Trần Tiểu Uyển đứng trước cửa phòng tắm chần chờ hồi lâu, cuối cùng mới quyết định gõ cửa.
Vốn nàng còn chờ Ngô Kiến Quốc trong phòng, nhưng một lúc lâu cũng không thấy hắn quay lại khiến Trần Tiểu Uyển bắt đầu sốt ruột, không biết hắn làm gì mà lâu như vậy. Lúc nãy quá sợ hãi, nàng cũng quên không hỏi hắn có bị thương ở đâu hay không. Nếu chẳng may mình chờ đợi trong này, còn hắn gặp chuyện gì ngoài đó thì sao?
Vậy là nàng quyết định ra ngoài tìm Ngô Kiến Quốc, tuy rằng thực sự trong lòng nàng vẫn còn đôi chút sợ hãi.
Trần Tiểu Uyển nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, liền biết Ngô Kiến Quốc đang ở trong đó.
Dù nàng cũng thắc mắc tại sao Ngô Kiến Quốc khi không lại muốn tắm rửa, nhưng nàng cũng không trực tiếp hỏi hắn, ngược lại cảm thấy có chút ngại ngùng.
Bởi vì từ trước đến giờ chưa từng có người đàn ông nào sử dụng phòng tắm này, kể cả cha nàng. Vậy nên trong đó ngoài một số loại mỹ phẩm, dầu gội cùng sữa tắm… còn có quần áσ ɭóŧ cùng khăn tắm của nàng. Ý nghĩ cùng một người đàn ông xa lạ sử dụng chung khăn tắm, bị hắn chạm vào những thứ nội y kia làm mặt Trần Tiểu Uyển phút chốc đỏ rực.
Ngô Kiến Quốc cảm thấy thật trùng hợp, đúng lúc hắn đang chưa biết xử lý vụ quần áo ra sao thì Trần Tiểu Uyển tìm đến trước cửa.
- Ừm, ta vừa tắm xong, nhưng lại không có quần áo để thay. Ngươi có thể mang cho ta thứ gì để mặc tạm được không?
- A, được rồi, ngươi chờ một chút.
Trần Tiểu Uyển vừa nghe thấy giọng Ngô Kiến Quốc, khuôn mặt vừa mới bớt đỏ của nàng lúc này lại nóng bừng, nàng vội vàng quay đầu bước đi. Tới khi cánh cửa phòng tắm khuất khỏi tầm mắt Trần Tiểu Uyển mới dừng lại, hai bàn tay nàng xoa lên má, lắc lắc đầu mấy cái.
Lát sau, Trần Tiểu Uyển mang theo một bộ đồ quay trở lại, nàng gõ nhẹ vào cánh cửa phòng tắm. Ngô Kiến Quốc mở hé cửa ngó ra ngoài, chỉ thấy nàng đang cúi gằm mặt xuống đất đếm kiến, đôi tai mỏng manh như ngọc đỏ bừng làm Ngô Kiến Quốc cảm thấy khó hiểu, cô nhóc này xấu hổ sao? Ngươi không phải rình trộm bị phát hiện, mà ta cũng không bắt ngươi phải ngắm nhìn cây hồng y đại pháo của ta, có cái rắm gì mà xấu hổ?
Ở phòng ngủ của Trần Tiểu Uyển.
Ngô Kiến Quốc tự nhìn mình trong gương, không khỏi bật cười. Chiếc quần Âu vừa rộng lại vừa ngắn, kết hợp với chiếc áo sơ mi cộc tay cũng rộng không kém, khiến cho hắn trông như thấp đi mười phân.
Càng quá đáng hơn là không có dây lưng, cho nên chiếc quần rộng kia luôn chực chờ tụt xuống, báo hại Ngô Kiến Quốc luôn phải dùng tay xách cạp quần lên. Khẩu Desert Eagle vốn được hắn giắt ở sau lưng giờ này nằm gọn trong túi quần trước.
Không hiểu vì lý do gì mà từ lúc Ngô Kiến Quốc bước chân ra khỏi phòng tắm tới bây giờ, Trần Tiểu Uyển luôn lảng tránh không nhìn thẳng vào mặt hắn.
Mỗi khi ánh mắt Ngô Kiến Quốc quét qua thì Trần Tiểu Uyển đều cúi mặt nhìn đất, hoặc ngẩng đầu nhìn trần nhà. Ngô Kiến Quốc mỉm cười bước tới trước mặt nàng, sau đó lên tiếng:
- Ngươi đưa tay ra đây.
- A… ngươi nói với ta sao?
- Nhiều lời, trong phòng này chỉ có ta và ngươi, không lẽ nói cho quỷ nghe?
- Ta…
Ngô Kiến Quốc không đủ kiên nhẫn chờ Trần Tiểu Uyển nói hết lời, hắn móc từ trong túi quần ra một cây súng khác, sau đó đặt nó vào lòng bàn tay của nàng.
Đó chính là khẩu Walther PPK mà hắn lấy được của Đổng Hoàng mấy ngày trước. Hôm đó sau khi triệt hạ ba tên đặc chủng binh Nam Dương Ngô Kiến Quốc cũng không vứt cây súng này đi mà giữ nó lại, hắn nghĩ thầm thứ đồ chơi này chắc chắn sẽ có lúc hữu dụng.
Bây giờ hắn giao nó cho Trần Tiểu Uyển, để nàng có thêm một thủ đoạn tự bảo vệ bản thân. Dù gì Ngô Kiến Quốc cũng không thể kè kè bên cạnh Trần Tiểu Uyển hai mươi tư giờ một ngày, nàng càng cần phải biết cách tự ứng phó với những tình huống nguy hiểm.
Tuy rằng thực tế nếu lại bị đặc chủng binh truy sát, tỷ lệ sống sót của nàng vẫn thấp đến đáng thương, nhưng ít nhất cũng không tới mức buông tay chịu chết.
Trần Tiểu Uyển ngẩng đầu nhìn Ngô Kiến Quốc, ánh mắt như muốn hỏi hắn: ngươi đưa thứ này cho ta để làm gì. Ngô Kiến Quốc liền giải thích:
- Tình huống của ngươi hiện tại khá nguy hiểm, những người muốn bắt ngươi đều là loại cùng hung cực ác, không dễ đối phó. Ta đã có cách giải quyết bọn chúng, nhưng xem ra cũng phải mất ít nhất vài ngày mới có thể hoàn thành. Trong khoảng thời gian này ngươi nên tạm trốn ở đâu đó, không nên quay lại đây, nếu không sẽ lại rơi vào tầm ngắm của bọn chúng.
- Còn nữa, điện thoại của ngươi cũng có thể bị người ta theo dõi, dù ta không biết rõ ràng liệu bọn chúng có năng lực theo dõi tín hiệu điện thoại ở Yến Kinh không, nhưng cẩn tắc vô ưu, cho nên ta yêu cầu ngươi bỏ lại điện thoại cùng sim ở đây.
Thấy Trần Tiểu Uyển ngầng đầu nhìn mình mà yên lặng không nói, Ngô Kiến Quốc hỏi:
- Tại sao không nói gì?
Lúc này Trần Tiểu Uyển mới mở miệng:
- Ngươi có thể nói cho ta bọn họ rốt cuộc là ai không? Chẳng lẽ ta phải chạy trốn khỏi những kẻ mà chính mình còn không biết, ta phải sống hồ đồ như vậy sao? Ngươi nói xem, như vậy có công bằng với ta không?
Ngô Kiến Quốc thở dài, xem ra việc này giấu nàng cũng không có ý nghĩa gì nữa, vốn hắn nghĩ sau cái chết của Trần Bắc Phú thì sự việc này cũng khép lại, vậy nên hắn không muốn để Trần Tiểu Uyển lún sâu vào.
Nhưng không ngờ bọn chúng lại đổi mục tiêu sang Trần Tiểu Uyển, điều này chứng minh mục đích của họ không phải mạng của Trần Bắc Phú, mà là một thứ khác, và thứ này có thể đang trong tay Trần Tiểu Uyển.
Ngô Kiến Quốc đành phải nói:
- Được, ta cho ngươi biết, những kẻ đang truy đuổi ngươi, cũng chính là đám người đã làm hại lão Trần. Bọn họ là gián điệp Nam Dương cài cắm ở Yến Kinh, còn về mục đích của bọn họ ta cũng không rõ ràng lắm, có thể cha ngươi đang giữ thứ gì đó mà chúng muốn.
- Là người Nam Dương sao? Không lẽ…
- Ngươi biết lý do bọn họ tới đây sao?
Trần Tiểu Uyển lắc đầu nói:
- Ta cũng không dám chắc chuyện này có liên quan gì không. Vài tháng trước ta có về nhà một lần, trùng hợp hôm đó cha ta cũng ở nhà, còn có một người khách. Người này có vẻ như là bạn làm ăn của ông ấy, hắn da ngăm đen, tóc hơi xoăn, có nét đặc trưng của người Nam Dương, còn cụ thể thông tin ra sao thì ta không rõ lắm. Lúc hắn nói chuyện với cha ta có nhắc đến tài liệu gì đó, nhờ cha ta giữ giùm nó tới khi hắn trở lại Yến Kinh lần nữa…
Ngô Kiến Quốc trầm ngâm một chút, sau đó nói:
- Rất có khả năng chính là vì những tài liệu kia mà lão Trần bị bọn họ truy sát. Ngươi có biết cha ngươi cất giấu những tài liệu đó ở đâu không?
- Ta cũng không dám chắc, nhưng có thể là ở trong tủ bảo hiểm tại ngân hàng Yến Kinh. Cha ta có thói quen không lưu giữ đồ vật, giấy tờ quan trọng ở nhà, ông thuê một tủ bảo hiểm ở ngân hàng để cất những thứ đó. Nhưng ta cũng biết mật mã, nếu cần ta có thể tới đó kiểm tra.
Ngô Kiến Quốc gật đầu nói:
- Được, ta cũng muốn xem thứ đó rốt cuộc quan trọng đến mức nào mà có thể khiến bọn họ điên cuồng huy động nhiều nhân lực như vậy để lấy nó.
Nói đoạn Ngô Kiến Quốc móc di động ra, tìm tên lão Cửu trong danh bạ sau đó bấm gọi. Chừng mười giây sau đầu dây bên kia có người nhấc máy, là giọng lão Cửu:
- Kiến Quốc hả, tìm ta có việc gì vậy?
- Không dài dòng với lão, ở bên này có mấy cái xác, có thể giúp ta giải quyết không?
Lão Cửu giật mình hỏi:
- Là ai?
Ngô Kiến Quốc phun ra vài chữ:
- Người Nam Dương.
Lão Cửu nghe thấy vậy lập tức hiểu bên phía Ngô Kiến Quốc đã xảy ra chuyện, liền cẩn thận dò hỏi:
- Tình hình thế nào rồi?
- Ba người, đều đã bị ta giải quyết. Bọn chúng là tới tìm con gái của lão Trần, đúng lúc ta cũng đang ở đây, liền tiện tay xử lý một hồi. Đúng rồi, bên đó cũng nên cẩn trọng hơn, bọn chúng rất có thể đã điều tra được vài việc, nói không chừng sẽ gây rắc rối cho ngươi.
- Được, ta đã hiểu. Đọc địa chỉ chỗ của ngươi đi.
- Biệt thự số 5 khu biệt thự trung tâm thành Tây.
Lão Cửu xác nhận sẽ gửi người tới ngay, sau đó liền cúp máy. Ngô Kiến Quốc quay sang nói với Trần Tiểu Uyển:
- Đã hơn chín giờ tối, ngân hàng đóng cửa rồi. Ngươi trước tiên tạm lánh đi đâu đó, ngày mai ta cùng ngươi tới ngân hàng, có được hay không?
Trần Tiểu Uyển xoắn hai bàn tay vào nhau, ngượng ngùng nói:
- Ta không có nơi nào để đi…
Ngô Kiến Quốc trợn mắt:
- Không phải chứ, ngươi không có bạn bè à? Ngủ nhờ nhà bạn một đêm chắc không khó khăn vậy chứ?
- Thật không có..?
Trần Tiểu Uyển lúng túng gật đầu.
- Nếu vậy, hay là ngươi thuê khách sạn...? Cũng không được, không chắc nơi ngươi thuê phòng có chân rết của chúng hay không. Chết tiệt, tên Frank kia cái gì cũng được, chỉ là địa vị quá thấp, không thể moi được quá nhiều thông tin. Nếu không thì như vậy, ta nhờ người chiếu cố ngươi, tạm thời cho ngươi ở lại chỗ của hắn chắc cũng không có vấn đề gì, tương đối an toàn.
- Không.. không thể đi cùng với ngươi sao?
Ngô Kiến Quốc bật cười, con mẹ nó cô nàng này thật dễ thương, ngươi ở chung một chỗ với tên độc thân cẩu như ta, cũng không sợ ta không kiềm chế nổi bản thân sao? Tin tưởng ta như vậy?
- Không được, đêm nay ta còn có việc phải làm, không thể phân tâm để ý ngươi. Yên tâm đi, sáng ngày mai sẽ tới đón ngươi sớm. Được rồi, quyết định như vậy đi, ta gọi taxi giúp ngươi.
Trần Tiểu Uyển tròn mắt hỏi:
- Tại sao lại phải đi taxi?
- Chẳng lẽ ngươi muốn đi bộ?
- Cũng không phải, ta có xe riêng, không nhất thiết phải gọi taxi chứ?
Ngô Kiến Quốc không nhịn được dựng ngón tay cái, đây chính là trong lúc vô tình lộ ra vẻ ngưu bức sao. Cũng đúng, ta làm sao quên mất cô nhóc này chính là một tiểu phú hào nhỉ, nàng không có xe riêng mới là chuyện lạ.
…
Ngô Kiến Quốc cùng Trần Tiểu Uyển bước vào trong garage, liền tặc lưỡi thầm nhủ quả nhiên là người có tiền. Bên trong có hai chiếc xe, một chiếc Maybach S650 màu đen, chiếc còn lại là Porsche Panamera Turbo E-Hybrid Executive màu đỏ tươi.
Thoạt nhìn cũng biết chiếc Mercedes là của Trần Bắc Phú, còn Porsche là của Trần Tiểu Uyển.
Hai chiếc xe này có giá ở nước ngoài rơi vào khoảng hai trăm ngàn Mỹ kim mỗi chiếc, tuy nhiên sau khi nhập khẩu vào trong nước sẽ phải gánh thêm thuế phí. Lúc đó giá xe sẽ bị đội lên rất cao, rẻ nhất cũng không dưới năm trăm ngàn.
Hai chiếc xe, một triệu Mỹ kim, bằng đúng số tiền trong thẻ ngân hàng của Ngô Kiến Quốc lúc này. Trần Tiểu Uyển lấy ra chìa khóa từ trong túi xách, đưa nó cho Ngô Kiến Quốc, ngượng ngùng nói:
- Đây là lúc ta vào đại học được cha tặng. Vốn ta không muốn nhận, cảm thấy bỏ nhiều tiền như vậy ra mua một chiếc xe thật không đáng, nhưng cha ta nói ta đi học xa nhà, không thể để cho ta bị bạn học coi thường, liền nhất quyết cho người mang xe tới đặt trước ký túc xá của ta. Cuối cùng ta lại phải thuê người đưa xe về đây, đồng thời mất thời gian thuyết phục ông ấy rằng ta ở trong ký túc xá gần trường, sử dụng xe ô tô thật quá phiền phức, lúc này cha ta mới thôi. Nhưng xe cũng không trả lại, nói rằng để ở nhà, bất kỳ lúc nào ta cần đều có thể mang đi.
Nét mặt Trần Tiểu Uyển ủ rũ, nàng quay đi hướng khác không để cho Ngô Kiến Quốc nhìn thấy hai giọt nước đang tràn ra khóe mắt nàng.
Ngô Kiến Quốc thở dài, cũng không có an ủi nàng, hắn biết những lời xáo rỗng lúc này không thể nào làm nàng bớt thương tâm. Chỉ có thời gian mới có thể chầm chậm hàn gắn lại vết thương trong lòng Trần Tiểu Uyển. Việc Ngô Kiến Quốc có thể làm bây giờ chỉ là để mặc cho nàng khóc, khóc một hồi sẽ tốt hơn.
Hắn rút điện thoại từ trong túi ra, bấm nút gọi đi.