Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 1: Mở đầu.
Nhóm dịch: truongcaca
Nguồn: Mê Truyện
Trong một khu rừng rậm nguyên thủy dưới chân núi Thái Sơn.
Bởi vì ở đây quanh năm có khí mê-tan bao phủ, cho nên rất ít người lui tới nơi này, vì nơi này thật sự không thích hợp cho nhân loại sinh sống.
Nhưng chính ở chỗ này lại có một đứa bé đang tiếp thụ những khảo nghiệm không thuộc về độ tuổi của nó.
- Vu Thiên, chân và eo phải thẳng, cánh tay phải duỗi ra, đầu phải ngẩng cao.
Một đứa trẻ với khuôn mặt thanh tú đang ở trên một mảnh đất trống luyện tập quyền pháp cùng thối pháp. Đứng hai bên trái phải của nó là hai người đàn ông trung tuổi, bọn họ đang chỉ bảo từng ly từng tý đứa trẻ tên Vu Thiên này.
- Tam thúc, tứ thúc, Thiên nhi mỏi quá, cho con nghỉ một lúc đi, tí nữa đại bá còn phải dạy con khinh công “thần hành quỷ bộ” đấy.
Đứa nhỏ tựa hồ đã rất mệt mỏi, vội vàng hướng về phía hai người được xưng là tam thúc, tứ thúc kia xin khoan dung...
- Khoanh tay đứng thẳng, dùng hai chân hướng về phía trước nhảy, không thể uốn gối, phải dùng lực mạnh, đem sức nặng cơ thể đề thăng đến mức mạnh nhất, không được để cho thân thể chìm xuống. Đúng! Cứ làm như vậy, liên tục nhảy qua nhảy lại một trăm lần!
Lại nhìn về phía đứa trẻ tên Vu Thiên kia, chỉ thấy trên đùi nó buộc một khối thiết bản rất nặng, eo đeo hai bao cát lớn. Trên trán mồ hôi toát ra như mưa.
- Đại bá, con chỉ nhảy năm mươi lần được không, Ngũ thúc vẫn còn chờ để dạy con “Vu gia đấu khí” kìa.
Vu Thiên tuy rằng đã rât mệt, nhưng nó vẫn không ngừng luyện, mồ hôi trên trán vẫn không ngừng chảy ra, nó quá hiểu tính tình sáu vị thúc thúc này, đừng xem tại thời điểm không cần luyện công bọn họ đối với mình đều rất tốt, nhưng nếu tại thời điểm huấn luyện nó dám lười biếng, hoặc là qua loa một chút, bọn họ lập tức sẽ đối với mình “nặng tay” trừng phạt ngay.
- Thiên nhi, “Vu gia đấu khí” bác đại tinh thâm. Lại sở hữu ngũ trọng công pháp. Nếu luyện đến đệ nhất trọng sẽ có thể Cách không thủ vật, tầng này những đại sư có danh tiếng cũng có thể làm được. Đệ nhị trọng có thể tạo nên phòng ngự thuẫn, thuẫn này có thể kháng cự tất cả đao thương vạn vật. Đệ tam trọng bản thân có thể sinh ra khí tràng, khi tức giận có thể công kích người khác. Đệ tứ trọng có thể khống chế vạn vật, có thể bắt người đến bên mình, sau đó tùy tâm sở dục. Đệ ngũ trọng mắt có thể sát nhân, khi tức giận cũng có thể gϊếŧ người. Mặc dù nói cho tới bây giờ ngoại trừ lão tổ tông Vu gia chúng ta luyện đến ngũ trọng, những người khác ngay cả tứ trọng đều chưa chạm đến, nhưng con ngàn vạn lần phải tin có loại thần công này. Nhớ kỹ, cốt cách của con chính là kỳ tài luyện võ, cho nên ta tin tưởng con nhất định có thể làm được, đem lại thành tựu huy hoàng cho Vu gia chúng ta.
Mãi cho đến lúc người trung niên này dong dài nửa ngày trời, Vu Thiên lúc này mới hô:
- Ngũ thúc, con biết, những lời này người nói con thực đã nghe không dưới một trăm lần. Không biết ngày hôm nay con phải luyện hấp khí, bật hơi bao lâu mới có thể đi tìm Nhị thúc học châm cứu, xoa bóp, điểm huyệt đây?
- Con không nên gấp, Thiên nhi, Vu gia chúng ta thật vất vả mới tìm được một địa phương có khí tức như này, không khí chỗ này mặc dù nói đối với người thường sẽ có tổn hại, thế nhưng đối với những người luyện công phu như con, nhất là luyện thần công “Vu gia đấu khí” sẽ có sự trợ giúp rất lớn, cho nên con cố gắng luyện nhiều một chút đi.
Nhị thúc trông thì như đang cùng Vu Thiên thương lượng, nhưng giọng điệu nói ra lại giống như ra lệnh...
- Thiên nhi, thầy thuốc cần có nhân tâm làm cơ sở, chỉ cần có lòng, tâm rộng mới có thể giúp người khác giải trừ thống khổ. Cho nên Nhị thúc yêu cầu tương lai con mặc kệ gặp phải tình huống gì, cho dù có một ngày con muốn gϊếŧ chết trăm người, ngàn người, thậm chí là vạn người, nhưng phần thiện lương ở đáy lòng mình con không được quên, con làm được không?
Vu Thiên nhìn người trước mắt đang cầm thân thể của mình làm vật mẫu, hướng trên người mình cắm đầy ngâm châm, đáp:
- Nhị thúc, lời ngài nói Thiên nhi nhất định ghi nhớ.
Cuối cùng, cũng tới thời điểm Vu Thiên được buông lỏng, đó chính là lúc nó đi tới trước mắt người gọi Lục thúc đã bị mất đi hai chân, nghe hắn truyền thụ tri thức văn hóa cho mình.
Đừng xem Lục thúc hai chân đều bị phế, nhưng nếu nói về thiên văn, địa lý, danh nhân cùng các chuyện bịa khác không có cái gì mà hắn không biết. Lục thúc của Vu Thiên chính là nhất đại tài tử thông hiểu chuyện xưa, chẳng qua hắn cũng không có dạy cái gì thần công. Hắn chỉ muốn truyền dạy cho Vu Thiên những tri thức đáng giá để lưu truyền muôn đời.
Sau cùng, một người phu nhân tướng mạo hiền lành cầm trong tay một bát cơm thơm ngào ngạt đặt vào trên bàn trước mặt Vu Thiên nói:
- Thiên nhi, đói chứ, đói thì nhanh ăn đi…
- Cảm ơn vυ" em!
Vu Thiên lễ phép hướng về phía người phụ nữ trung tuổi kia kêu một tiếng, sau đó hắn liền bắt đầu sự nghiệp nhét cơm vĩ đại.
Vυ" em Lý Di mắt thấy Vu Thiên còn nhỏ tuổi như vậy mà một ngày lại chịu nhiều huấn luyện khổ cực, nàng không cầm lòng được dùng tay chạm nhẹ lên đầu Vu Thiên, trong lòng nhẹ nhàng nói:
- Thiên nhi à, khổ cho con rồi. Thế nhưng bọn ta cũng không còn cách nào khác, chỉ mong tương lai con có thể sống tốt, có một ngày con có thể báo huyết hải thâm cừu cho Vu gia, con nhất định phải học được mọi thứ..
Ngày qua ngày, đảo mắt Vu Thiên đã mười hai tuổi.
Thế nhưng trải qua một năm này, sáu vị thúc thúc cùng vυ" em Lý Di vậy mà đồng thời cùng mắc một căn bệnh quái ác rồi qua đời, để lại một mình Vu Thiên.
Trong tay Vu Thiên cầm một túi gấm mà trước khi mất vυ" em Lý Di trao cho hắn, trong lòng nhớ lại những lời vυ" em nói, Vu Thiên quỳ xuống trước phần mộ bảy người.
- Vυ" em cùng sáu vị thúc bá, Thiên nhi đã nhớ kỹ. Các ngài yên tâm, từ hôm nay trở đi con sẽ không ở lại chỗ này nữa, con sẽ nghe các ngài tìm một địa phương gần con người tiếp tục luyện công. Các ngài cứ yên tâm đi.
Bởi vì trong không khí nơi này có rất nhiều khí mê-tan, loại khí này hít chút ít thì tốt, nếu như mỗi ngày đều phải hít đối với cơ thể con người sẽ không có lợi nữa, cho nên mấy vị thúc bá sợ chính mình chết rồi, có một ngày Vu Thiên trúng độc mà không tự giải được, bọn họ mới yêu cầu Vu Thiên rời xa chỗ này.
Như vậy, Vu Thiên rốt cuộc cũng phải rời khỏi địa phương mà hắn đã sinh sống nhiều năm, đi tới một chỗ trống trải cách chân núi Thái Sơn vài chục km, dựng tạm lên hai căn nhà tranh, tiếp tục sự nghiệp nghiên cứu võ học.
Đông đi xuân tới, lá cây rơi xuống, cỏ non nẩy mầm, lại qua năm năm nữa, Vu Thiên lúc này đã trở thành một tiểu gia hỏa mười bảy tuổi.