Chương 3-3: Ngoại truyện 2: Trốn thoát. Trận Ấp Bắc

Năm 1963.

Sau sự ra đời của Mặt trận Giải phóng mà Mỹ hay gọi là Việt Cộng cùng sự kháng cự của người dân chống lại sự tàn bạo của Việt Nam Cộng hòa đã làm cả miền Nam trở thành chiến trường theo đúng nghĩa đen. Dù chỉ như một con kiến nhỏ bé trên những vị thần đến từ bên kia đại dương, dân tộc Việt Nam chưa bao giờ chịu khuất phục. Đúng như cái cách họ dùng máu của giặc ngoại xâm để tô điểm cho vinh quang của mình suốt hàng ngàn năm qua

Trong lúc này, ở trong phòng của mình, Vân và John đang ngồi đối diện nhau.

"Có vẻ như cháu làm việc chậm hơn chú tưởng" John nói

"Các người không hiểu và cũng không sử dụng được. Vậy các người dùng đồng xu linh hồn làm gì" Vân nói.

"Đó là điều kiện trao đổi thôi, cô bé ạ. Tiện thể số sách kể về cuộc đời của Washington ta tặng cháu. Cháu đã đọc hết chưa" John hỏi

"Cuộc đấu tranh của nhân dân mười ba thuộc địa và nhân dân Việt Nam đều gian khổ như nhau" Vân nói

"Có lẽ cháu cần thời gian suy nghĩ" John bỏ ra ngoài.

Sau đó một tên lính bước vào quát

"Ra ngoài mau. Con nhãi"

Sau đó nó ra ngoài cùng nhiều đứa trẻ khác

"Nè đám nhóc kia, tập trung ở trong sân mau" Tên lính thét lớn

"Bắt đầu thí nghiệm" Một âm thanh vang lên.

Sau đó, một tên mang đạo bào của Trung Quốc tạo ra một quả chuông khắc đầy chữ Trung Quốc. Sau đó, hắn bắt đầu rung chuông liên tục.

Lúc này, một đợt sóng cực mạnh vang lên làm mọi người cảm thấy choáng váng. Bộ não của chúng như thể bị nổ tung ra thành từng mảnh. Một số đứa quỳ xuống, tay ôm đầu. Con Vân thì lăn đùn ra đất ngất xỉu.

Sau đó, khi tỉnh dậy, một ánh đèn chiếu thẳng vào mắt nó. Đồng thời, nó phát hiện mình đang bị còng tay. Điều kì lạ là cái còng có vẻ như làm từ vật liệu gì đó mà bản thân nó cũng không biết.

Đối diện với nó là một người đàn ông. Nhìn bề ngoài, ông là một người đàn ông trung niên với đôi mắt to, lông mày rậm. Khuôn mặt chữ điền phúc hậu không lấn át đi nước đi mạnh mẽ dứt khoát.

"Chào cháu. Chú là bác sĩ. Lúc nãy thấy cháu bị ngất nên người ta kêu chú vào đây" Người đàn ông nói với giọng nhẹ nhàng, khác hẳn với đám lính ở đây.

Không đợi Thiên Vân trả lời, người đàn ông kia lại nói.

"Có vẻ như cháu đã xong rồi"

Sau đó, người kia tiến lại gần, hô một âm thanh mà chỉ có cô bé và người nó nghe được

"Hồ Chí Minh muôn năm"

Đôi mắt Vân mở to. L*иg ngực của cô bé như muốn nổ tung. Đã mấy năm rồi, cô bé đã không nghe được âm thanh đó.

"Đừng xúc động quá, bọn chúng sẽ nghi ngờ. Tiện thể, tên chú là Lê Văn Sơn, bạn của ba cháu"

Sau đó, người kia rời đi để lại cho Vân một cái chìa khóa cùng một lá thư

"Tuyệt đối không thể để sức mạnh của doanh nhân rơi vào tay Ma Tộc được. Sau khi thoát ra thì tới phòng họp. Giờ này nó không có người. Cố lên, đồng chí Vân"

Sau đó, dưới những bóng đèn đang sáng rực ánh sáng màu đỏ vì có kẻ bỏ trốn, Vân di chuyển tới phòng họp. Tim con bé đập thình thịch vì sợ hãi. Nó sợ vì liệu người kia có thật là bạn của ba nó, là người của cách mạng, hay đây chỉ là một cuộc thứ nghiệm khác, cho tới khi những người như nó không còn nhân tính, có thể như đám lính Ngụy, cầm súng bắn vào đồng bào mình.

Lúc này, Lê Văn Sơn cũng đột nhiên xuất hiện làm tim trong ngực con Vân muốn bắn ra ngoài

"Cháu sẽ là con quan chức bị bệnh cần đi tới Sài Gòn trị bệnh gấp. Tuy không giấu được lâu nhưng ít nhất cũng đủ thời gian để chúng ta chạy trốn"

Làm theo lời Lê Văn Sơn nói, Vân đeo khẩu trang, ngồi trong một chiếc xe quân sự đi ra ngoài.

Lúc này, trời đã vào khuya. Tuy nhiên, ánh đèn chiếu và cả những tiếng kêu thấu trời của những người bị tra tấng làm không khí náo động như một bản nhạc xuất phát từ địa ngục

"Dừng lại" Một tên lính tới gần nói bằng tiếng Anh. Hắn mang theo bộ áo màu đen toàn thân, trên đầu của hắn có biểu tượng đại bàng đầu trắng của nước Mỹ. Hắn đeo một cái mặt nạ cũng màu đen với một lớp kính đen. Hắn cầm một khẩu M16 màu bác với ánh sáng màu xanh ở nòng súng.

"Tôi là bác sĩ Sơn" Lê Văn Sơn nói. Ánh mắt ông nhìn vào tên lính. Trong một vài giây, hắn không khác gì một con rối theo đúng nghĩa đen

Sau đó, tên lính phất tay ra hiệu cho Lê Văn Sơn đi khỏi.

Sau đó, trên đường đi, Vân đã ngủ gục lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, nó thấy người đàn ông tên Lê Văn Sơn đó vẫn đang lấy xe. Ông đã không ngủ cả một đêm

"Trước tiên, chú muốn tự giới thiệu, chú là Lê Văn Sơn, đệ tử Hồng Bàng phái, người chịu trách nhiệm chỉ đạo Sư đoàn 0, thành viên của Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam"

Từ phía sau, một loạt chiếc xe tải quân sự xuất hiện bắn xối xả vào chiếc xe đang chở hai người. Đồng thời, một chiếc xe khác xuất hiện tông thẳng vào chiếc xe của Lê Văn Sơn.

"Có cần cháu giúp không" Vân nói giữa lúc đạn từ phía quân địch bắn như mưa.

"Tùy cháu" Lê Văn Sơn nói. Thực ra, ông cũng muốn thủ xem sức mạnh của cô bé này tới đâu rồi. Nếu ông ra tay, mấy chục M113 cũng bốc hơi khỏi bề mặt Trái Đất.

Sau đó, một loạt cây cối vên đường bị nhỏ bật gốc, lao thẳng vào đám xe quân sự đan di chuyển. Đồng thời, lá cây xé nát toàn bộ chiếc xe ra thành từng mảnh theo đúng nghĩa đen

"Năng lực của cháu khá mạnh lại còn đa dạng nữa, rất cần cho cách mạng. Tuy nhiên, đi theo cách mạng rất gian khổ. Đối mặt với cái chết là chuyện thường ngày. Cháu sợ không" Lê Văn Sơn hỏi

"Cháu đã nói mặt nhiều thứ đang sợ hơn rồi nên không còn sợ nữa" Con Vân lên tiếng.

Sau đó, ông ta lại nói.

"Tốt lắm. Hiện tại, cách mạng miền Nam đang ở giai đoạn quyết định. Cuộc đấu tranh của dân nhân ta còn giang khổ kéo dài. Với những người như cháu, đặc biệt là cháu, Thiên Vân, ta cần chuyển cháu ra ngoài Bắc càng sớm càng tốt. Trước tiên, chúng ta sẽ tìm cách tới Ấp Bắc*, rồi đi ra ngoài Hà Nội" Lê Văn Sơn nói một cách chậm rãi.

Sau đó, chiếc xe tải chở Vân bắt đầu đi tới một trạm kiểm soát, một tên lính giơ tay ra hiệu:

"Dừng lại. Giấy tờ đâu"

Trong lúc này, chuông điện thoại vang lên. Một tên nhấc máy. Sau đó, dường như là theo lệnh của đầu dây bên kia, hắn quan sát chiếc xe thật kĩ rồi la lớn

"Chặn chiếc xe đó lại"

Ngay lúc đó, tên lính kia định rút ra khẩu M1919 thì bất ngờ hắn bị cướp súng. Một viên đạn xuyên qua bụng của hắn. Tên lính đó ngã gục trước khi chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Sau đó, một quá lựu đạn bay về phía trong đồn như hồi chuông tử thần.

"Lựu đạn. Tất cả nằm xuống" Một tên lính la lớn. Tuy nhiên, mọi thứ diễn ra quá nhanh. Lúc này, hắn chỉ còn là một xác chết.

Nhân cơ hội này, con Vân lấy khẩu CKC bắn chết hai tên lính còn lại.

"Được rồi, nhanh chóng đi tới chỗ bến tàu thôi"

Lê Văn Sơn lên tiếng lên tiếng.

Bất ngờ, từ phía xa, hai chiếc xe tải chở lính xuất hiện. Chúng như một bầy sói hung bạo đang chờ xé toạc con mồi.

"Lính mũ đồi xanh" Lê Văn Sơn la lớn. Sau đó cô quay sang nhìn Vân hỏi:

"Cậu biết dùng súng không?"

"Có thấy người ta bắn" Cô bé nói

"Vậy thì lấy khẩu M60 này thử đi" Lê Văn Sơn nói.

Sau đó, cô bé cầm lấy khẩu M60 rồi bắn. Ánh lửa lóe lên liên hồi như sấm chớp. Một loạt tên lính ngã gục xuống.

Lúc này, Lê Văn Sơn lấy súng bắn lên trời. Ngay làm tức, từ bốn phương tám hướng, quân Giải phóng xuất hiện như cơn sóng thần, trong phúc chốt, đám lính hoàn toàn bị áp đảo. Bất ngờ, một toán Siêu chiến binh cũng xuất hiện với khẩu M16 xương. Không nào núng, phía quân cách mạng cũng dùng những khẩu AK47 với hình dạng tương tự.

Tiếng súng đạn, máu tanh, và cả ánh chớp xanh xuất hiện khắp nơi.

"Các đồng chí mau di chuyển" Một người bộ đội lên tiếng. Cả người anh ta đầy máu tươi, thương tích đầy mình nhưng vẫn kiên định với nhiệm vụ được giao.

Chứng kiến cảnh này, Lê Văn Sơn lên tiếng

"Đi thôi"

"Chúng ta để họ lại sao" Vân có chút không vui. Cái cảm giác để người khác chết thay mình thật không dễ chịu chút nào. Có lẽ vì cô bé đã từng bỏ chạy một lần trong quá khứ.

"Nhiệm vụ của chúng ta là phải đưa người về an toàn" Lê Văn Sơn nhìn vào mắt của Thiên Vân, lớn tiếng nói.

Lúc này, một chiếc trực thăng đột nhiên xuất hiện. Cánh quạt của nó tạo là những cơn gió xen lẫn với bụi làm mọi người cảm thấy khó chịu. Từ trong chiếc máy bay, viên phi công hướng về phía của Lê Văn Sơn và Vân như thể đang nói "lên đi"

"Không ngờ các đồng chí lại kiếm được trực thăng thật" Lê Văn Sơn nói.

Có thể nói là một sự bất hạnh cho chế độ Sài Gòn khi mà số lượng điệp viên của quân Giải phóng có mặt trong cái chế độ thân Mỹ này là một con số khổng lồ. Do đó, muốn mượn máy bay hay xe tăng xài đỡ là một chuyện vô cùng đơn giản.

Thực ra, Lê Văn Sơn cũng có thể tự bay nhưng làm như vậy cũng tức là tự ý đánh động người của Thiên Ý Phái, một thế lực đứng đằng sau các cuộc xâm lược của các triều đại Trung Quốc.

Sau đó, Vân di chuyển tới Ấp Bắc, nơi đang tập trung một số lượng lớn quân Giải phóng Miền Nam.

Con Vân cùng nhiều đứa trẻ dị nhân khác được đưa tới đây. Những đứa còn gia đình thì trả về gia đình. Những đứa không còn thì cũng chả còn con đường nào khác ngoài chiến đấu. Chí ít chúng cũng chiến đấu cho đất nước của mình. Dù bây giờ bỏ đi, giữa thời buổi chiến loạn này, chúng sống kiểu gì. Ngoài ra, bản thân những đứa trẻ cũng không phải loại công tử bột, chúng đã chịu những thứ vượt qua người thường và mang mối thù của gia tộc.

Về phần mình, Vân cố hỏi người tên Lê Văn Sơn đó về Dũng, Minh, Hạ và cả người cha của cô bé chưa gặp bao giờ

Bất ngờ, một người giao liên chạy vào

"Báo cáo, có một số lượng lớn quân địch đang di chuyển về phía Ấp Bắc. Hết"

Phía bên ngoài hàng ngàn lính Ngụy đang tập trung dưới sự chỉ huy của Thiếu tướng Bùi Đình Đạm**. Trận chiến Ấp Bắc*** sắp sửa bắt đầu

Lúc này, hàng loạt các nồng pháo 105mm, dưới sự ra lệnh của Thiếu tá Tươi, chỉ huy pháo binh, nhanh chóng nhắm vào trận địa của quân Giải Phóng. Sau đó, hàng chục quả đạn pháo bay ra, để lại một đám khói trắng như sương mù buổi sáng sớm. Nếu có ai nhìn được vật thể di chuyển với vận tốc âm thanh, sẽ thấy những viên đạn pháo đang xé rách trời. Để lại những nét vẻ màu trắng tuyệt đẹp. Tiếp theo, chúng như một trận mưa phổ biến ở miền Nam, cố gắng trút xuống vị trí của quân Giải phóng.

Tuy nhiên, khi vừa di chuyển tới nơi thì tất cả bị một luồng sức mạnh vô hình cản lại. Dưới mặt đất, Vân cùng các dị nhân vừa thoát ra từ đặc khu Hải Yến và đệ tử của phái Hồng Bàng đang tìm cách chặn chúng lại.

Bình thường, lực lượng như Sư đoàn không sẽ không can thiệp vào trận chiến cỡ này. Bởi nó giống như dùng bom nguyên tử đánh xe tăng vậy. Hơn nữa, chiến lực cấp cao của đối phương cũng sẽ can thiệp. Tuy nhiên, trong tình huống đặc thù thì mọi thứ có thể xem xét. Hàng trăm người di biến đang có tại Ấp Bắc. Sự tàn bạo của Mỹ Diệm đã buộc họ phải tự chiến đấu. Đó là chưa kể đến Thiên Vân, người có liên kết với Thánh mẫu Âu Cơ, cả vũ trụ cũng chỉ có số ít người làm được chuyện này.

Thông qua ống nhòm, tướng Bùi Đình Đạm đã nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời hắn cũng không quên được.

"Quái vật gì đây" Tên tướng Ngụy nói thầm.

Sau đó, những quả đạn pháo nhanh chóng đổi quỹ đạo, nhắm thẳng vào đám lính Ngụy. Trước tình cảnh này, đám kia chỉ biết đứng nhìn như tượng đá. Hàng loạt các vũ nổ diễn ra trên trời cao. Một số lao thẳng xuống phía dưới, thổi các khí tài được Mỹ viện trợ lên trời cao.

"Rút quân" Bùi Đình Đạm nói.

"Thưa thiếu tướng. Một sĩ quan cao cấp của Mỹ tên là John Williams yêu cầu chúng ta phải tiến công tiếp"

"Tiến công cái đầu mày. Mày không hiểu là bọn chúng chỉ có ý dọa chúng ta thôi sao. Dù là thứ gì gây ra chuyện này. Rõ ràng là nó không muốn mình đánh Ấp Bắc. Vậy thì cứ nghe nó là được rồi" Bùi Đình Đạm quát.

"Bọn chúng không làm như vậy mãi được đâu. Hơn nữa đã có tôi giúp ngài" John bước vào lều của tướng Đạm nói.

"Ông tự đi mà... Khoan đã có gì từ từ nói"

Bùi Đình Đạm chưa nói hết câu thì John đã lấy súng chỉa vào đầu hắn. Đồng thời, một vài con rắn khổng lồ của Thuồng Luồng Tinh xuất hiện, nuốt trọn hai tay sĩ quan dưới quyền của Đạm.

"Ông muốn đánh hay muốn chết. Tôi đếm tới ba, ông chọn đi" John nói

"Muốn chết... à nhầm muốn đánh" Bùi Đình Đạm sợ quá nên lú lẫn. Hắn cũng chả biết mình nói gì.

Theo đó, dù rất sợ, nhưng dưới lệnh của cấp trên, mấy ngàn lính Ngụy lần lượt di chuẩn, làm chấn động cả một khu vực rộng lớn.

Lúc này, lực lượng của The patriot và Sư đoàn 0 đều được bổ trí nhưng không bên nào chịu xuất kích giống như những quả bom hạt nhận được Mỹ và Liên Xô thử nghiệm nhưng không ai chịu phóng vào đối phương. The patriot e ngại trước chiến lực siêu nhiên của mãnh đất bốn ngàn năm văn hiến. Họ muốn đợi những người du kích cộng sản bị quân chính quy đánh bại, những kẻ kia buộc phải ra tay. Đến lúc đó, họ sẽ nhân cơ hội đó mà tấn công. Về phần mình, Sư đoàn 0 tin tưởng những người đồng chí ở Ấp Bắc một đi không về.

Ở một chỗ xa, Vân lên tiếng

"Chú không giúp họ, như vậy có ổn không"

Dù biết mình nên mình vào ân nhân nhưng cô bé vẫn thấy có một chút lo cho những con người này.

"Không cần thiết. Ta muốn cho cháu thấy sức mạnh con người lớn tới mức nào" Lê Văn Sơn nói bằng giọng ôn tồn như đang nói với con gái của mình vậy.

Chính cha và má cô cũng từng nói những lời như vậy.

Trong khi đó, dưới những luồn đạn pháo bắn dồn dập và tro bụi mù mịt, những ánh tiếng đạn từ súng của quân Giải phóng vang lên như những bản nhạc êm tay nhưng là nổi kinh hoàn với quân thù. Có người lính ném lựu đạn, tiêu diệt một tốp quân địch sau đó cầm súng bắn liên hồi. Ánh ta ngắm kĩ quân thù như một người thợ săn rồi nã đạn dù máu của đồng đội và của cả anh ta đang văng lên khắp nơi. Một người lính khác thấy một chiếc xe M113 đang lao tới, anh ta cầm lựu đạn để ném vào trong xe. Áp lực của vụ nổ lớn tới mức anh ta bị thổi văng ra xa. Có người sĩ quan chỉ huy bị cả đống quân địch bao vây, anh ta rút súng bắn vào kẻ địch. Một phát bắn, một loạt quân thù lại bị hạ gục như thể chúng chỉ là đồ chơi vậy. Trong khung cảnh nó, có những người lính bị thương nặng, được đồng đội kéo về tuyết sau. Dù vậy, anh ta vẫn luôn muốn chiến đấu tiếp.

Lúc này, quân địch với số lượng hàng ngàn người vẫn tiếng công như vũ bão. Phía trên trời và dưới mặt đấu đều có hỏa lực mạnh yểm hộ cho bọn chúng. Trước khí thế đó những người lính quân Giải phóng dù ít hơn mười lần vẫn kiến quyết giữ vững trận địa. Những quả lựu đạn liên tiếp được ném về phía quân thù. Sau đó những loạt đạn chính xác xuyên thủng từng tên địch.

.........................................

Dù không có Sư đoàn 0 tham chiến, mấy trăm du kích Giải phóng vẫn dễ dàng thổi bay mấy ngàn quân Ngụy. Số đoạn họ dùng vào khoảng 5000 viên****Vân được tìm cách đưa ra ngoài Bắc huấn luyện, trở thành một trong những thành viên xuất sắt nhất của Sư đoàn 0 cho tới khi cô gặp lại người bạn của mình. Trần Nhật Minh

******************************************

*Mỹ Tho là tỉnh cũ ở miền Tây Nam Bộ (Đồng bằng sông Cửu Long), Việt Nam. Tỉnh Mỹ Tho được thành lập vào ngày 1 tháng 1 năm 1900 và bị mất tên gọi đơn vị hành chính cấp tỉnh từ tháng 2 năm 1976 cho đến na

** Bùi Đình Đạm (1926-2009), nguyên là một tướng lĩnh Bộ binh của Quân lực Việt Nam Cộng hòa, cấp bậc Thiếu tướng.

*** Trận Ấp Bắc là một trận quy mô lớn diễn ra vào giai đoạn đầu của cuộc chiến tranh giữa Việt Nam và Hoa Kỳ với kết quả là chiến thắng lớn đầu tiên của quân vũ trang Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam (phía Hoa Kỳ và Việt Nam Cộng hòa gọi là Việt Cộng) đối với quân chính quy của Quân lực Việt Nam Cộng hòa được cố vấn Mỹ chỉ huy

**** Theo nhà báo Nhà báo Neil Sheehan