Hạ Tâm Ngữ nhìn nhìn lại cau mày cuối cùng vẫn bắt máy: "Xin chào, sao vậy?"
Nhìn giọng điệu cùng vẻ mặt kia chẳng lẽ là người cô ghét gọi đến sao?
Hay là nói không phải là chán ghét nhưng mà bởi hành động không đúng mực của đối phương mà khó chịu.
"Tâm Ngữ, mấy ngày nay cậu không đi học, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Nghe được câu "Xảy ra chuyện gì" thì vẻ mặt Hạ Tâm Ngữ liền trầm xuống nhưng vẫn lễ phép trả lời: "Tôi muốn chuyển về nhà cũ ở Kinh Nam."
"Chuyển trường sao? Tại sao lại đột ngột vậy?"
"Ừ"
"Tiếc thật đấy, mọi người trong lớp đều rất lo lắng cho cậu. Vậy trước khi đi cậu có đi chơi với lớp một buổi không? Bạn cùng bàn của cậu Trương Tử Hàm cũng sẽ đến đấy, còn có mấy bạn..."
"Không cần, ngày mai tôi đi rồi, cảm ơn sự quan tâm của mấy người."
"Chuyện đó, này..."
"Ai vậy?" Trần Nguyên bỗng nhiên chen miệng hỏi.
"...Là bạn học cùng lớp." Hạ Tâm Ngữ hơi sửng sốt sau đó quay đầu phối hợp Trần Nguyên diễn.
"À vậy hai người nói chuyện đi, để tôi đi lấy vé xem phim cho."
"Ừ..."
Đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói của một thằng con trai sau lại nghe được ba chữ vé xem phim liền hơi sửng sốt. Sau đó mới đột ngột mở miệng cười nói: "Vậy sau này vẫn giữ liên lạc thường xuyên nhé Tâm Ngữ."
"Được."
Nói xong, Hạ Tâm Ngữ cúp điện thoại, đặt nó lên trên tảng đá.
Sau đó, hai tay cô chống trên tảng đá ngẩng đầu tham lam cảm nhận từng cơn gió ập đến.
Nhưng mà Trần Nguyên nhận ra được dường như cô muốn coi nhưng chẳng có gì phát sinh.
"Thì ra là bị một bạn nam dây dưa à..."
Khi nói Trần Nguyên còn hơi ngẫm nghĩ xem hắn đã làm ra chuyện như vậy bao giờ chưa.
Cũng may, hắn mới là người bị người khác dây dưa.
"Chuyện này... Tớ cũng không biết phải làm sao nữa, bởi vì không thân quen chi mấy cho nên lúc cậu ta gọi điện tới thì lại không biết phải làm sao." Hạ Tâm Ngữ lắc đầu nhưng không để lộ sự chán ghét.
Cô thấy ghét chính là những loại người rõ ràng chưa từng tiếp xúc với nhau thế mà lại đột ngột kết bạn QQ sau đó tỏ tình.
Bởi vì chuyện này thường xuyên xảy ra trong năm lớp mười cho nên về sau cô không kết bạn với những người khác lớp nữa.
"Nhưng mà," Hạ Tâm Ngữ nhìn về phía Trần Nguyên, giống như giải thích mà nói,"Tớ cũng không phải tự cao gì đâu, nếu ngay từ đầu cậu ta làm bạn với tớ ngay trên trường mà không phải chỉ nói chuyện với tớ khi nhắn tin thì tớ đã không nghĩ nhiều rồi."
"Sợ giao tiếp lại còn hơi ngạo kiều à... Thật giống một người quen của tôi."
Trong đầu Trần Nguyên liền hiện lên khuôn mặt của Chu Vũ.
Nhưng mà Chu Vũ cũng không giống cậu ta.
"Thật ra Trần Nguyên cậu rất..."
Nhìn khuôn mặt cũng được coi là thanh tú mặt của Trần Nguyên, lời đến khóe miệng rồi thế nhưng Hạ Tâm Ngữ lại dừng lại.
Thật ra tính cách của mấy người như Trần Nguyên rất tốt.
Mặc dù khiến cho người khác thấy thoải mái nhưng luôn biết giữ đúng mực không khiến người ta phải lúng túng.
Chỉ có thể nói, mấy kiểu người như vậy khiến người khác nhận ra sự tự tin của họ từ sâu bên trong.
Cô chưa từng cảm nhận người con trai này cố ý lấy lòng mình lúc nào cả.
Mà đương nhiên cũng không cần phải lấy lòng cô.
Nhưng mà hắn rõ ràng không cần phải đối xử như vậy với cô, hoàn toàn bình đẳng cho dù là bạn học cùng lớp, bạn thân hay thậm chí là người yêu.
"Nói gì có nửa câu vậy?"
Cô ấy cũng học nói lấp lửng rồi?
"Tính khen cậu một câu nhưng sợ cậu lại tự cao cho nên không thèm khen nữa, sau này mà cậu có tiến bộ thì tớ sẽ nói."
Hạ Tâm Ngữ còn có thể nhắm mắt nói mò đấy.
Chỉ có thể nói hắn vẫn còn quá... Ngây thơ, cũng bởi vì Hạ Tâm Ngữ vài lần làm cho hắn bữa cơm cho nên hắn liền tự ý biến cô thành em gái của mình.
Nhưng hiển nhiên điều này là không có khả năng.
Nếu Hạ Tâm Ngữ là một quyển sách thì hắn chỉ mới được coi như là đọc qua trang bìa của cuốn sách ấy mà thôi.
"Được được được."
Lười biếng lên tiếng đáp lại, Trần Nguyên tiếp tục cùng cô hóng cơn gió mát.
Bầu không khí rất hòa thuận cho dù không nói lời nào cũng khiến người khác buông lỏng cảnh giác.
Cho đến lúc một bộ váy màu đỏ rực xuất hiện ngay dưới ánh đèn của ngọn tháp hải đăng đập vào trong mắt của hai người.
Một người phụ nữ mang chiếc váy dài màu đỏ xõa tóc đang ở dưới lòng sông.
"Đó, đó chắc là con người nhỉ?"
"Chắc vậy."
"Thế cô ta đang đứng dưới sông làm gì vậy?"
"Hình như không phải đang bắt cá đâu."
Nhìn thấy cảnh này, cả hai đều bị dọa sợ, phản ứng cũng chậm lại.
Khoảng mười giây sau, mỗi người mới chợt tỉnh lại, cuối cùng cũng nhận ra - Người kia đang muốn tự tử.
Nếu không phải Trần Nguyên và Hạ Tâm Ngữ đang ở cùng nhau thì có lẽ khi nhìn thấy cảnh tượng người con gái mặc chiếc áo màu đỏ đứng một mình giữa dòng sông sẽ bị dọa đến mức ám ảnh mất.