Hai ngày sau.
“Chúng ta đến rồi!! Nhà hàng trên biển kìa!!! Đại ca Luffy, đại ca Alex, đại ca Zoro, đại ca Usopp, đại ca Nami!!!”
Johnny ở trên boong thuyền hô lớn.
“Sao tôi lại là đại ca chứ...”
Nami từ bên trong khoang thuyền đi ra, quệt miệng tức giận nói.
“Bởi bì đại ca Nami không cho em gọi là đại tỷ...”
Johnny vội vàng giải thích.
Nami lấy tay đỡ lấy cái trán, buồn bực nói: “Vậy thì gọi là đại tỷ đi!”
“Được rồi, đại tỷ Nami!”
Johnny gật đầu đồng ý.
“Cái này thuyền cũng quá không khoa học đi!”
Alex nhìn xem phía trước một khu nhà hàng có ba tầng, hình dáng một con cá lớn ở phía đầu và đuôi, ở cửa ra vào phía trên có để một dòng chữ lớn ‘BARATIE’.
Cậu ta không biết là bởi vì hải vực xung quanh đây quá mức sóng yên biển lặng hay gì, tùy tiện một khối gỗ như thế này vẫn có thể xuống biển được.
Vẫn là kỹ thuật đóng thuyền ở thế giới này quá sức cao cấp, mới có thể để trên mặt biển xuất hiện một kiến trúc kỳ hoa như vậy.
Nhưng mà suy đi nghĩ lại, cậu ta rốt cuộc cũng bỏ qua vấn đề này, cậu ta nghĩ lại chính mình là một người mang năng lực Trái Ác Quỷ, cho nên cũng không cần cân nhắc đến việc có khoa học hay không.
Ngay tại lúc mọi người cưỡi trên thuyền Merry chậm rãi đi tới gần, một bên khác của nhà hàng nổi trên biển, một chiếc quân hạm hải quân lộ đầu ra.
“Hả?”
“Một tàu hải quân!”
“Chúng ta muốn hay không tránh đi một chút?”
Johnny cùng với Yosaku hai tên thợ săn tiền thưởng trốn ở mép thuyền, ngược lại là Luffy Alex một đám hải tặc thì nghênh ngang đứng tại trên boong thuyền.
“Ta chưa bao giờ thấy lá cờ này...”
Ở bên trên quân hạm, một tên sĩ quan hải quân trên bàn tay có các đốt ngón tay bằng kim loại, nhìn về phía bọn người Alex nói.
“Ta là đại úy hải quân FullBody Thiết Quyền, kẻ nào là thuyền trưởng? Nói mau!”
Mặc dù hắn ta hỏi như vậy, nhưng mà ánh mắt đã khóa chặt lấy Alex, bởi vì trong tất cả mọi người hắn nhận thấy chỉ có người này trên khuôn mặt biểu hiện ra vẻ dửng dưng, bộ dáng không đem hắn để vào trong mắt.
“Ta là thuyền trưởng, bọn ta mới vẽ lá cờ này vào hôm kia!”
Luffy một mặt nghiêm túc giới thiệu, điều này đã khẳng định cho việc tên sĩ quan này đã đoán sai.
“Haizzz, lại là một tên đầu não có vấn đề!”
Tên đại úy hải quân gật đầu một cái, nguyên lai là một đám ngu ngốc, treo lên lá cờ đầu lâu liền dám tự xưng mình là hải tặc.
“Các ngươi may mắn vì ta đang đi nghỉ ngơi đó, hải tặc. Ta tới đây để tận hưởng những món thịt ngon lành. Cẩn thận khi ta làm nhiệm vụ. Nếu gặp lại, các ngươi sẽ vào tù!”
Nói xong hắn ta lấy tay kéo bạn gái của mình đi tới trước nhà hàng nổi trên biển, đồng thời hướng tới đám thủy thủ trên quân hạm búng tay một cái nói: “Nhấn chìm bọn chúng!”
“Rõ!”
Một tên lính hải quân rất nhanh đi đến bên cạnh khẩu đại pháo, điều chỉnh họng súng, nhắm ngay vào thuyền Going Merry.
“Chúa ơi, mọi người!!! Tên đó hướng nòng pháo về phía chúng ta kìa!”
Usopp lo lắng hô lớn.
“Luffy, dùng chiêu khí cầu đỡ lấy! Cẩn thận điều chỉnh phương hướng!”
Alex nhìn sang Luffy, cấp tốc nói ra.
“Oanh!”
Lửa tại họng pháo lóe lên một cái, viên đạn to bằng cái đầu người được đại bác bắn ra.
“Được rồi! Hãy xem tớ!”
Luffy nhảy tới đầu thuyền, hít vào một hơi thật sâu: “Cao su cao su – Khí cầu!”
Thân hình của Luffy trong nháy mắt biến thành tròn vo căng phồng giống như một quả khí cầu cực lớn.
Mà viên đạn đánh vào trên bụng của Luffy, nó làm cho cơ thể của cậu ta lõm vào một chút, sau đó viên đạn bị bắn ngược trở về.
“Trả lại đạn pháo nè!”
Luffy cười to.
“Ầm ầm ầm!”
Nhưng mà, đạn pháo không có bay trở về vị trí cũ, mà là tại trên nóc của nhà hàng Baratie nổ tung, làm một góc của nơi này tan tành.
“Cậu trả pháo cho ai thế hả, đồ đần!”
Zoro đầu đầy mồ hôi, mở miệng mắng to.
Alex cũng lấy tay che mặt, không ngờ đã dặn dò trước tên này nhưng mà vẫn xảy ra tình huống như vậy.
“Là ai? Ai làm?”
Rất nhanh, một đám đầu bếp giơ lên dao phay khí thế hung hăng từ bên trong nhà hàng Baratie vọt ra, người nào người nấy hung thần áp sát không khác gì đám côn đồ chợ búa, bộ dáng giống như nếu không được câu trả lời thỏa đáng sẽ chém người ngay tại chỗ.
‘‘Là thằng này!’’ Alex Zoro Nami Usopp không do dự một chút nào, đồng loạt chỉ về hướng Luffy.
‘‘A a a a!’’
Bị tập thể bán đứng, Luffy tại một chuỗi tiếng kêu gào thê thảm, bị đông đảo đầu bếp tóm cổ bắt đi.
Alex sờ cằm một cái, mở miệng nói: ‘‘Đến đây rồi thì chúng ta thuận tiện đi vào ăn một bữa cơm!’’
‘‘Đồng ý!’’
Nghe thấy lời này, mọi người đều biết là Alex mời, ăn uống chùa ai mà không tán thành.
‘‘Hai bọn em ở lại trông thuyền!’’
Johnny và Yosaku mặc dù bản sự không lớn, nhưng mà kinh nghiệm sống vẫn là có.
‘‘Khách của nơi này đều là hải tặc, hải quân, cùng đủ loại người trên biển kiếm sống. Nếu như không có người nhìn thuyền, nói không chừng sẽ bị người ta trộm lái đi lúc nào không hay!’’
‘‘Vậy làm phiền hai cậu!’’ Alex gật đầu một cái, nói: ‘‘Vậy hai người liền ở lại trên thuyền Going Merry, thuận tiện cũng trông chừng luôn con thuyền buôn ở phía sau. Lát sau tôi sẽ mua đồ ăn đem tới cho hai cậu!’’
‘‘Vâng, cảm ơn đại ca Alex!’’ Johnny và Yosaku đồng loạt lên tiếng cảm ơn.
...
‘‘Thế mà thật sự có quán ăn mở ở trên biển, như thế này thì bọn họ làm sao có thể bảo trì việc kinh doanh được nhỉ?’’
Usopp vừa đi vừa nhìn xung quanh trái phải, hỏi.
Ở trên đại dương, mạnh được yếu thua là việc diễn ra rất bình thường.
Một nhà hàng, rất dễ dàng gặp phải tình huống khách ăn cơm xong nhưng lại trả tiền bằng mấy viên đạn hay mấy nhát chém.
‘‘Vậy thì phải xem bản lĩnh của khách hàng rồi, mấy tên nhân viên của nhà hàng cũng không phải là người bình thường đâu!’’ Alex cười trả lời câu hỏi của Usopp.
Ngay lúc bốn người bước vào cửa chính, đã nhìn thấy một tên phục vụ viên mặc âu phục đang ẩu đả khách hàng.
Mà người khách này không phải xa lạ gì, chính là cái tên sĩ quan hải quân vừa rồi hạ lệnh nã pháo vào bọn họ.
‘‘Cái này, hải quân mà cũng dám đánh...Chúng ta hay là...’’
Usopp trong nháy mắt liền cảm thấy sợ hãi, cậu ta cảm thấy ở đây nào phải là cái gì quán ăn, rõ ràng là một cái ổ hải tặc.
‘‘Đừng hoảng hốt!’’
Alex xua xua tay, cười nói: ‘‘Cậu nhìn xem ở trong sảnh mọi người vẫn bình thường ăn uống không phải sao. Hơn nữa có một bộ phận người đã chạy trốn, vừa vặn nhường vị trí cho chúng ta!’’
Nói xong Alex trực tiếp hướng về phía một cái bàn trống không đi đến, Zoro một mặt sao cũng được, Nami thì tâm sự nặng nề, cùng với Usopp lo lắng đề phòng cũng không thể không ngồi xuống.
‘‘Không phải là Luffy đây sao? Như thế nào vài phút không thấy, liền từ Vua Hải Tặc biến thành người phục vụ nhà hàng rồi!’’
Alex mỉm cười, trêu chọc nói.
‘‘A a a a! Tớ thật sự rất thê thảm, Alex!’’
Luffy đội trên đầu mũ rơm, mặc tạp dề, bộ dáng dở dở ương ương đang kiêm chức phục vụ viên, cậu ta lấy ra một cái ghế ngồi xuống.
‘‘Cái ông bếp trưởng...Chính là chủ của chiếc thuyền này, ông ấy muốn tớ phải ở đây làm một năm trả nợ...Tại sao lại như thế này, tớ còn muốn đi Đại Hải Trình mà!’’
Luffy bộ dáng chán nản, nói.