Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
Vừa thốt ra lời này, Lăng Sở Sở cũng biết mình đã nói sai rồi, bất quá lời đã nói ra không thu về được.
"Thật ra, nếu như anh nói vợ của anh mất tích rồi thì hắn dựa vào cái gì giúp anh tìm được vợ, còn nếu anh nói cần tiền để đi tìm vợ vậy cho thấy anh khẳng định là đã báo cảnh sát đồng thời cũng tự mình đi tìm một khoảng thời gian, ngay cả cảnh sát cũng không tìm ra, tôi rất ngạc nhiên Phương tiên sinh làm sao để tìm được đây? "
Nửa câu đầu, Lăng Sở Sở là nói với lão Sa, còn câu tiếp theo thì lại nhìn về phía Phương Minh, "Hay là Phương tiên sinh đây cảm thấy kỹ năng của anh so với cảnh sát còn giỏi hơn? "
Lăng Sở Sở nói xong, lão Sa cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Phương Minh, vừa rồi anh ấy còn lập tức kích động phản xạ vui mừng đứng bật dậy, nhưng bây giờ vừa nghĩ cũng thấy là cô chủ xinh đẹp này nói rất đúng, ngay cả cảnh sát cũng không tìm ra vợ mình thì vị Phương lão bản này dựa vào cái gì giúp mình tìm ra?
"Nếu tôi đã nói có thể giúp anh tìm được vợ thì nhất định có thể, hơn nữa nhân sâm này vẫn còn ở trên tay anh, nếu như không tìm được thì anh không cần phải đưa nhân sâm cho tôi, đối với anh mà nói cũng không có mất mát gì." Phương Minh không để ý đến Lăng Sở Sở mà chỉ nhìn lão Sa nói.
"Nói như vậy ngược lại cũng đúng." lão Sa gật đầu, điều kiện này hắn có thể đồng ý.
"Đúng cái gì a." Lăng Sở Sở lập tức mở miệng cắt đứt, "Hắn căn bản là lừa gạt anh, hắn nói đưa anh đi tìm vợ, hắn ngay cả vợ anh tên gì cũng không biết, mang anh đi đâu tìm đây, lẽ nào tìm suốt đời suốt kiếp sao? "
Không thể không nói, Lăng Sở Sở nói rất có lý, chí ít lão Sa nghe xong liền không tự chủ gật đầu.
Thấy lão Sa gật đầu, Lăng Sở Sở lúc này mới thở dài một hơi, lập tức dùng ánh mắt đắc ý nhìn về phía Phương Minh, mang theo ý tứ mượn cớ gây chuyện, ý nói ngươi đừng hòng lừa người ta dễ dàng như vậy.
"Yên tâm, không mất nhiều thời gian như vậy đâu, chỉ cần chừng một hai giờ là tôi có thể tìm ra người vợ thất lạc của anh, tôi tin lão Sa có thể chờ một hoặc hai canh giờ được!. "
"Một hai giờ đương nhiên không thành vấn đề." lão Sa liền vội vàng gật đầu.
"Vậy được, hãy đi theo tôi." Phương Minh nhìn vị sư phó đang nhặt dược liệu cho vào túi, sau khi kiểm tra xong liền nhìn Lăng Sở Sở cười nói: "Lăng tiểu thư, vậy làm phiền cô giúp tôi trả tiền a!. "
Lăng Sở Sở tức giận, "Anh như vậy không công bằng, ai biết được anh sẽ giở trò gì, sau khi rời khỏi tiệm thuốc liền bỏ rơi Sa đại ca trong khi tôi đang trả tiền thuốc cho anh chứ. "
Lăng Sở Sở nói như vậy làm cho Phương Minh nhiếu mày một cái, bởi vì hắn phát hiện Lăng Sở Sở nói như vậy cũng có chút đạo lý.
“Anh không phải nói chỉ cần một hai giờ sao, tốt lắm, tôi sẽ đi theo anh, nếu như anh thực sự giúp Sa đại ca tìm được vợ sau một hai giờ, thì tiền dược liệu này coi như tôi cho không anh, xem như quà chúc mừng vợ chồng Sa đại ca đoàn tụ. "
Lăng Sở Sở khéo léo đưa đẩy, Phương Minh phát hiện hắn dĩ nhiên không còn cách nào cự tuyệt, hơn nữa từ ánh mắt của lão Sa hắn cũng có thể thấy được, lão Sa hoàng toàn đồng ý với Lăng Sở Sở.
"Vậy được, cô muốn đi theo cũng được, bất quá chỉ một mình cô thôi. "
Phương Minh liếc nhìn mấy người đứng bên cạnh Lăng Sở Sở, phương thức tìm người của hắn có chút đặc thù nên không muốn để cho nhiều người đi theo xem.
"Lăng tiểu thư, cái này không được. "
Một nam tử chừng ba mươi tuổi đứng sau lưng Lăng Sở Sở lên tiếng, hắn ta đã theo chân Lăng Sở Sở từ lúc bước vào tiệm, bất quá từ đầu tới đuôi đều không nói một lời.
Nam tử này lần trước cũng đi theo Lăng Sở Sở, từ dáng đứng của đối phương Phương Minh có thể đoán được, đây là bảo tiêu của Lăng Sở Sở.
Phương Minh không nói gì, hắn cho Lăng Sở Sở tự quyết định.
Lăng Sở Sở trên mặt lộ ra vẻ do dự, bất quá khi cô nhìn thấy Phương Minh trên mặt biểu tình tự tiếu phi tiếu liền nói: "Yên tâm, tôi sẽ ổn. "
"Nhưng Lăng tiểu thư... "
"Tôi là một người lớn sống sờ sờ có gì phải sợ, mọi người ở tiệm thuốc chờ tôi là được. "
Lăng Sở Sở làm ra quyết định như vậy cũng không phải là kích động trong chốc lát,
Bởi vì cô đã phân tích chuyện xảy ra ở đây đều là bất ngờ chứ không hề được tính trước. Nếu như cô không nói như vậy, Phương Minh cũng sẽ không gặp cô, cũng sẽ không xảy ra chuyện này.
Đây hết thảy đều là chuyện ngoài ý muốn, cho nên không thể có chuyện cô bị lừa gạt, chỉ nghĩ thông suốt được điểm này thì không có gì phải sợ.
Lăng Sở Sở rất kiên quyết, những người khác cũng không tiện khuyên bảo nữa.
"Phương tiên sinh, vậy anh dù sao cũng nên nói cho tôi biết, chúng ta sẽ đi đâu a!. "
"Phố đồ cổ Đanh Đài, được rồi, tôi không có xe, Lăng tiểu thư chắc là biết lái xe, không bằng Lăng tiểu thư lái xe đưa chúng tôi đến đó đi. "
Lăng Sở Sở không nói gì, chỉ yên lặng suy nghĩ một chút rồi liếc mắt một cái, nếu như không phải là vì giọng điệu của hắn, cô thật là muốn đạp cho Phương Minh một cước.
Dưới cái nhìn của cô Phương Minh rõ ràng là cố ý, một người có thể mua mấy mươi vạn tiền dược liệu mà lại không có xe? Nói ra cô cũng không tin, đối phương rõ ràng chỉ là muốn làm khó dễ cô.
"Được, Phương tiên sinh đứng chờ ở đây một chút. "
Trước cửa tiệm thuốc không được đậu xe trên đường, Lăng Sở Sở đã kêu tài xế đậu xe ở bãi đậu xe dưới tầng hầm rồi, không bao lâu tài xế liền lái xe tới, kêu tài xế xuống xe xong, Lăng Sở Sở liền ngồi vào chỗ tài xế.
"Lão Sa, hôm nay hai ta cũng hưởng thụ một chút cảm giác được ngồi xe sang nào. "
Nhìn ra lão Sa có chút khẩn trương, Phương Minh vỗ vỗ bả vai lão Sa rồi trực tiếp ngồi vào ghế sau, lão Sa cười một cái rồi cũng ngồi vào theo, bất quá thân thể không dám ngửa ra sau, cái mông cũng chỉ ngồi phân nửa.
Sau khi nhìn rõ trạng thái của Phương Minh qua kính chiếu hậu, Lăng Sở Sở tức giận nghiến răng, người này thật đúng là xem cô như tài xế rồi, ra vẻ ông chủ lớn ngồi ở ghế sau lại còn nhắm mắt dưỡng thần.
Nhẫn nại, trước tiên phải nhẫn nại.
Lăng Sở Sở không ngừng tự kỷ ám thị chính mình, đợi đến khi nhịn được rồi, đến lúc đó bắt hắn gia nhập vào Nghiễm Niên Đường làm cố vấn rồi mới báo thù, trong ba năm đó có rất nhiều cơ hội.
Chiếc Maseriti nhanh chóng phóng nhanh trên đường phố Ma Đô, cũng có lẽ là vì muốn nhanh chóng thoát khỏi cảnh làm tài xế, Lăng Sở Sở lái xe rất nhanh, không đến mười lăm phút đã có mặt ở phố đồ cổ Đông Đài.
Vốn dĩ, Phương Minh đón xe từ phố đồ cổ đến hiệu thuốc gần nhất cũng mất nửa giờ, lúc trở lại thời gian rút ngắn phân nửa.
"Xem ra bác tài đúng là cố ý hại ta, vốn dĩ chỉ cần mười lăm phút vậy mà chạy tới nửa giờ. "
Phương Minh cảm thán một câu rồi đi xuống, để lại Lăng Sở Sở câm nín ở trên xe, giờ khắc này Lăng Sở Sở rất muốn lớn tiếng hò hét: "Không phải tài xế bẫy ngươi, mà là lão nương đánh cược tánh mạng để lái xe. "
Đỗ xe, khóa cửa, Lăng Sở Sở đi phía sau Phương Minh và lão Sa, trong miệng càm ràm lẩm bẩm cái gì đó, Phương Minh tuy là nghe không được nhưng cũng biết chắc không phải là lời tốt đẹp gì.
Trở lại cửa hàng, Đại Trụ đã khóa cửa rời đi, bảng hiệu cũ đã lấy xuống, còn bảng hiệu mới thì Hoa Bác Vinh đang làm, chờ đến ngày khai trương sẽ đưa tới, cho nên hiện nay cửa tiệm không có bảng hiệu.
"Tam vô hắc điếm. "
Lăng Sở Sở nhìn thấy Phương Minh mở cửa, trên mặt lộ ra vẻ trào phúng, bởi vì cô rốt cục cũng tìm được cơ hội để đả kích Phương Minh rồi.
Chỉ là, Phương Minh căn bản không hề để ý tới cô, sau khi mở cửa liền đi thẳng vào.
"Thì ra là một tiệm đồ cổ. "
Sau khi bước vào trong nhìn thấy phật châu, vòng đeo tay, còn có cây hạch đào được trưng bày, Lăng Sở Sở ngược lại có chút vô cùng kinh ngạc, một người trẻ tuổi như vậy mà lại đi kinh doanh loại cửa hàng này sao.
Người tuổi trẻ bây giờ cho dù là muốn mở cửa hàng thì thường là mở tiệm cà phê hoặc là tiệm bánh gato với chi phí nhỏ, hoặc là cửa hàng giải trí gì gì đó.
"Lăng tiểu thư hay là ở phía dưới chờ a!, tôi sợ cô lên trên rồi tam quan sẽ thay đổi. "
Đây là lần đầu tiên Phương Minh nói chuyện với Lăng Sở Sở kể từ khi lên xe, nói xong thì kêu lão Sa lên lầu hai cùng hắn.
"Chẳng lẽ lầu hai của anh còn cất giấu cái gì khác mà không muốn để cho người ta biết? Nếu là như vậy tôi càng phải xem qua một chút. "
Đến đây rồi thì Lăng Sở Sở làm sao có thể không lên, Phương Minh trong lòng cũng biết, không cho Lăng Sở Sở xem sợ rằng đối phương cũng sẽ không từ bỏ, nên cũng không nói nữa.
Lầu hai, và lầu một tuyệt nhiên không giống nhau, nếu như nói lầu một bày đầy đồ đạc, thì lầu hai chính là một khoảng không gian thoáng đãng, các khúc gỗ đều đã được mang đi, duy chỉ có cây tử mẫu là vẫn đơn độc dựa lưng vào tường.
Một cái bàn điêu khắc, hai khối bình phong, còn có một cái rương đựng thứ gì đó, Lăng Sở Sở liếc mắt một cái liền nhìn bao quát tất cả.
"Lão Sa, trước tiên tôi hỏi anh, anh có mang theo bát tự của vợ anh không? "
"Có. "
Lão Sa gật đầu, trước đây khi kết hôn có đưa cho nhau bát tự, cho nên đối với ngày sinh tháng đẻ của vợ mình anh ta vẫn còn nhớ.
"Vậy được, anh viết tên và ngày tháng năm sinh của vợ anh lên trên tờ giấy này. "
Phương Minh lấy một tờ giấy và cây bút đưa qua, lão Sa vẻ mặt nghi hoặc nhìn Phương Minh nhưng cuối cùng vẫn là nhận lấy bút bắt đầu viết lên giấy.
"Chớ có lên tiếng, từ giờ trở đi cô chỉ được ngồi bên cạnh nhìn thôi. "
Phương Minh liếc mắt nhìn Lăng Sở Sở, làm cho Lăng Sở Sở vừa há mồm muốn nói lại phải nuốt hết vào trong miệng.
Lão Sa viết ngày sinh tháng đẻ của vợ hắn lên giấy xong, Phương Minh cũng không nhàn rỗi mà đầu tiên là đánh tới một chậu nước để rửa tay của mình, sau đó dùng khăn mặt bên cạnh lau khô.
Đến khi Phương Minh rửa sạch tay xong, lão Sa cũng viết xong tên và ngày sinh tháng đẻ của vợ hắn.
"Vương Tú Liên. "
Quay lại ngồi vào bàn, Phương Minh nhìn chằm chằm tờ giấy của lão Sa, nhãn thần lóe lên, một lúc sau chân mày hơi nhíu một cái, ngẩng đầu hỏi "Trên người vợ anh có tật? "
"A! "
"Chính là trên người vợ anh có bộ phận nào đó bị thiếu hụt bẩm sinh." Phương Minh giải thích một câu.
Lão Sa mắt trợn to, vẻ mặt bất ngờ nhìn chằm chằm Phương Minh, "Phương lão bản, làm sao cậu biết? Ta chưa nói với cậu a, không sai, vợ của tôi lúc mới sinh, chân phải ngắn hơn chân trái một chút, cho nên từ nhỏ chân đã bị cà nhắc, Sau đó, vì mô thần kinh bị tổn thương, phần thân dưới gần như không thể đi lại được."
Lăng Sở Sở nghe Phương Minh và lão Sa nói chuyện thì trợn tròn mắt, chuyện này cũng được sao?