Chương 353: Đơn đao vào doanh địch (1)
Chương 353: Đơn đao vào doanh địch (2)
Chương 353: Đơn đao vào doanh địch (3)
Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 25: Tứ đại hào môn.
Nhóm dịch: truongcaca
Nguồn: Mê Truyện
- Không có việc gì, tôi lập tức phái người đi điều tra cô bé này cùng thanh niên kia, tôi nghĩ sẽ sớm biết bọn họ là ai thôi, sau đó tôi sẽ thu hồi y phục cho cô.
Lý Hưng Quốc nhìn bóng lưng Vu Thiên cùng Tần Thư Nhã dần biến mất trong bóng tối, kỳ thực chuyện lúc này không chỉ đơn giản là một bộ quần áo như vậy, có thể lấy được từ tay bốn người bên mình như vậy, tại Đông Phương quốc không phải là không có, nhưng mà có lẽ con số ấy không đến một trăm, hiển nhiên Tần Thư Nhã cùng Vu Thiên tuyệt đối không phải loại người này.
Tần Thư Nhã cùng Vu Thiên lên xe suôn sẻ, sau đó Tần Thư Nhã nhịn không được ôm cổ Vu Thiên hôn một cái, nói:
- Vu Thiên, anh giỏi quá, đúng là đàn ông chân chính.
Tần Thư Nhã hôn như vậy cũng không cảm thấy điều gì thân mật cả, đây hết thảy chỉ là xuất phát từ phần thưởng mà cô giành cho biểu hiện của Vu Thiên lúc nãy. Nhưng đối với Vu Thiên thì khác, cảm giác nụ hôn của Tần Thư Nhã lên mặt mình như vẫn chưa rời đi, hắn nhịn không được lấy tay sờ sờ mặt mình, thầm nghĩ:
- Mặt mình trước kia trừ lục thúc với vυ" em Lý Di cũng chưa có ai hôn lên a.(DG: phải mình thì quay qua cháo lưỡi ngay, kaka J)
Rất nhanh, từ mạng lưới inte rộng lớn, Lý Hưng Quốc đã điều tra rõ ràng được gia thế thân phận của Tần Thư Nhã. Bởi vì vừa rồi khi Tần Thư Nhã đến Hạnh Phúc Gia Viên, camera đã lưu lại hình ảnh của cô, từ tấm hình này rất dễ để tìm được tất cả tư liệu về Tần Thư Nhã.
Tần Thư Nhã, mười bảy tuổi, người thành phố Trung Sơn, vừa tốt nghiệp trung học phổ thông, thi đỗ trường đại học nổi tiếng nhất Đông Phương quốc. Bản thân cao 1m66, nhóm máu O, thích vận động, tài ăn nói không tệ. Từ nhỏ đã mất mẹ, cha là chủ tịch nhà máy rượu Đại Tần lớn nhất khu Đông Thành thành phố Trung Sơn, tài sản lên đến 400 triệu! Tần Thư Nhã không có anh chị em, chỉ có duy nhất một người anh kết nghĩa, tên là Tần Dũng, 28 tuổi.
Đọc xong những tư liệu này, hiển nhiên có thể thấy tên vừa xuất thủ đánh người vừa rồi mà Tần Thư Nhã gọi là Vu Thiên không phải là anh của Tần Thư Nhã, bởi vì nhìn tuổi tác không giống.
Xem xong phần tư liệu này, Lý Hưng Quốc cười cười:
- Người gọi Vu Thiên vừa rồi tôi tìm không được, nhưng chỉ cần tìm được Tần Thư Nhã là rất nhanh có thể tìm ra hắn.
- Người đâu, chuẩn bị xe, tôi muốn tới thăm nhà máy rượu Đại Tần khu Đông Thành.
Lý Hưng Quốc cười cười nói với thủ hạ của mình, y bắt đầu cảm thấy hứng thú với Tần Thư Nhã, phải biết dòng họ Lý nhà y cũng không thiếu tiền, muốn bao nhiêu tiền đơn giản chỉ cần nói con số là được. Vậy bọn họ thiếu cái gì chứ? Hiển nhiên, đó là nhân tài. Thân thủ như Vu Thiên đúng là đối tượng Lý Hưng Quốc cần, còn nữa, Tần Thư Nhã kia cũng thực sự rất xinh đẹp, chẳng cần son phấn mà vẫn đẹp như vậy, hắc hắc, thân thể mỹ mạo như vậy đúng là làm người ta chảy nước miếng.
Vu Thiên cùng Tần Thư Nhã vừa trở lại nhà máy Đại Tần, thì phía sau bọn họ cũng có bốn chiếc Mercedes tiến đến. Trong đó có tới ba cái là Mercedes-Benz.
Bốn chiếc xe đỗ yên vị ngay trước cửa nhà máy rượu Đại Tần, sau đó trong xe một đám vệ sĩ mặc vest đen, đeo kính đen lần lượt bước ra.
Bảo vệ nhà máy Đại Tần đã sớm thấy chuyện này có chút không tầm thường, mắt thấy đám người vừa xuống xe, một bảo vệ vội vã chạy tới, cười nói với mấy vệ sĩ:
- Các vị, đến nhà máy Đại Tần của chúng tôi có chuyện gì không?
- Gọi Tần chủ tịch của các người ra đây, chúng tôi có chuyện cần đàm phán với ông ta.
Cửa kính chiếc Benz thứ ba hạ xuống, trong xe là một người rất trẻ, khuôn mặt khá điển trai. Y chính là Lý Hưng Quốc, cháu nội của “ ông vua sắt thép” Lý Thiên. Từ khi thấy được thân thủ của Vu Thiên, y cũng cảm thấy đây chính là một nhân tài, đối với nhân tài y luôn luôn không tiếc tiền vốn, đặc biệt là y còn biết được người này rất có thể có một thân phận lớn, y càng thêm kiên định về quyết định muốn thu nạp. Tất nhiên, Lý Hưng Quốc còn có một suy nghĩ nữa, đó chính là nếu Vu Thiên không làm việc cho y, liền gϊếŧ ngay, người như vậy mình không chiếm được thì cũng tuyệt đối không thể để cho người khác chiếm được.
Có điều, để Vu Thiên làm việc chính thức cho mình, Lý Hưng Quốc vẫn có chút muốn xem Vu Thiên có thật sự là lợi hại như vậy hay không. Đừng nói là biểu hiện của Vu Thiên trong cửa hàng lúc này chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Nhìn cục diện đám người Lý Hưng Quốc, tên bảo vệ cũng biết không thể khıêυ khí©h những người này được, lúc này gã cười cười gật đầu, nói một câu “Xin đợi một lát” rồi chạy đến chốt bảo vệ, gọi một cuộc điện thoại vào trong.
Không lâu sau, khoảng trên dưới năm phút đồng hồ, Tần Vĩnh Phú cùng đám vệ sĩ Tôn Bá nhanh chóng đi ra ngoài nhà máy rượu Đại Tần, đi tới đối diện với Lý Hưng Quốc.
Vừa nghe được điện thoại của bảo vệ nói rằng ngoài cửa có một đám người không mời mà đến, Tần Vĩnh Phú liền nghĩ đến có phải hay không là Hắc Lang chưa từ bỏ ý định, không muốn quy phục làm thuộc hạ của mình, nên tìm đến đây chứ? Nếu là như vậy, nhất định phải mang Vu Thiên theo. Tần Vĩnh Phú biết rõ vệ sĩ bên mình trừ Tôn Bá thân thủ coi như lợi hại, những người khác chỉ biết sử dụng súng là chính, cận chiến không có gì mạnh, cho nên hắn liền vội vã đi cho người tìm Vu Thiên.
Biết được Vu Thiên đang tắm, sẽ ra ngoài nhanh thôi, Tần Vĩnh Phú lúc này mới lật đật cùng vệ sĩ đi ra bên ngoài nhà máy rượu Đại Tần.
Hắn không tin người nào có thể giữa ban ngày sử dụng súng, như vậy cũng quá xem thường pháp luật của Đông Phương quốc rồi.
- Người nào tìm tôi?
Tần Vĩnh Phú sau khi ra khỏi nhà máy rượu Đại Tần thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc hỏi.
- Là tôi, làm phiền Tần chủ tịch có thể hạ cố vào trong xe được không?
Lý Hưng Quốc ngồi trong xe làm một động tác mời. Tại Lý Hưng Quốc xem ra, thân phận thương nhân của Tần Vĩnh Phú còn chưa đủ để y phải xuống xe đón tiếp.
- Cậu? Cậu là ai?
Hiển nhiên Tần Vĩnh Phú vô cùng bất mãn với thái độ của Lý Hưng Quốc
- Àh, quên tự giới thiệu, A Cam! Đem danh thϊếp này đưa cho Tần chủ tịch.
Lý Hưng Quốc cười cười rồi sai một tên tay sai bên người.
A Cam cung kính nhận danh thϊếp của Lý Hưng Quốc, sau đó nhanh chóng tới chỗ Tần Vĩnh Phú, đưa danh thϊếp đến tay Tần Vĩnh Phú.
Tần Vĩnh Phú đưa tay cầm danh thϊếp lên nhìn, lập tức kinh ngạc. Trên danh thϊếp tuy rằng không nhiều chữ lắm, nhưng xác thực là có dấu của phó tổng giám đốc công ty sắt thép Đông Phương quốc – Lý Hưng Quốc.
Sắt thép? Họ Lý? Tần Vĩnh Phú đột nhiên nghĩ đến một thứ, lẽ lào đây là cháu nội của “ông vua sắt thép” Đông Phương quốc - Lý Thiên? Tần Vĩnh Phú biết khả năng này là rất lớn, bằng không ai dám làm giả dấu này chứ? Nếu gặp phải người thật, loại tiểu nhân như vậy còn không bị đập chết sao?
Lại nhìn trận thế mà Lý Hưng Quốc bày ra, Tần Vĩnh Phú xác định đây chính là trận thế của Lý gia, chỉ cần nhìn cũng biết thực lực những vệ sĩ áo đen bên kia cũng mạnh hơn đám người bên mình gấp bội.
Kia tất nhiên là người của Lý gia rồi, đến tìm mình như vậy, không biết sẽ làm gì với mình nữa. Bản thân mình là tiểu nhân vật căn bản không có khả năng lọt vào mắt bọn họ, cho nên Tần Vĩnh Phú cũng không lo lắng bọn họ sẽ làm trò gì tiểu nhân với mình.
- Tôn bá, chú ý thuộc hạ của mình, tôi qua đó một lúc.
Tần Vĩnh Phú an bài đi bên người Tôn bá.
Tôn bá không nói gì, chỉ gật đầu. Y biết rõ lúc nào cần động, lúc nào cần tĩnh. Kỳ thực ý tứ những lời của Tần Vĩnh Phú là nhắc nhở Tôn bá, nếu như tôi gặp nguy hiểm, các người có thể theo tình hình mà hành động.
Theo A Cam đi tới cửa trước chiếc Benz, sau đó khẽ khom người, Tần Vĩnh Phú tiến vào trong xe, ngồi đối diện với Lý Hưng Quốc.
- Tần chủ tịch, ông thật lớn mật đấy, dám bảo con gái đến đoạt đồ của bạn tôi, ông nên xem một chút đi.
Đợi Tần Vĩnh Phú tiến vào trong xe, Lý Hưng Quốc liền cho hắn một chút hù dọa thị uy, đồng thời ném một xấp tài liệu cho Tần Vĩnh Phú xem.
Tần Vĩnh Phú không biết con gái mình làm chuyện gì, hắn tò mò lật mấy tờ tư liệu xem thử.
Đây thực sự là không nhìn không biết, nhưng đã nhìn là phải giật mình. Mấy tờ tư liệu này không nhiều chữ cho lắm, nhưng nguyên một đám tư liệu về tên người, thân phận thực sự làm Tần Vĩnh Phú một phen toát mồ hôi lạnh.
Tư liệu về Lý Hưng Quốc không cần phải nói, y là cháu nội của “ông vua sắt thép” Lý Thiên, cha là Lý Vĩ Đống hiện là thành viên hội đồng quản trị của công ty. Mặc dù nói Lý Vĩ Đống dựa hơi vào cha là Lý Thiên, nhưng không thể không nói Lý Vĩ Đống là một người khá nỗ lực. Mà Lý Hưng Quốc lại là con trai duy nhất của Lý Vĩ Đống, địa vị của y thế nào hẳn không phải bàn.
Vương Đắc Thủy, chính là một trong hai người thanh niên có mặt trong Hạnh Phúc Gia Viên. Cha của y là Vương Nguyên Tân, phó thư kí tỉnh ủy tỉnh Lưỡng Hồ Đông Phương quốc, nghe đồn nhiệm kỳ sau có thể lên làm tổng. Lợi hại hơn, ông hắn là Vương Nhâm Cường chính là Bí thư tỉnh ủy tỉnh Lưỡng Hồ.
Tại tỉnh Lưỡng Hồ mấy năm nay, không biết ở nơi này đã bồi dưỡng bao nhiêu người thân tín trong dòng chính. Có thể nói tại chính giới Lưỡng Hồ, không kẻ nào dám đối đầu với Vương gia.
Hà Lâm Lâm, cô bé cùng Tần Thư Nhã tranh đoạt lễ phục tại Hạnh Phúc Gia Viên, muốn nói đến Hà gia chính là một gia tộc vừa phất lên ở tỉnh Lưỡng Tây. Có thể nói Hà Gia kinh doanh loại hàng kiếm lợi nhiều nhất trên thế giới – than. Tại Đông Phương quốc, Mỏ than ở tỉnh Lưỡng Tây là nổi tiếng nhất cả nước, mà Hà gia lại gặp vận trở thành chủ mỏ than lớn nhất tỉnh Lưỡng Tây. Dưới cờ của Hà gia có hơn hai trăm mỏ than lớn nhỏ, bởi vậy bọn họ có vô số tiền tài, mà bởi vì có vô số tiền tài, gia tộc rất nhanh phất lên, cũng lập tức trở thành đối tượng mà vô số đại gia tộc khác muốn lôi kéo.
Cũng chính bởi vì có tiền, cho nên Hà Lâm Lâm là con gái chưởng môn nhân Hà gia tiền nhiều như nước, làm chuyện gì đều thích đứng đầu, bởi vậy mới có chuyện tranh giành trong cửa hàng với Tần Thư Nhã.
Trương Xảo Nhi, cháu gái chủ tịch tập đoàn Trương thị - Trương Tự Trung ở khu Nam Thành Đông Phương quốc. Là một trong những gia tộc lâu đời ở Trung Sơn, vì thị trường kinh doanh điện tử cạnh tranh quá khốc liệt, bọn họ chuyển sang làm dịch vụ vận chuyển, Trương Tự Trung cùng con trai Trương Đại Hải bàn bạc bảo con gái Trương Xảo Nhi đi đón bạn học của cô là Hà Lâm Lâm, hi vọng có thể làm ăn trong việc vận tải than, như vậy tập đoàn Trương thị mới có hi vọng.
Tất nhiên, trong tư liệu cũng không viết rõ quan hệ cụ thể của mấy người, mà chỉ lấy hai chữ bạn bè để thay thế.