Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-------------------------
“Ông Triệu?”
Thường Thụ Xuân sững sờ nhìn mấy người đứng ngoài cửa, cũng không tranh luận với Phương Minh nữa mà bước nhanh tới.
“Ông Triệu sao ông lại tới đây?”
“Đây là bộ trưởng Lăng, là người ở bộ giám sát của tập đoàn Niệm Phương chúng ta, lúc nãy chúng ta đi ngang qua đây nên mới ghé vào xem.”
Nghe thấy lời nói của ông Triệu Thường Thụ Xuân khẩn trương hẳn lên, ông ta đương nhiên biết bộ giám sát là để làm gì. Đây là bộ phận do công ty đặt ra chuyên môn giám thị theo dõi, hay nói trắng ra là để dò xét kiểm tra các nhà thuốc, mà còn là đột kích kiểm tra.
Phạm vi giám sát của bộ này rất lớn, vệ sinh của tiệm thuốc, thái độ phục vụ của nhân viên… Đều nằm trong phạm vi giám sát của bọn họ. Một khi tiệm thuốc có chỗ nào sai sót bị bọn họ báo lên, công ty sẽ phê bình công khai những người quản lý như bọn ông ngay trong hội nghị phê bình hằng tháng. Mà độc ác hơn là bộ giám sát còn có cơ chế cho điểm, nếu điểm của tiệm thuốc mà nhỏ hơn 60 chắc chắn quản lý sẽ bị đuổi việc.
Cho nên những quản lý như Thường Thụ Xuân rất sợ hãi gặp những người của bộ giám sát này, đừng có nói tới hôm nay lại gặp phải bộ trưởng bộ giám sát!
Nghe nói bộ trưởng bộ giám sát là thân tín của chủ tịch, đây không phải là người mà một quản lý nho nhỏ như ông có thể đắc tội đấy.
“Chào bộ trưởng Lăng, không biết bộ trưởng Lăng muốn tới nên đã nghênh đón chậm trễ…”
“Không sao, chính là tôi không cho ông Triệu thông báo, tôi muốn nhìn cảnh buôn bán hằng ngày của tiệm thuốc.”
Lăng Sở Sở quá thẳng thắn khiến Thường Thụ Xuân xấu hổ, nhưng còn có thể làm sao nữa chứ, người ta là bộ trưởng bộ giám sát đó, cho dù chỉ là người bình thường của bộ giám sát tới ông ta cũng phải cẩn thận từng li từng tí, huống hồ…
“Đã có chuyện gì xảy ra? Vừa nãy tôi thấy ông tranh luận với khách hàng?” Lăng Sở Sở nhìn lướt qua Phương Minh dò hỏi.
“Bộ trưởng Lăng, người khách này là tới mua dược liệu. Chúng tôi cũng đã lựa chọn dược liệu dựa theo yêu cầu của cậu ấy nhưng cuối cùng cậu ấy lại bảo Đông Trùng Hạ Thảo của chúng ta là giả! Điều này làm sao có thể chứ? Dược liệu của chúng ta đều mua ở cùng một nơi, làm sao có thể giả được.”
Nghe thấy lời nói của Thường Thụ Xuân, ông Triệu cũng gật đầu tán thành: “Không sai, dược liệu của nhà thuốc chúng ta đúng là đều được mua sắm ở cùng một nơi, cũng kiểm tra chất lượng rất nghiêm ngặt, đều không có vấn đề gì.”
Lăng Sở Sở nhíu mày đi tới gần Phương Minh, mà đám người ông Triệu cũng đi theo.
Cả đám kinh ngạc nhìn những dược liệu ở trên bàn, là người trong nghề đương nhiên bọn họ biết những dược liệu này đều là vị thuốc bổ dưỡng, số lượng lại nhiều như vậy giá trị chắc chắn không nhỏ, bọn họ chưa từng thấy người bình thường nào lại mua một lúc nhiều dược liệu như vậy.
“Chào cậu, cậu nói Đông Trùng Hạ Thảo của Nghiễm Niên đường chúng tôi là giả sao?”
“Không sai.”
Phương Minh nhìn Lăng Sở Sở, đây là một cô gái xinh đẹp, từ tướng mạo cậu nhìn ra cô ấy thuộc kiểu người có tính cách lạnh lùng.
“Cậu Phương, đầu tiên xin cảm ơn cậu đã tin tưởng lựa chọn Nghiễm Niên đường của chúng tôi. Nghiễm Niên đường của chúng tôi rất coi trọng danh tiếng, nếu như cậu đã nói chúng tôi bán đồ giả, mong cậu có thể nói ra lý do. Nếu thật sự là giả, Nghiễm Niên đường chúng tôi chấp nhận bồi thường gấp mười lần cho cậu Phương.”
Lăng Sở Sở có thể nói ra những lời như vậy đương nhiên là do ông Triệu đã nháy mắt ra hiệu. Ông Triệu là chuyên gia về dược liệu của công ty bọn họ, vừa nãy ông Triệu đã nhìn qua những Đông Trùng Hạ Thảo kia, xác nhận là thật cho nên cô mới tự tin như vậy.
“Đương nhiên, nếu như Đông Trùng Hạ Thảo này là thật thì có lẽ cậu Phương chỉ nhìn lầm thôi, chúng tôi rất hiểu nên chỉ cần cậu Phương có thể xin lỗi là được rồi.”
Thoại lý tàng đao*, đây là ấn tượng đầu tiên của Phương Minh với Lăng Sở Sở, chắc chắn cô ta cho rằng Đông Trùng Hạ Thảo này là thật, chuyện xin lỗi mà cô ta nhắc tới ắt hẳn cũng không có đơn giản như vậy.
*Thoại lý tàng đao: trong lời nói cất chứa đao
Phương Minh đã đoán đúng, Lăng Sở Sở đúng là muốn Phương Minh phải tới sảnh lớn công khai xin lỗi, vì cô ta cho rằng Phương Minh là người do đối thủ cạnh tranh phái tới gây rối.
Mấy năm nay mọi người ưa chuộng Trung Y nên thuốc bắc cũng được mua nhiều hơn, tiệm thuốc bắc mọc lên như nấm, cạnh tranh vô cùng kịch liệt. Nghiễm Niên đường tuy là một tiệm thuốc lâu năm nhưng nếu bị truyền ra có bán thuốc giả, chắc chắn danh tiếng sẽ bị ảnh hưởng mạnh.
Sở dĩ Lăng Sở Sở đoán vậy cũng không phải không có căn cứ, căn cứ của cô chính là dựa vào những vị thuốc trên bàn kia, cô ta cho rằng một người không thể nào mua một lúc nhiều dược liệu như vậy được, quá không hợp lý.
“Bồi thường gấp mười lần sao?”
Phương Minh cười, nụ cười thiên chân vô tà rạng rỡ như Thái Dương. Số Đông Trùng Hạ Thảo này cậu phải bỏ ra mười vạn để mua, nếu như gấp mười lần… Um, có vẻ như có thể tiếp nhận.
Từ vẻ mặt của Lăng Sở Sở cùng quản lý Thường kia, cậu có thể xác định bọn họ cũng không biết Đông Trùng Hạ Thảo này là giả, có lẽ Nghiễm Niên đường cũng là bị người ta lừa.
“Thôi được, một trăm vạn để cho các cô có thể nhìn thấu âm mưu này vẫn còn lời chán, đây là may mắn của các cô.”
Phương Minh nhìn Lăng Sở Sở, toàn bộ Đông Trùng Hạ Thảo của Nghiễm Niên đường chắc phải có giá trị hơn ngàn vạn, dùng một trăm vạn để tránh mua phải mấy ngàn vạn thuốc giả, Nghiễm Niên đường cũng không bị lỗ.
Phương Minh cho rằng cậu đang làm việc tốt nhưng đám người Nghiễm Niên đường thì không, lời nói của Phương Minh khiến cho đám người Thường Thụ Xuân tức giận.
“Cậu đừng có nói chắc như vậy, dược liệu Nghiễm Niên đường đều là được những chuyên gia có uy tín nhiều năm chọn mua đấy!”
Ông Triệu hừ lạnh một tiếng, ý của ông ta là với số tuổi của cậu chỉ sợ số gạo cậu ăn còn chưa bằng số dược liệu các chuyên gia kia đã nhìn thấy.
Phương Minh cười cười, cũng không tranh luận nữa, lấy mấy cây Đông Trùng Hạ Thảo từ trong túi ra bỏ vào chén trà trên mặt bàn.
Cậu ta đang muốn làm gì vậy?
Trong lòng mọi người nghi hoặc, cậu ta muốn để Đông Trùng Hạ Thảo ngâm nước trà sao?
Rất nhanh đám Lăng Sở Sở đã biết bọn họ đoán sai, sau khi bỏ Đông Trùng Hạ Thảo vào chén thì Phương Minh cũng không có đổ nước trà vào mà trực tiếp dùng ngón tay ấn xuống.
Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Đông Trùng Hạ Thảo trực tiếp bị nghiền thành mảnh nhỏ.
“Điều này làm sao có thể?”
Ông Triệu nhịn không được kinh hô, mặc dù Đông Trùng Hạ Thảo cũng khá giòn nhưng không phải ai cũng có thể dùng ngón tay nghiền nó thành như vậy, dù sao cỏ vẫn có tính dẻo dai kia mà.
Vả lại điều quan trọng nhất là hàm lượng nước có trong Đông Trùng Hạ Thảo ở khoảng 10%, thực tế Đông Trùng Hạ Thảo rất dẻo dai, không thể đơn giản bị nghiền nhỏ như vậy được.
“Không thể nào, Đông Trùng Hạ Thảo này tuyệt đối không có vấn đề gì!”
Giờ phút này ông Triệu đã không thể nín nhịn được nữa, trực tiếp chạy lên cầm Đông Trùng Hạ Thảo trong bao ra xem đi xem lại nhưng ông vẫn không thấy nó có vấn đề gì.
“Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài tất nhiên sẽ không thể nhìn thấy vấn đề, dù sao đây cũng là Đông Trùng Hạ Thảo thật.”
Mọi người lại trầm mặc, giả cũng là cậu ta mà thật cũng là cậu ta, vậy rốt cuộc là thật hay giả?
“Sở dĩ tôi nói là giả chính là bởi vì dược hiệu của những cây thuốc này đã sớm bị trôi mất, chỉ giữ lại không tới 10% dược hiệu, nói trắng ra là nó còn không có giá trị bằng một cây sâm núi được người ta trồng!”
Lăng Sở Sở nhíu chặt mày, mặc dù cô thuộc cao tầng của tập đoàn Niệm Phương nhưng lại không có hiểu biết nhiều về dược liệu, tuy vậy chỉ cần nhìn thấy sắc mặt khó coi của ông Triệu cô cũng biết nhóm dược liệu này quả thật có vấn đề.
Ba!
Ông Triệu trực tiếp ném cây Đông Trùng Hạ Thảo kia vào miệng nhai, càng nhai sắc mặt của ông càng khó coi, sau đó trực tiếp đi ra khỏi phòng nghỉ, mãi tới lúc đi vào mới đưa mắt ra hiệu cho Lăng Sở Sở.
“Mọi người ra ngoài cả đi, ông Triệu cùng quản lý Thường ở lại.”
Phương Minh cũng không để ý hành động nhỏ này của Lăng Sở Sở, cười cười nhìn cô gái xinh đẹp lạnh lùng kia: “Hiện tại có thể chứng minh tôi không nói sai chứ?”
“Thật xin lỗi cậu Phương, thật sự là dược hiệu của chúng tôi có vấn đề nhưng xin cậu hãy tin tưởng chúng tôi, đây chắc chắn chỉ là sự cố trong khâu mua hàng chứ không phải chúng tôi cố ý muốn bán thuốc giả.”
“Tôi biết.”
Phương Minh cắt ngang lời nói của Lăng Sở Sở, đương nhiên cậu biết cao tầng của công ty không thể nào đồng ý cho bán thuốc giả. Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì tới cậu, thứ cậu muốn là bồi thường gấp mười lần.
Đôi mắt Lăng Sở Sở hiện lên tia kinh ngạc, cô chưa bao giờ gặp một người trẻ tuổi lại ngắt ngang lời nói của mỹ nữ* như vậy, cậu Phương này thật sự quá khác người.
*Mỹ nữ: cô gái xinh đẹp
“Lúc trước chúng ta đã thỏa thuận, nếu hàng giả sẽ một bồi mười, cậu Phương mua 8 vạn Đông Trùng Hạ Thảo, Nghiễm Niên đường của chúng tôi sẽ bồi thường cho cậu 200 vạn, nhưng mà chúng tôi cũng có một yêu cầu khác.”
Phương Minh cười: “Các cô muốn tôi giữ bí mật chuyện hôm nay đúng không?”
200 vạn, một trăm vạn dư ra này có lẽ là phí bịt miệng đi, dù sao thì danh dự của một tiệm thuốc lớn cũng không phải chỉ đáng giá 100 vạn đấy!
“Nói chuyện với người thông minh tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa, đúng là chúng tôi muốn cậu Phương không truyền tin này ra ngoài, chỉ cần cậu Phương có thể giữ bí mật những vị thuốc này xin tặng cho cậu, miễn phí.”
“Không thành vấn đề.”
Phương Minh sảng khoái đáp ứng, mà ông Triệu đang đứng bên cạnh cuối cùng cũng không thể nhịn được mở miệng: “Cậu Phương, làm sao cậu biết Đông Trùng Hạ Thảo này có vấn đề?”
Đây là thắc mắc dày vò ông ta đã lâu, bởi vì chính ông ta cũng không thể nào nhìn ra được vấn đề, nếu không phải nếm ra vị lạ chắc chắn ông ta cũng không thể phát hiện được.
“Dược hiệu, dược hiệu đã bị mất đi, nếu tôi đoán không nhầm thì những vị thuốc này có lẽ đã từng được sử dụng.”
“Không có khả năng, nếu đã bị người dùng qua làm sao có thể bảo trì hình dáng vốn có chứ?” Ông Triệu lắc đầu chắc chắn.
“Chuyện này tôi cũng không biết.”
Phương Minh không để ý tới thái độ của ông ta, dù sao cậu cũng không phải là chuyên gia trong lĩnh vực dược này, làm sao có thể biết vì sao thuốc đã dùng qua vẫn có thể giữ nguyên hình dáng ban đầu được chứ.
Lúc trước sở dĩ cậu có thể biết được Đông Trùng Hạ Thảo có vấn đề cũng là do xúc cảm trong tay truyền tới khiến cậu cảm thấy thành phần dược hiệu của Đông Trùng Hạ Thảo không đúng lắm, đương nhiên cậu có thể cảm thụ được chính là nhờ có Vu Lực đấy.
Dược tính càng mạnh thì cảm giác này cũng càng mãnh liệt, khi cậu sờ Nhân Sâm với Lộc Nhung đều cảm nhận được cảm giác ấm áp kia, nhưng khi sờ tới Đông Trùng Hạ Thảo thì lại không thấy, vì vậy Phương Minh mới biết những cây thuốc Đông Trùng Hạ Thảo này có vấn đề.