Ba năm học nhà trẻ trôi qua nhanh chóng.
Thẩm Chiêu Chiêu lấy danh hiệu cô vợ nhỏ của Thịnh Trử Ý, dựa vào sức mình để đắc tội với hầu hết các cô bé trong lớp.
Ngay khi kỳ nghỉ hè kết thúc, cả hai chính thức trở thành học sinh tiểu học.
Trường tiểu học nơi hai bạn nhỏ học rất gần tiểu khu.
Ra khỏi cổng tiểu khu, chỉ cần băng qua một ngã tư.
Sau ngày đầu tiên khai giảng, hai bạn nhỏ xin được tự đến trường.
Thẩm Chiêu Chiêu chỉ mất một tuần lễ, từ một học sinh tiểu học đeo ba lô trên lưng, trong lòng tràn đầy hiếu kỳ, đến khi nhìn thấy cổng trường lại muốn quay người rời đi, học chán quá, ngày nào cũng lề mà lề mề không chịu đến trường.
"Thẩm Chiêu Chiêu, em có thể đi nhanh hơn được không?"
Thịnh Trử Ý sốt ruột thúc giục, nhìn người bên cạnh đang đi chậm hơn rùa, đi 100 mét gian nan như Trường Chinh 25.000 km của Hồng quân.
Thẩm Chiêu Chiêu ngẩng đầu, mở to đôi mắt vô tội: “Đừng trách em, là chân em không chịu nghe lời.” Vừa nhìn thấy cổng trường, cô đã đi không nổi.
Thịnh Trử Ý trừng mắt nhìn cô: “Nếu em cứ đi chậm như vậy, ngày mai anh sẽ không đến trường cùng em nữa.” Thịnh Trử Ý mỗi buổi sáng đều lặp lại lời như vậy.
Nhưng hôm sau, cậu vẫn sẽ kéo cô dậy khỏi giường đúng giờ.
"Em biết rồi!” Thẩm Chiêu Chiêu cúi đầu thở dài.
Chiêu Chiêu khổ quá mà, Chiêu Chiêu không muốn đi học tiểu học, Chiêu Chiêu muốn về nhà trẻ! ! !
Ai tới cứu Chiêu Chiêu đi! ! !
"Lêu lêu lêu ~~~ Có người lại dẫn vợ nhỏ đi học kìa!” Vừa đến cổng trường, bọn họ đã nghe thấy một giọng nói trêu chọc truyền đến từ phía sau.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Thẩm Chiêu Chiêu lập tức trở nên tỉnh táo.
"Cẩu Đản, cậu không được bắt nạt Ý Ý!" Thẩm Chiêu Chiêu xoay người, tay nhỏ xoa eo, trừng mắt nhìn cậu bé đang nói chuyện, hai búi tóc trên đầu cô lắc lư theo động tác của cô, rất thần khí.
Đối diện là một khuôn mặt mập mạp, nghe vậy lập tức trừng mắt nhìn lại: "Không được gọi tớ là Cẩu Đản!”
Cậu bé lên tiếng chính là tiểu mập mạp học cùng lớp ở nhà trẻ.
Khi học năm thứ hai, cô giáo Đào Tử dạy các bạn nhỏ vẽ tranh, sau khi vẽ xong thì yêu cầu chúng viết tên của mình.
Sau khi bọn trẻ nộp tranh, cô giáo Đào Tử cầm một bức tranh trong đó, nhìn tên trên đó rồi nói: "Chu Cẩu Đản? Lớp chúng ta có bạn nhỏ nào tên là Chu Cẩu Đản sao?"
Sau đó, cô giáo nghe thấy một giọng nói bên cạnh: "Cô Đào Tử, em vẽ cái này."
Tiểu mập tên là Chu Kính Dương, nhưng cậu bé lại không biết viết tên mình, lúc viết, trong tên cậu chỉ viết được một nửa của mỗi chữ, một nửa của chữ khác còn viết sai, hai chữ Kính Dương được viết thành Cẩu Đản.
Từ đó về sau, tiểu mập có thêm nhũ danh, là Cẩu Đản!
"Tớ cứ gọi đấy, Cẩu Đản, Cẩu Đản, Cẩu Đản......" Thẩm Chiêu Chiêu lớn tiếng nói với cậu bé.
Ai bắt nạt Ý Ý thì sẽ bị bắt nạt lại!
Hừ╭(╯^╰)╮
Tiểu mập nóng nảy, mặt đỏ bừng, vốn nói không lại cô, tức giận, lao thân hình mập mạp về phía cô.
Tiểu mập bây giờ đã cao và khỏe hơn hồi còn học ở nhà trẻ, giống như một viên thịt di động.
Thẩm Chiêu Chiêu chưa kịp né tránh đã bị cậu bé xô ngã xuống đất.
Cô bé trợn mắt, trực tiếp ngã xuống đất.
Tiểu mập nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ hãi: "Cậu ấy, cậu ấy chưa chết đúng không? Tớ không cố ý...." Đến cuối cùng, cậu bé trực tiếp "Oa ——", khóc một trận.
Thịnh Trử Ý cũng sợ hãi, vội vàng chạy về phía trước.
Nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu nằm bất động trên mặt đất, nhắm mắt lại, cậu vô cùng sợ hãi.