Chương 28

Chương 28

Chiếc xe Land Rover màu đỏ đậm ở trước mặt khiến mắt Lâm Dật sáng ngời. Xem ra, đây là xe mới mua, bởi ngay cả biển số xe cũng chưa có.

“Xe của chúng tôi rẽ vào trước, là anh muốn chiếm vị trí của chúng tôi chứ?” Lâm Dật vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra nên cậu liền lên tiếng.

“Chết tiệt! Mày rẽ vào trước thì đã làm sao? Là tao nhìn thấy trước thì tất nhiên là thuộc về tao rồi. Biết điều thì hãy nhượng lại vị trí này cho tao”. Lâm Dật đang định nói lại thì bị Sở An Nhiên kéo vạt áo.

“Thiếu gia! Hay là chúng ta cứ nhường người ta đi, tìm nơi khác cũng được”. Nghe đến đây, Lâm Dật biết Sở An Nhiên không muốn gây chuyện.

Sở An Nhiên lái xe lượn một vòng lớn ở xung quanh nhưng vẫn không tìm thấy chỗ dừng xe thích hợp: “Thiếu gia, ở đây không tìm được chỗ đỗ xe”. Sở An Nhiên bất lực, đành phải dựa xe vào bên đường.

“Ở đây không thể đỗ xe được, rất dễ bị phạt tiền. Hay là cô cứ dừng ở đây đi, tôi sẽ ở trên xe trông cho, cô đi gặp bạn đi”. Lâm Dật nhìn đồng hồ rồi nói với Sở An Nhiên.

“Thiếu gia! Như vậy không ổn lắm, để cậu trông xe giúp tôi…”

“Không sao đâu! Dù sao thì cũng không thể đỗ ở kia được. Nếu cứ tìm nơi khác thì sẽ ảnh hưởng đến buổi gặp của cô mất”.

Nghe thấy vậy, Sở An Nhiên càng thấy khó xử hơn. Dù sao thì để thiếu gia như Lâm Dật ngồi ở trên xe đợi cô, thật sự là không tôn trọng bề bậc lắm.

Lâm Dật nhìn ra được, Sở An Nhiên do dự không quyết định vì chịu áp lực từ phía mẹ mình: “Cô mau đi đi, nếu cứ chần chừ như này thì sẽ không còn thời gian nữa đâu”.

Sở An Nhiên thấy thật sự không còn thời gian nữa nên đành nói: “Vậy thì làm phiền thiếu gia rồi! Nếu như cảnh sát đến thì cậu cứ gọi điện nói cho tôi”. Nhìn thấy Sở An Nhiên vội vàng chạy xuống xe khiến Lâm Dật bật cười.

Sở An Nhiên tính cách dịu dàng, vì vậy mới không chấp nhặt trong chuyện tranh giành vị trí đỗ xe, nếu đổi lại là Lăng Tiêu Tiêu thì…

Nghĩ đến người con gái này, mặt Lâm Dật lại đỏ bừng lên.

“Cách, cách, cách”. Những tiếng giày cao gót dồn dập như kéo Lâm Dật từ trong trầm mê quay về với thực tế. Tiếp đó, cậu nghe thấy giọng nói của hai người con gái.

“Cậu nói xem, Sở An Nhiên có phải là rất kỳ quặc không! Học vị thì cao như vậy mà lại đi làm y tá. Cũng không biết là làm y tá của bệnh viện tư nhân nào, đãi ngộ còn không bằng mấy người chúng ta. Uổng cho cậu ta trước đây là hoa khôi của trường, kết quả lại thành ra như này”.

Đây là bạn thân của Sở An Nhiên sao? Lâm Dật không kìm nổi mà ngẩng đầu lên nhìn.

Lâm Dật có thể nhìn thấy hai người con gái trước mặt thông qua ô cửa kính. Một người tóc dài mặc váy ngắn, còn một người khác tóc ngắn, mặc lễ phục màu đen. Và người nói câu ban nãy chính là người mặc váy ngắn kia.

“Hoa khôi? Cậu ta cảm thấy mình có chút nhan sắc nên cố tỏ ra lạnh lùng cao ngạo vậy thôi. Lúc trước khi anh Tường của chúng ta si tình theo đuổi cậu ta, kết quả là cậu ta còn không thèm nhìn thẳng mà còn tưởng mình tìm được người tốt hơn. Kết quả thì sao, giờ vẫn còn độc thân kìa”. Hai người con gái này mỗi người một câu, dường như đang châm biếm Sở An Nhiên.

Lâm Dật bỗng dưng bật cười. Cậu còn tưởng lần gặp mặt này là Sở An Nhiên gặp các bạn thân để cùng nhau nói chuyện, tăng thêm tình cảm. Nhưng không ngờ đây lại là cuộc so sánh vô vị.

“Mặc xác cậu ta, nhiệm vụ của chúng ta hôm nay là ‘dâng’ cậu ta lên giường của anh Tường, coi như hoàn thành ước nguyện bao nhiêu năm nay của anh ấy”. Người con gái tóc ngắn nói.

“Lại còn nói đến ước nguyện nữa? Giờ anh Tường chỉ mua vui thôi, dù sao thì Sở An Nhiên cũng là y tá tư nhân, đồng phục y tá mới mê hoặc người làm sao. Cũng không biết cô ta đã lén lút ‘giao dịch’ với biết bao ông chủ rồi, chẳng qua cũng chỉ là loại gái cao cấp thôi”.

Thật không ngờ những lời này lại đến từ miệng của những người mà Sở An Nhiên coi là thân thiết. Hơn nữa họ còn định cho Sở An Nhiên lên giường của đàn ông nữa. Đúng là vô liêm sỉ.

Hai người con gái đó đang nói chuyện thì đột nhiên nhìn một cái về phía rèm xe của Lâm Dật. Sau khi thấy Lâm Dật thì họ căng thẳng hét lên một tiếng: “Đm! Anh bị bệnh à? Dám nghe lén người khác nói chuyện?”

Lâm Dật với vẻ mặt bất lực, cậu căn bản không muốn nghe, chỉ là hai người họ lắm mồm đã nói ra hết những lời không nên nói.

“Mai Mai! Không cần để ý đến hắn! Loại người này vừa nhìn đã biết là loại bị bệnh rồi, nghe lén người khác nói, hơn nữa ánh mắt rất nham hiểm”. Người con gái mặc váy ngắn trừng mắt nhìn Lâm Dật một cái, nói với cô gái tóc ngắn bên cạnh.

Sau khi hai người bỏ đi, Lâm Dật thấy không thể ngồi đợi được nữa. Cậu cảm thấy Sở An Nhiên không cần thiết phải tham gia cuộc gặp bạn bè này.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa kính truyền đến bên tai Lâm Dật. Cậu ngẩng đầu lên thì thấy bên ngoài xuất hiện bóng dáng một nữ cảnh sát.

“Chào cậu! Xe của cậu không được đỗ ở đây, phiền cậu lái xe đi”. Lâm Dật định thần lại, thật không ngờ cảnh sát lại đến nhanh như vậy.

“Chị cảnh sát ơi, là như này! Tôi không biết lái xe, vì vậy phiền chị đợi tôi mấy phút để tôi gọi điện cho chủ chiếc xe này lại lái nó đi, có được không ạ”

Nữ cảnh sát do dự mấy giây, sau đó gật đầu: “Được rồi nhưng không được quá hai phút, nếu không thì xe của cậu sẽ bị kéo đi đấy”.

Lâm Dật gật đầu rồi gọi điện nói cho Sở An Nhiên bảo cô lại lái xe. Ai biết rằng, ghế ngồi bên cạnh cậu lại vang lên tiếng chuông điện thoại.

Đây là điện thoại của Sở An Nhiên, không ngờ cô lại để rơi điện thoại trên xe. Vừa hay, Lâm Dật vốn định qua đó xem Sở An Nhiên thế nào, lúc này có thể mượn cơ hội này tự mình kéo Sở An Nhiên ra khỏi chỗ đó được.

Lâm Dật xuống xe rồi đi vào quán cà phê. Cậu vừa nhìn đã nhìn thấy Sở An Nhiên. Ngồi bên cạnh cô là hai người con gái mà Lâm Dật gặp trước đó, đối diện còn có một người con trai. Đó chắc hẳn là anh Tường mà hai cô gái kia nói chăng?

Họ đang nói chuyện, còn hai người con gái miệng toàn lời nói thối tha kia vẫn với dáng vẻ thản nhiên. Ưu thế lớn nhất của con người chính là ngụy trang.

“An Nhiên! Nghe các chị em nói là gần đây cậu làm y tá tư nhân, tớ còn không biết cậu đi làm ở bệnh viện nào, đãi ngộ thế nào nữa cơ? Có ổn không?” Cô gái tóc ngắn hỏi.

Cô ta tên là Lâm Mai Mai, là bạn cùng phòng hồi đại học của Sở An Nhiên.

“Chỉ là bệnh viện tư nhân bình thường thôi, đãi ngộ hay mọi thứ đều ổn, chỉ có điều công việc hơi mệt một chút”. Sở An Nhiên tiện miệng nói một câu.

Bệnh viện mà cô làm vô cùng đặc biệt, những bệnh nhân trong đó đều là nhân vật máu mặt. Nhưng nghĩ đến một số nguyên nhân nên Sở An Nhiên không muốn nói cụ thể.

Hai người con gái kia sắc mặt đầy vẻ tự mãn: “An Nhiên! Làm y tá mệt lắm. Tớ có người thân cũng làm y tá trong bệnh viện thành phố, ngày ngày phải làm ca đêm thì không nói, còn phải chăm sóc cuộc sống hàng ngày của bệnh nhân nữa. Nào là ăn uống rồi đi vệ sinh, cứ như bảo mẫu của họ vậy. Có lúc gặp phải bệnh nhân biếи ŧɦái, thích động chạm chân tay nữa cơ. An Nhiên! Chỗ cậu chắc không có kiểu đó chứ?”

Sở An Nhiên lại không thấy vậy. Bệnh viện tư nhân mà cô làm là Tô Duyệt Như một tay dựng lên, bệnh nhân ở đó đều là đối tác kinh doanh của bà. Ai nấy đều là những người có tiền, trong tay sở hữu mấy trăm triệu. Bất luận là tài sản hay tu dưỡng thì đều không phải là thứ mà bệnh nhân ở các bệnh viện khác có thể so sánh được.

———————–