Sau khi uống một bát "huyết gà", cuối cùng Thẩm Chiêu Chiêu cũng trở nên mạnh mẽ.
Chỉ còn lại tuần cuối cùng, cuối cùng cô cũng bắt đầu học nghiêm túc.
Ngay cả Hứa Tư Ngôn cũng giật mình trước cảnh tượng này.
"Thẩm Chiêu Chiêu, cậu không sao chứ?"
"Sao vậy?"
"Không sao, tớ chỉ cảm thấy cậu khác với lúc trước thôi."
Đương nhiên là khác rồi, hiện tại cô là Thẩm Chiêu Chiêu có mục tiêu.
Chẳng mấy chốc, tuần huấn luyện cuối cùng đã kết thúc.
"Hôm nay là ngày cuối cùng mọi người ở lại trại huấn luyện. Có thể ở lại đến bây giờ cũng đủ để chứng minh tất cả mọi người đều ưu tú. Tuy nhiên, chỉ có 5 suất đại diện cho thành phố tham gia cuộc thi. Bây giờ tôi sẽ công bố kết quả của bài kiểm tra cuối cùng: Thịnh Trử Ý, Thẩm Chiêu Chiêu, Trương Vũ Hiên, Hứa Tư Ngôn và Chu Tuấn Minh. Năm học sinh trên đã vượt qua kỳ thi này. Các em sẽ đại diện cho thành phố của chúng ta tham gia cuộc thi Olympic Toán học năm nay."
"A, quá tốt rồi, chúng ta có thể đại diện cho thành phố tham gia cuộc thi." Hứa Tư Ngôn xoay người, vui vẻ nhìn Thẩm Chiêu Chiêu.
"Ừm!" Thẩm Chiêu Chiêu cũng rất vui vẻ, cô ở chỗ này lâu như vậy, cuối cùng cũng kết thúc rồi.
"Không ngờ cậu có thể ở lại đến cuối cùng!" Chu Quân Minh cao ngạo nhìn Thẩm Chiêu Chiêu.
"Cậu cũng vậy thôi.” Cô không ngờ đối phương sẽ ở lại đến cuối cùng.
Nghĩ tới tin tức hôm nay vô tình nghe được, Chu Tuấn Minh có chút khinh thường nhìn bọn họ, nói: "Nghe nói huấn luyện viên Trần là giáo viên chủ nhiệm của các cậu? Chẳng trách ba người các cậu có thể ở lại đây đến bây giờ."
"Cậu có ý gì?" Thẩm Chiêu Chiêu chỉ lười chứ không ngốc, rõ ràng đối phương muốn nói bọn họ ở lại đây chắc chắn phải có nội tình.
Có nghĩa là lão Trần đã mở cửa sau cho họ.
Cái quái gì vậy?
Nghi ngờ cô còn được, ngay cả Thịnh Trử Ý và Hứa Tư Ngôn cũng bị nghi ngờ.
Quá phận rồi!
À, nhân tiện, cô cũng nghi ngờ nhân phẩm của lão Trần.
"Hừ!" Người sau hừ lạnh một tiếng, nhìn Thịnh Trử Ý nói: "Tớ nói mà, làm gì có người kỳ thi nào cũng có thể đạt điểm tuyệt đối, ai biết được có phải là biết trước đáp án hay không, còn cậu..." Sau đó cậu ta nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, "Ngày ngày ngủ gật trong lớp. Lần thi đầu tiên suýt nữa bị loại, người như cậu còn có thể ở lại, muốn nói không có quỷ thì ai mà tin?"
"Cậu đừng có nói hươu nói vượn, bọn tớ có thể ở lại đều là dựa vào thực lực của bản thân, không liên quan gì đến người khác." Thẩm Chiêu Chiêu tức giận muốn đánh người.
Ngược lại, Thịnh Trử Ý không nói một lời.
Cứ như thể việc bị vu khống chẳng ảnh hưởng gì đến anh cả.
"Cậu nói thực lực ngủ gật trong lớp à? Hay thực lực thi được 60 điểm?" Chu Tuấn Minh hất cằm, vẻ mặt khinh thường, "Tớ biết các cậu sẽ không thừa nhận, nhưng không sao, dù sao thì, chúng ta cứ đợi kết quả của cuộc thi ngày mai là sẽ biết, tớ muốn xem xem, liệu các cậu có thể tiếp tục đạt được điểm tuyệt đối hay không."
Thẩm Chiêu Chiêu đỏ mặt vì tức giận, cô nắm chặt tay, nói: "Vậy thì cậu đợi đấy, bọn tớ nhất định sẽ giành được giải nhất."
"Đúng vậy! Bọn tớ nhất định sẽ giành được giải nhất."
"Được, tớ sẽ đợi!"
Chu Tuấn Minh hừ hừ rời đi, vẻ mặt rõ ràng không tin lời bọn họ nói.
Thẩm Chiêu Chiêu vô cùng tức giận.
"Đừng nóng giận, chỉ cần chúng ta giành được giải thưởng trong cuộc thi, cậu ta sẽ không còn gì để nói." Hứa Tư Ngôn an ủi cô.
“Ngày mai hai người nhất định phải chiến đấu thật tốt.” Thẩm Chiêu Chiêu nhìn cậu và Thịnh Trử Ý.
Nếu không, lão Trần sẽ bị mang tiếng là thiên vị.
Thịnh Trử Ý chỉ cau mày, không nói gì.
Hứa Tư Ngôn mỉm cười, nói với cô: "Cậu cũng vậy! Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nhé."