Thành phố Yến Kinh tháng 5 năm 20xx.
Thời tiết những năm gần đây mỗi năm lại khắc nghiệt hơn trước, dù mới là tháng 5 nhưng nhiệt độ ngoài trời luôn ở ngưỡng trên dưới 40 độ C.
Lúc này tuy đang là giữa trưa nhưng trên đường vẫn có khá đông người qua lại, bởi lẽ khu phố Đông này là nơi rất sầm uất, quy tụ đủ các loại ngành nghề thượng vàng hạ cám, từ những doanh nghiệp triệu đô cho tới những cửa hàng tạp hóa nhỏ lẻ, những quán nước ven đường.
Tọa lạc ở trung tâm khu phố Đông có một tiệm mì vằn thắn xập xệ bẩn thỉu, nhưng không lúc nào thiếu khách hàng. Nguyên nhân là bởi bên dưới tầng hầm của tiệm là một sòng bài do băng đảng xã hội đen Hoa kiều thành lập.
Sòng bạc này luôn đông khách, không chỉ bởi chủ của nó – lão Cửu – có quan hệ rất rộng trong cả hai giới hắc bạch, mà còn bởi lão đặt ra quy củ vô cùng nghiêm ngặt nhưng hết sức công bằng.
Nếu như ngươi tới đây chơi mà dùng chiêu trò gian lận hòng moi tiền kẻ khác, thì kết cục nhẹ nhất là để lại một bàn tay, mà nặng thì có thể mạng cũng không còn. Tuy nhiên nếu ngươi gặp vận may, thắng được tiền của nhà cái, thì cũng có thể yên tâm rằng sẽ không có chuyện sòng bạc cho người chặn cửa cướp lại tiền.
Ngô Kiến Quốc miệng ngậm một điếu thuốc lá, tay phải xòe ba lá bài tú lơ khơ, tay trái đặt trên mặt bàn không ngừng gõ. Đối diện với hắn là một tên trung niên mập mạp trọc đầu đang liếc nhìn xung quanh, ngón tay vân vê mấy sợi râu kẽm, mắt ánh lên sự giảo hoạt.
Ở bên trái, một tên công chức khoảng ba lăm bốn mươi tuổi đang nâng gọng kính, mỉm cười xem bài. Bên phải là một tên thanh niên mặc áo ba lỗ trắng để lộ hình xăm thanh long bạch hổ hai bên cánh tay. Thoạt nhìn qua thì chỉ có hắn tỏ ra căng thẳng, còn ba người kia đều hết sức nhàn nhã. Bởi lẽ bất kể là tên trung niên hay gã công chức, hoặc là bản thân Ngô Kiến Quốc, cũng đều là những tay chơi lão làng đã nhẵn mặt tại sòng bài này.
Chỉ có tên thanh niên sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hắn lần đầu tiên tới nơi này chơi, đen đủi lại vớ phải ba tên ma cờ bạc này. Từ khi bắt đầu tới giờ chỉ toàn là thua, không ăn được một cắc nào, làm hắn vừa sốt ruột vừa buồn bực. Nếu không phải xem quy củ sòng bạc này quá nghiêm, hay ba tên kia không lộ sơ hở nào, thì có lẽ hắn đã trực tiếp trở mặt.
Nhưng rất nhanh sau đó mặt hắn liền dãn ra, lần này hắn có bộ sáp 888, có thể ăn gấp ba lần tiền cược. Liếc nhìn xung quanh, ba tên kia cũng không có vẻ gì chú ý tới mình, thanh niên xăm trổ liền hô:
- Thêm hai ngàn!
Ngô Kiến Quốc liếc nhìn thanh niên kia, coi nét mặt hắn mừng như vớ được vàng, chỉ thiếu điều mang bài của mình đi khoe khắp sòng bạc. Loại người này Ngô Kiến Quốc gặp rất nhiều, mấy tên gà mờ chính hiệu đến sòng bạc mong đổi đời, mười tên thì cả mười ra về tay trắng.
- Ta bỏ, mời các vị tiếp tục.
Tên mập và gã công chức liếc nhau, đồng thanh:
- Ta cũng úp bỏ.
Mặt tên thanh niên dài ra như cái bơm, đù móa, ba người các ngươi là liên thủ lại chơi ta hay sao? Từ đầu tới giờ hắn đã thua không dưới ba mươi ngàn, vất vả lắm mới có một ván bài đẹp muốn gỡ gạc, ai ngờ cả ba tên khốn kia đồng thanh bỏ bài. Tiền cược cơ bản năm trăm, tổng cộng hắn thu lại chưa tới một ngàn rưỡi à.
Ngô Kiến Quốc vươn vai ngáp một tiếng, cười nói:
- Đánh bài lâu như vậy, trong người cảm thấy mệt mỏi, bệnh đau lưng lại muốn tái phát rồi. Các ngươi cứ tiếp tục chơi, ta đi kiếm cái gì đó bỏ vào bụng đã, đói gần chết rồi.
Thanh niên xăm trổ vừa tức vừa vội, mắt thấy Ngô Kiến Quốc ôm tiền của mình rời đi mà không cam lòng, ngươi đi rồi ta biết tìm ai gỡ vốn đây? Tức thì hắn đứng dậy, vươn tay tóm lấy cổ áo Ngô Kiến Quốc, gằn giọng:
- Muốn ăn non sao ông anh, đừng có mơ, biết điều thì tiếp tục ngồi xuống chơi thêm mấy ván, nếu không…
Ngô Kiến Quốc còn chưa kịp mở miệng thì cánh tay của thanh niên kia đã bị một bàn tay mập mạp nắm lấy. Thanh niên trừng mắt quay lại nhìn, thì ra là tên đầu trọc ngồi chung bàn.
- Anh bạn trẻ đã tới đây chơi thì phải chấp nhận được ăn thua chịu, chỉ trách bản thân tài nghệ không bằng người khác thôi, đừng có đổ lỗi cho người khác.
- Lão già câm mồm, đừng tưởng ta không biết ba người các ngươi liên thủ lại lừa tiền của ta. Còn không buông ra thì đừng trách lão tử chặt bàn tay chó của ngươi!
Gã công chức ngồi chung bàn Ngô Kiến Quốc khi nãy cũng đứng dậy, hướng về phía thanh niên kia dựng ngón tay cái nói:
- Chú em quả nhiên phi phàm, lão Cửu mập lăn lộn ở phố Đông ngót ba chục năm nay, chú em là người đầu tiên dám nói lão lừa đảo, anh đây khâm phục chú sát đất.
Lão Cửu cười mắng:
- Lý Văn Lượng ngươi đừng có ở đó châm thêm dầu vào lửa. Người đâu, tới đây lôi tên này ra ngoài đánh một trận, đừng có mạnh tay quá, tùy tiện lấy vài cái răng của hắn là được.
Lập tức vài tên bảo kê sòng bạc đi tới, kẹp nách thanh niên xăm trổ kia lôi ra ngoài.
Ngô Kiến Quốc nói:
- Lão Cửu, lão Lý, hai người các ngươi có muốn ra ngoài ăn trưa không?
- Chiều nay ta có cuộc họp, bây giờ muốn tới văn phòng chuẩn bị chút giấy tờ, hai người các ngươi cứ đi đi.
Lão Lý xua tay, sau đó liền rời đi. Lão lý tên thật là Lý Văn Lượng, tuổi gần bốn mươi, tuy bề ngoài của hắn trông không có gì nổi bật, nhưng sau lưng hắn chính là tập đoàn Lý thị - một cự đầu trong giới kinh doanh tỉnh Yến. Bản thân hắn ở tập đoàn đảm nhiệm phó tổng giám đốc phụ trách nhân sự, dù có yếu tố gia đình nâng đỡ, nhưng càng nhiều hơn là do hắn có thực lực. Có thể coi Lý Văn Lượng là một kẻ thuộc tầng lớp tinh hoa của xã hội cũng không sai.
Trái ngược với Ngô Kiến Quốc, năm nay gần ba mươi tuổi, chưa lập gia đình, cũng không có công việc ổn định, thường xuyên làm chút chuyện lặt vặt thời vụ, thu nhập cũng bất ổn. Cộng thêm với lão Cửu – tay gangster Hoa kiều khét tiếng phố Đông, ba người ba thái cực tụ họp một chỗ với nhau, mà lại coi nhau như bằng hữu, kể cũng là chuyện lạ có thật.
Ngô Kiến Quốc cùng lão Cửu ra khỏi sòng bạc, đi trên phố hướng tới quán đồ Hoa cách đó vài trăm mét. Quán ăn này có tên là Mỹ Vị Hiên, ông chủ ở đây cũng là người Hoa chính gốc, từng theo lão Cửu lăn lộn giang hồ, nay đã rửa tay gác kiếm.
Trong quán lúc này khá vắng vẻ, chỉ có một bàn ba người đang ngồi ăn mỳ vịt. Hai người Ngô Kiến Quốc vừa bước vào quán, ông chủ ngay lập tức nhận ra, liền bước tới đón:
- Anh Cửu, Kiến Quốc, hai người tới ăn trưa hả. Muốn ăn gì sao không gọi điện thoại, tôi kêu người mang đến tận nơi, chà chà, thời tiết nắng nóng như vậy còn mất công tới tận đây.
Ngô Kiến Quốc hào hứng:
- Ông chủ Lương khách khí, hôm nay lão Cửu thắng đậm, có ý muốn mời tôi tới ủng hộ nhà hàng của ông. Lại nói món lẩu Tứ Xuyên ở đây quả thực không đâu sánh bằng, hôm nay nhất định phải ăn một trận đã đời.
Lão Cửu nhìn ông chủ Lương, hỏi:
- A Lương dạo này làm ăn khấm khá chứ?
- Cũng tàm tạm qua ngày thôi anh Cửu, thời tiết nóng quá, mọi người cũng ít muốn ăn đồ Tứ Xuyên hơn. Mấy tháng trước lúc trời còn lạnh, mỗi ngày đều có hai ba trăm lượt khách, bây giờ mỗi ngày đông nhất cũng chỉ hơn trăm.
Lão Cửu phàn nàn:
- Tôi nói với cậu rồi, muốn đông khách thì phải lắp thêm vài cái điều hòa nữa. Cậu xem, quán rộng như vậy mà chỉ có 2 chiếc điều hòa, đi vào cũng không mát hơn bên ngoài là mấy. Còn nữa, quảng cáo cũng nên bỏ tiền ra làm vài lần, đừng tiết kiệm quá, bây giờ đều là thuê người quảng cáo trên… trên cái gì ấy nhỉ.
Ngô Kiến Quốc nhanh nhảu:
- Là trên Facebook, Instagram, thuê vài người nổi tiếng, viết mấy bài khen ngợi thật là nhiệt tình, tự khắc dân tình sẽ tìm đến ăn đông hơn.
- Đúng vậy, nên bỏ tiền ra thuê người quảng cáo thêm, nếu cần vay cứ nói với tôi một câu, lão Cửu này lăn lộn nhiều năm coi trọng nhất cũng chỉ có mình cậu. Nếu không để tôi đánh tiếng với lão Lý, hắn rành mấy chuyện này hơn tôi, hơn nữa cũng có quan hệ tốt với mấy công ty truyền thông, cam đoan có thể tìm đến một vài diễn viên người mẫu quảng cáo cho cậu.
Lão Lương xua tay cười nói:
- Cái quán nhỏ này chỉ cần duy trì như bây giờ cũng không tệ rồi, lại nói tôi sống một mình, nhân viên chỉ có vài người , khách hàng đông quá phục vụ không xuể.
Nói đoạn, vẻ mặt lão Lương lại vụt qua một tia đau buồn khó giấu. Lão Cửu cũng không nói thêm, cùng Kiến Quốc ngồi vào bàn ăn.
Ngô Kiến Quốc không hỏi, vì hắn biết đại khái chuyện nhà lão Lương.
Vốn trước kia khi còn trong giới xã hội đen, lão Lương cũng có gia đình, ngoài bố mẹ còn có một người em trai. Ở dưới trướng lão Cửu, lão Lương cũng được coi là tay cự phách ở phố Đông, từng một mình một đao chém hạ bảy người của băng người Mã Lai đối địch. Tuy nhiên người trong giang hồ thân bất do kỷ, có lần lão bị đối thủ chặn đường bao vây, dù vẫn chạy thoát thân nhưng cũng bị chém cụt hai ngón trên bàn tay phải.
Không những vậy, bọn chúng còn theo dõi lão Lương, biết được lão có một người em trai đang làm việc ở thành Tây. Vào một buổi chiều, sau khi em trai lão Lương tan làm muốn về nhà thì bị chặn lại trước cửa công ty. Đối phương hạ thủ tàn nhẫn, đâm hắn mười mấy hai mươi nhát. Dù ngay sau đó đã được đưa đi cấp cứu, nhưng vì mất máu quá nhiều nên em trai lão Lương không qua khỏi.
Cha mẹ lão Lương biết tin sau đó vài giờ, mẹ lão thì khóc tới mức ngất đi, cha lão Lương lên cơn đau tim phải nhập viện, và cũng qua đời ngay ngày hôm sau. Mẹ lão Lương vì chồng và con trai mất sinh ra tâm bệnh, do quá đau buồn mà cuối năm đó cũng không sống nổi. Chỉ vỏn vẹn vài tháng mà lão Lương từ chỗ còn đủ cha mẹ lại trở thành kẻ không gia đình.
Ngày đó cũng là một trong những lần hiếm hoi người ta thấy lão Cửu ra tay, ngay trong lúc đám tang cha và em trai lão Lương đang diễn ra, lão Cửu đơn thương độc mã xách theo hai thanh song đao tới đại bản doanh băng Mã Lai. Lão dùng sức một người địch lại hơn bốn mươi người, đánh cho đối phương tan tác, gϊếŧ hơn mười người kể cả tay trùm băng Mã Lai.
Sau ngày hôm ấy không chỉ băng Mã Lai bị xóa tên khỏi khu phố Đông, mà các thế lực đen ở Yến Kinh cũng phải rung chuyển một thời gian dài, hơn nữa từ đó không có bất kỳ bang phái nào xâm phạm vào khu vực mà lão Cửu quản lý nữa.
Tuy nhiên cũng từ đó lão Lương rửa tay gác kiếm, dùng số tiền kiếm được từ trước lập lên Mỹ Vị Hiên bây giờ. Bản thân lão cũng không thích nghề ẩm thực, nhưng cha mẹ lão khi còn sống luôn mong mở được một quán ăn, cho nên lão muốn thỏa mãn tâm nguyện của hai người.
Ngô Kiến Quốc cùng lão Cửu ngồi chờ một lát thì nhân viên đã mang từ trong bếp ra một nồi lẩu Tứ Xuyên. Lẩu Tứ Xuyên ở đây hương vị có thể coi là khá chuẩn, vị cay tê cực kỳ mê người, khách hàng tới đây ăn thử món này đều luôn miệng khen không dứt. Những món nhúng cũng là đồ ngon mà lão Lương đích thân ra chợ chọn, từ thịt dê, thịt bò cho tới tôm, ngao đều dùng đồ tươi sống chứ không phải hàng đông lạnh.
Ngô Kiến Quốc cùng lão Cửu có một điểm chung, đó là thời tiết càng nóng càng thích ăn cay, ăn tới khi mồ hôi vã ra như tắm mới sảng khoái. Do đó hai người ăn khá nhanh, một lượt thịt lại một lượt rau, chẳng mấy chốc mà ăn sạch cả bàn.
Nhưng khi cả hai đang ngồi vểnh râu chờ nhân viên mang thêm đồ ăn lên, thì bỗng nhiên có một bóng người lao nhanh qua cửa rồi chạy tới tới gần bọn họ.
(Đơn vị tiền tệ: 10 đồng = 1 USD)