Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 6: Gặp phải ác lang.
Nhóm dịch: truongcaca
Nguồn: Mê Truyện
Nghe lời Vu Thiên nói Tần Thư Nhã liền đi mở nồi, sau khi thấy được súp nấm, cô lại không dám ăn, bởi vì từ trước tới bây giờ cô chưa từng nếm qua súp nấm như vậy.
Mà sau khi cẩn thận nếm thử một chút, cô mới phát hiện hóa ra cây nấm hoang cũng có thể làm ra món súp ngon như vậy, lúc này Tần Thư Nhã uống liền hai chén lớn. Thẳng cho đến khi bụng cô đánh ợ một cái, lúc này mới buông bát xuống.
- Vu Thiên, chúng ta buổi sáng làm gì? Bạn em còn không có tỉnh lại, không bằng anh dẫn em đi dòng suối ở phụ cận bắt con cua nha, anh không biết em lớn như vậy, tuy rằng cua đã ăn không ít, nhưng thực sự chưa bao giờ đi bắt cua a, cho nên em rất muốn thử một lần.
Tần Thư Nhã chủ động bắt chuyện với Vu Thiên.
- Ồh! Vậy được rồi, Đợi tôi cho bạn cô uống thuốc xong đã... sau đó sẽ mang cô đi. Bất quá tôi tuyên bố trước, cô cũng đừng kêu mệt mỏi nha, từ nơi này đến chỗ dòng suối nhỏ đó cũng có một đoạn khoảng cách đó.
Vu Thiên nhắc nhở đối với Tần Thư Nhã.
- Không thành vấn đề, anh không biết lúc em ở trường chính là kiện tướng chạy cự li dài đó, anh cứ yên tâm đi, em quyết sẽ không đi phía sau anh đâu.
Tần Thư Nhã nói như đinh đóng cột.
Nói tới nói lui, lại để cho Tần Thư Nhã thật không ngờ chính là, khi Vu Thiên cho Vương Đình uống thuốc xong rồi mang cô hướng dòng suối nhỏ đi tới, thế nhưng đã đi hơn một giờ rồi mà còn không nhìn thấy bóng dáng của dòng suối nhỏ kia đâu.
- Vu Thiên, anh đang đùa giỡn em có phải không, vì sao đi lâu như vậy rồi, em còn không nhìn thấy dòng suối nhỏ anh bảo đâu này?
Đường đi trong núi không thể so với trên đường lớn, con đường chợt cao chợt thấp kia, lại có thêm rất nhiều hố lớn hố nhỏ cuối cùng cũng khiến cho Tần Thư Nhã không thể kiên trì nổi.
- Tôi không có lừa cô, hiện tại chúng ta đã đi được một nửa đoạn đường. Cô phải biết ngày hôm qua tôi đi chỉ có một người, nhưng hôm nay phải mang theo cô, cho nên tự nhiên sẽ chậm.
Vu Thiên thật thà nói.
- Cái gì? Anh nói là do mang theo em mới chậm sao? Anh không có lầm chứ, từ đầu đến giờ, em thế nhưng đều không có ngừng nghỉ nha, em làm sao lại là vật cản được?
Nghe Vu Thiên nói như vậy, Tần Thư Nhã không phục nói.
Hướng về phía Tần Thư Nhã ngây ngốc cười cười, Vu Thiên lắc đầu:
- Trong mắt của tôi, cô không được gọi là đi!
Kỳ thật Vu Thiên muốn nói, cô đi kiểu này không khác tôi bò là mấy.
- Thế này mà còn không gọi là đi sao? Vậy được rồi, anh đi thử cho em xem một chút, xem như thế nào mới gọi là đi?
Càng nghe Vu Thiên nói, Tần Thư Nhã lại càng không phục, rốt cuộc không chịu nổi cô đành nhìn về phía Vu Thiên. Cô rất muốn nhìn xem theo như lời Vu Thiên nói đi là khái niệm gì.
Vốn Vu Thiên không muốn lúc nào cũng phải lộ ra công phu trước mặt Tần Thư Nhã. Thế nhưng mà vừa nghe Tần Thư Nhã nói như vậy, Vu Thiên thật sự sợ cô coi thường mình, cho nên hắn đành phải nói với Tần Thư Nhã:
- Được, vậy cô nhìn cho kĩ này, theo như lời tôi nói đi là như thế nào.
Nói xong, chỉ thấy Vu Thiên cười hắc hắc, sau đó liền hướng phía xa đi đến.
Hoàn toàn chính xác, bước chân Vu Thiên thực đang đi mà không phải chạy. Nhưng thân hình Vu Thiên xác thực dùng tốc độ cực nhanh cách Tần Thư Nhã càng ngày càng xa, không đến nửa phút sau, Tần Thư Nhã vậy mà đã không thấy bóng lưng Vu Thiên đâu rồi.
Nhìn không thấy bóng lưng Vu Thiên, Tần Thư Nhã nhất thời hoảng hốt. Hiện tại cô cũng không muốn biết vì cái gì Vu Thiên nhanh như vậy biến mất ở trước mặt mình. Hiện tại cô muốn nhất chính là làm thế nào để trở lại căn nhà gỗ, bởi vì bây giờ cô nhìn đâu đâu cũng toàn thấy cây, cô thực bị lạc đường rồi!
- Vu Thiên, Vu Thiên, anh ở đâu! Anh mau trở lại cho em!
Tần Thư Nhã sốt ruột dùng sức kêu to.
Con người chính là như vậy, càng sợ hãi cái gì, thì nó lại càng tới. Tiếng la của Tần Thư Nhã cũng không có làm Vu Thiên trở về, trái lại lại đưa tới một con sói xám đói bụng đang lảng vảng xung quanh. Con sói xám này đã đói bụng rất lâu rồi, mới vừa rồi nghe thấy tiếng Tần Thư Nhã kêu to, hơn nữa cũng ngửi được mùi thơm từ trên người Tần Thư Nhã mà đến.
- Ngao…!!!
Một tiếng kêu to, con sói này đã xuất hiện ở trước mặt Tần Thư Nhã.
- Ah!
Vừa nghe thấy tiếng Sói tru, lại chứng kiến một con Sói xuất hiện trước mặt mình, Tần Thư Nhã suýt chút nữa ngất đi, cô không biết vì cái gì vận khí của mình lại đen như vậy, thường thường chỉ thấy trên TV hoặc là trong tiểu thuyết xuất hiện tình tiết trùng hợp như vậy, chính mình sẽ không xui xẻo như vậy chứ.
Lần đầu tiên gặp phải sói hoang khiến cho Tần Thư Nhã nơm nớp lo sợ, mà con Sói kia tựa hồ cũng nhận thấy được Tần Thư Nhã đang khẩn trương. Bắt đầu chậm rãi bước từng bước một áp sát vào Tần Thư Nhã.
- Vu Thiên, anh cái đồ chết bầm này, anh ở đâu, anh ở đâu!
Trong lòng Tần Thư Nhã không ngừng mắng Vu Thiên, đồng thời bước chân cũng theo tiềm thức lui về phía sau, cô cực kỳ sợ con sói hoang trước mắt này, sợ đối phương sẽ lao tới xé rách thân thể mình.
Tần Thư Nhã lui, sói hoang lại lấn tới. Một người một vật cứ như vậy trong rừng rậm giằng co. Nói là giằng co, kỳ thật cũng không phải, bởi vì sói hoang chỉ có tiến, mà Tần Thư Nhã lại một mực lui. Rốt cục trong quá trình lui về sau do Tần Thư Nhã quá khẩn trương nên không nghĩ tới, dưới chân bị một nhánh cây vấp ngã, cả người thoáng cái đã mất cân đối ngả về sau.
- Đừng nha, cứu mạng!
Tần Thư Nhã lớn tiếng la lên rồi ngã xuống. Sói hoang tựa hồ cũng chờ được thời khắc tốt nhất, nó chứng kiến mục tiêu bỗng nhiên ngã xuống, liền há cái miệng lớn dính máu mãnh liệt bổ nhào vào người Tần Thư Nhã, nó thật sự quá đói rồi.
- A.A..!
Chỉ nghe cô hét lớn một tiếng, hóa ra do quá sợ hãi nên Tần Thư Nhã đã nhắm tịt mắt lại đồng thời cũng cảm thấy cánh tay của mình bị một vật mềm mềm gì đó bắt lấy.
- Đừng nha, ngươi cút ngay, ngươi cút ngay.
Không có dũng khí để mở mắt nên Tần Thư Nhã cũng không biết cái gì bắt được tay mình, cô liền dốc sức liều mạng vung, ý định dùng chút khí lực của bản thân đem vật kia vung khỏi cánh tay.
- Tốt rồi, đừng quăng nữa, là tôi, Vu Thiên!
Đang hết sức khẩn trương Tần Thư Nhã đột nhiên nghe được một âm thanh quen thuộc, nhịn không được mở mắt ra, chứng kiến Vu Thiên đang dùng bàn tay của hắn cầm lấy cánh tay của mình.
- Ah! Cứu mạng với, có con Sói, em sợ lắm.
Vừa nhìn thấy Vu Thiên, Tần Thư Nhã giống như là bắt được cây cỏ cứu mạng bỗng nhiên nhào vào trong l*иg ngực Vu Thiên.
- Không cần phải sợ, con Sói kia thực đã bị tôi đá chết rồi, tốt rồi, tốt rồi, hết thảy đều đã qua.
Vu Thiên một bên dùng tay vỗ nhẹ vào sau lưng Tần Thư Nhã đang nằm trong l*иg ngực mình, một bên cảm thụ hai khối thịt mềm nhũn của Tần Thư Nhã đang tại trên bộ ngực mình nhấp nhô. Loại cảm giác này Vu Thiên chưa bao giờ có, đến nỗi Vu Thiên đột nhiên cảm giác được hóa ra chính mình thật sự thích hưởng thụ loại cảm giác này.
Lúc này Tần Thư Nhã thực đã bị hù dọa đến mức nước mắt chảy ra, ngay từ nhỏ đã sống trong thành phố hiện đại, cô ngoại trừ tại trong vườn thú cùng trên TV nhìn thấy sói hoang ra, đã có khi nào tiếp xúc khoảng cách gần với nó như vậy đâu, cho nên cho dù Vu Thiên nói như vậy rồi, đáy lòng của cô vẫn rất sợ hãi.
- Tốt rồi, tốt rồi, không có việc gì rồi!
Tuy rằng Vu thiên rất hưởng thụ loại cảm giác này, nhưng lúc này hắn cũng biết là mình đang chiếm tiện nghi của con gái người ta, huống hồ tại trong nhà của hắn còn có một người đang nằm dưỡng bệnh, tình huống của cô ấy còn không biết ra sao đây này.
- Không có việc gì rồi hả? Thật không có chuyện gì sao? Con Sói kia thật đã chết rồi?
Chậm rãi trấn tĩnh lại Tần Thư Nhã nghe được Vu Thiên lần nữa la lên, làm cho tâm tình cô trấn định rất nhiều.
- Đúng vậy, thật sự không có việc gì rồi, không tin cô xem.
Vu Thiên dùng một ngón tay chỉ về thi thể con sói hoang nằm bên cạnh đã bị hắn dùng một cước đá chết.
Đầu Tần Thư Nhã uốn éo, quả nhiên thấy con sói hoang mới vừa rồi còn hung ác vô cùng mà bây giờ ngã trên mặt đất sùi bọt mép, không nhúc nhích. Lúc này lòng của cô mới xem như triệt để an toàn.
- Ah, nó thật đã chết rồi.
Nói xong lời này, Tần Thư Nhã đưa tay vuốt ve bộ ngực đang đập thình thịch của mình.
Hành động này của Tần Thư Nhã, trong lúc vô tình đυ.ng phải l*иg ngực tràn đầy cơ bắp của Vu Thiên.
- Ah! Anh đang làm gì đó? Anh sao lại ăn đậu hủ của người ta?
- Cái gì? Sỗ sàng? Ở đâu có đậu hũ?
Vu Thiên mặc dù đối với thế giới bên ngoài cũng có chút ít hiểu biết, nhưng đối với những từ ngữ khó hiểu ở trong sách cùng trên báo chí nói thực hắn vẫn còn rất nông cạn.
- Anh, anh được tiện nghi còn khoe mã, anh rất xấu rồi.
Tần Thư Nhã tưởng rằng Vu Thiên cố ý giả bộ không biết, cô lại càng thêm hờn giận. Vì vậy, cô muốn lui về phía sau một bước để bảo trì một khoảng cách nhất định với Vu Thiên. Nhưng sau khi Tần Thư Nhã muốn lui về phía sau, mới phát hiện mình căn bản không nhúc nhích được.
Hóa ra vừa rồi do quá mức khẩn trương, Tần Thư Nhã đã nhảy dựng cả người vào trong l*иg ngực Vu Thiên, ngay cả hai chân cũng quặp lấy hai chân hắn, do đó không có chạm đất. Bởi vì quá khẩn trương, cho nên Tần Thư Nhã cũng không có cảm giác được, hiện tại bản thân đang muốn lui về phía sau mới phát hiện mình cũng Vu Thiên đang nói chuyện trong một tư thế cực kì mập mờ.
- Anh, anh thả em xuống!!!
Biết rõ hết thảy đều do mình chủ động tạo thành, Tần Thư Nhã không khỏi xấu hổ đỏ mặt. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ cha mình ra, Tần Thư Nhã còn chưa bao giờ cùng bất kì một người khác phái nào tiếp xúc gần như vậy, cho nên Tần Thư Nhã lúc này e lệ vạn phần.
- Thực xin lỗi, cô bây giờ không thể xuống.
Vu Thiên nghe Tần Thư Nhã bảo mình để cô xuống, lúc này hắn tỏ vẻ không tán thành.
- Anh, anh còn muốn làm gì, còn không có ăn đủ đậu hũ của lão nương sao?
- Không phải, bởi vì vừa rồi cô đột nhiên ngã sấp xuống đến nỗi chân bị quẹt làm bị thương, nếu như cô bây giờ muốn bước xuống tiếp tục đi đường, sợ rằng sẽ làm cho miệng vết thương càng thêm chảy nhiều máu hơn đấy.
Vu Thiên vẻ mặt vô tội nói.
- Ah! Vậy sao?
Nghe xong Vu Thiên nói như vậy, Tần Thư Nhã liền cúi đầu xem xét, quả nhiên chỗ mắt cá chân của mình có một vết thương rất nặng, bây giờ còn đang chảy máu đây này, chỉ không biết chảy nhiều hay ít mà thôi.
- Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?
Tần Thư Nhã lúc này mới hiểu rõ vì sao Vu Thiên không chịu buông mình xuống, hóa ra hắn cũng không phải vì chiếm tiện nghi của mình, mà hoàn toàn muốn tốt cho mình đấy, nghĩ đến đây, cô không kìm nổi mắng mình hai tiếng.
- Còn có thể làm gì? Tôi chỉ có thể ôm cô trở về chứ sao.
Vu Thiên vốn muốn nói để tôi cõng cô trở về, thế nhưng vừa nghĩ tới phía sau mình còn có một ba lô, trong đó còn chứa một ít thực phẩm cho bọn họ ăn trưa, đối với bản thân mình thì mấy ngày không ăn cơm cũng chẳng sao, nhưng Tần Thư Nhã vừa mỏi khỏi bệnh mà không ăn cơm thì lại không tốt, cho nên Vu Thiên mới quyết định muốn ôm Tần Thư Nhã trở về.