Chương 30
“Không phải như vậy! Tớ thật sự không uống được rượu mà. Tớ rất cảm ơn ý tốt của các cậu và cũng biết anh Tường muốn tốt cho tớ. Nhưng tớ cũng có những dự định của riêng mình, có những chuyện không thể gượng ép được”. Sở An Nhiên không có cảm tình gì với Quách Tường, hơn nữa hiện giờ cô cũng không có dự định đổi việc nên đã trực tiếp từ chối.
“Nhưng mà…”
“Linh Nhi! Hôm nay tớ thật sự xin lỗi. Các cậu là chị em tốt nhất của tớ, vì vậy hy vọng các cậu đừng làm khó tớ nữa, được không?”
Khâu Linh không làm gì được Sở An Nhiên nên nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
“Thôi được rồi, nếu đã như vậy thì cứ coi như anh chưa nói gì. Anh biết là nhà em có xảy ra chút chuyện, anh chỉ là có lòng muốn giúp em mà thôi. Nếu em đã cảm thấy không cần thiết thì anh cũng không ép nữa”. Quách Tường hừ lạnh một tiếng rồi uống một ngụm rượu vang.
Sở An Nhiên với sắc mặt kinh ngạc, chỉ vào Quách Tường hỏi: “Sao anh biết được tình hình của nhà tôi?”
Quách Tường đang định mở miệng thì Lâm Dật đã đến bên cạnh Sở An Nhiên và kéo chặt tay nhỏ của cô: “Đi thôi! Nếu không đi thì xe của cô sẽ bị cảnh sát xích lại đấy”.
Quách Tường nhìn thấy hành động đó của Lâm Dật nên sắc mặt liền sầm lại. Không ngờ tên nhãi như Lâm Dật lại có thể tùy tiện nắm chặt tay Sở An Nhiên như vậy. Hơn nữa, nghe ý của cậu ta thì chắc hẳn là lái xe của Sở An Nhiên rồi.
“Này! Cậu tự ý xông vào nơi này làm gì hả, không ra coi xe đi”. Quách Tường cũng được xem như là người có chút thân phận, mặc dù trong lòng không vui nhưng ngữ khí nói năng vẫn có chút điềm tĩnh.
Đám Lâm Mai Mai thì bốp chát hơn. Thấy Lâm Dật như vậy nên cô ta lập tức xông lại đẩy Lâm Dật ra: “Thằng nhãi này! Có phải chán sống rồi không, lại dám chạy đến đây quấy rầy chúng tôi, lại còn tùy tiện nắm tay An Nhiên như vậy nữa”.
Lâm Dật bị đẩy ra mấy mét khiến Sở An Nhiên giật mình. Cô vội lên trước đỡ Lâm Dật đang không đứng vững.
“Cậu không sao chứ?”
Lâm Dật lắc đầu, nói: “Tôi không sao! Cô mau đi lái xe ra chỗ khác đi”.
“Việc này không phải là việc mà anh phải làm sao? Còn cố ý chạy đến đây nói cho An Nhiên làm gì?” Lâm Mai Mai tức giận nói một câu.
“Đợi đã, anh chẳng phải là người ban nãy sao, cái tên thần kinh mà dám nghe lén chúng tôi nói chuyện?” Khâu Linh nhìn Lâm Dật một cái, nghĩ đến cảnh tượng ban nãy mà chỉ vào Lâm Dật lớn tiếng nói.
“Trời đất ơi! Anh còn dám vào đây nữa! Giờ tôi sẽ gọi giám đốc đến tống cổ anh ra ngoài”. Lâm Mai Mai cố ý lớn tiếng để thu hút sự chú ý của mọi người.
Rất nhanh, giám đốc đã bị Lâm Mai Mai làm cho kinh động. Anh ta mặc đồng phục màu đen vội vàng bước đến.
“Giám đốc! Các anh làm sao vậy, loại người nào các anh cũng để tùy tiện cho họ vào sao. Sao không đuổi loại người này ra?” Lâm Mai Mai nhìn Lâm Dật với ánh mắt ghét bỏ.
Lâm Dật ăn mặc bình thường nên không phù hợp với thân phận của người ở đây. Hơn nữa, Lâm Mai Mai lại diễn xuất quá đỉnh khiến các khách hàng ở xung quanh cũng bắt đầu phụ họa theo.
“Loại thần kinh mà cũng dám tùy tiện xông vào. Giám đốc, anh còn đờ người ra đó làm gì nữa”
“Mẹ kiếp! Ngộ nhỡ tên này đột nhiên phát bệnh điên dại thì phải làm sao?”
Những người khách ở đây đều với vẻ mặt khó coi khiến giám đốc cũng nhau mày lại, nói: “Bảo vệ đâu! Lôi người này ra ngoài cho tôi, bảo hắn đừng ở gần cửa quán cà phê nữa”.
Quán cà phê thượng hạng này gặp phải những trường hợp như này thì sẽ ảnh hưởng đến kinh doanh của cả quán.
Thấy mấy bảo vệ tức giận đến bên cạnh Lâm Dật, Sở An Nhiên đứng bên cạnh cậu vội chặn ở trước mặt, nói: “Đợi đã, các người muốn làm gì?”
“An Nhiên! Bọn tớ biết là cậu hay mềm lòng, nhưng bảo vệ cái loại thần kinh này thì không phải chuyện tốt đâu”. Lâm Mai Mai khuyên một câu.
“Cậu ấy là bệnh nhân của tôi, còn là…” Sở An Nhiên chưa kịp nói tiếp thì Lâm Dật đã liếc mắt ra hiệu với cô.
“Bệnh nhân? Thằng nhãi này bị bệnh thần kinh, An Nhiên, không phải là cậu làm việc ở bệnh viện tâm thần đấy chứ? Sợ quá đi mất! Bảo vệ mau ra tay đi”. Lâm Mai Mai bề ngoài thì ra vẻ quan tâm nhưng trong lòng thì thấy vô cùng kích động.
Hóa ra Sở An Nhiên không chịu nói ra mình đang làm ở bệnh viện nào, chính là vì điều này.
Còn ở bên cạnh, Khâu Linh lén lấy điện thoại ra để chụp ảnh. Cô ta nghĩ, lần này còn chưa đủ để Sở An Nhiên mất mặt sao? Đến lúc đó, Quách Tường muốn có được Sở An Nhiên thì cũng không được dễ dàng lắm.
Còn về phần Sở An Nhiên, cô không để ý người khác nhìn mình thế nào. Nhưng thiếu gia có thân phận cao quý như Lâm Dật lại bị đám người kia coi là kẻ thần kinh. Phải biết rằng, nếu Lâm Dật xảy ra chuyện gì bất trắc, bà Tô Duyệt Như chỉ cần nhau mày một cái thì chỉ e cả thành phố này sẽ phải run rẩy.
Vì mình mà Lâm Dật bị đám người này sỉ nhục, điều này khiến Sở An Nhiên thật sự thấy buồn lòng.
Thấy Sở An Nhiên luôn bảo vệ Lâm Dật nên giám đốc cũng thấy khó xử, dù gì thì anh ta cũng không muốn dùng kiểu cưỡng chế: “Thưa cô! Phiền cô giao anh chàng phía sau cô cho chúng tôi. Nếu như anh ta thật sự bị thần kinh thì chúng tôi sẽ thay cô đưa anh ta đến bệnh viện”.
Sở An Nhiên không để ý được nhiều như vậy, điều quan trọng nhất hiện giờ là đưa Lâm Dật về. Nếu như để sự việc trở nên nghiêm trọng hơn thì chỉ e công việc của mình cũng khó giữ nổi.
Nhưng Lâm Dật ung dung đẩy nhẹ Sở An Nhiên ra rồi nhìn giám đốc, nói: “Tôi đến đây thì tôi chính là khách hàng, lẽ nào tôi không thể đến đây sao?”
“Hey! Thằng thần kinh này cũng biết chém gió cơ đấy. Mày có thể nói cho các chị đây biết bệnh viện của mày ở đâu thì các chị sẽ mời mày bữa cơm”. Lâm Mai Mai cười châm biếm, nói.
Còn vị giám đốc kia cũng không tin vào những lời Lâm Dật nói: “Thưa cô! Tôi hy vọng cô có thể nhanh chóng đưa bệnh nhân này rời khỏi đây, nếu không chúng tôi sẽ không khách khí đâu”. Giám đốc đã không muốn nói những lời thừa nữa, thậm chí còn trực tiếp gọi Lâm Dật là bệnh nhân.
Lâm Dật không nói gì. Cái tên giám đốc đáng chết khinh thường người khác, thật sự coi mình là kẻ thần kinh rồi.
“Các cô dựa vào đâu mà nói tôi bị thần kinh, có chứng cớ không?” Lâm Dật kéo tay Sở An Nhiên rồi nói với Lâm Mai Mai.
“Còn cần chứng cớ sao? Ban nãy anh cứ nhìn trộm chị em chúng tôi, con ngươi như muốn dán chặt lên đôi tất da chân của chúng tôi, cơ thể thì không ngừng run rẩy. Quỷ mới biết là anh đang làm gì, nghĩ gì?”
Câu nói này khiến tất cả những người khách xung quanh đều bật cười. Họ có thể chắc chắn một điều, Lâm Dật không chỉ là một kẻ điên mà còn là một tên biếи ŧɦái.
“Tôi nhìn trộm cô?” Lâm Dật cười nói: “Tại sao tôi phải nhìn trộm cô, rõ ràng là Sở An Nhiên đẹp hơn cô, tôi còn phải nhìn cô nữa sao?” Lâm Dật vừa nói dứt lời thì sắc mặt Lâm Mai Mai liền biến đổi.
Cô ta chỉ vào Lâm Dật mà nói không nên lời: “Ý anh là gì? Anh thấy tôi không so sánh được với Sở An Nhiên sao?”
“Với bộ dạng này của cô thì đừng nói đến so sánh làm gì cả. Rõ ràng là kém người ta đến mười vạn tám nghìn dặm rồi”. Mặc dù Lâm Dật nói rất thẳng thắn nhưng đó lại là sự thật.
Những người khách ở đây cũng nhìn lại với ánh mắt đồng ý. Trong mắt họ, Sở An Nhiên quả đúng là thắng Lâm Mai Mai ở mọi phương diện.
“Cô cũng không thử nhìn lại mình xem, gầy như cái que, mặt còn góc cạnh. Thế mà còn tự cho là mình là đúng, không biết cái tự tin của cô đến từ đâu nữa”.
“Anh đang sỉ nhục tôi đấy à?” Lâm Mai Mai nổi giận, hằm hằm nhìn Lâm Dật, hận nỗi không thể đấm cho Lâm Dật một trận.
“Vậy sao? Tôi nói đều là sự thật đấy chứ? Cái loại như cô mà không biết lấy vẻ tự mãn ở đâu, còn tưởng rằng tôi sẽ nhìn trộm cô nữa”.
———————–