Chương 33

Chương 33

Lâm Dật cảm thấy có chút không ổn nên vội lánh đi nhưng Sở An Nhiên đã đi ra.

“Sao lại là cậu?” Sở An Nhiên sắc mặt nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào Lâm Dật.

“An Nhiên! Ai đến vậy?” Người phụ nữ ở trong phòng cất giọng hỏi.

“Là bạn con”.

“Bạn? Có phải Quách Tường không? Nếu là cậu ấy thì bảo cậu ấy vào trong nhà ngồi”. Người phụ nữ cất bước đi ra bên ngoài nhưng khi nhìn thấy Lâm Dật thì mặt bà chảy dài ra. Lâm Dật giản dị mộc mạc khiến bà như tụt hứng: “An Nhiên! Bạn con đây sao?”

Lâm Dật thấy thế liền cười khổ, sau đó giải thích: “Cháu chào cô, cháu là bệnh nhân của Sở An Nhiên”.

“Bệnh nhân? Bệnh nhân như cậu đến đây làm cái gì? Nếu không có chuyện gì thì mau đi về cho tôi”. Người phụ nữ này biết con gái mình làm y tá ở bệnh viện tư nhân. Bà ta còn tưởng rằng con gái sẽ chăm sóc một vài nhân vật có thân phận nhưng Lâm Dật ở trước mặt sao lại không giống với người có tiền mấy.

“Cô ơi, cháu đến là định đưa An Nhiên đi. Mấy ngày nay đều là cô ấy chăm sóc cháu”.

“Đưa cái gì mà đưa? An Nhiên nhà chúng tôi giờ sẽ không đến làm việc ở cái bệnh viện cũ nát đó nữa. Cậu đi tìm người khác đi”. Người phụ nữ đó tức giận nói một câu, đến bên cạnh cô rồi kéo cô rời đi.

Nhìn thấy vậy mà Lâm Dật cảm thấy khó xử.

“Mẹ, sao mẹ có thể như vậy được. Lâm Dật là bệnh nhân của con, giờ con vẫn làm việc ở đó nên việc chăm sóc bệnh nhân là đương nhiên. Đợi mấy ngày nữa con được nghỉ, con sẽ về thăm bố mẹ sau”. Nói xong, Sở An Nhiên định đi nhưng người phụ nữ lại kéo chặt vạt áo của cô.

“Con à, những gì mẹ nói ban nãy con nghe không rõ sao? Giờ con đừng đi làm nữa”.

Sở An Nhiên ngây người ra, cô thật không ngờ mẹ của mình lại giữ thái độ kiên quyết như vậy.

“Thằng nhóc này, cậu nghe kỹ cho tôi. Giờ An Nhiên nhà chúng tôi sẽ không đến bệnh viện cũ nát đó để làm đâu, cậu biết điều thì hãy rời khỏi đây ngay”. Trên mặt người phụ nữ này đều là vẻ không khách khí, thái độ nói chuyện vô cùng kịch liệt.

Nếu như không phải xuất phát từ việc tôn trọng Sở An Nhiên thì Lâm Dật thật sự muốn quay về luôn: “Nếu thật sự muốn nghỉ việc thì cũng phải ký hợp đồng nữa, nếu không thì sẽ không có lương”.

Người phụ nữ với sắc mặt khinh bỉ, bực tức đáp: “Vậy cái bệnh viện nát đó trả cho con gái tôi được bao nhiêu lương?”

“Không nhiều, cũng được một vạn”. Một vạn tệ? Con số này đối với người làm công ăn lương bình thường thì quả là con số không nhỏ.

“Cùng lắm thì chúng tôi không cần nữa là được chứ gì. Chẳng qua cũng chỉ là một vạn tệ thôi mà, tôi còn tưởng là chuyện gì to tát”. Trong mắt bà ta, chỉ cần Sở An Nhiên được ở bên Quách Tường thì một vạn tệ kia có là gì?

“Nếu như thật sự không muốn quay về ký hợp đồng, vậy thì phiền con gái bà trả lại cho tôi khoản tiền mà cô ấy nợ tôi”. Lâm Dật cười rồi giơ tay ra, nói.

“Thế là có ý gì?”

“Là như này! Thời gian trước con gái bà có mượn tôi một vạn tệ, nói là định lấy lương rồi trả cho tôi. Nhưng giờ đây cô ấy nghỉ việc và không quay về ký hợp đồng lao động thì tiền lương của cô ấy cũng sẽ không có. Nói cách khác là cô ấy sẽ không có tiền để trả tôi”.

Sắc mặt của người phụ nữ trở nên khó coi, bà ta chỉ vào Sở An Nhiên mắng: “Con nhìn xem, con đã làm chuyện gì vậy? Tùy tiện mượn tiền người khác, kết quả trở nên như này con hài lòng chưa?”

Sở An Nhiên biết là Lâm Dật đang nói dối nhưng cô vẫn chỉ nhìn chứ không nói gì. Cô muốn xem Lâm Dật định làm gì.

“Đáng lẽ chỉ cần ký tên là xong. Ngày mai vừa tròn một tháng, nếu các người vẫn cố chấp như vậy thì phiền các người trả tiền lại cho tôi”. Lâm Dật nói xong liền giơ tay ra.

Lúc này người phụ nữ lấy đâu ra một vạn tệ. Kể cả muốn con gái mình ở lại nhưng cũng không còn cách nào khác.

“Mày mau qua đó đi, ngày mai thì cút về đây cho tao”. Người phụ nữ đập cửa mạnh một cái nói.

Lâm Dật cùng với Sở An Nhiên đi ra ngoài.

“Cảm ơn cậu”. Sở An Nhiên cảm kích nói một câu.

“Đều là chuyện nhỏ thôi, không có gì đáng để cảm ơn cả”. Lâm Dật cười nói.

Hai người nhìn nhau, Lâm Dật có thể nhìn ra, mặc dù Sở An Nhiên bề ngoài tỏ ra vui vẻ nhưng trong lòng lại vô cùng phức tạp.

“Thiếu gia! Tôi nghĩ tôi thật sự phải đổi việc rồi”. Lúc Sở An Nhiên đưa ra quyết định này, toàn thân cô như nhẹ nhõm hơn nhiều. Chỉ có điều, sự nhẹ nhõm này chỉ dừng ở vẻ bề ngoài mà thôi.

“Thu nhập hiện giờ của tôi thật sự không gánh được cái nhà này. Bố tôi thì mê muội cờ bạc quá rồi, nợ cả một đống nợ. Mẹ tôi vì muốn tôi ở bên cạnh Quách Tường mà cũng hao tâm tổn sức”.

Lâm Dật có thể nhìn ra vẻ bất lực trên mặt cô. Cuộc sống có những lúc không được như ý nguyện của con người. Dù sao thì không phải ai cũng được may mắn khổ tận cam lai như Lâm Dật.

“Cô đừng buồn nữa, hay đi uống chút rượu đi?” Lâm Dật bỗng chuyển chủ đề nói.

Sở An Nhiên do dự một chút rồi liền gật đầu: “Ok, tôi cũng muốn uống chút rượu”.

Hai người đi đến một quán rồi một hơi gọi liền mấy chai rượu. Nhưng điều khiến Lâm Dật bất ngờ chính là, tửu lượng của Sở An Nhiên lại tốt vô cùng. Sau khi uống hết mấy chai rượu, Lâm Dật đã có chút ngà ngà choáng váng nhưng Sở An Nhiên vẫn không có chút thay đổi gì.

“Cuộc sống của cô thật sự không dễ dàng gì”. Lâm Dật không kìm nổi mà lên tiếng.

Sở An Nhiên không nói gì, dáng vẻ ngây ngô của cô thoạt nhìn rất đáng yêu.

Sau khi uống hết mấy chai rượu, Lâm Dật và Sở An Nhiên lái xe quay về bệnh viện.

Lâm Dật nằm trên giường bệnh mà tâm trạng như đè nặng. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Sở An Nhiên rơi lệ trước mặt mình. Cảnh tượng đó dường như không có cách nào xóa bỏ được. Bỗng dưng cậu thấy đau lòng một cách khó hiểu. Hiện giờ, nghĩ cách giúp Sở An Nhiên mới là chuyện quan trọng nhất.

Trực tiếp đưa tiền cho cô ấy? Không thể làm thế được! Bởi với tính cách của Sở An Nhiên thì cô chắc chắn sẽ không nhận.

Đưa tiền cho mẹ cô ấy? Đây dường như cũng là một cách nhưng nhìn tính cách của mẹ Sở An Nhiên thì thấy, một khi bà ấy biết được cái mỏ để đào, có lẽ sẽ coi Sở An Nhiên là nơi để moi tiền mất. Làm như vậy không những không thể giải quyết vấn đề mà rất có thể sẽ nuôi thành một con sư tử.

Có những lúc tiền cũng không thể giải quyết vấn đề.

———————–