Chương 5: : Hẹn Hò

Siêu phàm thưở bình minh - Người dịch: Nxkhiêm

Tỉnh lại sau giấc ngủ, tinh thần tốt đẹp.

Suru điều ra bảng thuộc tính, lại nghiên cứu một thoáng, cuối cùng quyết định, bắt đầu tích góp kinh nghiệm.

Đi tới một trăm lần gập bụng, một trăm lần chống đẩy, lại đi chạy cự li dài. . .

Liên tiếp rèn luyện, hắn nhất thời mệt mỏi thành chó, lè lưỡi thở dốc, điểm kinh nghiệm vẫn là chết đinh ở nơi đó, không có một chút tăng trưởng nào.

Suru lúc này liền phiền muộn:

- Ngón tay vàng vô dụng. . . Đáng giá một sao!

Dù buồn bực vì ngón tay vàng nhưng xuyên việt thì cũng đã xuyên việt rồi, cũng không được trả hàng,Suru sờ sờ cái bụng, quyết định trước tiên đi ăn cơm.

Trường học có phòng ăn chuyên môn, bên trong cung cấp cánh gà chiên, sườn lợn, Salad hoa quả, khoai tây nghiền, bánh mì trắng, ruốc thịt còn có bơ cục, tôm hùm. . . Mùi vị đó . . . suy nghĩ một chút đã chảy nước miếng.

Suru trở lại ký túc xá, lau mồ hôi, thay quần áo, lại móc móc túi áo, nhìn một đồng tiền xu cùng vài tờ giấy bạc đáng thương, không khỏi cười khổ.

Tiền của Liên bang Bạch Ưng được chia là Hắc Sư, Ngân Ưng, Kim Long đều là tiền đúc bằng kim loại, Hắc Sư là đơn vị nhỏ nhất, đại thể trên một trăm Hắc Sư mới có thể đổi một Ngân Ưng, mười Ngân Ưng đổi một Kim Long.

Đơn giản mà nói, Hắc Sư là tiền bằng đồng, Ngân Ưng là tiền mạ bạc, Kim Long thì có màu vàng rực rỡ nhỏ bé đáng yêu.

Bất luận thế giới nào thì sự tham lam của nhân loại đối với hoàng kim là chưa từng thay đổi.

Chỉ có điều là mấy chục năm gần đây, nương theo công nghiệp hoá tiến triển, tiền kim loại dần dần không đủ, liên bang lại phổ biến tiền giấy, quy định mặt trị giá là 1 đồng bạc có thể ở bất kỳ ngân hàng nào hối đoái một Ngân Ưng tiêu chuẩn, chỉ là trong thành phố cũng còn tốt, ở nông thôn cũng không có nhiều người nhận tiền giấy.

Dù là một người ‘xuyên việt" hiện đại như Suru nhưng so với tiền giấy nhẹ nhàng, hắn vẫn càng yêu thích kim ngân tệ hàng thật đúng giá hơn.

- Ân, dựa theo tiêu chuẩn của liên bang, một cái Sandwich bình thường có giá khoảng ba Hắc Sư, sinh hoạt phí thấp nhất của một người mỗi ngày là mười Hắc Sư, một tháng sẽ là ba trăm Hắc Sư, cũng chính là ba Ngân Ưng mà thôi.

Bởi vậy có thể thấy được, lúc trước Lục Thụ Bảo đưa ra tiền lương phong phú cỡ nào, có thể nói một bước là có thể bước vào hàng Cấp 5 cấp trung lưu.

Làm sao lúc này Suru vẫn không có nhập chức, dựa vào bình thường làm công tích góp lại đến thân gia cũng chưa tới 5 Ngân Ưng, nếu dám mỗi ngày đi ăn uống thỏa thuê, bảo đảm không qua mấy ngày phải uống gió Tây Bắc.

- Giữa sữa cục tôm hùm cùng xúc xích, ta lựa chọn xúc xích!

Suru lầm bầm một câu, đi xuống thang lầu, chuẩn bị tùy tiện tìm một chiếc xe bán xúc xích ở ven đường để giải quyết bữa trưa.

Phía dưới ký túc xá đại học rất náo nhiệt, khắp nơi đều có thể nhìn thấy đôi nam nữ kết tình nhân, liên tục tặng bạo kích thương tổn cho con chó độc thân như Suru.

- Tựa hồ sau khi trở thành người siêu phàm, bản thân cũng không hề có sự khác biệt với trước đây. . . Không! Ta vẫn còn không tính là một người siêu phàm chân chính, chỉ là nắm giữ một cái Hắc Vu thuật mà thôi, thậm chí đều không có kinh nghiệm thực tiễn . . .



Suru dừng lại ở trước mặt một sạp bán xúc xích.

A, xúc xích nướng tiêu đen thơm nức mũi phối hợp bánh mì xốp thơm ngọt, rau dưa tươi ngon, lại rưới lên tương cà, hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Chó độc thân cái gì, tình nhân cái gì đều cút sang một bên, những chuyện này nào có trọng yếu bằng ăn cơm?

Hắn móc một đồng bạc, chuẩn bị mở miệng, đột nhiên, ống tay áo bị kéo lại.

- Xin chào, bạn học Broadley!

Một giọng nói rụt rè truyền đến, Suru nghiêng đầu nhìn qua và thấy một học sinh nữ mặc một bộ váy liền áo mộc mạc, mặt tròn, trên gương mặt còn có mấy nốt tàn nhang, trên mặt còn đeo một gọng kính to tròn, hầu như che khuất một nửa mặt, con mắt vô cùng tinh khiết, có một chút đáng yêu cảm giác.

- Xin chào, Molly! Có việc gì thế?

Suru nhận ra người này, cô là Molly Eipo, bạn học của hắn. Nhưng mà hai người cũng không quen thân nên hắn chỉ mặt không cảm xúc hỏi.

Dù là bạn học nữ cũng không thể ngăn cản ta ăn cơm trước đâu!

Suru sâu sắc biết loại tính cách này chính là kẻ cầm đầu tạo thành kết quả độc thân đến nay của hắn, nhưng hết cách rồi, trạch lâu như vậy muốn sửa cũng rất khó.

Molly cúi đầu, tựa hồ bị Suru dọa sợ rồi, đưa qua một lá thư, lắp ba lắp bắp nói:

- Đây là Beatrix để ta giao cho ngươi, gặp lại!

Nói xong, nàng lập tức xoay người chạy đi.

"Chúc mừng ngươi tiến thêm một bước trên đường trở thành chó độc thân hoàng kim!"

Suru tiếp tục mặt đơ, mua xúc xích cùng nước trái cây, vừa lung tung nhét vào trong miệng, vừa mở thư:

(bảy giờ tối hôm nay, trong lô ghế riêng 303, quán cafe Tháp Trắng, ta có lời nghĩ nói với ngươi —— Beatrix)

Trên tờ giấy màu phấn hồng đầy mùi nước hoa, khiến cho trong lòng của Suru rung động: "Chẳng lẽ. . . Cuộc sống độc thân của ta rốt cục muốn kết thủc rồi hay sao?"

Ừ, chuyện này rất có thể xảy ra.

Tuy rằng dung mạo của ta không quá mức nổi bật, nhưng Shawn là kẻ miệng rộng, hắn khẳng định đã truyền tin tức ta thu được thư mời của phòng thí nghiệm Lục Thụ Bảo ra ngoài.

Mặc dù chỉ là một trợ lý nghiên cứu nhưng tiền lương của ta đã vượt qua rất nhiều người, tương lai thỏa thỏa có thể tiến vào vòng tròn xã hội thượng lưu.

Tuy rằng trước đây Beatrix đã từ chối ta, nhưng hiện tại hối hận, nghĩ muốn làm bạn gái của ta? Chuyện này vẫn có thể xảy ra mà.

Suru cũng không có xem thường chuyện đối phương đổi ý, dù sao trong trường này có rất ít học sinh nữ trong nhà có khoáng, phần lớn người đều phải phụ trách vì chính mình, vì gia đình, vì tương lai.



Lại nói, bầu không khí của liên bang cũng khá cởi mở, đàm luận nam nữ lại không nhất định phải kết hôn.

- Ừ, rất đáng giá đi xem một chút!

Suru nhìn ngó đồng hồ to đùng trên tháp chuông, phát hiện còn có một khoảng thời gian mới đến giờ hẹn, lập tức trở về đến ký túc xá, mở tủ quần áo chung, ai ở ký túc chắc đều hiểu tình cảnh này, một người đi chơi cả ký túc góp sức.

- Áo sơ mi trắng của Shawn, áo khoác, quần dài của Lugi, nơ, đồ len dạ mũ dạ. . . Ừ , nhìn rất tốt!

Sau khi thay trang phục xong, hắn soi gương, sửa sang lại nơ, giống như là đi phỏng vấn vậy, ra đại học, đi tới quán cafe Tháp Trắng.

Quán cafe Tháp Trắng ở khá gần đại học Saint George, đi bộ mười mấy phút là đến, phòng riêng dành cho tình nhân bên trong quán cafe này rất nổi tiếng, là lựa chọn hàng đầu của rất nhiều cặp đôi có ý, mà còn có lô ghế riêng, cách âm rất tốt. . . Đối với vị nhân huynh tự mình kiểm nghiệm hiệu quả cách âm của quán cafe này, trong lòng của Suru vô cùng bội phục.

Tuy rằng chỉ là một lần hẹn hò bình thường, nhưng trên đường đi, tâm tình của hắn vẫn có chút kích động, bước chân nhanh chóng, không đến bao lâu đã đến trước một kiến trúc ba tầng màu trắng cao to lớn.

- Hoan nghênh quang lâm!

Xuyên qua cửa kính xoay tròn, lập tức có phục vụ mặc áo đuôi nhạn nghênh tiếp lên đến.

Suru nhìn chung quanh một vòng, bên trong ánh sáng dìu dịu, phong cách trang trí Âu Mỹ rất tinh xảo, trong đại sảnh xếp một vòng sô pha, trong không khí tràn ngập mùi huân hương cùng cà phê, bên tai là âm nhạc êm dịu, không thể không nói, bầu không khí không tệ.

- Xin chào, tiên sinh, xin hỏi ngài đi mấy vị?

- Lô ghế riêng 303, ta ước hẹn!

Suru duy trì sắc mặt thản nhiên.

- Mời đi theo ta.

Nhân viên phục vụ tiếp nhận áo khoác của Suru một cách tự nhiên, sau đó dẫn hắn đến lầu ba, mở cửa một cái phòng nhỏ mắc áo khoác lên móc áo:

- Lô ghế riêng này đã được thanh toán, xin hỏi ngài cần đồ uống gì nữa hay không?

- Cảm tạ, nhưng ta nghĩ chờ bạn của ta đến rồi gọi sau!

Suru lễ phép khách khí từ chối, nhìn nhân viên phục vụ đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, lúc này mới rảnh rỗi đánh giá lô ghế riêng.

Ừm, sô pha rất lớn, rèm cửa sổ màu tím rất hợp lý, không chỉ tạo cảm giác sang trọng, sau khi kéo vào sẽ có tính bảo mật cực mạnh.

- Tiếp đó, Beatrix sẽ tìm ta nói chuyện gì đây? Khẩn cầu ta tha thứ? Nghĩ muốn làm bạn gái của ta. . . Hay hoặc là. . . Vay tiền?

Nghĩ đến khả năng cuối cùng, trên khuôn mặt của Suru hiện lên cảm xúc cảnh giác.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rốt cục, lúc bảy giờ mười lăm phút, cửa phòng mở ra, một cô thiếu nữ đi vào.