Chương 201
“Tùy anh, anh muốn làm thì cứ việc. Anh nghĩ các gia tộc sẽ nghe lời của một mình anh và của nhà họ Dịch rồi quay lưng lại với gia tộc nhà tôi sao. Cuộc đấu giữa các gia tộc đâu có đơn giản như thế”. Nói xong, Tưởng Dao định quay người đi vào trong biệt thự.
Nhưng lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng nói có vẻ sửng sốt của Dịch Liễu: “Tất cả những việc anh làm vì em mà em không cảm động chút nào sao, chẳng phải em rất thích hoa hồng đỏ sao, như này còn không được sao?”
“Tôi không hứng thú với những thứ này”, Tưởng Dao nói với vẻ mặt bất cần.
“Tại sao? Con gái đều thích hoa, đều thích lãng mạn mà. Lẽ nào e lại không thích, em lại đi thích thằng nhóc nghèo rớt kia sao?”, Dịch Liễu nói với vẻ bực tức.
“Không vì sao cả, cũng không liên quan gì đến cậu ấy, chỉ đơn giản là tôi không thích thôi, kết thúc mọi thứ ở đây đi”, nói xong Tưởng Dao tức giận đi vào trong nhà rồi đóng chặt cửa lại.
…………………….
Còn Lâm Dật lúc này quay về biệt thự của mình không có việc gì làm nên nằm trên giường, cậu mở điện thoại và vào wechat xem các khoảnh khắc mới. Cậu nhìn thấy mấy thông báo nhắc nhở, trong đó có tin liên quan đến An Hinh, Lăng Tiêu Tiêu và đám Trương Dương. Cậu lướt xem từng cái một thì mới biết, An Hinh giờ làm ở văn phòng công ty bình thường, ngày ngày đều đăng trạng thái mệt mỏi. Còn Trương Dương thay ảnh đại diện là cậu ta và bạn gái, nhìn có vẻ vô cùng hạnh phúc.
Đang cười tủm nhìn avatar của Trương Dương thì điện thoại của Lâm Dật hiện ra một tin nhắn mới, cậu nhìn thì đó là của Lăng Tiêu Tiêu gửi.
“Lâm Dật, anh có đó không, lâu nay anh đi đâu mà mất tăm vậy, em lo lắm đó…”
“Anh không sao đâu, lâu nay bận quá, hết chuyện này đến chuyện kia, hết việc của tập đoàn lại phải đi xem mặt vì mẹ anh sắp xếp nữa…”, Lâm Dật nhớ lại có lần Lăng Tiêu Tiêu đã trực tiếp nói với cậu là cô ấy không thích Lâm Dật cứ tôi tôi cô cô để xưng hô với cô. Cô thấy như vậy có khoảng cách nên muốn cậu đổi lại, vì thế mà hôm nay cậu xưng là anh em nhưng thấy có gì đó không được tự nhiên.
“Gì cơ, xem mặt…Xem mặt nghĩa là…Anh đồng ý rồi sao?”, Lăng Tiêu Tiêu nghe vậy thì kinh ngạc rồi hỏi liên tiếp, trong giọng nói của cô có gì đó chua xót.
“Chỉ là mẹ anh sắp xếp thôi, vừa hay cô ấy cũng không thích kiểu hôn nhân sắp đặt này nên bọn anh chỉ là bạn thôi”. Lâm Dật nói xong thì cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn. Cậu nhớ lại hôm nói chuyện với Mộ Dung Trí là thời hạn một năm, nếu cậu và Mộ Dung Hiểu Nhung không có tình cảm với nhau thì sẽ hủy cuộc hôn nhân này. Nhưng giờ có thể thấy, chưa cần đến một năm, chỉ cần một thời gian đã biết là hai người chỉ có thể là bạn thôi.
Lâm Dật nhắn xong một lúc lâu nhưng không thấy Lăng Tiêu Tiêu trả lời lại. Cậu cứ nghĩ là Lăng Tiêu Tiêu đã ngủ rồi nên cũng không nhắn tiếp, cậu định gọi nhóm với đám Lý Hạo hỏi tình hình mọi người thế nào. Không ngờ lúc này màn hình điện thoại lại sáng lên, cậu vuốt màn hình thì thấy tin nhắn mới từ Lăng Tiêu Tiêu. Lâm Dật thấy ngạc nhiên nhưng vẫn mở ra đọc.
“Lâm Dật, em ấp ủ suy nghĩ này trong lòng rất lâu rồi nhưng không dám nói với anh. Vốn dĩ nay chỉ định nhắn tin với anh cho đỡ trống vắng trong lòng nhưng khi nghe thấy anh nói anh đi xem mặt thì em thấy tim mình nhói lên một cái. Em không dám nói trực tiếp trước mặt anh, em chỉ dám nhắn tin nói với anh rằng, em thích anh, thích từ khá lâu rồi…”, Lăng Tiêu Tiêu nhắn đến đây thì để dấu chấm lửng rồi gửi đi đợi phản hồi của Lâm Dật.
Quả thật là như vậy, mới đầu tiếp xúc cô không có ấn tượng gì với Lâm Dật, chỉ thấy cậu bình thường như bao người, thậm chí còn không có bản lĩnh đàn ông khi người khác mắng chửi mà không dám phản kháng. Lúc đó cô thậm chí còn chán ghét người con trai này. Nhưng từ hồi biết cậu là con nhà giàu nhưng vẫn khiêm tốn, hơn nữa còn thường xuyên giúp đám Lý Hạo, thậm chí cậu còn quan tâm và giúp đỡ cô khi cô bị ức hϊếp ở công ty. Từ lúc đó cô có cái nhìn khác về cậu, từ không cảm xúc đến thiện cảm, từ thiện cảm thành thích. Và giờ khi nghe thấy cậu đi xem mặt thì cô quyết định bày tỏ.
Cô hồi hộp chờ đợi Lâm Dật phản hồi, cô cảm nhận rất rõ tim mình đập nhanh, tay mình run rẩy khi cầm điện thoại. Khi điện thoại thông báo tin nhắn mới, cô run rẩy không dám nhìn, nhưng sau vẫn quyết tâm mở ra đọc: “Cảm ơn tình cảm của em, anh cũng rất quý em, em là cô gái tốt, tình cảm là thứ không thể gượng ép, chúng ta hãy để thời gian quyết định mọi thứ nhé…”, cuối tin nhắn còn kèm theo icon đáng yêu.
Lăng Tiêu Tiêu đọc đến đây, không hiểu sao giọt nước mắt bất giác rơi xuống tay cô. Trước nay cô không biết giọt nước mắt thất vọng lại có vị đắng và cay đến vậy. Cô hiểu được ý từ câu nói đó của Lâm Dật. Cô cũng đoán được mình không có cơ hội vì xung quanh Lâm Dật biết bao bóng hồng, nào là Tưởng Dao, nào là Cố Phiến Phiến, tất cả đều là tình địch mạnh của cô. Cô cảm thấy xấu hổ, cảm thấy hụt hẫng, cảm thấy tim mình như bị ai đâm rất đau. Cô tắt nguồn điện thoại rồi vùi mình vào chăn để quên đi nỗi buồn này.
Lâm Dật cũng đoán được phần nào tâm trạng của Lăng Tiêu Tiêu nhưng cậu không còn cách nào khác. Tình cảm cậu dành cho Lăng Tiêu Tiêu giống như với một người em, đó là sự quan tâm, còn là sự ngưỡng mộ với thân hình cực phẩm và năng lực làm việc của cô. Cũng giống như với Tưởng Dao, cậu coi cô như một người chị, chứ không phải là tình cảm nam nữ. Suy nghĩ phức tạp hồi lâu cậu cũng cảm thấy áy náy nhưng rồi cũng tắt điện thoại rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Dật vẫn đang nằm mơ mình đến thăm Sở An Nhiên thì bỗng nhiên điện thoại của cậu vang lên. Cậu nhìn số thì đó là Vương Trung Sinh gọi, cậu lười biếng duỗi người một cái rồi bắt máy.
“Lâm thiếu gia dậy chưa ạ, tôi có việc muốn báo cáo”. Vương Trung Sinh nói trong điện thoại với vẻ kích động hiếm thấy.
“Ừm, có gì ông cứ nói đi, có phải liên quan đến Sở An Nhiên không? Cô ấy sao rồi, có gì bất thường không đấy?”, nói xong Lâm Dật như tỉnh ngủ luôn. Cậu thấy, mỗi lần nhắc đến Sở An Nhiên, cậu như tràn ngập các cảm xúc, lo lắng, hồi hộp, buồn vui lẫn lộn.
“Là tin vui thưa thiếu gia! Chúc mừng thiếu gia”, Vương Trung Sinh vừa nói vừa cười, bản thân ông cũng cảm thấy mình như một đứa trẻ, dễ khóc dễ cười. Lúc này ông vui mừng báo tin cho Lâm Dật mà nghẹn ngào, như kiểu mình đã thoát được kiếp nạn.
“Có chuyện gì vậy, ông nói rõ xem nào”, Lâm Dật nghe đến đây cũng thấy hồi hộp.
“Phía bệnh viện nói riêng với tôi, tình hình của cô Sở An Nhiên đã tốt hẳn rồi ạ. Cô ấy đã bình phục hoàn toàn, không để lại gì nguy hiểm cả, nếu không có gì thay đổi thì tuần sau cô ấy có thể về nước rồi”.
Nghe đến đây, Lâm Dật cảm thấy vui mừng như người vừa trúng xổ số, cậu rất muốn khóc nhưng rồi trấn tĩnh lại hỏi: “Thật không, có thật vậy không. Cô ấy có đó không, cho tôi gặp cô ấy”.
“Em đây, em cũng vừa nghe bác sĩ nói, em vui lắm, em biết anh cũng vui đúng không?”, ngay lúc này điện thoại truyền lại giọng nói yếu ớt nhưng đầy sức sống của Sở An Nhiên.
Nhưng lúc này Sở An Nhiên chỉ nghe thấy đầu dây bên kia truyền lại những tiếng nghẹn ngào mà không thấy tiếng nói, cô cứ nghĩ đường truyền không ổn định nên thấy khá hụt hẫng. Ai ngờ, bỗng dưng truyền lại tiếng nói quen thuộc của Lâm Dật khiến cô thấy ấm lòng: “Tạ ơn trời đất, cuối cùng em cũng khỏe hẳn lại rồi. Anh lại được nhìn thấy nụ cười của em, lại được thấy em khỏe mạnh và yêu đời rồi”.
Nghe thấy câu này Sở An Nhiên khẽ mỉm cười rồi nói tiếp: “Em sẽ yêu đời, sẽ sống thật tốt, vì cuộc sống của em là anh tặng cho em mà, em không thể đối xử tàn nhẫn với nó như trước đây nữa. Bác sĩ nói tuần sau em có thể về nước rồi, lúc đó em sẽ nhìn thấy anh rồi chứ không phải nghe tiếng nói như này nữa”. Sở An Nhiên nói xong thì Lâm Dật lại nghe thấy giọng nói của Vương Trung Sinh: “Lâm thiếu gia, tôi lại phải tạm thời ngắt cuộc nói chuyện của hai người rồi, bây giờ Sở An Nhiên phải kiểm tra tổng thể lần cuối để làm chuẩn bị cho xuất viện tuần sau, thời gian cụ thể tôi sẽ báo lại với cậu ạ”.
Lâm Dật nghe xong thì ừm một tiếng rồi cũng cúp điện thoại. Cậu chưa bao giờ thấy vui đến thế, trong đầu cậu đều là cảnh tượng ra sân bay đón Sở An Nhiên, đều là hình ảnh của cô ấy với nụ cười rạng rỡ.
Đang lúc tưởng tượng ra những hình ảnh đẹp thì điện thoại cậu lại vang lên, đó là Lý Hạo gọi cậu đi gặp mặt mấy anh em. Họ lại hẹn nhau ở cửa hàng hải sản gần trường, bởi từ hồi tốt nghiệp mọi người bận làm việc nên không có cơ hội gặp nhau. Hôm nay tâm trạng của cậu rất tốt nên không nghĩ nhiều mà đồng ý luôn. Nhưng lúc này lại có điện thoại vang lên tiếp, cậu chưa khi nào thấy mình lại bận như thế, chỉ ngồi nhận điện thoại cũng hết ngày rồi. Cậu giơ điện thoại lên nhìn thì đó là mẹ Tô Duyệt Như gọi đến.