Nghe thấy lời tỏ tình đột ngột này, Hạ Tâm Ngữ như lập tức bừng tỉnh, hai mắt mở to, nhanh chóng xua tay đáp: “Cái này thì thôi đi vậy, trước khi học đại học thì tớ không có dự định yêu đương, rất xin lỗi!”
Trước khi vào đại học thì cậu có dự định tự sát à?
“...” Trần Nguyên vốn cũng chỉ là muốn dùng lời nói này kéo dài thời gian tự sát của đối phương, nếu thật sự đồng ý thì đợi đến lúc cảm xúc của đối phương tốt hơn một chút, không còn ý muốn tự sát trong đầu thì hắn sẽ giải thích lại sau.
Nhưng cô gái bình thường này từ chối cũng nghiêm túc thật.
Cười chết mất, cậu thật sự rất ra vẻ, thật ra tôi vốn không muốn thân cận với cậu chút nào.
“Thế được thôi.”
Tuy rằng bị từ chối, hơn nữa bị từ chối rõ ràng như vậy, mặt mũi của đàn ông hơi ảnh hưởng, nhưng dù sao hắn cũng không phải thật sự là Cừu sôi nổi, Trần Nguyên chỉ cảm thấy thổn thức.
Đã tới đây rồi, hắn đã làm xong tất cả những chuyện bản thân muốn làm.
Đã đến lúc từ bỏ tình tiết giúp đỡ người khác rồi.
Tuy lúc ôm em gái này xuống từ trên giường, nhìn thấy đối phương chậm rãi mở mắt ra, Trần Nguyên đạt được một loại chữa lành cứu chuộc, nhưng điều hắn có thể làm tóm lại có hạn.
“Tuy rằng trước đây chưa từng nói chuyện… Nhưng tớ nghĩ rằng cậu là người tốt, chưa từng thấy cậu làm chuyện xấu gì cả.” Nhìn nam sinh trước mắt, Hạ Tâm Ngữ nhìn đối phương, giọng điệu còn rất nghiêm túc. “Trần Nguyên, cậu rất cao, ngũ quan cũng cân đối, tuy rằng bình thường ít biểu cảm, thoạt nhìn như thế chán ghét mọi người như nhau, còn giật ván trượt của trẻ con, dọa sợ trẻ nhỏ bằng cách nói mẹ nó không cần nó…”
“Cậu say à?”
Trước tuy rằng là hai câu đơn?
Còn có không làm chuyện xấu là tiêu chuẩn người tốt ư?
Sẽ không khen ngợi từ việc ngũ quan cân đối trở đi chứ.
“Yêu đương với tớ không hay lắm, vẫn nên thôi đi, cậu chắc chắn sẽ tìm được một nữ sinh rất tốt.” Hạ Tâm Ngữ cố gắng nở nụ cười, chúc phúc từ tận đáy lòng.
“Ừ được.”
Trần Nguyên gật đầu đáp lại, chấm dứt đề tài này, sau đó đứng dậy thu bát. “Hay cứ để tớ làm đi, không thể ăn không cơm nhà người ta mà không trả tiền được.”
Hạ Tâm Ngữ vội vàng hỗ trợ, chủ động dọn dẹp chén đĩa, dồn chén đĩa vào ôm tới bên trên bồn rửa, chuẩn bị mở vòi nước rửa chén: “Ơ, sao lại không chảy nước?”
“Cậu vặn vòi bên phải.”
Nhìn Hạ Tâm Ngữ vặn trong không khí rồi vồ hụt, sau đó vẻ mặt ngơ ngác nhìn mình xin giúp đỡ, Trần Nguyên chỉ bên cạnh.
“Ồ, bồn rửa nhà cậu có hai vòi nước à.”
Di chuyển bước nhỏ sang bên phải, vặn vòi nước bên phải giống như đúc cái kia, sau khi nước chảy ra, Hạ Tâm Ngữ lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
“Đúng thế, mới mẻ chứ.”
Trần Nguyên vốn mong chờ người này uống rượu xong sẽ nói lời thật lòng, nói cho mình một vài chuyện thương tâm, nhưng hắn chỉ thấy đối phương uống rượu xong hiện nguyên hình.
Tuy rằng bóng chồng đã xuất hiện cả trong ánh mắt, Hạ Tâm Ngữ vẫn lảo đảo đặt tất cả chén đĩa và đũa trong nhà Trần Nguyên rửa rồi đặt trên bồn. Sau đó hai tay xoa trên tạp dề màu xanh lam, rồi cởi tạp dề treo lên trên tường.
“Treo ở móc bên phải kia.”
“Hở? Sao một cái tạp dề lại có hai cái móc?”
“Cậu treo xong rồi xem đi.”
“À, là hai cái tạp dề à. Oa, sao nhà cậu cái gì cũng là một đôi thế.”
Sau này cậu sẽ thấy, nhà này ngay cả Trần Nguyên cũng là một cặp.
Nether Blade*, gϊếŧ.
*: một chiêu thức trong Liên minh huyền thoại
“Thế không quấy rầy cậu nữa, tớ về nghỉ ngơi đây, cảm ơn cậu hôm nay đã mời.”
“Tạm biệt.”
Dọn dẹp bàn ăn cho Trần Nguyên xong, Hạ Tâm Ngữ liền lễ phép chào hắn rồi rời khỏi chỗ này.
Đuôi ngựa dựng thẳng cao cao, cùng bước chân xiêu vẹo nhẹ nhàng nghiêng ngả, rầm một cái, toàn thân đυ.ng vào vách tường. Sau khi phát ra một tiếng hét thảm “á”, Hạ Tâm Ngữ đau đớn xoa trán mình, về tới phòng đơn của mình theo cửa bên phải.
Vì khóa cửa bị bản thân xô hỏng nên cô chỉ có thể che cửa lại.
Nhưng thế cũng chẳng sao, dù sao tầng năm là tầng cao nhất, ngoại trừ bản thân và cô, còn có anh trai shipper, bình thường không có ai tới nơi này.
Mãi cho đến khi vào trước cửa, con số màu đỏ trên đầu cô vẫn là [3].
Trần Nguyên đóng cửa lại.
Đứng trước gương, nhìn bản thân trong kính cũng không có số biểu hiện.
Đúng vậy, hắn chỉ có thể nhìn được thời gian sinh mệnh của người khác ngoại trừ chính mình.
Khi có được năng lực này, hắn thật ra muốn xem cho cha mẹ hắn một chút, nhưng bởi vì sợ hãi nên hắn lại không dám làm. Thế nên cuối cùng lại gọi cho hai người họ một cuộc điện thoại hiếm thấy, bảo bọn họ tuần này phải đi kiểm tra sức khỏe toàn diện.
Hành động khác thường của hắn làm cho người bố không giấu giếm phát ra tiếng cảm thán “Ôi, trưởng thành rồi”.