Chương 57
Trong hành lang mờ ảo không có ánh đèn, tiếng giày cao gót cạch cạch khẽ vang vọng bên tai Lâm Dật.
“Anh Lâm! Em không sao rồi, anh đừng có ngủ đấy nhé”. Lăng Tiêu Tiêu kéo tay của Lâm Dật, cố gắng đuổi kịp bước chân của người phụ nữ.
Lâm Dật lắc đầu, suy nghĩ vẫn rất mơ hồ. Không ngờ người phụ nữ này lại có lai lịch không vừa. Đến cả Vương Hải mà cũng phải kiêng nể cô ta. Nhưng lúc này cậu không có tâm trạng đi nghĩ những điều đó. Cậu cầm điện thoại bị Tưởng Dao gọi như sắp nổ tung, sau đó chọn chế độ ẩn rồi ấn nghe.
“Lâm thiếu gia! Cậu đừng lo lắng, Cục trưởng Hà đã cử ra một đội đặc cảnh và võ cảnh đến phong tỏa toàn bộ KTV đó. Chỉ cần bên trong có người dám đi ra thì lập tức tập kích. Mong Lâm thiếu gia cố gắng giữ an toàn cho bản thân”. Lâm Dật vừa nhận điện thoại thì ở đầu dây kia lập tức truyền lại giọng nói của Tưởng Dao.
“Tôi không sao đâu, bảo họ lui cả ra đi”. Lâm Dật nói một câu rồi ngắt điện thoại. Giá trị mười mấy vạn một chiếc điện thoại, lúc này được thể hiện một cách rõ ràng.
Trong lúc Lâm Dật liên tiếp hoàn thành giao dịch chuyển khoản sáu lần cái mười vạn thì Tưởng Dao nhận được tin nhắn. Sau đó, cô liền gọi cho Lâm Dật.
Trong lúc Lâm Dật lấy điện thoại ra thì vô tình ấn vào chế độ ‘nguy hiểm’ ở điện thoại. Khi ở chế độ này thì tất cả cuộc gọi đến hay tin nhắn đều không có chuông báo nhưng lại có thể hiển thị số và nội dung ở vị trí bên góc trái.
Lâm Dật đang dùng điện thoại để chuyển khoản nên không nghe điện thoại của Tưởng Dao. Cô rất nhanh đã cảm nhận được điều gì đó nên vội gọi điện thoại cho Hà Chấn Nam báo cáo tình hình.
Còn lúc này, Hà Chấn Bình cũng nhận được cuộc gọi đến từ cục đô thị thành phố Nam Đô. Sau khi tổng hợp tình hình thì có được một kết luận: “Lâm Dật bị bắt cóc đồng thời bọn chúng còn ép Lâm Dật phải chuyển khoản cho mình.”
Đường đường là người tài về hệ thống công an của một tỉnh, Hà Chấn Nam ngoài việc có thể điều động đại đội đặc chủng, ông còn có quyền chỉ huy tuyệt đối với chi đội võ cảnh.
Lần này ông trực tiếp vượt qua quyền của cục thành phố mà tự mình chỉ huy đội võ cảnh và đội đặc cảnh của tỉnh. Trong vòng mười phút mà đã hoàn thành việc phong tỏa đối với KTV. Đồng thời ông còn ra lệnh, một khi kẻ hiềm nghi xuất hiện thì tập kích luôn, không được nương tay. Còn bản thân ông, trên đường nhanh chóng đến hiện trường, ông cũng đứng ngồi không yên.
Vừa mới hòa giải mối quan hệ với nhà anh trai, hai lần xuất hiện sóng gió đều là vì cái tên Vương Hải kia. Là người có năng lực của công an tỉnh, ông cảm thấy phẫn nộ chưa từng thấy. Nhưng sau khi ông nhận được điện thoại của Tưởng Dao thì ông không bảo đội võ cảnh và đặc cảnh lui đi mà bảo họ ẩn đi, tiếp tục phong tỏa, đợi lệnh tiếp theo của ông.
………………
“Bây giờ các người đi đi, nếu như không đi, tôi sợ ở đây sẽ bị đánh tan tành mất”. Người phụ nữ dừng bước chân ở lối hành lang, thản nhiên nói.
Lâm Dật và Lăng Tiêu Tiêu nhìn nhau một cái, không kìm nổi mà mở miệng nói: “Sao cô lại cứu tôi?”
“Cứu cậu?” Người phụ nữ khẽ cười, nói: “Tôi đâu có cứu cậu, tôi đang cứu mình ý chứ. Thôi, cậu hãy mau đi đi, muốn cảm ơn tôi thì số điện thoại lần trước tôi để lại cho cậu, nếu cậu thật sự có lòng thì sau này sẽ còn cơ hội”.
Lâm Dật gật đầu, sau khi cảm ơn lần nữa thì cậu và Lăng Tiêu Tiêu xoay người rời khỏi KTV. Mặc dù là buổi trưa nhưng đường phố ở đây rất khó để nhìn thấy người đi lại.
Nhưng giống như hiện giờ, không một bóng người, cảnh tượng khắp phố khiến Lâm Dật khẽ nhau mày.
“Anh Lâm! Giờ em đưa anh về bệnh viện nhé”. Lăng Tiêu Tiêu níu chặt tay Lâm Dật, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Lâm Dật quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra, mặc dù Lăng Tiêu Tiêu không bị thương nhưng một cô gái nhỏ nhắn trải qua cảnh tượng ban nãy, mặc dù đôi chân dài không chịu được đang run rẩy nhưng cô ấy vẫn cố gắng đỡ mình để mong mau chóng rời được khỏi nơi này.
“Cảm ơn cô”. Lâm Dật không từ chối mà khẽ nói một câu, sau đó cùng cô ấy đi đến giao lộ của phố toàn quán bar.
Năm chiếc xe loại lớn như những con dã thú chầm chậm ở đó chặn đường đi của hai người họ.
“Cái này…” Lăng Tiêu Tiêu há hốc miệng, còn chưa kịp phản ứng thì thấy trên đường không bóng người, lúc này đột nhiên xuất hiện từng nhóm cảnh sát và võ cảnh được trang bị súng đạn. Họ không nói gì mà bao vây hai người lại, nhanh chóng đưa họ về hướng mấy chiếc xe kia.
“Dật Dật…” Ông Hà Chấn Nam mặc cảnh phục màu trắng, từ trên xe bước xuống, ánh mắt gắt gao nhìn về vết thương trên bụng Lâm Dật.
“Đội trưởng Lưu, trực tiếp hành động”. Trong ánh mắt lạnh lùng, Hà Chấn Nam nói với đội trưởng chi đội võ cảnh ở bên cạnh rồi hạ lệnh.
“Rõ!”.
“Đợi chút”. Lâm Dật lấy một hơi, miễn cưỡng cười nói với Hà Chấn Nam: “Như tình hình hiện giờ của gã ta thì có thể bị tuyên án mấy năm ạ?”
Hà Chấn Nam nhau mày, nói: “Bắt cóc tống tiền, tình tiết vô cùng quan trọng, có thể bị phạt trên mười năm đến tù vô thời hạn”.
“Cộng với việc buôn bán thuốc phiện nữa?” Lâm Dật hỏi tiếp.
Hà Chấn Nam sững người ra một lát rồi hỏi: “Cháu có chứng cớ xác thực không?”
Lâm Dật gật đầu, nói: “Ba ngày nữa ở đây ạ”.
Hà Chấn Nam nhìn Lâm Dật với ý vị thâm sâu, gật đầu nói: “Cháu quay về dưỡng thương đi, ở đây cứ giao cho chú được rồi. Đợi sau khi giải quyết xong chuyện này, chú sẽ đến thăm cháu”.
“Vậy làm phiền chú ba giúp cháu đưa bạn này về với ạ. Cô ấy vì cháu nên mới bị liên lụy”. Lâm Dật nhìn Lăng Tiêu Tiêu ở bên cạnh, nói.
“Ừm, chú biết rồi, cháu cứ yên tâm”.
Ngồi trên xe quay về mà Lâm Dật thật sự không biết nên đối diện với vợ chồng Hà Chấn Bình ra sao. Chỉ có mấy ngày mà cậu đã liên tiếp ba lần bị đưa đến bệnh viện rồi. Đây chẳng phải là vì gây họa ở bên ngoài sao? Lúc này Lâm Dật cảm thấy có chút áy náy.
Nhưng Tưởng Dao rất nhanh đã làm tan biến đi những lo lắng của cậu. Tưởng Dao gọi điện đến nói, sáng nay Thẩm Kiến Bình mới bay đến Luân Đôn. Bà Tô Duyệt Như vì muốn mua ít mỹ phẩm nên đã đi cùng ông ta. Vì vậy những chuyện xảy ra của Lâm Dật trong hôm nay, chỉ cần Tưởng Dao không nói ra thì vợ chồng Thẩm Kiến Bình tạm thời vẫn chưa biết được.
Nghe xong thông tin này thì Lâm Dật như thở phào một cái. Nhưng sau đó Lâm Dật lại hỏi Tưởng Dao: “Nếu như gia đình làm kinh doanh lớn như vậy thì chắc chắn cũng quen được một số người kinh doanh bất chính chứ nhỉ”.
“….Nếu như là mười lăm năm trước thì câu trả lời của tôi là chắc chắn vậy. Nhưng hiện giờ thực lực của Thẩm gia đã không cần những thế lực ngầm giúp đỡ. Hơn nữa, cứ coi như là có thì tôi cũng muốn khuyên thiếu gia một câu, cậu vẫn còn trẻ, đừng giao lưu gì với loại người này. Phía cục trưởng Thẩm không dễ xử lý đâu”. Tưởng Dao nói ở đầu dây bên kia.
Lâm Dật trầm ngâm nửa phút rồi nói: “Có một số chuyện không tận mắt nhìn thì luôn cảm thấy thiếu gì đó, cô có thể hiểu được không?”
Tưởng Dao đáp lại một tiếng: “Vâng! Giờ tôi sẽ đi sắp xếp, nhưng đến lúc đó cậu tốt nhất đừng lộ diện, cứ để tôi sắp xếp mọi thứ”. Nói xong thì cô ngắt điện thoại.
Trên đường ngồi trong xe quay về bệnh viện dưỡng thương thì một chiếc xe Bentley Mulsanne đã dừng ở cổng nổi tiếng nhất Nam Đô. Tưởng Dao không xuống xe mà lặng lẽ nhìn bên ngoài rèm xe. Một người đàn ông trung niên với gương mặt tràn đầy nụ cười nhanh chóng bước lại “Hôm nay ngọn gió nào đưa giám đốc Tưởng đến đây vậy, sao không gọi điện thoại trước để tôi chuẩn bị”.
Người đàn ông này mặc dù vẻ mặt nịnh bợ nhưng vết sẹo đậm trên mặt vẫn để lộ ra vết hằn của năm tháng khó che giấu nổi. Khương Hoành- nhân vật chuyên kinh doanh ngầm ở thành phố Nam Đô, sau này đi theo Hà gia ‘cải tà quy chính’. Mấy năm nay tiếp quản một phần kinh doanh và an ninh của các doanh nghiệp bất động sản của Hà gia, cũng được xem như một nhân vật nhỏ tầng lớp thấp trong Thẩm gia.
“Vương Hải ba ngày sau sẽ xuất hiện ở KTV, ông biết nên làm gì rồi chứ?” Tưởng Dao hạ cửa sổ xe xuống một phần ba, chỉ để lộ ra đôi mắt đeo kính râm, cô nói với ngữ khí rất thản nhiên.
“Vương Hải?” Khương Hoành ngẫm nghĩ dường như chưa từng nghe nói đến nhân vật như này. Nhưng có thể khiến Tưởng Dao là nhân vật ngang tầm quản gia của Hà gia đích thân đến đây một chuyến thì tất nhiên ông ta không dám chậm trễ.
“Ba ngày sau gã đến KTV làm gì? Cần tôi làm gì?” Khương Hoành cung kính hỏi.
“Gã sẽ làm gì thì ông tự mình đi điều tra. Còn về việc ông phải làm thế nào à? Tên này hôm nay suýt nữa đã lấy mạng thiếu gia, ông xem phải làm gì đi”. Nói xong, Tưởng Dao đóng cửa sổ xe lại rồi lái xe đi.
“Thiếu gia? Lâm thiếu gia?” Khương Hoành nhìn đèn đuôi xe đã đi xa, sắc mặt biến đổi.
Cùng lúc này, Tưởng Dao lại một lần nữa gọi điện cho Hà Chấn Nam, cười nói: “Sở trưởng Hà, có một chuyện tôi muốn báo cáo lại với ông…”
———————–