Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Siêu Năng Lực Của Ta Mỗi Tuần Đều Đổi Mới

Chương 23: Bác Sĩ Thú Y (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi được xếp vào danh sách này, chủ nhiệm lớp cùng giáo viên các môn học sẽ hỗ trợ thêm rất nhiều.

Số lượng học sinh hỗ trợ đặc biệt ở mỗi lớp là khác nhau, dù sao thì tỷ lệ đăng kí ở lớp 11 là 100%, tỉ lệ đăng ký trực tuyến cũng là 95%, bởi vậy nhóm học sinh hỗ trợ đặc biệt ở lớp 11 chủ yếu là những học sinh đó, những người thiên về khoa học tự nhiên.

Trước mắt cả lớp số 19 đều là học sinh hỗ trợ đặc biệt.

Trong kỳ thi vừa qua, họ đã đạt điểm tuyệt đối môn toán, lý hoá sinh 288 điểm, ngữ văn 114 điểm, tiếng anh 83 điểm. Chủ đề chính là kho báu quý giá của giáo viên môn toán, sự kiêu ngạo của giáo viên khoa học tự nhiên, sự xa lạ nhưng thuần khiết của giáo viên ngữ văn và nỗi tức giận mà không nói ra được của giáo viên tiếng anh.

Những người như thế này sẽ có số điểm ổn định là 985 đủ tiêu chuẩn vào Đại Hoa, là những học sinh trợ giảng đặc biệt của lớp số 19.

Mà ở một tình huống khác, những học sinh đặc biệt ở lớp số 18, đương nhiên lại có những điều kiện khác nhau.

Danh sách học sinh hỗ trợ đặc biệt ở lớp số 18 là 5 người.

Từ giờ trở đi, hãy tập trung bồi dưỡng những người này, sau này nếu có một số người có những tiến bộ vượt bậc, thành tích trở nên ổn định hơn, thì có thể ngả mũ, nhường vị trí học sinh trợ giảng đặc biệt cho người tiếp theo.

Nếu như người đó có hành động ương ngạnh và không thể hỗ trợ được, thì vị trí học sinh được hỗ trợ đặc biệt sẽ bị hủy bỏ.

Hiện tại, ông Mạc đã lên danh sách học sinh hỗ trợ đặc biệt được 4 người.

Thứ nhất, là nữ sinh đầu tiên trong lớp lọt vào Top 100, Đường Tư Văn.

Lần trước thành tích của cô ấy là 611, xếp hạng thứ tám mươi tám toàn trường.

Thành tích của cô ấy trong lớp học vẫn luôn rất ổn định , theo lý mà nói thì cô ấy lên được chuyển sang lớp chọn số 2, nhưng bởi vì thành tích trong bài kiểm tra chuyển lớp của cô ấy ở mức trung bình và cô ấy không đạt được điểm yêu cầu cho nên vẫn phải ở lại lớp số 18 và là người giỏi nhất lớp.

Thành tích của cô ấy rất cân bằng và cũng không có nhiều khả năng vượt trội hẳn, nhưng ở trong cái lớp kém cỏi này, ông Mạc cần phải giữ lại tia sáng duy nhất này.

Phải có ít nhất một người 985 điểm ở lớp số 18.

Đây chính là chiến lược học tập của ông ấy.

Không có vấn đề.



Vị trí thứ hai, là lớp trưởng Trương Siêu, cậu ấy hơi thiên về các môn khoa học, vật lý và toán lại bị kém hẳn, mặc dù không biết lý do vì sao cậu ta lại thích các môn nghiên cứu khoa học, nhưng vẫn còn có thể cải thiện, cậu ta cũng có triển vọng lọt vào tốp 200 với 580 điểm trở lên.

Và điều này chỉ yêu cầu cậu ta tăng thêm 30 điểm nữa, cũng không quá khó khăn.

Chọn người này cũng không có vấn đề gì.

Hàn Phỉ, là một bí thư nữ trong lớp.

Triệu Nhất Minh, cháu trai của thầy Chu.

Không có vấn đề.

Như vậy thì chỉ còn lại một người nữa.

Mà một người này, chính là lý do khiến cho ông Mạc cảm thấy rắc rối.

Đường Tư Văn, nấm linh chi nhưng mọc ra từ đống phân.

Trương Siêu, loại nấm bình thường mọc cạnh nấm linh chi.

Những gì còn lại chính là đám cặn bã.

Thật là khó, làm thế nào để tìm được một đống phân chất lượng trong cả đống phân cặn bã!

Ông Mạc luôn luôn quyết đoán trong việc chọn lựa, nhưng hiện tại lại rơi vào cảnh rối ren.

Hay là chọn một trong số những học sinh trung bình.

"Hà Tư Kiều. . . Cặn bã."

"Chu Vũ, con giòi bên trong đống phân."



"Trần Nguyên. . ."

So sánh cậu ta với cặn bã thì thật là không phù hợp, bởi vì một đống cặn bã nếu như có ăn vào thì cũng vô vị, mà bỏ đi thì lại tiếc, giữ lại thì sẽ gây phiền phức.

Về bản chất con người, thì không có ai muốn ăn lại cặn bã cả.

Huống hồ có quá nhiều học sinh trung bình thiên về khoa học như Trần Nguyên, căn bản không có một điểm nào đặc biệt nổi trội, tuyển cậu ta để làm gì?

Cậu ta lại còn yêu sớm?

Lại còn miệng lưỡi trơn tru?

Ngay khi ông ấy đang rối ren suy nghĩ, một cuộc điện thoại vang lên.

Là vợ của ông ấy, Xa Thục Quân.

"Tôi đang lên lớp, có chuyện gì vậy?" Ông Mạc hỏi.

"Tiểu Bạch yếu quá, mấy ngày tới tôi phải đưa nó đến bệnh viện thú cưng. Ông hãy về nhà mẹ ăn cơm đi."

"Yếu quá?" Lão Mạc nhướng mày: "Đúng là bị bệnh sao?"

"Ông còn nói nữa sao, nếu chậm thêm một ngày thì sẽ không cứu nổi."

"Chuyện này. . ."

"Ba ba! Ba ba! Để Tiểu Bạch nhận anh Trần Nguyên làm anh trai đi!"

Giọng nói ngây thơ hồn nhiên của con gái ông ấy ở bên cạnh vang lên, lông mày ông Mạc càng nhíu lại.

"Ba ba biết rồi. Đậu Đậu phải nghe lời mẹ đấy. . ."

"Thầy Mạc." Ông Mạc giống như là bị cưỡng ép, mặc dù là đang nói chuyện trên điện thoại, những Xa Thục Quân vẫn cho thấy thái độ vô cùng lãnh đạo: "Nhớ kỹ, ông phải nói lời cảm ơn Trần Nguyên đấy."
« Chương TrướcChương Tiếp »