Chương 37: Tập luyện

“Bây giờ hai chúng ta tập luyện một chút!”

Alex hướng về phía Luffy nói.

“Tập luyện cái gì?”

Luffy một mặt mờ mịt.

“Cứ theo lời tôi nói là được! Bây giờ tôi né tránh còn cậu sẽ thử cố gắng bắt được tôi!”

Alex cũng không có giải thích rõ ràng, chỉ giải thích phương pháp.

“Được!”

Luffy cũng không nghĩ nhiều, cậu ta là tin tưởng Alex vô điều kiện.

“Vậy thì chuẩn bị!”

Alex hô lên một tiếng, vận dụng lên năng lực trái ác quỷ, siêu năng lực bắt đầu tràn vào thân thể của cậu ta, làm cho bên ngoài thân thể hơi sáng lên một chút ánh sáng xanh lam.

“Oa! Thật là ngầu!”

Luffy cũng là lần đầu tiên thấy người phát ra ánh sáng, hứng thú vô cùng.

“Bắt đầu!”

“Được! Cao su cao su...”

Luffy hô lên một tiếng, hai tay đột nhiên duỗi dài ra, hướng về phía Alex đang đứng chộp tới.

Ngay lúc hai bàn tay sắp chạm đến thân hình Alex, chỉ thấy lóe lên một cái, cậu ta đã không ở vị trí cũ, trong không trung để lại một vài tàn ảnh, rất nhanh cậu ta đã ở vị trí phía sau lưng của Luffy.

‘‘Quào! Tốc độ thật nhanh!’’

Hai cánh tay bắt hụt xuyên vào khoảng không, Luffy hơi kinh ngạc một chút, đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy tốc độ này của Alex.

Trong mấy lần chiến đấu trước đây Alex đa số lấy tránh né làm chủ, hầu như chỉ di chuyển trong khoảng cách không xa.

Gaimon cùng Nami ở một bên quan sát cũng vô cùng chấn kinh, họ chưa từng suy nghĩ đây là tốc độ mà con người có thể đạt được.

‘‘Bây giờ cậu đã hiểu vì sao chúng ta cần luyện tập việc này chưa?’’

Alex vẫn là sắc mặt bình tĩnh, mở miệng nói.

‘‘Để chơi trò đuổi bắt?’’

Luffy trả lời.

Alex vỗ trán một cái, cậu ta quên là tên Luffy này não cao su, trực tiếp nói ra là được rồi, lòng vòng không đạt được kết quả.

Hít sâu một hơi, kiềm chế lại ý muốn gõ tên này vài cái, Alex từ từ giải thích: ‘‘Bởi vì tôi cảm thấy không bao lâu sau chúng ta có thể sẽ đối mặt với kẻ địch có tốc độ rất nhanh, cho nên bây giờ tập luyện một chút! Mặc dù tôi nghĩ với sức mạnh hiện tại của cậu đủ để đánh bại hắn ta, nhưng mà chuẩn bị một chút cũng không thừa!’’

‘‘Nhanh hơn cậu sao?’’ Luffy nghiêng đầu sang hỏi.

‘‘Đương nhiên nhanh hơn! Đối mặt với kẻ địch như vậy chỉ có hai cách đối phó. Một là phản ứng của cậu nhanh hơn hắn, hai là khống chế đối phương không cho hắn phát huy ra tốc độ! Phản ứng của cậu hiện tại đã đủ nhanh, bây giờ chúng ta tập luyện để cậu có thể khống chế được kẻ địch.’’ Alex gật đầu, tiếp tục giải thích.

Alex khi vận dụng năng lực trái ác quỷ lên thân thể, có thể nâng cao tốc độ của bản thân mình, nhưng đây đơn giản chỉ là tăng lên về thể chất để có thể phát huy ra tốc độ cao hơn.

Việc này là sẽ nhanh hơn so với tốc độ của người bình thường, nhưng không thể so sánh được với một người sử dụng kỹ thuật Soru (một kỹ thuật trong môn võ Lục Thức) hay các kỹ thuật tương tự nhằm tăng tốc độ hoặc khả năng né tránh.

Mục đích của việc tập luyện này là để Luffy có thể làm quen một chút trước trận chiến với tên hải tặc Kuro ‘trăm kế’, kẻ nổi tiếng với hai tuyệt chiêu Nuki Ashi và Shakushi, hai tuyệt chiêu này giúp hắn có thể di chuyển trong một phạm vi nhanh đến nỗi trông như dịch chuyển tức thời.

Theo Alex thì hai kỹ năng này rất giống với Soru trong Lục Thức, chỉ là bọn nó có một vài khuyết điểm.

Hoặc có thể nó chính là Soru, chỉ là Kuro không tập luyện đến nơi đến chốn, sau đó đặt cho một cái tên khác mà thôi.

Thực sự việc tập luyện này không cần thiết cho lắm, bởi vì phản ứng của Luffy rất nhanh nhậy, tốc độ của cậu ta cũng không chậm, vượt trội hoàn toàn về sức mạnh, chiến thắng Kuro hầu như chỉ dựa vào tốc độ là không thành vấn đề.

‘‘Vậy thì chúng ta tiếp tục!’’

Luffy hô lên một tiếng, thân hình nhanh chóng lao tới Alex hai tay giang ngang, muốn ôm lấy đối phướng.

Hai người tiếp tục trò chơi đuổi bắt, hai bóng người thoăn thoắt trên bãi đất trống, xuyên qua xuyên lại, tốc độ nhanh đến cực hạn.

Đương nhiên là Alex chỉ vận dụng năng lực trái ác quỷ để né tránh, hiện tại cả hai chỉ là so tốc độ và phản ứng, cho nên cậu ta không sử dụng haki quan sát.

‘‘Hai người bọn họ thật mạnh! Bây giờ ta tin tưởng việc bọn họ có thể đi tới Đại Hải Trình rồi!’’

Gaimon ở một bên quan sát hai người tập luyện, cảm thán một câu.

Nami không lên tiếng, nhưng trong lòng cô ta cũng đồng ý với việc này, theo nàng nhận xét mấy người này là một trong những hải tặc mạnh nhất nàng từng gặp.

Mười phút sau, hai tay của Luffy kéo dài, cuốn trên thân thể Alex vài vòng, việc này cũng tương đương với việc tập luyện đã kết thúc.

‘‘Được rồi! Thả tôi ra đi!’’ Alex bị ôm có chút lúng túng, nhanh chóng ra hiệu cho Luffy.

Nghe thấy vậy Luffy cũng nhanh chóng thả ra Alex, trên miệng treo lên nụ cười rất tươi, hắn là thật sự vô cùng cao hứng.

Alex sau khi tránh thoát khỏi bị Luffy khống chế trong lòng cũng vô cùng cảm khái, hắn không thể không thừa nhận Luffy là một cái thiên tài trong chiến đấu.

Ban đầu Alex cũng còn ung dung dễ dàng tránh thoát khỏi các đòn công kích từ Luffy, mặc dù tốc độ của cậu ta rất nhanh, phản ứng của cậu ta cũng rất mạnh, nhưng mà Alex sau khi vận dụng năng lực trái ác quỷ vẫn hơn một bậc.

Nhưng sau một vài phút, mặc dù tốc độ của Luffy không tăng trưởng, nhưng phản ứng của cậu ta lại mạnh lên rõ rệt.

Không bao lâu Luffy đã có thể chạm vào người Alex một vài lần, cho đến hoàn toàn bắt được cậu ta.

‘‘Tập luyện kết thúc! Chúng ta cũng chuẩn bị tiếp tục ra khơi thôi!’’

Alex nhìn về phía Luffy nói ra.

Luffy cũng đồng ý, hai người rất nhanh hội họp với hai người Nami bên kia, sau đó bốn người cùng nhau đi về phía bãi biển, nơi con thuyền đang neo đậu.

...

‘‘Kho báu ở đây đã không còn rồi! Nếu ông khoái những thứ điên rồ như One Piece chẳng hạn. Hãy trở thành hải tặc một lần nữa, cùng với chúng tôi!’’

Luffy cười rất vui vẻ, mở miệng mời Gaimon tham gia vào băng của mình.

Gaimon sửng sốt một chút, nhìn xem Luffy nói: ‘‘Ngươi đây là mời ta sao? Mặc dù ta rất vui bởi vì việc này, nhưng vẫn là quên đi thôi. Mặc dù kho báu đã không còn, nhưng ta vẫn muốn tiếp tục làm người bảo vệ rừng!’’

‘‘Vì sao?’’ Luffy không hiểu hỏi.

‘‘Có rất nhiều động vật quý hiếm sống trên hòn đảo này. Nhiều người tới đây vì lũ thú hiếm đó hơn là kho báu! Sống với nhau 20 năm rồi, tình cảm giữa ta và chúng rất tốt. Ta không thể bỏ chúng ở lại được!’’

Gaimon khuôn mặt chân thành nói ra.

‘‘Phải, ông cũng là động vật quý hiếm!’’ Luffy gật đầu, đồng ý nói.

‘‘Ta sẽ gϊếŧ cậu đấy!’’ Gaimon tức muốn lộn ruột, hét lên.

‘‘Bây giờ thì chẳng còn kho báu kho biếc gì cả! Ta có thể sống thoải mái hơn được rồi!’’

‘‘Thôi được rồi! Tiếc thật! Ông rất thú vị đó!’’

‘‘Ta chắc chắn rằng cậu sẽ tìm được những đồng đội tuyệt vời! Cậu sẽ tìm được One Piece và mua cả thế giới này!’’

Gaimon hướng về Luffy ba người mở lời chúc phúc.

‘‘Phải, tôi sẽ làm được!’’

‘‘Gặp lại sau nha!’’

Tạm biệt ông bác bị kẹt trong cái rương Gaimon, thuyền nhỏ một lần nữa ra khơi, tiếp tục cuộc hành trình tiến về Đại Hải Trình.