Eden sống ở Cánh Đất (hay còn gọi là quận Circe), một nơi có cả người thường sống lẫn với các sinh vật ma thuật. Nơi này chen giữa Cánh Lửa - quận Bastet của người thường và Cánh Tối dành riêng cho các phù thủy và pháp sư - nơi mà đám người không có ma thuật kia gọi là quận Chthonia.
Ngôi nhà của cậu nằm trong một con ngõ rộng, yên tĩnh, rợp bóng rẻ quạt vàng ruộm, chỉ cách con đường chính vài phút đi bộ. Ba tầng với lớp gạch đỏ phủ đầy dây thường xuân xanh ngăn ngắt quanh năm, chúng sẽ đổi sang màu đỏ ấm áp chi chít những trái cây nhỏ màu đỏ và vàng khi đông đến (hoặc khi cậu muốn, đặc quyền của một pháp sư thảo dược). Trông nó đậm vẻ ngọt ngào và ấm cúng như được chụp ra từ một bộ phim cổ điển nào đó vậy.
Sau nhà là một khu vườn rộng, rất rộng, rộng tới mức chính Eden cũng chưa khám phá hết, nhưng đương nhiên là khu vườn kỳ diệu đó được che dấu sau một lớp sương trắng bảo vệ mà chỉ có người sử dụng phép thuật mới có thể nhìn thấy. Nếu người thường có liếc mắt qua cũng chỉ thấy một mảnh đất nhỏ với những loại rau gia vị và hoa lá bình thường mà thôi.
Eden và Balan rượt đuổi ầm ĩ trên vỉa hè, liệng những đốm ma thuật nho nhỏ vào nhau. Artaga Moessa - hàng xóm và là một trong những người bạn ít ỏi của Eden - ló đầu ra khỏi cửa sổ áp mái của căn nhà bên trái: “Em chơi với!” Tên siren có mái tóc xoăn màu xanh biển này cực kỳ nhạy cảm với mấy trò vui.
“Ăn tối chưa?” Sau khi nhận lại cái lắc đầu đầy hớn hở của Artaga thì Balan vẫy thằng nhóc xuống luôn. Sau đó thì quay lại nói với Eden bằng một vẻ hờ hững kiểu cách hết sức: “Đằng nào cũng mời hàng xóm ăn tối, bỏ lại Takara một mình thì không tốt lắm nhỉ?”
Rồi chẳng chờ cậu phản ứng, anh tiến thẳng đến ngôi nhà bên phải và kéo nhẹ một mũi tên đồng khắc hình hoa anh đào trong... có lẽ là cả nghìn mũi tên đủ kích cỡ được treo ngoài hàng rào. Đây là một dạng chuông cửa của Kaneko Takara, một người bạn khác của anh em Eden, nếu ai đó có ý muốn đột nhập trái phép vào nhà hắn thì cứ chờ bị biến thành con nhím đi.
Cậu pháp sư tập sự bĩu môi nhìn anh mình hết vuốt tóc lại vuốt áo trước khi gõ lên cánh cửa gỗ thủng lỗ chỗ của Takara, “mời hàng xóm ăn tối” cơ đấy, ai có mắt mà không biết hai người đang tán tỉnh nhau hả?
“Họ vẫn chưa xong vụ đó à?” Artaga gác cằm lêи đỉиɦ đầu Eden - quỷ tha ma bắt cái thứ chiều cao của tất cả những người cậu quen đi - rồi tò mò hỏi. Mùi gió biển mằn mặn và năng lượng như những cơn thủy triều của cậu ấy tỏa ra nồng đậm như chính gương mặt tuyệt đẹp của dòng dõi siren vậy: khiến người khác không thể bỏ qua.
“Rõ ràng là chưa.” Eden gãi mũi, nhìn anh mình và anh chàng cơ bắp có mái tóc bạch kim thô như rễ tre tà lưa qua lại. Ánh mắt sáng rực của Balan và gương mặt đỏ chót của Takara khiến cậu muốn tự ếm cho mình một cái bùa Che mắt quá đi mất, vậy mà chẳng ai trong cả hai chịu thừa nhận là mình đang chết mê chết mệt đối phương, mệt thế nhờ!
Artaga miết nhẹ lên lớp vảy màu xanh biển trong suốt lấp lánh trên gò má mình, cái dấu hình mặt trăng lưỡi liềm đó là biểu tượng của dòng họ Moessa: “Xíu nữa nhóc có nấu món gì với thảo linh lăng và quế không, đúng lúc anh đang có một chút Yohimbe này?”
Eden cười hinh hích, cậu thúc khuỷu tay vào bụng người anh mặt mũi nghiêm túc như một vị thần nhưng lại luôn có những ý tưởng hết sức trời ơi đất hỡi này: “Anh muốn cả hai đứa bị Balan làm gỏi à?”
Khi hai người đang rì rầm với nhau thì Balan đã kéo được chàng thợ săn quái vật kia đến trước cửa nhà, Eden và Artaga ậm ừ với hắn thay cho một câu chào, cả nhóm đã quá quen thuộc tới độ chẳng cần nói cho tròn câu thế này đấy. Eden - như bất cứ vị chủ nhà hiếu khách nào - nhanh chóng mở khóa bùa Phòng vệ, bùa Che chắn, bùa Cảnh báo, bùa Chống Độn thổ, bùa Phản xạ, bùa Khóa và Trói, bùa Đuổi xa... và ti tỉ thứ bùa mà người ta có thể nghĩ đến cho một ngôi nhà.
Lớp ánh sáng đủ màu lóe lên và chớp tắt liên tục trong bóng tối, chiếu tỏ khuôn mặt thán phục và bất ngờ của Takara và Artaga, còn Balan thì rõ ràng là đã chẳng buồn nói gì nữa.
“Thực sự đấy, Eden, cực kỳ ấn tượng. Cứ mỗi lần anh đến là lại thấy nhóc bổ sung thêm một loại mới vào bộ sưu tập bùa bảo vệ của nhóc thì phải?” Chất giọng trầm ấm mê hoặc của siren vang lên bên tai cậu.
Takara gật gù: “Cỡ này thì có thể sánh ngang với cả Tháp Trung Tâm của Hội đồng Ma Thuật Thành phố rồi đấy. Em chỉ cần tích trữ lương thực nữa thôi là có thể tử thủ trong pháo đài được rồi.” Gã thợ săn quái vật cao tới hơn một mét chín đá viên sỏi trên lề đường vào hàng rào của cậu rồi lại vội vàng nhảy dựng lên. Hàng cây xương rồng nở hoa trắng nõn đang phun phì phì một cơn mưa gai về phía hắn, ngay cả Balan và Artaga cũng bị vạ lây.
Eden khịt mũi, cậu sẽ coi đây là một lời khen với mình. (Hơn nữa, ai nói là cậu không có lương thực dự trữ cơ chứ?)
Sau năm phút đứng chôn chân trên vỉa hè chờ đứa em út mở khóa nhà (và gỡ gai xương rồng nữa) thì cả đám mới có thể bước vào bên trong. Dòng năng lượng ấm áp của ma thuật trị liệu chảy tràn qua cơ thể khiến bốn người đều thở hắt ra một hơi.
Căn nhà này đã được xây dựng từ khá lâu, truyền từ đời này sang đời khác của dòng họ Noldorasga, trước khi đứt đoạn bởi ba thế hệ liên tiếp không thể kích hoạt lõi ma thuật (ít nhất thì đó là những điều mà người ngoài nghĩ). Trước khi là một căn nhà nhỏ ấm cúng thế này thì nó đã từng là một dinh thự khổng lồ cực kỳ trang nghiêm và bề thế. Nhưng như mọi căn nhà ma thuật lâu đời khác, nó có thể tự chủ thay đổi hình dạng cho phù hợp với sở thích của người đang sở hữu nó, và rõ ràng là Eden không mấy ham hố dinh thự với lâu đài.
Ma thuật dường như đã thẩm thấu vào từng viên gạch, lớp móng và cả những khe nứt nho nhỏ trên tường nhà. Đôi khi Eden cảm thấy như mình có thể nghe được tiếng vang hân hoan và trìu mến của ngôi nhà dành cho cậu, như một ông cụ lớn tuổi những vẫn khỏe mạnh dành cho đứa cháu nhỏ. Những người sở hữu các địa điểm ma thuật đều biết, thời gian càng trôi thì chúng càng mạnh lên, chỉ cần vẫn còn chủ nhân để bảo vệ thì chúng sẽ không hoàn toàn bị phá hỏng.
Cả đám tự động tháo giày để lên giá ngoài hành lang, ba đôi giày da đen bóng lộn, giày chiến đấu đen hầm hố và giày thể thao đen độn đế nổi bần bật giữa mấy đôi giày vải kiểu cổ điển và sneaker cổ thấp đế mỏng màu trắng và pastel. Eden xỏ dép bông vào nhà trước, để mặc ba ông anh áu!, ui da!, đau! đánh nhau tranh đôi dép không - phải - Hello - Kitty.
Artaga lao vào phòng khách và quăng mình lên chiếc ghế lười màu be đặt sát lò sưởi dựng từ những khối đá bất quy tắc. Takara ngồi bệt xuống tấm thảm lông dài trải giữa phòng, dựa lưng vào bộ sa lông màu xanh bạc hà với ê hề gối ôm, chăn len sợi to, áo khoác vắt trên thành ghế. Sách và cây được đặt khắp nơi: trên chiếc bàn có hình dáng như một lát gỗ tròn được cắt ra từ thân cây, dưới chân bàn, trên bệ lò sưởi, trước cửa sổ, mọi ngăn của giá sách, lấp ló bên kệ để đồ trang trí và chen vào cả bốn góc nhà.
Hai người vụng về này đã bị Balan cấm thò chân vào phòng bếp sau một vụ nổ thức ăn siêu thảm họa, anh chỉ chấp nhận sự giúp đỡ của Eden và Jin mà thôi.