” cực đỉnh của cậu. Chứ trước giờ, cậu đâu có dịu dàng với con gái bao giờ. Không phải cộc cằn, thô lỗ nhưng lại cực kì nóng nảy. Kể từ khi quen nó, cậu mới bắt đầu dịu dàng, nhưng lưu ý là, chỉ với một mình nó thôi nhé.

- Du, đói không? – Kiệt vẫn giữ nụ cười ngây thơ vô (số) tội.

- Hả? A…không…không có…

“Ọc ọc ọc”

Trời ạ, cái bụng phản chủ. Thật ngại hết biết. Mọi người còn chưa có ai lên tiếng than đói. Thế mà cái bụng của nó đã sôi lên thế này rồi. Xấu hổ quá đi.

Nhìn cái mặt đỏ bừng của nó, Kiệt cố nén cười, nhẹ rút ra hai chiếc bánh đưa cho nó.

- Đồ ăn sáng của mình, mình chưa ăn, Du ăn đi cho đỡ đói.

- Hả? Thôi. Vậy ngại lắm. Cậu còn chưa ăn mà.

- Không sao đâu. Mình không đói.

- Vậy…vậy…cảm ơn cậu nhé!

Nó ngại ngùng nhận lấy. Hắn đứng bên cạnh, vẻ mặt rõ ràng đang rất bực bội:

- Hừ, giả vờ. Tỏ vẻ ngại ngùng gì chứ?

- Nói cái gì đấy?

- Tai cậu điếc đến thế à? Nói vậy mà không nghe rõ.

- Cậu…

Nó trợn mắt, phóng tia lửa về phía hắn. Hắn cũng chẳng chịu thua kém, cũng quay ra nhìn thẳng vào mắt nó. Hai đứa cứ đấu…võ mắt như thế cho đến khi…

- Được rồi. Hết hai tiếng. Cho các em đi ăn trưa.

- Oh yeah!!!

Nó sung sướиɠ hét ầm, nhảy cẫng lên, rơi hết chỗ sách trên đầu xuống, quên luôn cả vụ đang đấu…mắt với hắn ==”. Nhìn nó bây giờ, có khi lại có người tưởng bắt gặp một bệnh nhân mới trốn viện ra =.=”.

- Đi thôi, chúng ta đi ăn nào. Đói quá đi.

Nó kéo tay Kiệt đi hết sức tự nhiên làm cậu đơ người trong chốc lát rồi rất nhanh chóng, nở một nụ cười hạnh phúc, để lại đằng sau một gương mặt đang tức giận hết sức, thậm chí khói còn bốc ngùn ngụt trên đầu nữa kìa. Nhiên điềm đạm để chồng sách xuống, mỉm cười đặt tay lên vai hắn:

- Lâm, đi ăn trưa thôi.

- Ừ, được rồi.

Hắn cũng quay ra nở nụ cười thân thiện đáp lại. Hắn đối với nó chẳng khác gì nước với lửa, nhưng với Nhiên lại có tình cảm đặc biệt. Tuy nhiên, tình cảm này không vượt quá giới hạn của một người anh trai đối với em gái. Điều này thực sự khiến Nhiên rất buồn. Bởi nhỏ luôn mong nhiều hơn thế. Mong đợi một thứ tình cảm khác, sâu sắc, và…nồng đậm hơn thế này.

* * *

Tại nhà ăn trường Thanh Phong…

Hắn đang ngồi…cắn đũa ==” với gương mặt không lấy gì làm…sáng sủa. bởi đơn giản, trước mặt hắn đang có hai người ngồi ăn mà chuyện trò rất vui vẻ, quên hết sự có mặt của người khác (trong đó có hắn). Chắc các bạn cũng đoán ra hai người này là ai rồi phải không ạ. Vâng, đây chính xác là hai siêu quậy Ngọc Du và Vũ Kiệt nhà ta. Kiệt đang nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau giúp nó dầu mỡ bám bên miệng (ăn uống kìa, xấu hổ quá =.=”). Nhìn tụi nó bây giờ chẳng khác gì một cặp đôi cả, vừa ăn uống vừa cười nói rôm rả. Làm hắn nhìn mà ngứa mắt không chịu nổi. Tâm trạng hắn bây giờ chỉ có thể diễn tả bằng hai từ: BỰC BỘI. Mặc dù thật lòng mà nói, chính bản thân hắn còn không biết tại sao mình bực nữa. Ai, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra với hắn đây?

- Ê này, thế bước tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?

Nó cười tươi hỏi. Hắn cau có không trả lời. Nhiên trầm tư trong chốc lát rồi bất ngờ nói:

- Chúng ta sẽ đi phá phòng mấy bà giáo.

- Hay lắm! Có cơ hội trả thù rồi!

Nó đứng hẳn dậy, hét to làm mọi người trong nhà ăn quay ra nhìn tụi nó với đôi mắt không thể…mở to hơn ==”. Nhận ra hành động quá khích của mình, nó xấu hổ ngồi thụp xuống ghế, gương mặt đỏ rực như quả cà chua cúi gằm. Kiệt ngồi cạnh cười xòa, nhẹ nhàng gắp vào bát nó một miếng sườn:

- Được rồi. Du cứ ăn đi đã. Gì thì từ từ rồi tính.

- Cảm…cảm ơn…

Nó nói giọng lí nhí. Con gái con đứa gì mà không biết kiềm chế gì hết. Cứ vui quá là thể nào nó cũng hét ầm lên, mặc kệ xung quanh đang có bao nhiêu ánh mắt. Chậc, kiểu này mất điểm trong mắt anh chàng ngồi cạnh rồi. Đó là hôm nay, nó còn cố kìm nén cái tật ăn như hổ đói của mình đấy. Chứ nếu không, chắc mất hết hình tượng con gái ngoan hiền trong mắt Kiệt mất. Có vẻ như là nó đang dần dần dành cho Kiệt một vị trí quan trọng trong lòng, mà lại không hề nhớ ra cuộc gặp gỡ đầu tiền với công tử “lịch lãm” Trần Vũ Kiệt trong quán bar Angel & Devil. Nó cũng không hay biết rằng, ở đối diện bên kia, một người đang trong tâm trạng hỗn loạn cực độ, không lí giải nổi cảm giác của mình.

* * *

- Đâu là phòng bà hiệu trưởng mắc dịch vậy?

Nó đứng chỉ trỏ trước dãy phòng của giáo viên. Ôi hoa mắt mất! Kí túc xá của học sinh đã thuộc dạng sang trọng như khách sạn rồi, mà npi này còn kinh khủng hơn thế. Chắc phải xếp vào tầm khách sạn năm sao đây.

- Tớ không biết – Nhiên nhún vai.

“Rầm”. Nó ngã ngửa trước cô bạn mình.

- Cậu là người nêu ý tưởng mà không biết là sao?

- Thì hôm nay tới thăm dò mà. Rồi mới bắt đầu tiến hành kế hoạch chứ - Nhiên cười – Được rồi. Chúng ta chia nhóm nha. Tớ và Lâm, Du với Kiệt, mỗi nhóm đi một hướng. Thăm dò tất cả các phòng, vẽ lại sơ đồ để tiện lần sau hành động.

- Ok, đi lẹ thôi.

Nó hào hứng kéo Kiệt đi. Miệng lẩm nhẩm hát vui vẻ khiến người đứng cạnh cũng muốn vui lây.

- Phòng bà hiệu trưởng mắc dịch ở đâu rồi? Sao lắm phòng vậy chứ?

Nãy giờ nó đã đi quá mấy chục cái phòng, phòng nào cũng có đề tên hết mà không sao tìm nổi phòng của hiệu trưởng ở đâu cả. Kiệt đứng cạnh mỉm cười:

- Sao nãy giờ Du toàn tìm phòng đó vậy?

- Phải tìm để trả thù chứ. Bà giáo mắc dịch, dám hành hạ lâm Ngọc Du này đứng phơi nắng hai giờ đông hồ dưới sân trường liền. Không thể tha thứ được.

Kiệt phì cười với điệu bộ trẻ con của nó:

- Được rồi. Tập trung vẽ lại sơ đồ đi. Cứ tìm thế thì đến bao giờ? Biết đâu phòng đó lại ở phía bên Lâm và Nhiên rồi.

- Cũng phải.

Nó gật gù, cúi xuống viết lên cuốn vở bên dưới, vẻ rất chăm chú, có lẽ là đang tập trung cực kì cao độ.

Tầm 30 phút sau, tất cả đã hoàn thành nhiện vụ của mình.

- Thế nào, xong chưa Du?

- Đây này Nhiên. Thế bước tiếp theo làm gì đây?

- Tiếp theo chúng ta sẽ thực hiện việc phá bỏ bình yên của cái trường này.

- Làm thế nào?

- Bây giờ tất cả đi tìm những món đồ có thể dùng để dọa mấy bà giáo. Tối nay bảy giờ tập trung ở đây. Giờ đó mấy bà ấy còn đang bận họp bàn công việc. Chúng ta sẽ đi từng phòng.

- Nhưng chìa khóa tính thế nào đây? – Nó hỏi với cái vẻ mặt ngơ không thể tả.

- Chìa khóa thì không lo. Bảy giờ tối, các bảo vệ đi kiểm tra học sinh trong kí túc xá. Tớ sẽ đột nhập vào phòng bảo vệ ăn cắp chìa khóa.

- Oa! Cậu làm sao mà biết hết vậy Nhiên – Mặt nó đầy vẻ ngưỡng mộ.

- Hỏi học sinh trong trường là ra hết mà – Nhiên nhún vai.

“Rầm”. Nó ngã ngửa lần thứ hai với cô bạn thân. Nhưng lưu ý là lần này nó bó tay với...chính mình ==”. Chỉ số IQ của nó cũng đâu có thấp mà sao lắm lúc lại lơ ngơ như bò đeo nơ vậy trời (_ _”). Có vậy thôi mà cũng không nghĩ ra được nữa. Thật là hết hiểu nổi.

- Được rồi. Quyết định vậy nhé! Tối nay ai mà thiếu là sẽ biết tay đó nha.

Nhiên cứng giọng hăm dọa làm nó cũng thấy lạnh sống lưng. Tối nay phải nhớ kĩ mới được. Cố gắng khắc phục cái tật hay quên, nếu không ngày mai, có khi nó nằm trong bệnh viện luôn cũng nên=.=.

* * *

Bảy giờ tối tại khu nhà giáo viên trường Thanh Phong...

- Cái này là cái gì thế ? ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ !!! – Nó hét ầm lên khi thấy trong tay hắn là một...con chuột chết.

Nhiên vội vã xông tới bịt miệng nó lại.

- Cậu hâm rồi à? Muốn để người khác nghe thấy à?

- Xin...xin lỗi...

Nó vừa gỡ tay Nhiên ra vừa lí nhí xin lỗi. Nhiên thở dài ngao ngán.

- Rồi, hành động mau. Đi cài bẫy mấy bà giáo tớ đã đánh dấu trên sơ đồ nha. Có một số phòng không có người ở thì đừng có cài vô đó, phí cả đồ. Này, sơ đồ đây. Phân như hôm nọ nha.

- Ok. Chúng ta đi!

Nó hí hửng vừa đi vừa nhảy, nhìn ngố không nói nổi ==.

Cả lũ bắt đầu “bày biện” nhưng món đồ “xinh xắn” lên bàn, giường và đủ mọi ngóc ngách trong phòng mấy bà giáo. Chậc, thật tội nghiệp cho mấy giáo viên không quen biết gì tụi nó mà vẫn bị “xử lí” như thường. Chẹp chẹp. Mà tội nghiệp nhất chắc phải kể đến bà giáo Thanh và bà hiệu trưởng. Bà hiệu trưởng là do nó “xử”, còn bà chủ nhiệm Thanh là do Nhiên. Giường ngủ của hai bà giáo này thì cứ phải là “thơm” mùi chuột chết. Trên sàn nhà thì đổ đầy dầu. Mấy cốc uống nước bị bôi đầy mực. Đến mấy đôi giày cũng bị bọn nó thả đầy gai xương rồng vào. Thế này không biết hai bà giáo sẽ sống thế nào nhỉ ==.

Xong việc, cả lũ yên vị ra về kí túc xá để tránh “bão táp” sắp sửa ập đến.

Một giờ sau...

- AAAAAAAAAAAAA!!! Cái quái gì thế này?

- Ôi, cứu với! Có chuột!

- Mùi gì vậy trời?

- Á!!! Dầu ở đâu ra thế ?

- ...

Khu nhà ở giáo viên đang trong tình trạn vô cùng hỗn loạn, mặt mũi ai nấy đều nhăn nhó khó coi. Họ không biết rằng, bên khu kí túc xá học sinh, có bốn con người đang ôm bụng cười sặc sụa khi nhìn qua ống nhòm bộ dạng thảm hại của họ. Tệ nhất tất nhiên là bà hiệu trưởng và bà giáo chủ nhiệm Thanh. Vừa bước vào cửa đã ngã "oạch" trên mặt đất, vừa xỏ vào đôi dép trong nhà thì bị gai xương rồng đâm vào, đau đến mức phải nhảy dựng lên. Vào được bên trong, chưa kịp ngả người xuống giường thì tá hỏa khi thấy cả lô lốc chuột chết hôi rình, uống nước cũng không nổi vì có đầy mực. Mất đến hơn tiếng đồng hồ, khu nhà ở giáo viên mới gọi là tạm ngăn nắp. Tạm thôi, bởi đơn giản, bọn nó bày quá nhiều chỗ, dọn không thể xuể.

Bà hiệu trưởng tức run người, hét ầm lên:

- Em học sinh nào dám bày trò này?

- Chị bình tĩnh đi. Ở đây có học sinh nào đâu ? Hỏi vậy ai trả lời cho chị.

- Vậy nhất định phải điều tra ra, em nào liên quan đến việc này. Nhất thiết phải nghiêm trị, nếu không chắc chắn học sinh trong trường sẽ mất hét nề nếp.

- Tôi đồng ý. Chúng ta nhất định phải tra cho ra nhẽ - Bà giáo Thanh tiếp lời.

- Đúng, tôi cũng đồng ý với điều này.

- …

Xem chứng các bà giáo đều muốn nghiêm trị cái lũ tiểu quỷ tụi nó rồi.Nhưng có điều, tụi nó đã có gan làm thì đương nhiên, chẳng sợ gì cả. Vậy thì ai trị được tụi nó đây?