Chương 52

Máy bay vẫn tiếp tục bay, Lâm Lam đeo bịt mắt nghỉ ngơi.

Ở Tấn Thị, Diêm Quân Lệnh về biệt thự, anh bảo trợ lí hành chính Linda chuẩn bị vé máy bay, sau đó sắp xếp công việc của vài ngày còn lại. Tám giờ rưỡi, Lí Húc đến Tấn Thị, đến thẳng toà soạn Duyệt Vi.

Chuyện bên này xử lí gần như xong xuôi thì Lâm Lam cũng đã xuống máy bay.

Đã là ngày hai tháng bảy, Duyệt Vi là báo nguyệt sang (*báo ra mắt nửa tháng một lần), lần phát hành tiếp theo là ngày mười lăm, còn chưa đến mười ba ngày, mà kì sau cũng cần không ít thời gian, vì vậy trong vòng một tuần mấy người bên Lâm Lam bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ quay chụp.

So với Tấn Thị, tháng bảy ở Sa Pha Đầu càng nóng nực khác thường, vừa xuống máy bay, gió nóng phả vào khiến mọi người suýt thì nghẹt thở.

Tằng Tuyết vô thức nhìn sang Lâm Lam nói: “Dự đoán mấy ngày này sẽ làm chúng ta hao sức lực lắm đây.”

Lâm Lam gật đầu, trước khi máy bay cất cánh cô đã tìm hiểu rồi, nhiệt độ bên này cao hơn Tấn Thị ít nhất năm độ, cao nhất có thể lên đến hơn bốn mươi độ, cái gọi là trứng gà luộc chắc chính là thế này.

“Bây giờ mọi người đến khách sạn trước, thu dọn xong chúng ta sẽ tới địa điểm chụp ảnh, thời tiết rất nóng, mong mọi người nghiêm túc chút.” Chủ biên tập Vương nói rất khí thế, sau đó kêu mọi người qua ngồi xe khách.

Sắc mặt Hàn Hinh Nhi rất kém, từ trước đến nay cô ta luôn sống sung sướиɠ, tuy đã nghe Trần Lâm Kiệt nói điều kiện bên này không tốt, nhưng giờ mới biết nó nóng đến mức này.

“Hinh Nhi cô không sao chứ?” Thấy biểu cảm của Hàn Hinh Nhi, Lí San lấy lòng hỏi, đẩy Tiểu Tiết sang một bên, Tiểu Lí đi cuối cùng là người trầm mặc nhất, bốn người một hàng cũng khá náo nhiệt.

Lâm Lam liếc nhìn bọn họ rồi cùng đẩy hành lí lên xe với Tằng Tuyết.

Xe mà toà soạn đặt cũng là xe của dân bản xứ, mùi xăng trong xe rất nặng.

Lâm Lam thấy những nhân viên khác có vẻ như đều quen rồi, không ai nói gì cả. Chỉ có sắc mặt của Hàn Hinh Nhi là rất kém, che miệng che mũi ngồi cạnh cửa sổ, mấy người trợ lí ôm túi lớn túi nhỏ ngồi đằng sau cô ta.

Chịu đựng mãi mới đến khách sạn, đến giờ thì Hàn Hinh Nhi cũng không chịu được nữa, liếc mắt ra hiệu cho Lí San, Lí San đột nhiên đặt hành lí xuống, hỏi ầm ĩ: “Đây là khách sạn à? Nhà trọ thì đúng hơn. Nơi như thế này có thể ở sao?”

Lâm Lam nhìn, quả đúng không phải khách sạn, mà là kiểu nhà dân theo phong cách của nơi này, khách sạn cao cấp trong khu du lịch không chỉ giá cao, mà còn cách nơi bọn họ chụp ảnh khá xa, hiển nhiên ở đây là hợp lí nhất.

“Thật ngại quá cô Lâm, đây là khu du lịch, người của chúng ta lại nhiều, kinh phí thì có hạn, vì vậy đành chấp nhận vài ngày thôi.” Chủ biên Vương cười làm lành, Hàn Hinh Nhi là người mà ông cật lực tiến cử với tổng biên, nhưng ông ta cũng không ngờ người mẫu hạng B này lại mang theo những ba người trợ lí, cộng thêm mấy người bọn họ là có tất cả mười một người, nhà dân bình thường một ngày cũng phải mất mười mấy triệu bạc, tốt hơn nữa thì một ngày sẽ lên đến mấy chục triệu.

Tuy rằng Duyệt Vi cũng hơi có tiếng tăm trong nước, nhưng tóm lại cũng chỉ là toà soạn nhỏ, luôn cắt giảm nhân viên hết mức có thể để tiết kiệm chi phí.

“Chấp nhận thế nào đây?” Lí San bất mãn lẩm bẩm một câu.

Đối diện với ánh mắt của chủ biên Vương, Hàn Hinh Nhi mới quay sang quát khẽ Lí San: “Đều là vì công việc thôi, người khác ở được cô không ở được à?”

“Tôi...” Lí San không biết phải nói gì.

“Xin lỗi chủ biên Vương, ông sắp xếp thế nào thì chúng tôi sẽ ở thế đó.” Hàn Hinh Nhi bất mãn nhẫn nhịn nói.

Chủ biên Vương lại nói khách sáo vài câu nữa Hàn Hinh Nhi mới kêu mấy người trợ lí đi đăng kí thông tin người ở. Lâm Lam và Tằng Tuyết đã vào phòng rồi, phòng mà toà soạn đặt trước là phòng đôi, giá là hơn một triệu, khá là sạch sẽ.

“Ba giờ sẽ bắt đầu chụp, chị ăn xong rồi uống chút trà thanh nhiệt, bôi kem chống nắng toàn thân, đừng để say nắng.” Tằng Tuyết vừa sắp xếp đồ đạc vừa nói.

Lâm Lam gật đầu, cô nhìn ra cửa sổ, xa xa có thể thấy được sa mạc, xem ra lần chụp ảnh này không dễ dàng như trong tưởng tượng. Lúc trước Lâm Lam cũng từng nhận chụp cho toà soạn nhỏ, nhưng đa số là chụp trong phòng, nhiều nhất lấy chút ngoại cảnh, cũng không quá chú trọng những cái khác.

Nhưng Lâm Lam hơi lo lắng về Lí San, lần trước cô ta uy hϊếp cô lên sân khấu triễn lãm 18+, bị Diêm Quân Lệnh và Lí Húc đánh cho một trận, còn ngồi trong cục cảnh sát mấy ngày, công ty đuổi việc cô ta, mà giờ cô ta lại đi theo Hàn Hinh Nhi một cách đường hoàng như vậy, e rằng hôm nay sẽ không để cô ta qua một cách dễ dàng như vậy.

“Lát nữa chụp hình chị chú ý đến Lí San một chút.” Thu dọn xong, Lâm Lam dặn dò Tằng Tuyết.

“Chị biết rồi, Hàn Hinh Nhi giấu Trần Lâm Kiệt mang theo Lí San, sợ rằng là có nhược điểm bị cô ta nắm trong tay, chẳng lẽ là cái chuyện lần trước dùng âm mưu với em trong cuộc thi?” Tằng Tuyết đã từng làm việc chung với Lí San, biết con người này không yên phận chút nào.

Lâm Lam gật đầu: “Em cũng đoán như vậy, nếu không với tính cách của Hàn Hinh Nhi sao có thể dẫn cô ta theo?”

Trong một căn phòng khác.

Hàn Hinh Nhi chẳng ngờ rằng không những chỗ ở kém, mà lại còn là hai người ở chung. Nhìn bộ dạng của Lí San, Hàn Hinh Nhi rất coi thường, cái loại phụ nữ thường xuyên đi đêm này còn muốn uy hϊếp cô, mà lần này không còn cách nào khác phải dẫn theo cô ta.

“Cái toà soạn quái quỷ gì thế này, nghèo vậy mà còn mời người mẫu!” Hàn Hinh Nhi rủa thầm, khó chịu thay quần áo, trong lòng vẫn chưa nhận thấy rằng lần chụp ảnh này là do Trần Lâm Kiệt giẫm lên Lâm Lam giành lấy cho cô ta.

“Tuy toà soạn Duyệt Vi không được coi là toà soạn lớn nổi tiếng, nhưng hơn ở chỗ có lượng tiêu thụ lớn, số lượng độc giả rộng khắp, nếu chụp xuất sắc, nói không chừng về sau sẽ nổi.” Tuy rằng Lí San không đủ tiêu chuẩn làm người mẫu, nhưng lại có một trái tim làm người mẫu, đây cũng là nguyên nhân cô ta nghĩ ra trăm phương nghìn kế để vào Tinh Thần, rồi lại giúp đỡ Hàn Hinh Nhi. Tầm quan trọng của lần chụp ảnh với Duyệt Vi lần này, hiển nhiên cô ta còn biết rõ hơn cả Hàn Hinh Nhi.

“Nổi? Trước sau gì tôi cũng sẽ nổi.” Nghe vậy, Hàn Hinh Nhi ngạo mạn nói, sau đó chỉ vào kem chống nắng: “Lấy giúp tôi.”

“Ờ.” Lí San nói tiếng ờ, sau đó hỏi: “Bao giờ cô mới để tôi về lại công ty?”

“Đã nói là chuyện này phải tính lâu dài, với tình hình hiện tại của cô sao Lâm Kiệt để cô về công ty được, nếu anh ấy biết tôi đi chụp ảnh còn dẫn cô đi theo chắc chắn sẽ trắch móc tôi.” Hàn Hinh Nhi oán giận nói.

“Nhưng cô đã đồng ý với tôi... Cô không muốn để chuyện cuộc thi...”

“Được rồi, cô đừng nhắc chuyện này mãi như vậy, tôi sẽ nghĩ cách. Chuyện tôi bảo cô làm hôm nay cô cứ lo làm cho tốt thì mới nói những chuyện khác được.” Hàn Hinh Nhi ngắt lời Lí San, sau đó giật lấy kem chống nắng trong tay cô ta bôi lên.

Lí San nhìn Hàn Hinh Nhi, cô ta cũng biết không thể dựa vào người phụ nữ này được, nếu không cũng sẽ không để cô bị giam trong cục cảnh sát lâu như vậy, nhưng vì giấc mộng làm người mẫu của mình, Lí San nhất định phải theo ả.

Còn về Lâm Lam, không cần Hàn Hinh Nhi nói cô ta cũng sẽ tự xử.

Những ngày này Lí San chịu khổ trong cục cảnh sát, quan trọng nhất là hai trợ thủ đắc lực của cô ta cũng bị bắt, nhất là Đại Vương, nghe nói bị điều tra ra tội hϊếp da^ʍ, ước chừng phải mất ba đến năm năm mới ra được.

Nhưng Lí San không cam lòng, cô ta vẫn chưa chính thức lên sân khấu, đợi đến khi nổi tiếng, xem cô ta xử lí loại người mẫu hạng B Hàn Hinh Nhi này thế nào, cả con Lâm Lam kia nữa.

Trong căn phòng của Hàn Hinh Nhi, hai người mỗi người một ý nghĩ, chuẩn bị cho buổi chụp ảnh chiều nay.