Chương 46
Người phụ nữ không trực tiếp trả lời mà chỉ duỗi eo ra để lộ ra thân hình chữ S hoàn hảo. Giây phút này khiến Lâm Dật dường như sắp xịt máu mũi.
“Lâm thiếu gia! Tôi tên là Tưởng Dao, là thư ký riêng của cậu!”.
Lâm Dật không nghe rõ lời người phụ nữ này nói, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người cô ta. Lúc này, máu mũi từ từ chảy ra. Tưởng Dao ngây thơ còn tưởng rằng ban nãy Lâm Dật bị va chạm như thế nên cô với vẻ mặt quan tâm lấy khăn giấy từ trong túi ra lau máu cho Lâm Dật. Cứ như vậy, ngực cô ta như dán về phía trước mặt Lâm Dật khiến cho cậu kích động.
“Thiếu gia! Máu mũi của cậu chảy nhiều quá, dường không kìm nổi luôn. Có cần mời bác sĩ đến đây không ạ?”
“Không cần, không cần đâu”. Lâm Dật nhận lấy khăn giấy ở trên tay Tưởng Dao rồi dùng nó bịt lấy mũi. Sau khi quen với cảm giác này, Lâm Dật mới kìm nổi sự kích động trong lòng.
Mặc dù như thế có chút không lịch sự lắm nhưng Tưởng Dao nhìn về phía Lâm Dật, cô không kìm nổi mà ôm miệng cười. Nụ cười xiêu lòng này khiến gò má Lâm Dật ửng đỏ.
“Thiếu gia! Cuối cũng tôi cũng tìm được cậu rồi. Ở đây nóng quá, hay là chúng ta lên xe nói chuyện đi”.
Lâm Dật hoàn toàn bị cô gái này hút hồn rồi. Là một người con trai, lúc cậu ta nhìn thấy Tưởng Dao thì toàn thân như không còn hơi thở nữa. Vì vậy, cậu đành phải vịn vào cô gái này để đi ra ngoài.
Lúc này, vừa lúc Oánh Oánh cùng chồng mình đi từ tầng bán hàng ra. Cô ta bắt gặp Lâm Dật với chị mình, hai người dìu đỡ nhau đi về phía chiếc xe màu đỏ.
“Chị mình từ khi nào lại có chiếc xe xịn như vậy?” Oánh Oánh với vẻ mặt kinh ngạc nhưng sau khi nhìn thấy thì lập tức hiểu được. Hóa ra bà chị này của mình được Lâm Dật bao nuôi.
Tất nhiên là Oánh Oánh không thể quên được Lâm Dật. Mấy tiếng đồng hồ trước cậu ta vung tay tiêu hết mấy nghìn vạn, một lần mua liền hai biệt thự.
Cô ta có chút hối hận vì ban nãy mình hung hăng với Lâm Dật như vậy. Nếu như tìm cơ hội mồi chài cậu ta thì có lẽ một biệt thự trong đó có thể là của mình rồi. Nhưng tất nhiên đây chỉ là nghĩ vậy thôi. Lâm Dật đã không có ấn tượng tốt với mình rồi, bây giờ mà qua đó góp vui thì đúng là không có tác dụng gì.
Cô ta không cam tâm vì mình không có cơ hội mà bà chị mình lại thành công. Nhìn bóng dáng của Tưởng Dao, Oánh Oánh hừ lạnh một tiếng rồi hất tay bạn trai ra, sau đó đến bên cạnh xe màu đỏ, nói: “Chị à! Trước đó chẳng phải chị nói là chưa có bạn trai sao, sao giờ lại giấu bọn em, như vậy không tốt lắm thì phải”. Oánh Oánh nói với sắc mặt khinh bỉ.
“Oánh Oánh, đây không phải là bạn trai của chị”. Tưởng Dao giải thích. Tưởng Dao chỉ là thư ký riêng của Lâm Dật nên trong chuyện này cô thấy mình không có tư cách. Cô cũng hiểu rất rõ khoảng cách giữa mình và Lâm Dật.
“Chị à! Hai người đã nhập nhằng thế này rồi mà chị vẫn không thừa nhận à? Chị đi làm chưa được bao lâu thì sao đã có xe xịn mà đi chứ?”
Nghe thấy thế, trên mặt Tưởng Dao có chút bất lực, cô nói: “Chuyện này không liên quan gì đến em mà? Hơn nữa bây giờ là giờ làm của chị, có chuyện gì đợi sau khi chị tan làm rồi nói tiếp”.
Oánh Oánh nhìn thấy Tưởng Dao sắp lên xe thì lập tức sốt ruột, lên trước kéo chặt tay cô ấy lại, nói: “Tưởng Dao! Chị vẫn còn ở đây giả bộ với tôi à? Chị được đại gia bao nuôi chứ gì, thế mà còn ra vẻ thanh cao. Chuyện này tôi sẽ về nói lại với mẹ chị, xem sau này chị có còn ngẩng đầu lên được nữa hay không?”
Tưởng Dao không ngờ Oánh Oánh lại nói ra những lời như vậy, cô hừ lạnh một tiếng nói: “Em muốn làm gì thì đó là việc của em nhưng chị vẫn phải nhắc nhở em, ban nãy ánh mắt người bạn đời của em nhìn chị có gì đó không ổn đâu”. Tưởng Dao không để ý gì đến Oánh Oánh mà liền lái xe đưa Lâm Dật đi.
Trên đường đi, Lâm Dật không kìm nổi mà hỏi một câu: “Sao cô không nói cho cô ta biết, cô là thư ký riêng của tôi, như vậy sẽ tốt cho cô hơn”. Tưởng Dao bị người khác vu oan nên Lâm Dật cảm thấy mình cũng có một phần trách nhiệm nhất định.
“Thiếu gia! Đây là lão gia căn dặn ạ! Chuyện này ngoài người nhà thiếu gia biết thì không được nói cho bất cứ ai”. Kể cả là bản thân mình phải chịu thiệt nhưng Tưởng Dao vẫn cố gắng chăm sóc tốt cho Lâm Dật.
Lão gia căn dặn ư? Đây là người mà Lâm Dật chưa từng gặp bao giờ, cậu cũng tò mò không biết bố mình có thân phận như thế nào? Lâm Dật không hiểu được và cũng không biết là nên hiểu thế nào.
“Thiếu gia! Chuyện của tôi, cậu không cần phải lo đâu. Những chuyện này đều là chuyện nhỏ thôi, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết”.
Lâm Dật quay sang nhìn Tưởng Dao. Đôi chân dài được ôm trọn bởi đôi tất da chân màu đen cùng với bộ ngực đẫy đà đúng là cảnh sắc tuyệt đẹp.
“Thiếu gia! Cậu lại chảy máu mũi rồi”. Tưởng Dao quay đầu lại lấy khăn giấy đưa cho Lâm Dật.
“Vậy chắc cô từng gặp bố tôi rồi à?” Lâm Dật không kìm nổi mà hỏi một câu.
“Trước đây tôi từng là thư ký riêng của lão gia. Nếu tôi đoán không nhầm thì thời gian này lão gia sẽ đến gặp cậu đấy”.
Đến gặp tôi? Người bố có tiền này cuối cùng cũng đến gặp mình sao?
“Thiếu gia! Cậu mà không lau đi thì máu trên mũi sẽ tụ lại đấy”.
Lúc này Lâm Dật mới có phản ứng, cậu dùng tay lau sạch những vết máu cuối cùng trên mũi. Và rồi rất nhanh xe đã dừng lại cổng bệnh viện quen thuộc. Ánh mắt của Lâm Dật cuối cùng cũng thu về, sau khi do dự một chút cậu mới hỏi: “Sao cô lại biết tôi ở đây?”
“Đơn giản thôi ạ! Mọi ghi chép chi tiêu của cậu tôi đều có thể tìm ra được. Vì vậy chỉ cần thông qua số tiền cậu đã tiêu gần đây là tôi biết được”.
Sau khi nghe thấy vậy thì Lâm Dật liền gật đầu. Cô gái này quả nhiên là thông minh, nếu không thì đã không thành thư ký riêng của bố mình.
“Chuyện này có chút đường đột, nếu như có điểm gì tôi làm không tốt thì vẫn mong thiếu gia lượng thứ”.
Một người đẹp như này, Lâm Dật cưng chiều còn không kịp chứ nói gì đến oán trách cô.
“Nếu bố tôi đã bảo cô đến đây thì chắc là có chuyện vô cùng quan trọng nhỉ”. Lâm Dật ngẫm nghĩ, sau đó liền chuyển chủ đề.
“Cũng không hoàn toàn là như vậy ạ”. Tưởng Dao lắc đầu nói: “Gần đây chủ tịch họp, quyết định chuyển giao báo cáo tài vụ của công ty cho thiếu gia xem qua”. Nói xong, cô liền lấy ra một tập văn bản từ trong túi xách.
———————–