Chương 88: Thay đổi tâm tính

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Nguyệt Ẩn Các

"Thì ra là Tào đội trưởng, đại danh của Tào đội trưởng tôi đã ngưỡng mộ từ lâu. "

Lâm Đại Hải trên mặt bày ra nụ cười, hắn ta hiện tại đã là đâm lao thì phải theo lao, hắn ta không muốn đắc tội Tào Lượng, nhưng hắn ta cũng đã đồng ý với vị bằng hữu kia rồi.

Quan trọng hơn chính là hắn biết rõ người đứng phía sau vị bằng hữu kia có thể là một nhân vật lớn, mà từ vị bằng hữu kia hắn mới biết, trên thực tế người muốn cả cửa hàng này chính là vị đại nhân vật kia.

"Tào đội trưởng, tôi đây cũng chỉ là thi hành công vụ, mong Tào đội trưởng có thể lượng giải, đến khi công vụ kết thúc tôi sẽ mời Tào đội trưởng một bữa để xin lỗi. "

Lâm Đại Hải vừa nói ra miệng, sắc mặt của Tào Lượng liền trầm xuống, hắn thật không ngờ tên Lâm Đại Hải vẫn kiên quyết như vậy, tình nguyện đắc tội với đội trưởng của hình cảnh đội cứ thế tiến vào kiểm tra.

Làm một vị hình cảnh, năng lực suy luận, kết nối các sự việc với nhau của Tào Lượng hiển nhiên là không thấp, chỉ trong nháy mắt anh liền hiểu, Lâm Đại Hải chắc chắn là bị người giật dây đến tìm chuyện, vị Phương lão bản này có lẽ đã đắc tội với một người có lai lịch không nhỏ.

Hơn nữa từ thái độ của Lâm Đại Hải mà xem, hắn tuy là không muốn đắc tội với mình nhưng lại không muốn rời đi nên có thể nói kẻ đứng sau Lâm Đại Hải đã mang tới cho hắn ta quyền lợi lớn đến mức hắn sẵn sàng đắc tội với mình, chí ít thì Lâm Đại Hải cũng cho là như vậy.

"Thực sự là quá vô sỉ, chuyện của Phương Minh cứ giao cho tôi. "

Âu Dương Tuyết Tình bị chọc tức đến phát điên, thấy Phương Minh ở bên cạnh không nói được một lời tưởng hắn cũng tức như mình, khuyên giải an ủi Phương Minh một câu xong trực tiếp móc điện thoại di động ra.

"Alo, Đào thúc thúc, đúng, là con Tuyết Tình, chẳng lẽ người của sở phòng cháy chữa cháy hôm nay có nhiệm vụ sao, vậy thì tại sao hôm nay là ngày khai trương cửa hàng của bạn con lại có người tới kiểm tra phòng cháy chữa cháy, Đào thúc thúc, mặc dù nói chấp pháp phải nghiêm, nhưng chúng ta chấp pháp cũng phải chú ý tới việc hợp tình hợp lý chứ, hôm nay là ngày vui lại tới cửa kiểm tra không phải cố ý kiếm chuyện sao? Cái gì mà phân cục a, chính là phố đồ cổ Đông Đài bên này... "

Sau khi cúp điện thoại, Âu Dương Tuyết Tình nhìn Phương Minh ý bảo cứ yên tâm, mà từ lúc cô lấy điện thoại di động ra gọi điện cho đến khi kết thúc cuộc gọi đều đứng trước mặt mọi người mà nói nên toàn bộ nghe được.

Lâm Đại Hải bắt đầu lục lại trí nhớ của mình xem bên PCCC có vị nào làm lãnh đạo mà họ Đào không, chỉ là lục tới lục lui cũng không có một chút ấn tượng nào về vị lãnh đạo họ Đào.

"Lâm chủ nhiệm, ủy viên chính trị của cục PCCC thành phố không phải là họ Đào sao?" Một cấp dưới của Lâm Đại Hải đứng sau lưng thì thầm.

"Đào Mẫn Hoa đào chính ủy? "

Khuôn mặt của Lâm Đại Hải đầm đìa mồ hôi, hắn lúc trước căn bản không hề nghĩ rằng sẽ dính dáng tới một vị lãnh đạo ở xa tầm với như vậy.

Ma Đô là nơi nào a, ủy ban chính trị của trung đoàn PCCC dĩ nhiên là cao hơn so với cấp tỉnh rồi, người ta là lãnh đạo cấp cao, do đó hắn ta làm sao có cơ hội được nhìn thấy vào các ngày trong tuần cơ chứ.

Bây giờ Lâm Đại Hải chỉ có thể là cầu khẩn rằng Đào thúc thúc mà cô gái này gọi điện không phải là chính ủy của bọn họ, nếu không lúc này đây hắn ta nhất định sẽ chết.

Lâm Đại Hải đang ôm hy vọng trong lòng, nhưng mà không đến một phút đồng hồ điện thoại của hắn lại vang lên, lúc nhìn thấy số điện thoại trong lòng của hắn trở nên run lên, một dự cảm bất tường xuất hiện tự đáy lòng.

"Trương... Trương cục... "

Bắt điện thoai, Lâm Đại Hải mới vừa gọi một tiếng, đầu bên kia điện thoại di động đã truyền đến tiếng chửi ầm cả lên, Trương cục ở trong điện thoại mắng chửi hắn ta té tát.

Nhưng bị ăn chửi còn đỡ, đằng này Trương cục đã xác nhận, vị Đào thúc thúc mà cô gái trong đội hình cảnh này nhắc tới chính là Đào chính ủy của trung đoàn PCCC.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Đại Hải đã bất chấp mặt mũi, vội vàng mở miệng nói xin lỗi, "Lần này là tôi không đúng, là tôi không đúng, tôi xin lỗi tất cả mọi người. "

Cái gọi là mặt mũi đối với Lâm Đại Hải mà nói đều không coi vào đâu, chuyện lần này nếu như hắn không được đối phương lượng giải, Trương cục đã nói trong điện thoại, chức chủ nhiệm này của hắn coi như là chấm dứt.

Làm chủ nhiệm cục phòng cháy chữa cháy, chức vụ không nhỏ, nhưng trên thực tế chính là đại quản gia thân tín của cục trưởng, một ngày khiến cho cục trưởng mất hứng, cái chức vị này bất cứ lúc nào cũng có thể bị thu hồi, coi như không bị đuổi việc nhưng sẽ không còn được cục trưởng tín nhiệm, chức chủ nhiệm này chính là hữu danh vô thực.

Còn đại nhân vật sau lưng vị bằng hữu kia giờ khắc này không có quan hệ gì với hắn ta hết, cùng lắm thì chính là mất đi một người bạn và không còn cơ hội kết giao với một đại nhân vật nào đó mà thôi.

Nhưng vị đại nhân vật kia không quản được chuyện của hắn, nếu như không còn tại chức thì tổn thất không phải là một vị bằng hữu mà là một đám bằng hữu, Lâm Đại Hải trong lòng vẫn phân rõ nhất bên trọng nhất bên khinh.

"Ấy đừng, anh là chấp hành công vụ mà thôi, không cần phải xin lỗi chúng tôi, anh không phải muốn kiểm tra sao, bây giờ cứ vào đi. "

Âu Dương Tuyết Tình cười nhạt nhìn Lâm Đại Hải, nhưng bây giờ là nơi nào khác thì Lâm Đại Hải còn dám đi vào, chứ còn chỗ này thì hắn tuyệt đối không dám, vị này tuyệt đối không phải là tình nhân của lãnh đạo nào đó, mà là người thân của lãnh đạo.

Nguyên nhân rất đơn giản, nếu như là tình nhân của lãnh đạo thì không dám phô trương thanh thế gọi điện thoại trước mặt mọi người như vậy, chỉ có người thân của lãnh đạo mới dám làm như thế.

Vị tổ tông này hắn ta không đắc tội nổi, ngày hôm nay nếu hắn dám bước vào cửa hàng này thì ngày mai chắc chắn chức chủ nhiệm của hắn sẽ không cánh mà bay.

Thấy Lâm Đại Hải kinh ngạc, Hoa Bác Vinh đứng bên cạnh nở nụ cười khoái trá, nếu như không phải chú ý đến hình tượng ông ấy thật muốn cất tiếng cười to.

Tất nhiên ông cũng đang tính toán trong đầu, xem ra lão Thái bên kia về sau phải đi vòng một chút rồi, ông biết quan hệ giữa Âu Dương Tuyết Tình và Thái Văn Lễ, trước đây vì để Thái Văn Lễ tìm được đồ của mình mà dẫn bọn họ đi tìm Phương Minh.

Tào Lượng nhìn Lâm Đại Hải lại nhìn Âu Dương Tuyết Tình, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười, người khác không biết lai lịch của Âu Dương Tuyết Tình nhưng anh đại khái hơi chắc chắn rồi, gia thế của Âu Dương Tuyết Tình trong bộ công an ở Ma Đô xem như là số một số hai rồi.

"Phương Minh, anh xem làm sao bây giờ? "

Âu Dương Tuyết Tình không để ý Lâm Đại Hải mà là đem ánh mắt nhìn về phía Phương Minh, từ đầu tới đuôi Phương Minh đều là không nói được một lời chỉ đứng một bên nhìn.

"Để anh ta đi thôi, hôm nay là ngày đại hỉ, đừng để bị xui xẻo. "

Phương Minh khoát tay áo, Lâm Đại Hải nghe Phương Minh nói liền vội vã nói cảm tạ: "Đa tạ vị lão bản này, đi ngay, chúng ta đi ngay, chúc lão bản sinh ý thịnh vượng. "

Lâm Đại Hải như được đại xá, một giây cũng không dám đợi tiếp nữa, kêu gọi thuộc hạ vội vã rời đi, vừa đi vừa quay đầu bồi thêm một khuôn mặt tươi cười.

Nhìn bóng lưng của Lâm Đại Hải rời đi, giờ khắc này tâm trí của Phương Minh bắt đầu có biến hóa.

Lúc trước Phương Minh luôn duy trì tâm thế không bao giờ kích động và cũng không bao giờ sợ hãi bất cứ thứ gì, đối với người của công môn cũng sẽ bình thản đối đãi, thế nhưng lúc này đây Lâm Đại Hải tìm tới cửa lại làm cho hắn đột nhiên hiểu một đạo lý.

Kể từ khi hắn xuống núi bước vào thế tục thì rất nhiều chuyện không thể làm theo ý nghĩ của mình được nữa, nhất định phải làm theo nguyên tắc của thế tục chính là đón ý nói hùa.

Lúc này Lâm Đại Hải đến tận cửa đòi kiểm tra, đúng vậy, hắn là có thủ đoạn có thể ngăn cản đám người Lâm Đại Hải, nhưng biện pháp như vậy cũng không thể giải quyết hết tất cả mọi chuyện, lúc này có thể giải quyết được Lâm Đại Hải, nhưng tiếp theo lại gặp Bàn Đại Hải, Trương Đại Hải thì sao?

Thân phận, địa vị...

Đây là những thứ thế tục nhất định phải có, trừ phi thực lực của hắn có thể cường đại đến mức không thèm quan tâm đến quy tắc của thế tục.

Học đồ long thuật, bán cho đế vương gia.

Giờ khắc này Phương Minh đối với câu nói này đã hiểu rõ, cũng rốt cuộc hiểu được vì sao những nhân vật đạt tới cấp bậc đại sư sau khi xuống núi đều sẽ đầu nhập dưới trướng vương công quý tộc rồi, thậm chí là trực tiếp phụ tá đế vương.

Nhất là khi hắn bước vào thế tục thì không còn một mình nữa, hắn sẽ có bằng hữu, tỷ như Đại Trụ và Kỳ Kỳ, đương nhiên tiểu yêu tinh Hàn Kiều Kiều cũng được xem là một trong số đó.

Mà những người này đều sống nơi thế tục, bọn họ phải tuân thủ quy tắc của thế tục, giả như có một ngày Đại Trụ gặp phải phiền toái thì phải làm sao bây giờ?

Có những phiền phức hắn có thể giải quyết, nhưng có những phiền phức hắn không còn cách nào giải quyết, giống như tên Lâm Đại Hải phiền toái.

Lâm Đại Hải chỉ là một tiểu nhân vật, nhưng chính những tiểu nhân vật như hắn ta sẽ hợp thành một cái xã hội mà nhân tình thế thái lẫn lộn, cho nên, chính mình bước vào thế tục chính là đồng ý trở thành một thành viên của xã hội này.

"Phương Minh... Phương Minh anh làm sao vậy, còn đang tức giận a, yên tâm đi, người này lần này trở về nhất định sẽ gặp xui xẻo, lãnh đạo của hắn ta nhất định sẽ chửi hắn té tát, vài năm nữa cũng đừng nghĩ đến việc thăng cấp. "

Âu Dương Tuyết Tình nhìn thấy Phương Minh đứng tại chỗ không nói lời nào ở một bên luôn miệng an ủi, lời nói của cô cũng khiến Phương Minh sực tỉnh.

"Không có gì, chuyện lần này cảm ơn cô. "

Phương Minh trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm, nhưng Âu Dương Tuyết Tình lại hoảng sợ, giống như là thấy được quỷ. "Tôi không nghe lầm chứ, Phương Minh anh mà cũng nói cảm ơn, Trời, anh còn nở nụ cười, nhưng không hiểu sao trong lòng tôi ngược lại cẩm thấy hoảng sợ,. "

"Uầy... "

"Đúng, như vậy mới đúng, dáng dấp cô đơn lạnh lẽo này của anh mới đúng là người tôi quen. "

Phương Minh đột nhiên cảm thấy những điều mà hắn tâm đắc nãy giờ có phải đã sai rồi không?

"Giờ lành đến rồi, Phương Minh... "

Hoa Bác Vinh ở một bên nhắc nhở Phương Minh, Phương Minh gật đầu, Hoa Minh Minh đã bảo đội múa sư tử chuẩn bị, bất quá đúng lúc này cách đó không xa lại có hai bóng người đi tới, nhìn thấy hai người này, Phương Minh ngược lại có chút vô cùng kinh ngạc.

"Chúc mừng Phương lão bản! "

Người đến là Lưu Chấn Quốc và học sinh của hắn Trương Tề.

"Vâng lão Lưu! "

"Thậm chí ngay cả Lưu lão cũng tới, cửa hàng này của Phương lão bản có quan hệ tốt vậy sao? "

Rất nhiều ông chủ ở phố đồ cổ đều biết Lưu Chấn Quốc, nếu như lúc trước bọn họ nể mặt Hoa Bác Vinh thì giờ khắc này chứng kiến Lưu Chấn Quốc xuất hiện tâm tư lại có biến hóa.

Bởi vì bọn họ biết rõ, nếu chỉ là quan hệ bình thường căn bản cũng không thể khiến lão Lưu tới tham gia nghi thức khai trương, cho dù là Hoa Bác Vinh cũng không có mặt mũi này.

Vị Phương lão bản này đúng là thâm sâu khó lường a.