Chương 17: Hàng Xóm Đến Đưa Cơm Cho Tôi

"Trần Nguyên ơi, có người tìm cậu kìa ~"

"Người ta mang cơm đến cho cậu này, nhanh lên cơm sắp lạnh rồi ~"

"Người anh em à, lợi hại lợi hại!"

Gần như là tất cả những bạn học nam còn ở trong lớp đều bắt đầu trêu chọc.

Còn mấy bạn nữ mặc dù vẫn yên lặng thế nhưng ánh mắt lại không ngừng dò xét cô bạn đứng ngoài lớp kia.

Thật đẹp mắt.

Xinh đẹp giống như một nàng công chúa vậy, tóc đen nhánh, khuôn mặt tinh xảo, cơ thể chuẩn tỷ lệ không tìm ra một khuyết điểm, điều duy nhất khiến cô ấy trở nên không hoàn hảo chắc chỉ có - Người đó không phải là của mình.

Chu Phù cũng coi như là đẹp mắt thế nhưng cô ta được thêm điểm là bởi vì khí chất ôn nhu, nếu chỉ nói tới giá trị nhan sắc thì hoàn toàn không thể so sánh được. Đương nhiên, bây giờ cô đang mặc một bộ đồ bình thường cho nên nếu Chu Phù không mặc đồng phục thì có lẽ vẫn có thể so một trận.

"Ngại quá, mấy cậu đi ăn đi, hàng xóm tới đưa cơm cho tôi..."

"Thằng chó, cậu phản bội! Vết thương do sự phản bội chẳng bao giờ khép lại được!" Chu Vũ khóc, cậu ta đau khổ phát hiện thằng bạn vẫn luôn độc thân giống mình bây giờ đã khác xưa rồi.

Làm anh em chí cốt không phải cậu ta không muốn bạn mình sống tốt.

Nhưng mà nhiều lắm thì chỉ được ăn bữa cơm có rau dưa là đủ rồi!

Thế mà con mẹ nó tên đó còn dám ăn sơn hào hải vị hả?!

Mau khai đi cô bạn kia là do cậu tự dùng tiền để cô ấy diễn với cậu đúng không.

Cậu sống giả thật đấy tên Trần Nguyên đáng chết này!



"Ngại quá ngại quá, mấy người đi đi." Trần Nguyên chắp tay xin lỗi đám Chu Vũ sau đó ra ngoài tìm Hạ Tâm Ngữ.

Cô bạn này đến tìm Trần Nguyên...

Nhìn thấy Hạ Tâm Ngữ đứng ngoài cửa, khuôn mặt Chu Phù bỗng cứng lại lộ ra chút bối rối.

Không đúng.

Mà Chu Vũ đứng bên đột nhiên phản ứng lại, nếu như Trần Nguyên tìm cô em kia ăn cơm vậy không phải là cậu ta có thể...

Giấu diếm vẻ mặt háo hức của mình mà quay đầu, nhìn Chu Phù và Hà Tư Kiều, vẻ mặt Chu Vũ bỗng xấu hổ muốn độn thổ...

Khoan đã, hai người này cậu ta căn bản không hề thân quen chút nào.

Trần Nguyên ơi mau trở lại cứu tôi!

"Không nghĩ đến cậu lại mang cơm đến cho tớ đấy, làm sao cậu tìm đến lớp tớ hay vậy?"

Ngồi trong lớp thì hơi kỳ cho nên Trân Nguyên liền dẫn Hạ Tâm Ngữ đến bồn hoa lớn ở trước cửa trường học. Ngồi trên bệ đá có mái che chỗ bồn hoa, hai người để đồ ăn đặt trên chân cùng nhau ăn cơm trưa.

"Tớ xem bảng xếp hạng của lớp tự nhiên, trong một trăm vị thứ đầu chỉ có một người của lớp 18 lọt vào bảng xếp hạng mà cậu từng bảo cậu học ở một lớp hơi kém một chút cho nên tớ liền hỏi thử những người xung quanh... Quả nhiên cậu ở tại lớp này."

"Câu này của cậu nghe giống như đang khinh bỉ vậy."

"Cậu, vậy mà lại ở trong lớp này?" Hạ Tâm Ngữ đổi giọng, đàng hoàng nói.

"Nghe vậy càng mất mặt." Trần Nguyên chắp tay trước ngực cầu xin cô đừng nói nữa.

"Cơm lươn ăn ngon thật đấy... Khiến cậu tiêu phí nhiều rồi ngại quá." Hạ Tâm Ngữ vì ăn một bữa tôm hùm cho nên đến việc tự sát cô cũng gác lại.

Đúng là người tham ăn.



"Không phải cậu cũng mua đồ ăn cho tớ rồi sao, coi như đã trả lại bữa cơm đó đi." Trần Nguyên cũng không để ý, há to miệng ăn đồ ăn trong hộp.

"À không, mấy món này là tớ nấu đó."

"..." Nghe thấy vậy lại nhìn những món đồ ăn đủ hương đủ vị trong hộp - dưa leo xào thịt hun khói, trứng luộc, ớt xanh thịt bò bằm, Trần Nguyên giật mình không thể tưởng tượng được.

Đây là mấy món mà một đứa nhỏ tuổi 17 có thể nấu ra hả?

Trách không được cô lại khen hắn là "có thể nấu cơm" mà thôi.

"Đây là lấy hộp cơm của cậu đựng, tí về tớ sẽ rửa sạch cho cậu." Hạ Tâm Ngữ vẫn cứ khách khí như vậy.

Những hành động của một cô bạn nữ như thế này đáng lẽ sẽ khiến cho Trần Nguyên thụ sủng nhược kinh, hươu con nhảy loạn. Thế nhưng nhìn thấy con số trên đầu cô tuyệt tình không thèm thay đổi vẫn mãi là con số 2 thì hắn lại cảm thấy mấy cảm xúc của mình chỉ là dư thừa.

Cô không phải đối xử tốt với hắn vô điều kiện mà giống như một người con gái cố gắng báo ân vậy.

Chắc cô chỉ nghĩ phải trả hết ơn nghĩa trước khi kết thúc cuộc sống này vậy.

Gác lại việc tự sát có thể là bởi một bữa tôm hùm, một hộp cơm lươn duy chỉ không thể là vì hắn.

Ngay lúc Trần Nguyên đang buồn rầu, đôi tay bỗng thoát lực làm rớt miếng lươn lên váy của Hạ Tâm Ngữ, vị trí ở chỗ bắp đùi.

"Tớ tớ." Trần Nguyên cảm thấy bối rối xin lỗi.

"A? À không sao." Hạ Tâm Ngữ sửng sốt một chút sau đó gắp con lươn lên bỏ vào chén cho Trần Nguyên, "Cậu cậu."

"..."

Nhìn con lươn trước đó còn nằm trên đùi Hạ Tâm Ngữ giờ lại ở trong hộp của hắn khiến Trần Nguyên không kịp phản ứng.