Chương 37

Chương 37

Cũng may là trước đó Lâm Dật không nhìn số điện thoại ở trên tờ giấy đó. Theo như tính cách của cậu, trong tình huống không biết người con gái này là chị của mình thì cậu cũng không biết nói gì với cô ấy. Bây giờ nghĩ lại mới thật sự cảm thấy hoang mang.

Nhưng rất nhanh, mấy người bắt đầu nói chuyện rất vui vẻ. Sau khi ăn xong, Tô Mạch Nhiễm gợi ý mọi người cùng đến cửa hàng ở gần đó để mua sắm.

“Hiếm khi có cơ hội được đi ra ngoài chơi với em họ, cháu phải mua thật nhiều thứ”.

Bà Tô Duyệt Như đồng ý còn Lâm Dật cũng chấp nhận một cách bất đắc dĩ.

“Vừa hay mấy ngày nữa là cuộc gặp gia tộc, Lâm Dật của chúng ta không thể mất mặt ở đó được”. Bà Tô Duyệt Như nói một câu rồi kéo Lâm Dật và Tô Mạch Nhiễm rời khỏi quán ăn.

Thông thường mà nói, con gái mà dạo phố mua đồ thì không bao giờ biết mệt mỏi. Lâm Dật đi theo họ lượn mấy vòng ở những cửa hàng toàn hàng hiệu, trong tay cũng xách một đống đồ. Lại lượn một vòng nữa nên Lâm Dật thấy mệt liền ngồi đờ đẫn ở trên ghế của trung tâm thương mại.

“Mới vậy mà đã không chịu nổi rồi, sau này làm sao đi dạo phố cùng bạn gái được?” Tô Mạch Nhiễm cười rồi đi đến trước mặt Lâm Dật, cô tháo kính xuống rồi nói.

“Con gái như các chị thật đáng sợ”. Lâm Dật lẩm bẩm nói một câu.

“Thường ngày lịch trình của chị nhiều quá, hôm nay có thể đi ra ngoài một chuyến là không dễ dàng gì đâu. Cơ hội tốt như này, làm sao chị có thể bỏ lỡ được”. Tô Mạch Nhiễm lại thấy hưng phấn, cô kéo Lâm Dật đến một cửa hàng túi xách ở bên cạnh.

Vừa đi đến cửa thì giọng nói quen thuộc truyền đến tai Lâm Dật: “Lưu Minh à! Em không biết đâu, hôm nay nói thế nào thì anh cũng phải mua cho em chiếc túi đó. Nếu như anh không mua cho em thì em sẽ không đi đâu”. An Hinh giận dỗi nói thế khiến Lưu Minh không biết nên làm thế nào.

Lưu Minh cười trừ, nói: “Em yêu, hôm nay thật sự không được. Hai ngày nữa anh mua bù cho em được không?”

Chiếc túi hơn một vạn đối với Lưu Minh mà nói cũng không đáng gì nhưng hai ngày nay nhà hắn ta xảy ra chút chuyện. Lưu gia nhà hắn vốn định mua lại hai tòa nhà đầu tư ở đường Lâm Viên nhưng vì tình huống phát sinh đột ngột nên đã bị thiệt hại một khoản tiền. Đây cũng là lần đầu tiên hắn ta tiếp quản việc này, vốn là sắp xử lý xong hết rồi nhưng đến nhà cuối cùng lại đột nhiên bị người ta mua mất.

Theo như Quách Tường nói thì đối phương là khách hàng lớn nên hắn cũng không dám đắc tội. Điều này dẫn đến việc bố của Lưu Minh bị thiệt hại số tiền lớn. Bất đắc dĩ, ông ta đành phải chọn cách khống chế chi tiêu hàng ngày của Lưu Minh.

Lưu Minh hiện giờ, đừng nói đến việc mua túi xách mà đến việc mua hai cái bánh bao chay ở vỉa hè cũng cần phải cân nhắc.

“Em à! Em ngoan một chút có được không? Tình hình hiện tại của anh không phải em không biết, nhà anh gặp chút khó khăn, đợi hai ngày nữa ổn định lại rồi anh mua cho em được không?” Lưu Minh thật sự muốn phát hỏa nhưng vì sĩ diện nên hắn đã không làm thế.

Hắn ta rất khách khí kéo tay An Hinh nhưng bị An Hinh đẩy ra: “Em đã nói với bạn của em là hôm nay em sẽ có chiếc túi xách này. Nếu như anh không mua được cho em thì đừng có mà chạm vào người em”.

Lưu Minh cảm thấy mình sắp bị mất hết thể diện vì loại con gái này rồi: “Cũng chỉ là hai ngày thôi mà, đợi sau hôm đó anh sẽ mua bù cho em một thỏi son được không?”

“Muốn đi thì anh đi đi, còn em sẽ không đi đâu cả”.

Ở phía bên kia, Tô Mạch Nhiễm đã chú ý đến ánh mắt của Lâm Dật. Cô lên trước hỏi Lâm Dật: “Sao thế, em quen cô ta à?”

Lâm Dật gật đầu, biểu cảm lúc này vẫn có chút gì đó buồn bã.

“Chắc là bạn gái cũ hả?” Câu nói này của Tô Mạch Nhiễm như nói trúng tâm tư của Lâm Dật.

Lâm Dật không nói gì mà định rời đi. Nhưng Tô Mạch Nhiễm lại kéo tay cậu rồi đi về phía cửa hàng túi xách.

Vẻ đẹp của Tô Mạch Nhiễm thu hút vô số ánh nhìn. Mọi người đều cảm thấy cô gái này rất giống minh tinh nào đó nhưng họ không thể nhớ ra nổi. Lúc này, An Hinh cũng chú ý đến Lâm Dật và cả Tô Mạch Nhiễm ở bên cạnh cậu nữa.

“Tôi lấy cái túi này”. Tô Mạch Nhiễm chỉ vào chiếc túi xách kiểu mới mà vẫn chưa bị bán khỏi quầy hàng.

“Vâng thưa quý khách, chúng tôi sẽ đóng gói ngay lập tức”. Nhân viên cửa hàng cười rồi lấy túi chuẩn bị đóng gói chiếc túi lại.

“Đợi một chút! Chiếc túi này là tôi để ý trước mà”. An Hinh ở bên cạnh không kìm chế được, tức giận xông lại nói.

“Lâm Dật! Sao lại là anh?”

Lâm Dật nhìn cô ta một cái, thản nhiên nói: “Tôi đến mua chút đồ”.

“Mua đồ? Ha ha! Anh lại đang đùa tôi đấy à? Đây là nơi mà anh có thể đến mua đồ sao? Hay là nhà anh lại bán được đất và được bồi thường tiền nên đến đây mua đồ để gửi về nhà?”

Lâm Dật không thèm để ý đến cô ta. Lúc này cậu đã không còn chút suy nghĩ gì về cô ta nữa.

Nhân viên cửa hàng đưa cho Tô Mạch Nhiễm chiếc túi, nói: “Thưa quý khách, đã đóng gói xong rồi ạ”.

“OK!” Tô Mạch Nhiễm gật đầu, lúc đang định giơ tay ra lấy thì An Hinh lên trước ngăn cản lại.

“Ai cho phép cô lấy nó đi, chiếc túi này là tôi nhìn thấy trước”. Tận mắt nhìn thấy chiếc túi mình thích sắp bị người ta cầm đi mất nên An Hinh không thể bình tĩnh được.

Cô ta nhìn về phía Lưu Minh, lớn tiếng nói: “Lưu Minh! Giờ em muốn có chiếc túi này, anh mau trả tiền đi”.

Lưu Minh nhau mày không nói gì. An Hinh làm như này đúng là làm khó hắn. Lần trước ở câu lạc bộ cô ta đã bị bẽ mặt rồi mà bây giờ vẫn không chịu từ bỏ. Hiện giờ Lâm Dật ở đây nên hắn ta không muốn bi kịch lần trước lại lặp lại.

“Bảo bối của anh! Chẳng qua chỉ là chiếc túi xách thôi mà, giờ anh sẽ mua cho em”. Nói xong, Lưu Minh từ ví tiền lấy ra một vạn đặt trên quầy hàng.

“Các người nghe này! Chiếc túi này là chúng tôi để ý đến trước nên giờ hãy đóng gói cho chúng tôi ngay lập tức”.

Nhân viên cửa hàng ngây người ra mấy giây, nói: “Thưa ngài! Chiếc túi này có giá một vạn rưỡi, ngài vẫn còn thiếu năm nghìn nữa”.

Cái gì? Vẫn còn thiếu năm nghìn nữa? Lưu Minh nhìn tiền của mình đặt trên quầy hàng mà nhất thời thấy đau khổ.

———————–