Sau khi đốt sạch số tiền của mình bên trong sòng bạc Rain Dinners, nhóm hải tặc chỉ có thể đi loanh quanh ở khu ngoại ô của thành phố này, bọn hắn vừa giống như là những con chó hoang đang cố gắng kéo dài hơi tàn, vừa dùng đôi mắt hiện tại đã đỏ rực lên mà nhìn về phía những người đi đường trông có vẻ dễ dàng bắt nạt, tùy thời mà chuẩn bị đi lên vây quanh kẻ đó.
"Thuyền trưởng, bây giờ chúng ta..."
"Câm miệng cho ta."
Hơn mười tên hải tặc dùng ánh mắt mong đợi mà nhìn xem thuyền trưởng của mình, nhưng mà người được mấy tên này gọi là thuyền trưởng cũng không có bất kỳ biện pháp gì cả, cái danh hiệu thuyền trưởng này của hắn ta cũng chỉ còn tồn tại ở trên danh nghĩa mà thôi, có thể chẳng được bao lâu nữa những người được gọi là thuộc hạ của mình liền sẽ làm phản.
"Mấy người các ngươi, muốn phát tài hay không?"
Bỗng dưng, có một âm thanh vang lên, đánh vỡ đi bầu không khí có chút áp lực hiện ở nơi này hiện tại, một người thanh niên với mái tóc đuôi ngựa đi ra từ một con hẻm nhỏ, cậu ta hướng về phía đám hải tặc này mà tới.
Trong tay của Alex lúc này cầm đó một xấp tiền giấy belly có chút dày, quơ qua quơ lại trước mắt đám hải tặc này, cậu ta mỉm cười:
"Nếu như các ngươi muốn tiền, liền..."
"Ngu xuẩn. Gϊếŧ ngươi xong, số tiền đó liền sẽ trở thành của chúng ta mà thôi."
Tên thuyền trưởng của đám hải tặc lập tức đứng dậy, một tay cầm đao tay còn lại cầm súng đồng loạt chỉ hướng của Alex, dao đã được rút ra khỏi vỏ mà súng thì cũng đã được lên đạn.
"Ngươi nói cũng có lý."
Alex đối diện với một đám hải tặc đang hăm he đe dọa chính mình, nhưng cậu ta lại tỏ ra vô cùng bình thản, gật đầu đồng ý với lời nói của tên thuyền trưởng một cái, sau đó cậu ta liền nở ra một nụ cười có chút hung ác:
"Nếu đã như vậy thì..."
"Binh binh binh bốp bốp bốp."
Mười mấy giây sau, Alex phủi phủi hai tay mấy cái, lại hỏi:
"Hỏi lại một lần nữa. Các ngươi có muốn phát tài hay không?"
Ở trong tay của Alex lúc này, sấp tiền giấy belly vẫn là như cũ tản ra hương thơm, nhưng mà những tên hải tặc ở xung quanh hiện tại lại toàn bộ cúi đầu không nói một lời, người bạo gan nhất thì cũng chỉ dám liếc mắt nhìn thoáng qua một cái sấp tiền ở trong tay của Alex rồi lại thôi.
Mặc dù trong số bọn hải tặc này, tên này mà chả tham lam, nhưng vừa rồi bọn hắn đã trải nghiệm qua thực lực của người thanh niên ở trước mắt, căn bản là đối đầu với cậu ta thì chỉ có kết quả là đầu rơi máu chảy mà thôi, dù cho tham lam tới mấy thì lúc này cũng phải khắc chế đến cực hạn.
Tình trạng của đám hải tặc này hiện tại nhìn có chút thảm, trên đất đã vương vãi đầy là vết máu, thậm chí là có một số bộ phận như tay chân của con người nằm lăn lóc ở trên đó.
Mặc dù hoàn cảnh xung quanh có chút tàn khốc, nhưng Alex vẫn là lên tiếng như không có chuyện gì vừa xảy ra cả:
"Nếu như các ngươi muốn có tiền, thì chỉ cần nghe theo ta là được."
Nói xong, Alex không ngần ngại chút nào mà tung lên trời xấp tiền giấy belly đang ở trên tay của mình.
Mà đám hải tặc nhìn thấy cái cảnh này, hai mắt tên nào tên nấy lập tức sáng rực, giống như là bầy chó dữ nhìn thấy một đống xương vậy, lập tức lao vào mà giành giật.
Alex nhìn lấy đám hải tặc tranh nhau số tiền mà mình vừa ném, khóe miệng hơi giương lên:
"Số tiền này, coi như là ta tạm ứng trước cho các ngươi."
...
"Phó giám đốc, chúng ta vừa nhận được một tin tức."
Ở bên cạnh một ngọn đèn dầu phong cách có chút quý tộc, bên trong phòng điều hành của sòng bạc Rain Dinners, một ông lão có đầu tóc đã bạc phơ trong bộ âu phục đang hướng về một người phụ nữ trong trang phục cao bồi ở trên ghế bẩm báo, cô gái này không là ai khác chính là đặc vụ Miss All Sunday của tổ chức Baroque Works hay còn được biết đến với cái tên Nico Robin.
Robin nghe xong cũng không có tỏ vẻ ngạc nhiên tí nào, cô ấy tùy ý phẩy tay mấy cái đối với phó quản lý của sòng bạc:
"Ý ngươi là một đám hải tặc không biết sống chết phải không? Chỉ cần phái ra lực lượng bảo vệ của sòng bạc đi xử lý bọn hắn là được rồi."
Phó quản lý sòng bạc lấy tay xoa xoa cái trán đã lấm tấm mồ hôi của mình, lại thêm một lần nữa khom người, tiếp tục báo cáo:
"Vâng... vâng... Nhưng là... Tất cả bảo vệ đã hoàn toàn bị tiêu diệt rồi ạ."
Robin đứng dậy, hai tay cô tay khoanh ở trước ngực, bộ dáng có chút hứng thú:
"Ồ thực là vậy sao? Thế còn những nhân viên của tổ chức Baroque Works đâu rồi? Ngươi đã liên hệ bọn họ hay chưa?"
Đầu của phó quản lý sòng bạc cúi xuống càng ngày càng thấp, mồ hôi đã khó có thể nào ức chế được mà đã có vài giọt rơi ở trên thảm lông, hắn ta vội vàng trả lời:
"Vâng, đương nhiên là tôi đã liên hệ qua bọn họ. Nhưng mà hơn năm mươi đặc vụ của tổ chức chuyên bên mảng chiến đấu được cử sang hỗ trợ, bọn họ thì đều đã..."
Mặc dù phó quản lý sòng bạc không có nói cho xong lời của mình, nhưng ý tứ mà ông ta muốn biểu đạt đã rõ ràng như là ban ngày.
Robin cảm thấy chuyện này là đáng để cân nhắc, không ngờ rằng những đặc vụ của tổ chức Baroque Works hoạt động ở nơi đây đã không biết bao nhiêu năm, đều là những kẻ thành thạo trong việc gϊếŧ người, thế mà lần này lại bỏ mạng nhiều như vậy.
"Chuyện gì đã xảy ra đấy?"
Một âm thanh trầm ổn, có chút khí phách vang lên ở bên trong căn phòng này, phó quản lý sòng bạc vừa nghe được giọng nói này thì thân hình của ông ta lại càng là cúi thấp hơn nữa, đôi tay hiện tại đã dán vào cái quần dài, đôi mắt chỉ dám nhìn về phía mặt đất.
"Lộp bộp lộp bộp."
Tiếng bước chân truyền tới, rất nhanh một người đàn ông cao lớn, có vai rộng, tay chân vạm vỡ và một cái cổ dày xuất hiện trong tầm mắt, người này không là ai khác, hắn ta chính là chủ nhân của sòng bạc này, đồng thời cũng là giám đốc của tổ chức Baroque Works, một thành viên trong số các Thất Vũ Hải, "Vua sa mạc" Crocodile.
Crocodile đứng lại ở chính giữa căn phòng, nhìn về phía Robin, lên tiếng:
"Miss All Sunday. Chuyện gì mà làm cho ngươi có vẻ đắn đo suy nghĩ vậy?"
Đối mặt với câu hỏi này của Crocodile, Robin chỉ là mỉm cười trả lời:
"Không có chuyện gì to tát đâu giám đốc. Chỉ là bên phía sòng bạc gặp một chút vấn đề mà thôi. Ta là chuẩn bị đi xem xem tình huống là như thế nào, nhưng nếu như người này liền đã có thể đánh thắng được vài chục tên nhân viên cấp thấp của tổ chức, thì có lẽ hắn ta là một tên sở hữu năng lực của trái ác quỷ hoặc một sức mạnh gì đó."
Phó quản lý sòng bạc cố nén sự sợ hãi trong lòng, mở miệng nói:
"Không phải đâu ạ. Những tên gây ra náo loạn là một đám hải tặc bị thua hết tiền."
Crococodile và Robin nghe được lời này, bỗng hai người cảm thấy sững sốt một chút, sau đó là đồng thời cảm thấy có chút hứng thú.
Crocodile nhếch miệng cười:
"Thú vị đấy. Đi, chúng ta đi xem thử đó là thần thánh phương nào, thế mà dám ở địa bàn của ta nháo sự."
_______________________________________
P/s: Nếu thấy truyện hay, mong các bạn ném cho tác 1 Like, 1 Đề Cử, 1 Đánh Giá, 1 Lượt Cất Giữ...
Nếu có bất kỳ vấn đề gì thì mọi người có thể để lại 1 Comment bên dưới phần bình luận.
Cảm ơn tất cả mọi người!