Chợ Sông lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt bất kể đêm ngày. Ngoài các cửa hàng lớn lâu đời đã có danh tiếng cả mấy trăm năm thì ở đây còn có các quán vỉa hè bày bán đủ thứ thượng vàng hạ cám nữa, giá cả phụ thuộc vào miệng lưỡi của người mua còn chất lượng thì phụ thuộc vào... nhân phẩm.
Hai anh em cuốc bộ dọc theo những dãy hàng quán trải dài tưởng chừng như vô tận, hít sâu vào phổi thứ hương thơm tràn ngập ma thuật lơ lửng trong không khí.
Chảy tràn bên chân họ là những tấm vải bày kín các loại hương liệu, thảo dược, gia vị với đủ các thứ công dụng từ thú vị cho đến ngớ ngẩn (thành thực mà nói, ai sẽ mua một chậu cam thảo dây có xu hướng siết cổ chủ nhân trong đêm chỉ để thử cảm giác mạnh hả?). Hơn nữa với khu vườn thảo dược riêng của gia đình và hàng đống sách vở cũng như vật thực mà Eden được thừa kế lại thì cậu dư sức nhận ra, quá nửa trong đám thảo mộc kia chỉ là trò bịp bợm. Eden thường chỉ trả tiền cho những loại thảo mộc mà cậu không thể trồng được thôi (trường hợp khá là hiếm).
Ví dụ như mấy năm trước, có lần suýt chút nữa cậu đã bị Balan bứt đầu vì ôm về nhà một bồn bonsai tử đằng đổi màu đẹp - đến - phát - khóc và có mùi hương thơm mát ngọt ngào khiến người ta có cảm giác lâng lâng thoải mái cực kỳ dễ chịu. Eden đã phải ôm chân Balan kêu khóc thảm thiết không cho anh trả lại bồn cây đó và chấp nhận ăn rau cả tháng vì nó, đến tận bây giờ cậu vẫn không có gan cho anh biết số tiền năm đó cậu đã bỏ ra để được sở hữu cây tử đằng ấy. Nhưng phải nói là việc ăn rau đến xanh cả mặt đó là vô cùng có giá trị, sau khi có bồn cây này thì khu vườn của cậu không còn bị đám Ốc Nhầy và Rết Ma - những thứ côn trùng phá hoại có thể khiến cả những bậc thầy vườn tược phát điên - làm phiền nữa.
Xa xa là một đám đông đang túm tụm quanh cửa hàng vạc Cho Mọi Ma Dược. Eden đã định chen vào kiếm một cái vạc mới thay cho cái bắt đầu rít lên như gió ở nhà: “Balan, anh nghĩ em có nên mua vạc đá đen không? Mọi người nói nó không ảnh hưởng đến thuốc nhiều như vạc gỗ, cái gỗ mun ở nhà em...” Trước khi nhìn thấy dấu hiệu chữ B bạc đính kim cương lấp lánh khảm trên đũa phép và quyền trượng trong tay đám người kia.
Eden nhanh chóng dừng chân rồi lỉnh ra đằng sau một quầy hàng trưng bày hàng đống bùa yêu, nến đen, quả cầu bói toán pha lê trong suốt,...
Balan không hiểu ra sao: “Sao thế?” Trong khi vẫn bám sát em mình, chiếc vòng hạt gỗ máu rồng trên cổ tay anh trở nên trong suốt và đỏ rực dưới ánh trăng.
Eden vỗ nhẹ lên vai anh mình, xoa dịu khi thấy Balan bắt đầu bước vào trạng thái đề phòng. Cậu hất đầu về phía mấy người vẫn đang săm soi trước cửa hàng vạc: “Hội Boleyn.” Cậu chẳng có ác cảm gì với đám phù thủy, thực ra là cậu chẳng có ác cảm gì với tất cả các chủng tộc nói chung cả, ngoại trừ tụi Boleyn.
“Hửm?” Balan ngoái cổ lại nhìn, đổi lấy một tiếng rít không hài lòng của Eden (“Coi chừng tụi nó nhìn thấy mình!”). Boleyn là một hội phù thủy cực kỳ giỏi, nhất là trong lĩnh vực bùa mê, và sau khi Eden phá một cái bùa yêu của Anna - con gái rượu của Hội trưởng Hội Boleyn và là đứa đầu tiên trong thế hệ này có đũa phép - thì cả đám đó bắt đầu có xu hướng bám đuôi và gây sự với cậu.
“Chúng nó vẫn chưa dừng lại à?” Balan giật giật khóe môi, rõ ràng là đang nhịn cười.
Anh biết vụ này, một câu chuyện nhảm nhí khi Anna Boleyn - cô nàng sang chảnh đỏng đảnh của dòng họ Boleyn danh giá với lịch sử đã kéo dài mấy trăm năm - bỏ bùa yêu một nam phù thủy (cho vui là chủ yếu, rõ rành rành là thế), một nữ phù thủy khác đang mê mẩn anh chàng này nhận ra điều gì đó bất thường nên thuê thằng nhóc pháp sư tập sự em anh giải bùa (vì nó rẻ, chuyện này cũng rõ ràng không kém).
Đợt đó có thể coi là một cú nổ nho nhỏ trong phạm vi các sinh vật ma thuật vị thành niên, đặc biệt là đám pháp sư phù thủy. Bởi ai cũng biết người của nhà Boleyn giỏi bùa chú đến mức nào, đặc biệt là bùa yêu. Vị tổ tiên cùng tên nổi tiếng của con bé đó còn có thể bỏ bùa quốc vương của cả một quốc gia hùng mạnh với đủ các vòng bảo vệ của Giáo hội bao quanh cơ mà. Vậy nên việc phù thủy nhà Boleyn bị phá bùa yêu đúng là một trò cười cho những hội phù thủy khác, điều đó khiến cô ả và cả đám theo đuôi của cô ta thấy mất mặt tới độ chết sống đòi tìm thằng bé thi ếm bùa.
Suốt cả tháng trời, đứa trẻ tội nghiệp này không cuộn tròn trong “Bánh ngọt Svartalf” thì cũng núp kỹ ở Toàn Đồ Xịn. May mắn là mấy ông anh của cậu cũng có chút mặt mũi ở Asgaphra nên đám Boleyn không dám xông vào, dù tụi nó biết rõ cậu ở trong đó.
Sau đó thì, có vẻ người lớn đã cười đủ với mấy trò nhảm nhí (Eden vẫn luôn ấm ức khi việc phải giải trừ ít nhất ba mươi bảy cái bùa - từ cà giỡn tới thật sự nguy hiểm - trên đường về nhà mỗi ngày là sự đùa nghịch thân thiện của của tụi con nít) nên sự việc mới kết thúc. Hoặc là, Hisashi Irkalla đã quá mệt mỏi với việc không thể thân mật với người yêu vì thằng bé vị - thành - niên nào đó cứ ám quẻ trong nhà mình nên đã xử lý vụ này cũng nên. Dù sao anh ấy cũng là người duy nhất mà cậu cho rằng sẽ nhúng tay vào, trong khi anh Jin cho rằng việc được luyện tập chiến đấu thường xuyên sẽ tốt cho cậu hơn (ha ha!) còn Balan thì thấy cái trò cậu chạy bán sống bán chết mỗi ngày rất chi là hài!
Từ đó đến giờ đã qua cả năm rồi, nhưng Eden vẫn không có hứng thú với việc chạm mặt tụi Boleyn và cái sự trịch thượng quý tộc của tụi nó. Thế nên nếu có thể, cậu sẽ lẩn đi nhanh hết mức có thể, một pháp sư thì không nên dây vào trò đua thể lực làm gì cả.
Balan hài hước nhìn cái mặt nhăn như khỉ của em mình: “Đừng có cau có nữa, nhờ tụi nó mà đám bùa chú của bay tăng giá quá trời cơ mà.” Cả thảo dược và tất tần tật những thứ thằng bé có thể chế ra nữa, một màn PR giá hời - trích lời Hisashi Irkalla.
Eden khịt mũi, cái đó thì cậu không phủ nhận, và nó là phần thưởng xứng đáng cho việc cậu bị tụi Boleyn rượt vòng vòng quanh thành phố cả tháng trời. Vụ đó cũng dạy cậu phải hỏi kỹ tên tuổi của khách hàng trước khi nhận tiền nữa, bị ăn hành một lần như thế là quá đủ rồi, cậu không có hứng thú chạy marathon quanh Asgaphra bất cứ lần nào nữa, cảm ơn!