- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Siêu Đại Gia Trong Trường Học
- Chương 44
Siêu Đại Gia Trong Trường Học
Chương 44
Chương 44
Mặc dù người đàn ông đó rất muốn mua nhưng tiền trong thẻ ngân hàng của gã không cho phép gã ta làm như vậy.
“Em yêu à! Không phải là anh không đồng ý mà là hiện giờ tiền của chúng ta không đủ. Hay là chúng ta cứ xem ngôi nhà trước đó được không?”
Người phụ nữ kia sau khi nghe xong thì sắc mặt liền biến đổi.
“Đâu có đắt đâu! Anh toàn nói là nhà anh có mấy trăm triệu, vậy thì tiền mua biệt thự này có đáng là gì? Nếu như thật sự không được, sao anh không đi nói với bố anh để ông cho anh thêm ít tiền?” Người phụ nữ lẩm bẩm nói.
“Biệt thự như này, đến bố anh cũng không ở được ý chứ. Thật sự chúng ta không mua nổi biệt thự với giá như này đâu. Hơn nữa, biệt thự mà chúng ta xem trước đó cũng rất tuyệt vời mà, cũng coi như máu mặt ở thành phố rồi đó”. Sau khi người đàn ông dỗ dành người phụ nữ của mình thì cô ta mới chịu.
Còn ở bên kia, Lâm Dật bỗng bật cười, nói: “Để tôi tính xem nó đắt thế nào. Chẳng qua cũng hơn hai nghìn vạn thôi mà, tôi mua nó”.
Câu nói này của Lâm Dật khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Mẹ kiếp! Sao anh vẫn còn chưa đi? Ở đây nói điên dại gì vậy, có tin là bây giờ tôi sẽ gọi bảo vệ đến không?” Nữ nhân viên không kìm được mà nói với Lâm Dật một câu.
“Mau gọi đi! Bảo người đuổi tên nhãi này ra khỏi đây đi, đừng làm phiền chúng tôi xem nhà”. Gã đàn ông kia nhìn Lâm Dật với ánh mắt cảnh cáo.
Nữ nhân viên bán hàng tất nhiên không quan tâm đến lời Lâm Dật nói, cô ta lạnh lùng nhìn Lâm Dật: “Tôi cho anh mấy giây cuối cùng, nếu như anh làm ảnh hưởng đến khách hàng của tôi thì tôi sẽ không khách khí nữa đâu”.
“Không cần! Giờ tôi không cần các người đuổi”. Lâm Dật cười một cái, ánh mắt nhìn về phía một nữ nhân viên khác đang ngồi nghịch điện thoại, nói: ‘Cô lại đây”.
Nữ nhân viên đang nghịch điện thoại kia vốn đến đây cho đủ số lượng nên cô không có ấn tượng gì với chuyện đã xảy ra ban nãy. Khi cô nghe thấy Lâm Dật gọi mình thì vội thu điện thoại lại, sau đó bước đến, nhìn Lâm Dật với vẻ mặt nghi hoặc: “Ngài gọi tôi ạ?”
Lâm Dật gật đầu. Còn cô gái đó ngay lập tức không biết nên làm thế nào, sửa sang lại đồng phục, sau đó cười nói: “Ngài cần tôi giúp gì ạ?”
Cô ấy là sinh viên mới tốt nghiệp nên không suy nghĩ nhiều về xã hội hiện tại. Kể cả Lâm Dật không mua nhà ở đây thì cô vẫn không vì ăn mặc của Lâm Dật mà coi thường cậu. Vừa mới bước ra khỏi cổng trường đại học nên tâm hồn vẫn rất đơn thuần.
“Cô lại đây giới thiệu cho tôi về ngôi nhà phía đằng kia”. Lâm Dật lại một lần nữa chỉ về biệt thự đó.
“Mẫn Mẫn! Ở đây không có việc của em, em đừng có để tâm gì đến cái loại thần kinh này, muốn làm gì thì em cứ làm đi”. Nữ nhân viên ban đầu liếc ánh mắt ra hiệu với Chu Mẫn.
Cô ta biết Chu Mẫn là cô gái đơn giản, đối với ai cũng vô cùng nhiệt tình. Còn Chu Mẫn thì ngây người tại chỗ mấy giây rồi lập tức bật cười.
“Chị à, không sao đâu, cứ coi như đây là cơ hội luyện tài ăn nói vậy. Dù sao thì ban nãy em ngồi ở kia nghịch điện thoại, cũng không có gì làm”.
Nữ nhân viên ban đầu vẫn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy biểu cảm ngây thơ của Chu Mẫn nên đã từ bỏ ý nghĩ. Dù sao thì chỉ cần tên thần kinh kia không làm ảnh hưởng đến việc mình bàn chuyện làm ăn thì cô ta cũng không để ý nhiều.
Và rồi Lâm Dật cũng đến trước biệt thự đó dưới sự dẫn đường của Chu Mẫn. Sau khi nghe cô giới thiệu sơ qua, Lâm Dật càng yêu thích nơi này hơn. Cách điệu của biệt thự này quả thực hơn những biệt thự trước đó rất nhiều, cũng rất xứng đáng với cái giá hai nghìn vạn. Mặc dù tức giận nhưng Lâm Dật vẫn không muốn mình tiêu tiền một cách oan uổng.
Còn người phụ nữ gợi cảm kia luôn nhìn Lâm Dật với vẻ mặt khinh bỉ. Ả ta muốn nhìn xem cái tên nhãi toàn thân với mùi kỳ quái này sẽ giả bộ đến lúc nào.
“Thưa anh! Tôi đã giới thiệu đại khái với anh rồi, anh xem anh muốn thế nào ạ?” Chu Mẫn không nghĩ rằng mình có thể chốt được đơn này nhưng với tính cách lạc quan nên cô vẫn rất tôn trọng Lâm Dật.
“Quẹt thẻ đi!”. Lâm Dật không do dự mà lập tức lấy thẻ ngân hàng ra.
Chu Mẫn muốn xác định lại xem mình có nghe nhầm không: “Thưa anh, ý anh là…”
“Cô không nghe nhầm đâu, quẹt thẻ đi”.
Thẻ quẹt một cái, giao dịch thành công. Biệt thự với giá 2800 tệ, ngay lập tức được một thanh niên ‘nghèo rớt’ mua. Chu Mẫn kích động đến nỗi không nói nên lời. Nhìn con số trên hóa đơn mà cô lại xác nhận xem có phải thật không. Trong phòng, gần như mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Dật.
Biệt thự đóng băng gần nửa năm nay chưa được bán ra, giờ đây lại được mua với tốc độ chưa đầy mười phút, hơn nữa lại là thanh toán toàn bộ. Còn Chu Mẫn là người được hưởng phần trăm lớn nhất trong lần giao dịch này, trong thoáng chốc mà cô được hưởng gần năm mươi vạn. Số tiền này đối với một sinh viên vừa mới tốt nghiệp chưa lâu, đúng là kỳ tích.
Còn ba người kia thì sớm đã kinh ngạc đến nỗi cằm sắp rơi xuống đất đến nơi.
“Thưa anh…Anh có cần đi khảo sát thực tế không ạ. Tôi có thể…Có thể giới thiệu tiếp cho anh”. Chu Mẫn nói mà có chút run rẩy.
“Không cần đâu! Nếu tôi đã ưng nơi này rồi thì tin là đây là nơi lý tưởng, còn về những thứ khác thì không quan trọng”.
Rất nhanh, Lâm Dật lại hỏi một câu: “Ở bên trong biệt thự trang trí chưa?”
“Dạ rồi ạ! Đã trang trí rồi, lát nữa tôi sẽ đi lấy chìa khóa cho ngài”.
Nhìn thấy Chu Mẫn định rời đi, Lâm Dật liền kéo cô lại: “Không cần vội, tôi còn định mua một ngôi nữa, vì vậy đến lúc đó cô lấy chìa khóa cho tôi cũng được”.
Chu Mẫn ngây ngươi ra, kích động đến nỗi không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Và chỉ qua mấy phút, một biệt thự nhỏ với giá hơn năm trăm vạn lại được giao dịch thành công.
Chu Mẫn vừa mới vào công ty không lâu mà lại đạt được kỳ tích lớn trong tổ kinh doanh chỉ trong nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi.
Còn lúc này, hai lần giao dịch này cũng tiêu tốn của Lâm Dật chút tiền nhỏ. Nhưng cậu không thấy tiếc, bởi vì số tiền này đều là cậu tình nguyện bỏ ra.
Đầu tiên, biệt thự hơn hai nghìn vạn là cậu mua cho bố mẹ nuôi đã vất vả nuôi dậy mình. Ân nghĩa mà họ đối với Lâm Dật thì tòa biệt thự này đâu so sánh nổi. Còn biệt thự nhỏ kia là cậu đợi sau khi Sở An Nhiên tỉnh lại sẽ bảo họ chuyển vào đó sống với danh nghĩa là bất động sản bồi thường cho họ.
Xuất phát từ ý nghĩa nào đó mà nói thì đây cũng coi như một kiểu đầu tư. Mặc dù tiêu tốn không ít tiền nhưng vẫn là nhà của mình. Với tình thế hiện tại thì giá nhà sẽ ngày càng cao.
———————–
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Siêu Đại Gia Trong Trường Học
- Chương 44