Chương 90

Chương 90

Buổi tối hôm qua, An Hinh còn coi mình là người có nickname ‘Anh kiến nhỏ’ kia, thậm chí còn ra hiệu muốn mời mình ra ngoài uống rượu và còn phát sinh thêm một số chuyện không thể diễn tả bằng lời.

Lâm Dật từng vô cùng ngưỡng mộ và yêu thích thân hình đẹp không tì vết của An Hinh nhưng không ngờ giờ cô ta lại lấy thể xác ra làm công cụ giao dịch. Giờ đây thu nhập mỗi tháng ở phòng livestream lên đến hàng vạn tệ mà cô ta vẫn thấy không thỏa mãn sao? Rốt cuộc An Hinh muốn bao nhiêu tiền mới đạt đến mục tiêu trong lòng cô ta?

Lâm Dật ấn nút tắt máy, lúc này Tưởng Dao ở bên cạnh hỏi: “Sao vậy thiếu gia, có cần tôi tránh đi không?”

“Không cần đâu, bên bán bảo hiểm ý mà nên tôi không muốn nghe”. Lâm Dật nói dối như thế, mặc dù cậu biết mình không gạt nổi Tưởng Dao, bởi trên màn hình điện thoại ban nãy có hiển thị tên người gọi đến.

Lúc này, cậu liền nói: “Nếu ban ngày không có việc gì thì tôi định đi trung tâm thương mại xem có quà gì hợp tặng bố mẹ không? Dù sao thì hôm nay cũng là ngày hai gia đình chính thức gặp mặt, thế nên chỉ mang theo mỗi túi đậu phộng đến thì cũng không ổn lắm”.

“Vậy thiếu gia có cần tôi đi cùng không?” Tưởng Dao hỏi.

“Ừm…Cũng được”. Lâm Dật vốn định từ chối nhưng cậu không biết lái xe, đành phải nhờ Tưởng Dao đưa mình đi một chuyến.

Nói đến xe, Lâm Dật không khỏi nhớ đến Trương Dương. Hai ngày này, Trương Dương nhắn mấy tin liền cho Lâm Dật nói là bên trường lái giục cậu ta đi làm nên cậu muốn nhanh chóng trả lại xe cho Lâm Dật. Bởi vì cứ đỗ xe ở cổng trường suốt thì cũng không ổn. Nhưng Lâm Dật bảo Trương Dương cố đợi thêm hai ngày nữa vì giờ cậu vẫn chưa tìm được lái xe mới. Trước khi mình đi làm mà cứ để Trương Dương làm lái xe cho mình thì cũng không hợp lý lắm.

Lâm Dật đứng đợi ở cổng biệt thự thì phía sau vang lên tiếng còi xe. Tưởng Dao lái con xe Maserati Quattroporte màu đỏ đến. Cô xuất hiện với khuôn mặt thanh tú đẹp như sắc trời thu, lông mày lá liễu, đôi môi anh đào, gò má ửng hổng, tóc dài ngang vai khiến người ta không thể rời mắt… Lâm Dật định nhìn xuống dưới nữa nhưng bị cửa xe che khuất nên không nhìn rõ. Con xe màu đỏ vốn là màu của sự cổ điển và thanh lịch. Ở nó hội tụ sự sang trọng, cao quý và nhiệt huyết.

Tưởng Dao là cô gái có sự chín chắn. Ở cô có sự hội tụ của nội hàm và chín chắn, chính vẻ đẹp đó hòa quyện tinh tế với màu sắc và đặc điểm của con xe kia. Chỉ có điều, lúc cô không nhìn Lâm Dật thì đôi mắt đó lại là đôi mắt thâm sâu và lạnh lùng.

‘Thiếu gia lên xe đi”. Tưởng Dao đỗ con xe ở bên cạnh Lâm Dật rồi cười nói.

Sự thay đổi trong ánh mắt của cô khiến Lâm Dật bỗng dưng có cảm giác muốn chiếm hữu: “Ở trước mặt người khác thì cô ấy luôn cao ngạo và lạnh lùng nhưng chỉ với mình cô ấy mới nhẹ nhàng như vậy”.

Lâm Dật mở cửa xe ra ngồi ở ghế phụ bên cạnh Tưởng Dao. Lúc này cậu mới phát hiện ra, Tưởng Dao đã thay sang đôi dép lê. Đôi giày cao gót đế nhọn màu đen được đặt sang một bên, có lẽ để tiện cho việc lái xe chăng.

Giày cao gót? Lâm Dật cảm thấy hơi ngượng ngùng, lúc này cậu mới nhớ ra là hình như mình vẫn nợ cô ấy một đôi giày cao gót.

Nếu như hôm nay cả hai cùng ra ngoài dạo phố thì nhân tiện mua đền cho cô ấy luôn. Đợi đến lúc Lâm Dật đóng cửa xe lại thì Tưởng Dao mới bắt đầu khởi động xe. Ngoài câu cô ấy nói ‘thiếu gia lên xe đi’ thì giữa hai người không có sự giao tiếp nào nữa.

Tưởng Dao vốn tính lạnh lùng, ngoài vấn đề công việc ra thì cô rất ít khi chủ động nói chuyện với Lâm Dật. Giờ đây thấy Lâm Dật cứ nhìn vào đôi giày cao gót của mình nên trong lòng dấy lên cảm xúc khó nói. Còn Lâm Dật thì đang nghĩ, mỗi lần Tưởng Dao ra ngoài đều đi giày cao gót khác nhau nên không biết mua loại nào mới hợp ý cô?

“Thiếu gia rất thích con gái đi giày cao gót sao?” Tưởng Dao đột nhiên mở miệng hỏi, cô thật sự không quen với ánh mắt đó của Lâm Dật.

Ánh mắt Lâm Dật nhìn Tưởng Dao là ánh mắt hòa nhã, cậu nhìn sang đôi giày cao gót cũng thế. Ánh mắt đó không cuồng nhiệt, không tà da^ʍ nhưng lại nhìn rất lâu. Cậu như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, trong ánh mắt còn mang theo chút suy tư.

Xe đi được nửa tiếng đồng hồ và Lâm Dật cũng nhìn nó nửa tiếng.

“Cũng không hẳn…” Lâm Dật ngượng ngùng lắc đầu. Bất cứ ai khi bị vạch trần ngay trước mặt như vậy thì đều cảm thấy có chút ngại ngùng. Cậu tiếp tục nói: “Hơi thích thôi…”

“Vậy thiếu gia định mua quà gì cho Hà tổng và Hà phu nhân vậy?” Tưởng Dao hỏi.

“Ừm…Bình thường họ có sở thích gì không?” Lâm Dật hỏi.

“Bình thường thì Hà tổng thích đánh cờ, còn Hà phu nhân thích uống trà đánh bài. Ngoài ra thì rất ít khi thấy họ có hoạt động giải trí nào…”

“Vậy à?” Lâm Dật nhau mày rồi ngẫm nghĩ. Nếu như bố Hà Chấn Đông thích đánh cờ thì có thể mua một bộ cờ tặng cho ông. Bản thân cậu cũng biết chơi một chút nên sau này có thể cùng chơi với ông ấy để tăng thêm tình cảm cha con, như vậy cũng rất hay. Còn mẹ Tô Duyệt Như thích uống trà đánh bài thì sao được bây giờ? Cũng không thể tặng bộ bài chứ? Nhưng nếu như có bộ trà phù hợp thì Lâm Dật vẫn sẽ suy nghĩ thêm.

Lâm Dật đang nghĩ thì nghe thấy Tưởng Dao nói: “Nhưng tôi thấy thiếu gia cũng nên mua một bộ quần áo. Chứ tôi thấy hình như bộ này thiếu gia mặc cũng lâu rồi ý nhỉ, cũng nên thay bộ khác đi…” Mặc dù câu này Tưởng Dao không muốn nói ra nhưng cô vẫn phải nói. Kể cả Lâm Dật có khiêm tốn đến mức nào nhưng bộ quần áo nào nên thay thì vẫn phải thay.

Thật ra Lâm Dật muốn nói là bà Tô Duyệt Như và Tô Mạch Nhiễm đã mua cho cậu bộ quần áo mấy chục vạn rồi nhưng cũng không thể là sau khi đến Hà gia mới thay được nên cậu đành gật đầu, nói: “Tôi cũng thích bộ nào nhã nhặn một chút, lát nữa có bộ nào phù hợp thì mua một bộ mặc trước vậy”.

Tưởng Dao cũng không biết Lâm Dật nói là nhã nhặn là theo kiểu gì nhưng cô vẫn dừng xe ở cổng lớn của trung tâm thương mại Tân Thiên Địa khá nổi tiếng ở Nam Đô. Cô định dẫn Lâm Dật đến một cửa hàng quần áo để mua. Hôm nay là cuối tuần, lại là lễ kỷ niệm thành lập của trung tâm nên chỉ tính ở cổng thì người và xe ô tô đã chật kín.

“Thiếu gia đi theo tôi, đừng để lạc mất đấy”. Tưởng Dao quay sang nói với Lâm Dật.

“Tôi cũng đang nghĩ đến vấn đề này, hay là cô kéo tay tôi đi cùng đi?” Lâm Dật cười, nói.

Tưởng Dao giơ tay lên, trong ánh mắt toát lên vẻ lạc lõng, nói: “Đi thôi thiếu gia, tôi sẽ để ý đến cậu chút”. Tưởng Dao thầm thở dài một cái rồi đi trước dẫn đường.

“Tôi biết là thế nào cô cũng không đồng ý mà”. Lâm Dật bất đắc dĩ nhún vai một cái nói. Ở bên cạnh người con gái như này cậu thấy rất áp lực, kể cả là cô ấy đồng ý thì mình vẫn không gánh nổi.

Có kinh nghiệm dạo phố trước đó với bà Tô Duyệt Như và Tô Mạch Nhiễm nên lần này Lâm Dật không thấy mệt lắm. Nhưng phải nói là trung tâm này lớn thật. Nếu như không phải có Tưởng Dao dẫn đường ở phía trước rồi chốc chốc lại dừng lại đợi cậu thì cậu thật sự sẽ lạc trong đám người đông đúc kia mất.

“Ở phía trước”. Tưởng Dao chỉ vào một cửa hàng quần áo thiết kế ở phía trước, nói.

“Cửa hàng Lão Trai Đường”. Lâm Dật gật đầu một cái rồi nói: “Vào xem thử đi”.

Thông thường mà nói, quần áo thiết kế luôn đắt hơn quần áo ở tiệm, đặc biệt là trong trung tâm thương mại như này, Lâm Dật sớm đã nhận ra giá cả của mọi thứ trong này như kiểu cắt cổ người ta vậy.

Nhìn thấy có khách hàng đến cửa hàng, một nhân viên mặc váy màu tím lên trước, nói: “Hoan nghênh quý khách”. Trong lúc người con gái đó nói thì một nhân viên khác dâng trà lên.

“Phiền cô chọn giúp cậu đây một bộ quần áo phù hợp, phong cách nhã nhặn, chất liệu cũng phải tốt”. Tưởng Dao lập tức thể hiện ra phong thái của nữ quản gia, bắt đầu chọn quần áo cho Lâm Dật.

“Xin hỏi cậu muốn mua loại nào ạ? Trong cửa hàng của chúng tôi mới lên kệ một bộ thịnh hành nhất hiện nay mà cũng rất hợp với khí chất của cậu, vô cùng thời thượng, rất hợp cho người trẻ mặc”. Nữ nhân viên lấy ra một bộ màu xám đưa ra trước mặt Tưởng Dao.

“Bình thường quá”. Tưởng Dao nhìn một cái rồi nói.

“Quả thật là…” Nữ nhân viên cười gượng rồi từ trên giá lấy xuống một chiếc áo khoác ngắn màu đen rồi mang đến trước mặt Tưởng Dao, nói: “Chiếc này đang hot lắm ạ, bán cũng chạy…”

“Già quá”.

“Bộ này đi ạ, áo gấm thời Đường, mấy người trẻ tuổi cũng vô cùng thích…”

“Lòe loẹt quá”.

……………..

Mấy nhân viên bán hàng như cạn lời, nếu như không phải vì trách nhiệm nghề nghiệp thì họ sớm đã không nhiệt tình như vậy rồi. Nhưng còn Lâm Dật thì ngồi trên ghế với vẻ mặt rất thản nhiên. Cậu hoàn toàn tin tưởng vào thẩm mỹ của Tưởng Dao, dù sao thì cô ấy chọn vẫn đẹp hơn là tự mình chọn. Hơn nữa, có người chị đầy khí chất như này chọn quần áo giúp mình, không nhân cơ hội này mà nhìn người ta thêm chút thì sau này chưa chắc đã có cơ hội.

Còn nữ nhân viên bán hàng lúc này cũng phát hiện ra, người đẹp trước mặt mình không những ngoại hình hay khí chất đều không có gì để chê mà ngay cả tính cách cũng rất quyết đoán, nói một là một, hoàn toàn không nghe ý kiến của người khác. Vì thế mà nữ nhân viên tươi cười đi theo phía sau và trầm ngâm không nói gì.

“Lấy bộ này đi”. Tưởng Dao chỉ vào chiếc áo khoác ngắn màu xám được treo ở phía góc tường.

———————–