Chương 100
“Để tôi xem xem đây là loại thẻ gì?” An Hinh liền giật tấm thẻ lại rồi nhìn thật kỹ.
“Thẻ hỏng sao, hay là thẻ giả? Giờ làm gì còn ngân hàng nào còn phát hành loại thẻ này? Cô này, tôi nói cô nghe, tên nghèo kiếp xác này làm sao mua nổi quần áo ở cửa hàng các cô, cô đừng để bị anh ta lừa!” An Hinh nhớn mày khinh bỉ, vừa cầm tấm thẻ vừa lớn tiếng nói, giống như sợ nhân viên cửa hàng không nghe thấy vậy.
Nhân viên thấy vậy cũng có chút hoài nghi nhìn sang Lâm Dật. Từ lúc cậu ta bước vào cửa hàng đến giờ mới có 10 phút đồng hồ, thế mà cậu thanh niên này lại làm như đang đi chợ mua rau vậy, chọn luôn một phát sáu bộ quần áo, thậm chí còn không thèm nhìn giá. Không phải cậu ta thật sự xem cửa hàng mình giống mấy quán bán đồ rẻ tiền ngoài kia đấy chứ?
Lâm Dật có chút tức giận nhìn An Hinh, nói: “Chuyện của tôi không cần cô lo, hơn nữa tôi cũng đâu đắc tội gì với cô, sao lúc nào cô cũng muốn đối đầu với tôi vậy?”
“Hừ, tôi lúc nào cũng đối đầu với anh? Ai ya, Lâm Dật, anh cũng tự đề cao bản thân mình quá đấy? Chẳng qua được đền bù chút tiền đất mà thôi, anh thật sự nghĩ mình thành đại gia rồi chắc? Hơn nữa, cái mảnh ruộng nhà anh có thể xây được cái gì chứ, cả đời này anh vẫn sẽ chỉ là một thằng nhà quê thôi, có thể có tiền đồ gì được?”
An Hinh giơ ngón tay sơn đen chỉ thẳng mặt Lâm Dật mắng: “Còn nữa, hôm qua anh dám ở trước mặt nhiều người như vậy nói túi xách của tôi là hàng giả, chỉ dựa vào điều này thôi cũng đủ để anh bây giờ phải quỳ xuống xin lỗi tôi rồi. Nếu không, đợi tôi đi nói với anh Tường rồi thì anh cứ chờ chết đi!”
Đúng lúc này, một người con trai từ bên ngoài bước vào, trên tay còn mang theo túi xách hiệu Gucci.
“Vợ yêu ơi, em chọn được quần áo chưa, bố mẹ anh bên kia đều sốt ruột lắm rồi đó.” Người con trai này bước về phía An Hinh nói.
“Lưu Minh?” Lâm Dật thoáng có chút mơ hồ. Không phải mới hôm qua An Hinh còn cùng Diêm Thế Tường đi dạo phố, đi ăn cơm, sau đó là đi thuê khách sạn sao? Thế nào mà chớp mắt cái đã quay lại với Lưu Minh rồi? Nhìn tình hình này có vẻ còn phát triển tới mức ra mắt bố mẹ nữa.
Hóa ra hôm nay An Hinh đi cùng với Lưu Minh. Cô ta vừa phát hiện Diêm Thế Tường đá mình, liền lập tức chủ động quay lại với Lưu Minh. Sau đó, còn muốn dùng cơm trưa với bố mẹ Lưu Minh nữa. Cô ta nhất quyết bắt hắn đưa tới cửa hàng Channel mua đồ, nói là sợ làm hắn mất mặt.
Lưu Minh vừa từ nhà vệ sinh ra, nhìn thấy Lâm Dật thì sắc mặt hắn lập tức sầm xuống: “Lại là cái tên nghèo kiếp xác này. Sao, bị Hinh Hinh đá lâu như vậy rồi mà vẫn chưa từ bỏ, còn mặt dày theo đến tận đây, muốn cầu xin quay lại sao?”
Thấy Lưu Minh với Lâm Dật đột nhiên cùng xuất hiện, An Hinh lúc đầu chỉ hơi sợ hãi, nhưng khi nghe thấy Lưu Minh nói vậy thì cô ta liền lập tức giả vờ vô cùng sợ hãi. Cô ta ôm chặt lấy tay Lưu Minh, bộ dạng tội nghiệp nói: “Chồng ơi, anh xem tên xấu xa này này, đã theo dõi em đến tận đây, vừa rồi còn muốn đánh em nữa. Hắn nói, nếu em không chịu quay lại với hắn, hắn sẽ tìm đến anh bịa chuyện rằng, trong khoảng thời gian chúng ta chia tay, em có qua lại với người khác. Anh nói xem, sao trên đời lại có kẻ ghê tởm như vậy?… Chồng à, anh phải bảo vệ em, đừng để tên biếи ŧɦái này bắt nạt người ta nha!”
Đáng lẽ, An Hinh vốn định giữ bí mật quan hệ của mình với Diêm Thế Tường mà không nói cho bất kì ai hết. Có ngờ đâu, hôm qua vô tình lại chạm mặt Lâm Dật, bị anh ta phát hiện ra mối quan hệ giữa hai người. An Hinh sợ Lâm Dật vạch trần mình trước mặt Lưu Minh nên cô ta liền giả vờ đóng vai người bị hại trước, làm cho Lâm Dật không kịp nói gì.
“Thằng khốn này, những lời Hinh Hinh nói có phải sự thật không?” Lưu Minh vừa giơ nắm đấm về phía Lâm Dật vừa quát.
Lâm Dật không thèm đếm xỉa đến lời nói của hắn, quay về phía An Hinh, nói: “Trả thẻ lại cho tôi.”
“Thẻ nào?” An Hinh nhướn mày đáp
“Tấm thẻ trong tay cô.” Lâm Dật nói.
“Chính là tấm thẻ hỏng này sao?” An Hinh giơ giơ tấm thẻ đen trong tay, khinh thường nói: “Tấm thẻ hỏng này mà anh còn mặt mũi đòi lại? Tôi nói cho anh biết, có biết thế nào là lừa bịp không? Nếu anh dùng tiền giả thì ít nhất nhân viên còn có thể hủy bỏ ngay lập tức. Còn tấm thẻ không biết nhặt ở đâu về này ấy à, anh còn không biết xấu hổ muốn đòi lại, tặng cho tôi, tôi cầm còn thấy bẩn tay nữa là!” Nói xong, An Hinh liền làm bộ mặt lạnh tanh, tiện tay ném chiếc thẻ về phía cửa tiệm.
“Cô…!” Lâm Dật đang muốn tức giận, Lưu Minh liền giữ vai cậu lại, bộ mặt đầy khıêυ khí©h nói: “Mày dám thô lỗ với vợ tao xem? Có tin tao đánh gãy cái chân chó của mày ngay bây giờ không?”
Lúc này, An Hinh lại càng ôm chặt lấy tay Lưu Minh hơn, giả bộ sợ hãi nói: “Chồng à, anh xem hắn kìa, lại còn muốn đánh em nữa. Bây giờ, anh đã thấy rõ hắn là loại người gì rồi đấy? Từ nay về sau, bất luận hắn nói gì anh cũng đừng tin, em thật sự chỉ yêu mình anh thôi.”
“Em yên tâm, loại người như tên này, có cho mười lá gan hắn cũng không dám làm gì em đâu. Hơn nữa, hôm nay nó không những không dám làm gì mà còn phải xin lỗi em, nếu không anh lập tức gọi cho anh Tường, xem nó chối vào đâu được nữa!” Hiện tại, Lưu Minh đã hoàn toàn tiếp quản việc kinh doanh bất động sản của gia đình mình. Đã thế hắn lại còn xưng anh xưng em với đám du côn bên mảng nhà đất. Còn Lâm Dật vẫn chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp, hắn căn bản không coi cậu ra gì.
Lâm Dật im lặng nhìn hai người họ, gật đầu rồi xoay người định rời đi.
“Anh đứng lại cho tôi!” An Hinh nhìn chằm chằm Lâm Dật, cười khẩy nói tiếp: “Anh không nghe chồng tôi nói gì sao, lập tức xin lỗi tôi! Nếu không anh chết chắc!”
Nói xong, dường như vẫn chưa thỏa mãn, cô ta tiếp tục châm chọc: “May cho anh hôm nay chỉ đi một mình, nếu có cả con tiện nhân kia ở đây nữa thì tôi sẽ bắt cả hai người quỳ xuống xin lỗi An Hinh này! Đúng là một đôi gian phu da^ʍ phụ, tôi sẽ chống mắt lên xem các người còn dám ở trước mặt tôi kiêu ngạo không!”
Lâm Dật lúc này đã ra đến cửa, cúi người định nhặt tấm thẻ lên.
“Để tôi nhặt cho.” Một đôi giày màu bạc chạm khắc tinh tế xuất hiện trước mặt Lâm Dật. Ngay sau đó, bàn tay trắng nõn thon dài nhặt tấm thẻ từ dưới đất lên.
Lâm Dật ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên. Đập vào mắt cậu là đôi chân dài mê người, phía trên là bộ váy công sở OL màu bạc vô cùng tinh tế tôn lên dáng vẻ dịu dàng của người con gái này. Áo choàng dài, khuôn mặt tuyệt mĩ, toàn thân cô đều toát ra khí chất nữ thần mê người.
“Tưởng Dao?” Lâm Dật trong lòng khẽ dao động, lập tức đứng dậy.
“Về sau những việc này cứ để tôi làm là được rồi, với thân phận của cậu không thích hợp làm việc thế này đâu.” Ánh mắt Tưởng Dao tản ra ý cười mê người, cô đưa thẻ cho Lâm Dật.
“Được lắm, cô…Cái đồ tiện nhân này vẫn còn mặt mũi tới đây. Lâm Dật, anh còn gì để nói nữa? Bị người ta bắt gian tình ngay tại trận rồi nhá? Còn cô, tiện nhân, còn dám xuất hiện ở đây. Bây giờ để tôi chụp ảnh hai người lại, gửi tới công ty, xem các người về sau sống làm sao!” Nói rồi An Hinh lôi điện thoại ra, chĩa camera về phía hai người đang đứng cửa.
“An Hinh.” Tưởng Dao đột nhiên lên tiếng.
“A?” An Hinh nhất thời sững người, theo bản năng liền đáp lại.
Tuy nhiên, cô ta rất nhanh liền phản ứng trở lại, chỉ vào Tưởng Dao, nói: “Làm sao cô biết tên tôi? Có phải Lâm Dật nói cho cô biết không?”
Tưởng Dao cười đúng kiểu nữ thần, sau đó thản nhiên nói: “Tôi không chỉ biết tên cô, còn biết cô sống ở đâu, bố mẹ tên gì, làm nghề gì, hiện tại đang làm gì, trước kia từng làm những gì. Thậm chí việc xảy ra ở đây ngày hôm qua tôi cũng biết. Cô tin không? Tôi hiện tại có thể nói cho cô biết.”
Mặt An Hinh đột nhiên trắng bệch ra, không dám tiếp tục quay nữa, lập tức ôm lấy tay Lưu Minh, giọng đầy lo lắng: “Chồng ơi, anh nhìn xem, cái tên thối tha Lâm Dật hùa cùng người phụ nữ này làm nhục em, bọn họ còn bịa chuyện này nọ, anh mau giúp em đi, bọn họ đang bắt nạt vợ anh đấy!”
Lúc này, Lưu Minh vẫn chưa hoàn hồn trước vẻ xinh đẹp quyến rũ của Tưởng Dao.
“Ôi mẹ ơi! Cô gái này mới đúng là cực phẩm! Vóc dáng này, gương mặt này, khí chất, ánh mắt này…Tất cả đều là cực phẩm trong cực phẩm! Mình lớn tầm này mà cũng chưa gặp ai đẹp như vậy! Nhưng điều quan trọng là, sao một cô gái cực phẩm như vậy lại có mối quan hệ tốt với Lâm Dật được? Lẽ nào……Đây chính là cô gái bao nuôi Lâm Dật mà An Hinh nói? Nhưng mà được người con gái như này bao nuôi thì Lưu Minh mình có mất mười năm tuổi thọ cũng cam lòng!
———————–