- 🏠 Home
- Đô Thị
- Sủng
- Siêu Mẫu Hàng Đầu
- Chương 57
Siêu Mẫu Hàng Đầu
Chương 57
“Ngứa? Chỗ nào ngứa?” Diêm Quân Lệnh ra vẻ hỏi thành thật, bàn tay ra ý muốn giúp Lâm Lam mân mê tiếp.
Lâm Lam ngứa hơn rồi, người cô co lại: “Diêm Quân Lệnh...”
“Hứ?”
“Ng..ngứa... Ưʍ...” Lâm Lam vừa nói vừa đẩy Diêm Quân Lệnh, sau đó như vô ý đã cởϊ áσ ngủ rộng của người đàn ông này.
“Miệng thì nói là ngứa, cơ thể lại rất thành thật.” Diêm Quân Lệnh dứt khoát vứt luôn áo ngủ trên người, gần như khoả thân đè trên người Lâm Lam.
Lâm Lam cũng giật mình bởi hành vi của mình, cô vừa làm gì vậy?
“Ý em không phải...”
“Không phải cái gì?” Diêm Quân Lệnh cười gian tà.
“Em ngủ đây.” Không thể nhìn tiếp vóc dáng nóng bỏng đủ khiến người ta chảy máu cam của Diêm Quân Lệnh nữa, Lâm Lam nhắm mặt thật chặt.
“Ngủ thật rồi à?” Diêm Quân Lệnh một tay chống người, nụ cười tà ngụy. Giọng nói trầm thấp của anh rất dễ nghe, nhịp tim Lâm Lam càng đập nhanh.
“Thật.” Lâm Lam như đang tuyên thệ nói, kết quả là giây phút tiếp theo Diêm Quân Lệnh đã phủ một nụ hôn lên môi cô...rồi đầu mũi... gò má... mắt... lông mày...
Lâm Lam mở mắt ra vì không thể nào chịu được nữa, đối mặt lại với gương mặt tuấn mỹ có một nụ cười ấm áp này, cô cảm thấy mình ngắt thở rồi.
“Diêm Quân Lệnh...”
“Anh đứng dậy, em đang khó thở lắm.” Lâm Lam miệng thở phì phì, nhịp tim đập nhanh quá khiến cô không chịu được.
Diêm Quân Lệnh cúi đầu: “ Đồ ngốc, anh không hề đè vào em.” Nói xong Diêm Quân Lệnh đã hôn lên một lần nữa, nhưng mà mục đích lần này không là vì hôn, mà là làm “hô hấp nhân đạo” cho đồ ngốc đang nằm dưới thân anh này.
Nhưng hôn dần hôn dần, Diêm Quân Lệnh đã hết chịu đựng, nghiêng đầu ngậm vào dái tai của Lâm Lam, giọng nói thì thầm như đang muốn dụ dỗ: “Nha đầu, cho anh nhé!?”
Lâm Lam không có phản hồi, nhưng lại chủ động đáp lại lại nụ hôn của Diêm Quân Lệnh, điều này đã đủ chứng tỏ lòng quyết tâm của cô.
Diêm Quân Lệnh trong lòng bỗng vui, mạnh mẽ hôn trả lại người con gái trong l*иg ngực, không còn chần chừ gì nữa, bàn tay to đã gỡ hết xiêm y của Lâm Lam, cánh tay chắc khỏe nhấc chân thon dài của Lâm Lam lên, anh ngả người về phía trước, đã chạm cơ thể Lâm Lam.
Lúc nãy Lâm Lam đã cảm nhận được “độ nóng bỏng” trong cơ thể người đàn ông này rồi, nhưng giờ này, Lâm Lam cảm nhận rõ hơn sự hùng vĩ của đối phương, Lâm Lam vì sự kí©h thí©ɧ này, người không ngừng run rẩy, trong lòng không ngừng an ủi bản thân, người đàn ông này là chồng của mình, là thiên sứ đã nhiều lần cứu cô trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, cô sẵn lòng dâng hiến mình.
Chỉ là vì yêu sao? Lâm Lam cũng không biết.
“Á...” trong lúc Lâm Lam đang có chút ngẩn ngơ, Diêm Quân Lệnh bỗng dưng đẩy người lên, Lâm Lam kêu to một tiếng, đôi mắt quyến rũ giương to nhìn vào người đàn ông trên người mình.
Diêm Quân Lệnh cũng hơi ngớ người: “ Trước đây em chưa...”
“Ưʍ...” Lâm Lam biết Diêm Quân Lệnh định hỏi gì, tự nhiên cô chủ động nhấc mông dí sát vào, sau đó lại đau ưm một tiếng, hai tay quàng chặt vào người Diêm Quân Lệnh, người cô run rẩy không chịu kiểm soát: “ Có phải người đàn ông nào cũng đều thích gái trinh? Có trinh thì biết quý trọng hơn?”
“Cũng không phải, em thế nào đi chăng nữa anh cũng thích, đều là bảo bối anh muốn giữ gìn và quý trọng.” Diêm Quân Lệnh nói xong, cố gắng kiềm chế ham muốn của mình, vì cô đang đau, trước đây anh cho rằng nha đầu này đã ở bên cạnh Trần Lâm Kiệt lâu như vậy rồi, chuyện gì nên phát sinh sẽ phát sinh từ đầu rồi, tình hình thế này thật sự là ngoài ý muốn, nhưng dù người mình đang ôm lấy này là người như nào đi chăng nữa, anh đều không bạc đãi cô ấy.
Bắt đầu từ lúc gặp lại, những gì anh muốn là giao cho cô những thứ tốt nhất.
“Diêm Quân Lệnh, tại sao anh thích em?” khuôn mặt bé xíu của Lâm Lam đang nheo lại vì thấy đau, nhưng lại tò mò hỏi.
“Chẳng phải anh đã bảo với em rồi hay sao?” Diêm Quân Lệnh dịu dàng trả lời, thân dưới mình quá khít và chặt, đã làm đau anh.
Lâm Lam nghi hoặc: “ Tình yêu sét đánh?”
“Đúng.” Diêm Quân Lệnh trả lời một cách khẳng định, anh vẫn còn nhớ hình ảnh lần đầu tiên gặp Lâm Lam, một cái bánh bao nhỏ như vậy, nhưng lại khiến anh dùng hết toàn bộ tình lực bảo vệ của đời này chỉ để dành cho cô.
“Diêm Quân Lệnh...”
“Ừm?”
“Em thấy khó chịu.” Lâm Lam đang bị tức đến mức vừa đau vừa khó chịu.
“Thế anh cử động đây nhé, có thể sẽ có chút đau.” Nói xong người Diêm Quân Lệnh một lần nữa nghiêng về phía trước, Lâm Lam đau đến mức nheo hết mày lại, nhưng dần dần dộng tác đó đi sâu, cơn đau mãnh liệt đó lại dần biến mất, thay vì đó là một cảm giác tê liệt khó tả.
Máu nhuộm đỏ đã thay thế cho dầu bôi trơn, khiến cho việc tiến sâu vào của Diêm Quân Lệnh trở nên dễ dàng hơn, nhưng là ngoài phạm vi chịu đựng của Lâm Lam, cô dùng sức bám vào đôi vai của chàng, thậm chí đã cào ra từng đường máu.
Nhưng buốt đau ấy không những không khiến Diêm Quân Lệnh dừng lại, ngược lại, còn kí©h thí©ɧ dã tính của người đàn ông đó, khiến anh động tác mãnh liệt hơn.
Đến lúc Lâm Lam sắp ngất đi, Diêm Quân Lệnh cắn môi cô hỏi: “ Tại sao?”
“Cái gì tại sao?” Lâm Lam nhắm mắt trả lời thì thầm.
“Tại sao không cho tên kia?” có một khoảnh khắc, Diêm Quân Lệnh cảm thấy nha đầu nay đối xử với mình khác với Trần Lâm Kiệt.
Nhưng Lâm Lam đang chìm sâu vào cảm giác say đắm, mơ hồ trả lời vô cùng thành thật. “ Vì bố không cho.”
“Ha, thế tại sao lại cho anh?” Diêm Quân Lệnh nhìn người mà mình đang ôm trong lòng, vô cùng mong chờ câu trả lời là vì tình yêu.
Kết quả là Lâm Lam mơ hồ trả lời: “Anh không giống, chúng ta là hợp pháp...”
Ờ...
“Ứ... đau...” Diêm Quân Lệnh không nghe thấy đáp án mà anh mong muốn, bực bội cắn vào khuôn ngực căng đầy của Lâm Lam, sau đó khỏa thân bế Lâm Lam vào phòng tắm.
Nhưng việc tắm rửa còn đang dở dang, vị sếp đó lại bắt đầu không an phận, lúc đầu Lâm Lam còn có thể đáp lại, nhưng đến lúc cuối cùng cô đã lịm đi như bị ngất xỉu.
Đợi mở mắt ra đã là ngày hôm sau,nhưng khác với ngủ đến lúc tự tỉnh dậy, mà là tỉnh dậy vì ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào.
Ánh quang mầu hồng xuyên qua cửa sổ kiểu châu Âu rải rắc cả phòng, Lâm Lam giờ này mới biết bên ngoài toàn là sa mạc, còn ở đây là vị trí ngắm cảnh đẹp nhất. Cô có chút kích động muốn bước xuống giường, kết quả hai chân mềm nhũn, lại bị ngã về giường, cũng vô tình đánh thức người đàn ông đã thức khuya đêm qua.
“Sao rồi?” Diêm Quân Lệnh mở mắt liu diu vừa mới tỉnh ngủ ra, thuận tay ôm Lâm Lam vào người.
“Anh xem đi, đẹp quá!” Tối qua đã nhìn được cảnh hoàng hôn của sa mạc, hôm nay lại được ngắm bình minh, Lâm Lam cảm thấy chuyến đi Ninh Hạ này thật sự là thu hoạch rất nhiều.
“Ừm.” Diêm Quân Lệnh ừ nhẹ một câu, khoác chăn cho Lâm Lam rồi đi xuống giường, bước đến cửa sổ.
Lâm Lam ngớ người nhìn cảnh sa mạc mênh mông bát ngát ở phía trước, nhìn chấn động lòng người hơn so với lúc trước cô đứng trên sa mạc, nghiêng đầu nhìn Diêm Quân Lệnh: “Anh đặc biệt dẫn em vào đây à?”
“Thích không?” Diêm Quân Lệnh cúi đầu hôn nhẹ trán của Lâm Lam.
Lâm Lam gật đầu. “Em thích.”
“Thích là được rồi.” Hai chữ đơn giản của nha đầu đã khiến Diêm Quân Lệnh cảm thấy mọi việc anh làm đã có giá trị. Nhưng mà sau này không thể gọi nàng là nha đầu rồi, bây giờ đã là người phụ nữ thật sự rồi, người đàn bà của anh.
Hai người yên tĩnh ngồi trước cửa sổ, hai tay ôm chặt, đối với Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam không xác định được tình cảm dành cho anh là gì, cũng không biết tương lai của họ sẽ ra sao, nhưng như anh đã nói, chuyện tương lai không ai đoán chắc được, việc duy nhất có thể làm là quý trọng hiện tại.
Nhưng dâng hiến cho Diêm Quân Lệnh, cô cam lòng.
“GÂU GÂU GÂU GÂU...”
Trong lúc hai người yên tĩnh hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp và âu yếm này, phòng khách lại vang lên tiếng sủa, Lâm Lam hiển nhiên cảm nhận được thân thể của người đang ôm mình hơi cứng đơ, sau đó bực bội nhìn cô: “Đi. Xử lý tốt còn chó của em đi.”
“Vượng Tài đáng yêu thật mà, sao anh sợ nó thế chứ?”
“Chính là tại em đó.” Diêm Quân Lệnh nói xong câu này liền vào phòng tắm.
Lâm Lam cảm thấy có chút không đầu không đuôi, sao lại là tại cô? Nhưng mà dù sao giờ đã bắt được cái BUG lớn thứ hai này của người này rồi, cũng không biết là tốt hay xấu đây?
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Sủng
- Siêu Mẫu Hàng Đầu
- Chương 57